Tối Cường Hệ Thống

Dịch giả: †Ares†

oOo

Một tòa lầu các cao vút trong mây, không ngừng biến ảo vị trí, vừa một sát na trước xuất hiện trên một núi lửa, một sát na sau đã lại xuất hiện trong một biển máu.

Tòa lầu các này giống như ảo ảnh, cho dù có người nhìn thấy, cũng tưởng rằng mình hoa mắt, bởi chỉ vừa chớp mắt một cái, nó đã biến mất.

Trên tầng lầu thứ mười hai, cũng là tầng lầu cao nhất.

Một gã nam tử đang cúi lạy một người mặc quần áo màu đen, đeo mặt nạ ác ma dữ tợn.

Tầng thứ mười hai là nơi thần bí nhất Huyết Sát Các, bởi vì đây là trụ sở tối cao của Huyết Sát Các.

Giờ phút này, không nhìn rõ được vẻ mặt của người đeo mặt nạ kia ra sao, nhưng không gian chung quanh giống như sắp nứt vụn ra, biểu hiện rằng người này đang vô cùng giận dữ.

Người đeo mặt nạ giơ tay lên, để lộ cánh tay trắng bóng như tuyết không hợp với khí thế bên ngoài, rồi hơi nâng cằm Huyết Kình lên, đôi mắt ẩn sau mặt nạ đột nhiên phóng ra một tia sáng đỏ.

Huyết Kình run rẩy toàn thân, chảy xuống những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Ở trước mắt người này, Huyết Kình giống như bị nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng, không giữ nổi một bí mật nào.

- Ha ha..

Giờ phút này, người đeo mặt nạ cất tiếng cười, một giọng nói cực kỳ trầm, như là âm thanh của ma quỷ dưới địa ngục. Sau đó, người này vung tay lên, Huyết Kình quỳ trên mặt đất tức thì biến mất.

- Thú vị...

Người đeo mặt nạ lẩm bẩm. Hư không trước mặt người này bỗng bị xé mở một cái khe nhỏ, dần dần, thân ảnh người này chìm vào trong đó, không thấy gì nữa.

....


Huyết Kình cảm giác như mình vừa dạo một vòng địa ngục. Gã mở mắt, phát hiện mình đã xuất hiện ở tầng thứ nhất.

- Đại nhân...

Một gã đệ tử Huyết Sát Các bước tới chào hỏi.

Huyết Kình lau mồ hôi trán, khẽ gật đầu. Đối mặt với vị đại nhân tầng thứ mười hai kia, Huyết Kình giống như bị nhấn chìm vào tầng cuối cùng của địa ngục, ngay cảm một chút cảm xúc phản kháng cũng không có.

Vị đại nhân kia, chưa từng có ai thấy được mặt thật, cũng chưa từng ai thấy được vị đại nhân kia xuất thủ, nhưng đứng trước mặt vị này, bất kể là ai, cho dù là các chủ tầng thứ mười một, cũng đều run rẩy không thôi, không dám nhìn thẳng.

Giống như giấu dưới lớp áo choàng đen kia không phải là người, mà là thần.

Còn bọn họ ở trước mặt thần chính là con kiến, không có một chút khả năng phản kháng.

Bất quá giờ phút này Huyết Kình nắm chặt nắm tay, chỉ cần đại nhân ra tay, như vậy tên kia nhất định không có bất kỳ hy vọng sống nào.

Huyết Kình không biết Lâm Phàm có thực lực ra sao, nhưng nhất định rất cường đại, chỉ có báo cáo lên đại nhân, mới có hy vọng báo thù.

Còn việc của gã bây giờ là làm sao để nắm lấy tầng thứ nhất trong tay. Cha gã đã chết, vị trí các chủ tầng thứ nhất này đang có vô số người thèm đỏ mắt, nhất định phải trấn áp toàn bộ.

....

Hôm sau.

Trải qua một đêm mưa lớn, toàn khu rừng được nước mưa tẩy đi ô uế, ngập tràn hương vị tươi mới. Ánh mặt trời cũng đã lên, xua tan bóng đêm tối tăm.

Giờ phút này, Lâm Phàm đang tươi cười vẫy tay chào hai người kia, ánh mắt thâm tình như không nỡ rời xa. Đêm qua, dành cả đêm để tự hỏi, Lâm Phàm quyết định bỏ đi ý tưởng đánh cướp.

Người thần bí ẩn núp kia không rõ tu vi gì, vì an toàn của bản thân, tốt nhất không liều.

- Cáo từ.


Hạ Du Thiên ôm quyền cáo biệt trước khi đi.

Hà Vũ Hàm thì chỉ nhìn Lâm Phàm mà cười, đôi mắt sáng ngời lóe lên hào quang, giống như đã xem thấu Lâm Phàm.

- Chúng ta đi đâu bây giờ...

Đi cách hang đá một quãng, Hạ Du Thiên thở dài.

- Hạ ca ca, chúng ta có thể tới chỗ này nhìn xem.

Hà Vũ Hàm lấy ra một tấm bản đồ, nói.

Hạ Du Thiên nhìn bản đồ, hơi sửng sốt, cuối cùng gật gật đầu.

- Hạ ca ca, người vừa rồi có thể không phải là người tốt, về sau không được ngủ như chết vậy nha.

Hà Vũ Hàm cười nhẹ, giống như đóa sen nở rộ ngày hè.

- Huynh thấy cũng không tệ lắm mà.

Hạ Du Thiên phản bác.

Hà Vũ Hàm cười cười, không nói gì.

....

Một lúc sau, Lâm Phàm cũng rời đi. Nơi đây còn cách Táng Hải Yêu Địa rất xa, mà cách Thánh Tông lại càng xa hơn, có muốn về cũng không dễ dàng như nói.

Ài, không biết đám Sa Mạc Thập Tứ Phỉ thế nào rồi, nhưng lấy đầu óc của bọn hắn, hẳn không chết đói được.


Cả cái gã Lưu Lăng Phong được dạy dỗ thành công cũng không biết ra sao rồi nữa?

Nghĩ linh tinh vài chuyện, Lâm Phàm cảm thấy phiền muộn vô cùng.

Vừa ngẫm nghĩ vừa đi, càng lúc càng xa Tần Thần vương triều, hắn tiến vào một nơi có rất nhiều khí tức hung thú, có cường đại, có nhỏ yếu.

Mà dọc theo đường đi, Lâm Phàm luôn tự hỏi hai vấn đề, một là "hạt giống sinh mệnh" kia. Hắn đã nghiên cứu qua đồ chơi này, nhưng ngoại trừ cảm nhận rõ lực lượng sinh mệnh nhàn nhạt, lại không phát hiện thêm gì nữa.

Còn vấn đề thứ hai là Huyết Hải Ma Công. Công pháp này tuy tà ác, nhưng nếu luyện tới cảnh giới tối cao thì diệu dụng vô cùng.

Tích huyết trùng sinh, đây là năng lực vô số người muốn có. Thế nhưng hắn không biết giới thiệu là thật hay giả, vì cả Huyết Thần kia cũng không có năng lực như vậy.

- Gràoooo...

Giờ khắc này, một con hung thú nhảy ra ngăn cản đường đi của Lâm Phàm.

Hung thú này nhìn giống cá sấu, có bốn chân to, thân hình dài rộng, trên lưng phủ một tầng lân giáp thật dày, trong mắt lộ ra địch ý nồng đậm.

Uỳnh uỵnh...

Mặt đất chấn động, con Thiết Bối Hung Ngạc kia không ngừng nện tứ chi lên mặt đất, miệng còn phát ra tiếng gầm rú như sấm nổ.

- Chết...

Lâm Phàm dùng tay trần, vỗ ra một chưởng vô cùng uy thế lên đầu Thiết Bối Hung Ngạc.

Thiết Bối Hung Ngạc kia mở cái miệng khổng lồ ra, những cái răng nhọn hoắt trong miệng lóe lên ánh sáng lạnh, muốn xé nát bàn tay của Lâm Phàm.

Thế nhưng, những chiếc răng nhọn hoắt của nó lại nổ tung trong nháy mắt.

"Ầm..."

Đầu của Thiết Bối Hung Ngạc bị một chưởng của Lâm Phàm đập sâu vào trong mặt đất.

"Đinh, chúc mừng đánh chết hung thú Nhập Thần trung giai Thiết Bối Hung Ngạc."


"Đinh, chúc mừng exp gia tăng mười vạn."

"Đinh, chúc mừng đạt được một giọt tinh huyết của Thiết Bối Hung Ngạc."

....

Lâm Phàm căn bản không muốn để tâm tới hung thú yếu cỡ này. Hắn cần tới bảy triệu exp mới thăng cấp được, mà giờ mới đầy một nửa, chút exp từ hung thú này chỉ như muối bỏ biển.

Chợt Lâm Phàm phát hiện tinh huyết của hung thú tạo ra một lực hấp dẫn kỳ lạ với mình.

Lâm Phàm biến sắc, trong đầu tức thì xuất hiện Huyết Hải Ma Công.

Chẳng lẽ dùng máu của hung thú để luyện cũng được sao?

Từng thử khoanh chân tu luyện, hắn phát hiện Huyết Hải Ma Công không có tăng exp, cho rằng chỉ có thể dùng máu người, nên đã dự định bỏ qua nó.

Tuy rằng Huyết Hải Ma Công rất có tác dụng, nhưng Lâm Phàm không thể nào vì tu luyện công pháp này mà đi đoạt máu của con người.

Giờ thấy hệ thống nhắc tới máu của hung thú, hắn cũng muốn thử một phen, bèn nuốt giọt tinh huyết kia vào trong bụng.

Tinh huyết vừa vào cơ thể, Lâm Phàm bắt đầu vận chuyển Huyết Hải Ma Công.

Giờ khắc này, trong cơ thể Lâm Phàm giống như vươn ra vô số tia máu, những tia máu này như xúc tu của bạch tuộc, bám vào giọt tinh huyết kia, không ngừng hấp thu.

"Đinh, chúc mừng Huyết Hải Ma Công gia tăng 100 exp."

....

Lâm Phàm mở to hai mắt, cười rộ lên, giống như là phát hiện ra một đại bí mật kinh thiên.

- Tiểu gia tới rồi...

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui