Tối Cường Hệ Thống

oOo

Nguyệt Huyền lão ẩu biến sắc, nhìn lên cái lệnh bài đang tỏa ra thần quang khác thường trong tay Lâm Phàm.

Thánh Tông, Phong chủ lệnh.

Mặc dù Nguyệt Cung Tông xa cách thế nhân, nhưng Nguyệt Huyền lão ẩu cũng không lạ gì với lệnh bài này.

Vốn nghe từ tiếng bàn tán của các đệ tử, bà cũng chỉ cho rằng người trước mắt là đệ tử thiên kiêu mạnh nhất Thánh Tông, cho nên vừa nghe được mấy lời vừa rồi, nhất thời bà kinh hãi đến độ không thể bảo trì trấn định.

Phong chủ Thánh Tông, một trong các thái thượng trưởng lão, hơn nữa còn là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, địa vị ngang với tông chủ... Tuy không biết Thánh Ma Tông là tông môn thế nào, nhưng nhất định là không đơn giản.

Nguyên bản ánh mắt của Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn về Lâm Phàm chỉ là thưởng thức, bội phục, mà hiện giờ đã là cung kính.

Nếu tất cả những lời này là thật, vậy thì địa vị của người này còn cao hơn bà rất nhiều.

Thánh Tông chính là một trong những đại tông của Đông Linh châu, không phải Nguyệt Cung Tông có khả năng so sánh.

Mà đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông, mặc dù không hiểu Lâm Phàm nói có ý gì, nhưng cũng cảm giác thân phận của "nam thần" này rất cao.

Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ không ngờ Lâm sư huynh còn có thân phận như vậy.

Thánh Tông Phong chủ? Thái thượng trưởng lão? Tông chủ đời thứ sáu Thánh Ma Tông... Mỗi một thân phận trong này, đều có thể đè chết người a.

- Ngươi...

Giờ khắc này, Lý Nguyên Kỳ triệt để nổi giận, đôi mắt lấp loáng ánh đỏ đã tràn ngập thần sắc không dám tin. Người như vậy có thể là thái thượng trưởng lão Thánh Tông? Quả thật rất tức cười, thế nhưng lệnh bài kia lại chính xác trăm phần trăm.

Lâm Phàm phất tay, cũng không muốn ở trình bày nhiều, lạnh giọng nói:

- Ngươi vốn là đệ tử Cửu Tiêu Tông, theo lý mà nói, bản tọa không nên quản việc của ngươi. Thế nhưng hành vi hiện giờ của tông chủ Cửu Tiêu Tông lại rất khiến người ta thất vọng, không còn đủ tư cách phán quyết đúng sai nữa. Cho nên, hôm nay bản tọa thay trời hành đạo, phán ngươi tội chết, cũng để đòi lại chút công đạo cho mấy trăm triệu vong hồn. Ra chiêu đi, đừng nói bản tọa không cho ngươi cơ hội.

- Hừ, miệng lưỡi sắc bén lắm, để bản tọa nhìn xem thực lực của ngươi có xứng với miệng lưỡi không.


Lý Nguyên Kỳ đã giận sắp điên, hai tay giơ lên trời, biển máu che trời kia không ngừng quay cuồng rồi hạ dần xuống, phảng phất muốn cắn nuốt Nguyệt Cung Tông.

- Không tốt, đây là Thôn Thiên Huyết Giới của lão ma đầu, không thể coi thường.

Nguyệt Huyền lão ẩu biến sắc, thất thanh hô.

Lý Nguyên Kỳ tu vi cường đại, ngưng tụ thành mười hai cái dây chuyền quy tắc, có thể nói là khủng bố, đủ để hoành hành ở Đông Linh châu.

Còn Lâm Phàm tuy rằng lai lịch bất phàm, nhưng toàn thân không thấy có gì lạ, càng không có dấu vết của một dây chuyền quy tắc nào.

- Hừ, Nguyệt Huyền lão ẩu, ngươi cho là kẻ trước mắt này có thể cứu Nguyệt Cung Tông các ngươi sao? Quả thật là tức cười, Thôn Thiên Huyết Giới của bản tọa cắn nuốt mười thành, mấy trăm triệu oan hồn, sớm đã đại thành, cho dù tông chủ Thánh Tông đích thân đến, muốn phá Thôn Thiên Huyết Giới cũng phải dùng toàn lực, ngươi cho rằng tiểu tử không rõ lai lịch này mạnh được hơn thế sao?

Lý Nguyên Kỳ cười lạnh nói.

Giờ khắc này, các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông hoảng sợ nhìn lên biển máu ngập trời, mùi màu gắt mũi kia khiến các nàng có cảm giác buồn nôn.

- Hừ, chút tài mọn.

Lâm Phàm chăm chú nhìn biển máu trên hư không, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

- Ha ha, chút tài mọn sao? Tiếp tục cuồng ngôn đi, đợt lát nữa bản tọa nhất định sẽ khiến ngươi chìm vào biển máu, chịu tra tấn mãi mãi, muốn chết cũng không xong.

Giọng của Lý Nguyên Kỳ càng lúc càng trầm, giống như tiếng ma quỷ từ vực sâu vọng lên, làm cho người ta nghe mà phải run lên bàn bật.

- Lâm... Lâm chưởng tọa, Thôn Thiên Huyết Giới này không thể coi thường...

Nguyệt Huyền lão ẩu không biết xưng hô như thế nào, cuối cùng chỉ có thể gọi chưởng tọa.

- Các sư muội, bốn người chúng ta dù hao hết một hơi cuối cùng, cũng phải trợ giúp Lâm chưởng tọa tiêu diệt ma đầu này.

- Rõ!


Ba vị trưởng lão Nguyệt Cung Tông gật đầu, trong mắt lộ ra ý quyết tử.

Thế nhưng Lâm Phàm chỉ cười nhẹ, phất ống tay áo:

- Không cần, chút tài mọn như thế, nếu không ứng phó được, sao có tư cách làm phong chủ.

- Lâm chưởng tọa...

Nguyệt Huyền lão ẩu vốn muốn nói thêm cái gì đó, thế nhưng trong một sát na, bà dùng vẻ mặt không dám tin nhìn một màn trước mắt.

- Trấn áp...

Lâm Phàm nhẹ nhàng nói, nâng lên tay phải.

Tức thì một cỗ khí tức ngập trời xuất hiện. Cỗ khí tức này giống như trấn áp đất trời, ảo ảnh một bàn tay khổng lồ mấy ngàn trượng, như bàn tay Như Lai xuyên từ tầng tầng hư không, đẩy từ dưới lên.

- Sao có thể chứ...

Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn đến choáng váng, một chưởng này thật quá mức kinh khủng.

- Bàng môn tà đạo, diệt cho ta.

"Ầmmmmm..."

Bàn tay khổng lồ kia phóng lên cao, tóm lấy biển máu đầu trời, rồi bóp chặt năm ngón lại.

- Làm sao có thể...

Lý Nguyên Kỳ thấy một màn như vậy, khuôn mặt dữ tợn cũng lộ vẻ không dám tin.

"Ầmmmm..."


Trong một sát na, biển máu kia đã bị một chưởng này bóp nát, rồi dần tan biến. Trời đất cũng khôi phục lại màu trong sáng.

- Hừ.

Lâm Phàm ống tay áo vung, hừ lạnh một tiếng.

- Nguyên Kỳ, ngươi còn bổn sự gì, cứ việc thi triển ra đi.

Mặt Lý Nguyên Kỳ trắng bệch, hắn không thể tin nổi, Thôn Thiên Huyết Giới mình tân tân khổ khổ cô đọng thành, lại bị một chưởng bóp nát, thậm chí một cái cặn bã cũng không chừa.

- Aaaaaaaaa...

Lão đột nhiên ngửa mặt lên trời, hét lên điên cuồng:

- Đồ khốn khiếp, hủy Thôn Thiên Huyết Giới của bản tọa, bản tọa muốn ngươi chết.

"Uỳnh uỳnh uỳnh..."

Giờ khắc này, thiên địa đại biến, Lý Nguyên Kỳ như đã phát điên, tuôn ra khí thế ngập trời, những đường gân đỏ trên mặt căng phồng lên, như lúc nào cũng có thể nổ tung.

Lâm Phàm khẽ cau mày, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức rất kỳ quái tuôn ra từ trên người Lý Nguyên Kỳ.

- Khốn khiếp, hôm nay bản tọa sẽ cho ngươi nhìn, cái gì mới thực sự là khủng bố.

Lý Nguyên Kỳ vỗ vào hư không, một cánh cửa đá đỏ như máu không biết từ đâu chợt hiện lên.

Cánh cửa này cao mấy ngàn trượng, mặt trên mơ hồ thấy được vô số linh hồn khủng bố đang gào thét dữ tợn.

"Đây là đồ chơi gì vậy?" Lâm Phàm thầm nghi hoặc.

- Hừ, đồ khốn khiếp, ngươi là người đầu tiên bức được bản tọa sử dụng Huyết Sắc Chi Môn, ngày hôm nay bản tọa muốn giết ngươi.

Lý Nguyên Kỳ điên cuồng quát.

- Tế hiến...

Trong một sát na, Lý Nguyên Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, nhất thời từ chỗ sâu trong hư không bay ra mười hai cái xích sắt, chính là dây chuyền quy tắc mà Lý Nguyên Kỳ ngưng tụ được.


- Huyết chi quy tắc, tế hiến.

- Sát chi quy tắc, tế hiến.

....

Lý Nguyên Kỳ điên cuồng tế hiến bốn dây chuyền quy tắc, để tu vi của hắn lập tức giảm nhiều, suy yếu vạn phần.

- Huyết Ma đại đế, trấn áp muôn đời.

Lý Nguyên Kỳ gào thét.

"Ầmmmm..."

Giờ khắc này, cánh cửa màu máu ngàn trượng kia đột nhiên hé dần ra, trời đất cũng chấn động kịch liệt, một luồng khí tức kinh khủng từ sau cửa tràn ra, phảng phất như có thứ khủng khiếp nào đó muốn xuất hiện.

Một sát na sau, cánh cửa mở toang, một cái bàn tay khổng lồ đỏ như máu từ từ thò ra ngoài.

Năm ngón tay trên bàn tay kia vô cùng tráng kiện, mỗi ngón đều như một ngọn núi.

- Tế hiến bốn dây chuyền quy tắc mà chỉ có thể triệu hoán một cánh tay của Huyết Ma đại đế, nhưng để giết ngươi, cũng đã đủ rồi.

Lý Nguyên Kỳ lơ lửng trên không, thở hổn hển không ngừng. Lão không ngờ lại có ngày bị bức đến nông nỗi này.

Giờ khắc này, mọi người triệt để choáng váng.

Bàn tay máu khổng lồ kia xòe rộng năm ngón, chộp tới hướng Nguyệt Cung Tông.

Mặt Lâm Phàm không đổi sắc nhìn thẳng bàn tay máu kia.

Bàn tay kia đè xuống, tầng tầng hư không hỏng mất.

So với thứ kinh khủng này, bóng dáng của Lâm Phàm và những đệ tử Nguyệt Cung Tông đều chỉ như những con kiến, vô cùng nhỏ bé...

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui