Tối Cường Hệ Thống

Dịch giả: †Ares†

oOo

Lưu Lăng Phong là đệ tử Huyền Kiếm Các. Môn phái này từ trên xuống dưới đều là nữ, Lưu Lăng Phong chính là nam đệ tử duy nhất, từ nhỏ đã lớn lên trong "Nữ Nhi quốc", gã không nhiễm tính phụ nữ, không thích bôi son trát phấn mới là lạ.

- Lưu Lăng Phong, tại sao ngươi lại ở đây.

Lôi Hằng Phong sầm mặt lại, giống như rất ghét người trước mắt.

Lưu Lăng Phong liếc qua Lôi Hằng phong, khẽ cười:

- Chẳng lẽ chỗ này là đất của Đạo Chủng Sơn các ngươi sao?

- Hừ!

Lôi Hằng Phong hừ lạnh một tiếng.

....

Giờ khắc này, Lâm Phàm có chút mất hứng. Hắn đang đánh cướp mà lại bị đám người này coi thường, không thèm để ý. Chẳng lẽ thời đại này, thổ phỉ đã mất sạch uy nghiêm sao?

Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, tiến lên một bước:

- Mời các vị chú ý, bây giờ là thời gian đánh cướp, xin phối hợp một chút.

Lâm Phàm vừa lên tiếng, đôi mày được kẻ dài của Lưu Lăng Phong hơi nhíu lại, quát lên:

- Cút, giết các ngươi sợ bẩn kiếm của ta.

Khí thế trên người gã đột nhiên biến hóa, kiếm ý cảm giác như có sự giao hòa âm dương lan tràn ra bốn phía, phủ lên từng gốc cây ngọn cỏ.

Kiếm ý vừa ra, đám đệ tử Đạo Chủng Sơn đứng sau lưng Lôi Hằng Phong đã cảm nhận được. Tu vi của bọn họ không cao bằng Lưu Lăng Phong, đương nhiên không thoải mái với luồng kiếm ý sắc bén này, nhưng lại không ngăn cản được, ai nấy đều bắt đầu chảy mồ hôi, cắn răng chống đỡ.

Lôi Hằng Phong tiến về phía trước một bước, cũng tỏa ra khí thế, muốn thay các sư đệ ngăn kiếm ý kia lại.

- Ngươi đừng có quá đáng.

Lôi Hằng Phong lạnh lùng nói.

Lưu Lăng Phong chỉ liếc Lôi Hằng Phong một cái, cũng không để tâm, sau đó dùng ánh mắt như nhìn một đám kiến hôi mà nhìn sang đám người Lâm Phàm:

- Cút trong vòng ba hơi thở, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

- Làm càn, ai cho ngươi lá gan nói cái giọng ấy trước mặt đại nhân nhà ta.


Sa Độc Long khiêng song đao, thần sắc hung tợn mắng. Mặc dù đại nhân không nói gì, nhưng thân là tiểu đệ, bọn hắn không thể đứng nhìn đại nhân bị người khác nhục nhã.

Vừa dứt lời, Sa Độc Long bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, như có một luồng khí tức khóa chặt lấy y, để y có cảm giác mình đang dạo trước lối vào địa ngục.

- Ồn ào.

Lưu Lăng Phong phất tay một cái, một vệt sáng lạnh lấy tốc độ nhanh như chớp giật bay về phía Sa Độc Long. Sa Độc Long rất muốn tránh, thế nhưng thân thể lại như bị đóng băng, không thể động đậy.

- Đừng quá đáng như vậy.

Sa Độc Long cho rằng mình phải chết, nhưng đúng trong một sát na cuối cùng, vệt sáng kia đã bị hai ngón tay kẹp lấy, không thể di động.

- Cũng tốt, ngươi đã tự đưa mình đến cửa, vậy thì cướp luôn một thể.

Lâm Phàm nhẹ nhàng nói. Lưu Lăng Phong có thực lực không tệ, nhưng gặp phải hắn, hàng này coi như xui xẻo.

Mà Lưu Lăng Phong thì cực kỳ hoảng sợ. Gã không tin nổi, một kiếm của mình lại bị người nhẹ nhàng tiếp được, hơn nữa còn chỉ dùng hai ngón tay.

Lôi Hằng Phong cùng đám sư đệ sư muội Đại Chủng Sơn cũng kinh ngạc tới trợn tròn mắt. Đám người này biết rõ thực lực của Lưu Lăng Phong. Người này tuy đáng ghét, nhưng không thể không thừa nhận rằng gã rất mạnh, thậm chí đệ tử Đại Chủng Sơn ở đây không có ai có thể thắng được gã. Thế nhưng hôm nay gã lại bị người kia dễ dàng tiếp được một kiếm, mà còn bằng hai ngón tay.

Hắn rốt cuộc là ai? Tuyệt đối không phải là thổ phỉ đơn giản.

- Thành thật một chút, bằng không làm thịt cả đám các ngươi.

Giờ khắc này, Lâm Phàm búng tay một cái, một lực đạo mãnh liệt theo mũi kiếm truyền lại trên người Lưu Lăng Phong.

Lưu Lăng Phong lùi gấp về sau mấy bước, vẻ mặt kinh hãi, hiển nhiên là còn chưa dám tin.

Thấy đám "thịt béo" trước mắt mới trợn mắt há mồm, chưa có vẻ gì cam tâm bị cướp, Lâm Phàm quyết định hung hăng thêm một chút.

Hắn xuất ra Vĩnh Hằng Chi Phủ, chém ngang một nhát vào không trung.

Một luồng khí tức bá đạo thổi quét toàn trường, khiến sự kinh ngạc của đám người lập tức chuyển thành sợ hãi.

- Tiền bối thực lực cao cường, hẳn là khinh thường làm loại hành động này mới phải chứ ạ?

Giờ phút này, Lôi Hằng Phong đã biết điều hơn hẳn.

- Nói nhảm cái gì, nam trái nữ phải, hai tay ôm đầu, có gì quý giá để hết lên mặt đất cho ta.

Lâm Phàm không muốn nói nhiều, quát lên, hung uy của thổ phỉ bao phủ lấy đám người.

Đám Sa Độc Long nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái. Cướp thế mới là cướp chứ, đệ tử tông môn thì làm sao, còn không phải thành thành thật thật ngồi chờ bị "giữ hộ" tài sản. Ngẫm lại cách bọn hắn làm trước kia, quả thực là múa rìu qua mắt thợ.


- Chưa nghe rõ sao, ngồi xổm xuống cho ta.

Lâm Phàm lại tức giận quát to.

Đám người Lôi Hằng Phong lập tức ngồi chồm hỗm lên mặt đất. Hốc mắt của Tinh Nguyệt Vũ bắt đầu đỏ lên, nàng không ngờ lần này đi rèn luyện lại gặp phải chuyện như vậy.

- Bắt đầu nào.

Lâm Phàm vung tay áo, bắt đầu hành động tịch thu.

Giờ khắc này, Lâm Phàm giống như một vị vua, hai tay chắp sau lưng đứng trước hai hàng thần tử.

* * *

Đám Sa Độc Long cười như mùa thu tỏa nắng, nhưng đối với đệ tử Đạo Chủng Sơn, thời khắc này lại là một loại bi ai.

- Sư huynh, đó là toàn bộ gia sản của đệ...

Một gã đệ tử vẻ mặt đau khổ, dùng dằng mãi không buông cái túi trữ vật trên tay, tựa như sắp phải sinh ly tử biệt với người mình yêu nhất.

Lôi Hằng Phong cũng chẳng thể làm gì, chỉ biết thầm thở dài liên tục. Y đường đường là sư huynh nội môn Đạo Chủng Sơn, mang theo các sư đệ tới đây rèn luyện, nhưng hôm nay lại phát sinh chuyện cực kỳ bi thảm này...

Nhìn các sư đệ ai nấy đều một vẻ bi thương, Lôi Hằng Phong nhẹ giọng an ủi:

- Các sư đệ, lấy ra đi, sau khi trở về, sư huynh sẽ bù cho các đệ.

Các sư đệ đi theo mình, thân là sư huynh, y cho là mình phải có trách nhiệm bảo hộ các sư đệ. Nhưng giờ thực lực không đủ, bị người cướp sạch, y cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Bởi vậy, Lôi Hằng Phong cắn chặt răng, quyết định gánh vác toàn bộ tổn thất, sau khi trở về sẽ đền bù để các sư đệ chịu mất mát nhỏ nhất.

Lôi Hằng Phong vừa dứt lời, một đám vừa như cha chết đã tươi tỉnh hẳn lên, sau đó không chút do dự giao ra túi trữ vật trên người.

Sư huynh nói trở về bồi thường, chút gia tài của mình so được với đồ của sư huynh? Chỉ hận không mang theo nhiều hơn, không bị đánh cướp nhiều hơn, để về đổi được nhiều hơn nữa!

Mười bốn sa phỉ thấy đám đệ tử tông môn này đột nhiên như đổi thành người khác, cực kỳ hợp tác dâng đồ, cũng thoải mái hơn không ít.

- Ngươi một đại nam nhân, sao mà lại mang những đồ chơi này.

Sa Độc Long đã tịch thu đến chỗ của Lưu Lăng Phong, bỗng kinh ngạc nói lớn.

Gã trước mắt này rõ ràng là giống đực, vậy mà lại đưa ra một đống son son phấn phấn??

Những đệ tử Đạo Chủng Sơn nghe vậy thì cùng nhìn tới số đồ vật Lưu Lăng Phong lấy ra, muốn cười lại không dám, nhưng ánh mắt nhìn tới Lưu Lăng Phong đã biến thành quái dị vô cùng.


Bọn họ đều biết Lưu Lăng Phong từ nhỏ đã sinh hoạt tại Huyền Kiếm Các, mà nơi kia, cho dù là người nấu cơm, cũng là nữ.

Lưu Lăng Phong sống trong môi trường toàn nữ suốt mười mấy năm, tự nhiên thẳng cũng hóa cong rồi.

- Ta cho ngươi nhẫn trữ vật, còn mấy thứ này để ta giữ lại, được không?

Lưu Lăng Phong ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngẩng đầu, vẻ đáng thương nhìn Sa Độc Long.

Đối với Lưu Lăng Phong, nhẫn trữ vật mất cũng thôi, mọi người trong tông tốt với gã như vậy, trở về nhất định sẽ lại được bù một đống thứ tốt. Nhưng số son phấn làm từ hoa cỏ này, gã vất vả lắm mới luyện chế thành, không nỡ bỏ a.

- Đồ dành cho đàn bà, lấy về đi, một đại nam nhân lại thích dùng đồ đàn bà, thật là mất mặt.

Sa Độc Long khinh thường quát, sau đó không thèm nhìn quái thai này nữa, trực tiếp tịch thu nhẫn trữ vật của gã.

Đợi mọi việc xong xuôi, Lâm Phàm nhận bàn giao từ mười bốn sa phỉ, cho cả vào túi chứa đồ, lại đợi tới chỗ vắng người mới từ từ kiểm kê.

- Các ngươi có thể đi rồi.

Đánh cướp đã xong, giữ đám người này cũng vô dụng.

Lôi Hằng Phong đứng lên, sau đó kêu gọi các sư đệ sư muội, nhanh chóng rút lui. Còn may người này chỉ cướp của chứ không có sát ý.

- Ngươi ở lại.

Lưu Lăng Phong chuẩn bị theo đám Lôi Hằng Phong chuồn đi, lại nghe thấy Lâm Phàm gọi.

Lưu Lăng Phong ngẩn ra:

- Tại sao ta không thể đi? Cái gì có ta đều đưa hết ra rồi mà.

- Tiền bối, vị này chính là đệ tử Huyền Kiếm Các, kính xin tiền bối không nên làm khó.

Lôi Hằng Phong ra mặt, nói.

- Sao, các ngươi cũng không muốn đi hả?

Lâm Phàm nhíu mày, cũng không muốn nói nhảm nhiều.

Lôi Hằng Phong do dự, cuối cùng liếc mắt nhìn Lưu Lăng Phong một cái, tỏ vẻ xin lỗi, ta chỉ có thể làm tới vậy.

Y không thể vì Lưu Lăng Phong mà để chúng sư đệ táng mạng ở chỗ này.

....

Nhìn đám người Lôi Hằng Phong đi khuất, Lưu Lăng Phong không khỏi căng thẳng, gã phát hiện ánh mắt đối phương nhìn về mình có vẻ gì đó rất xấu ra.

Lâm Phàm tiến lên, chăm chú nhìn Lưu Lăng Phong từ trên xuống dưới, chốc lại gật gật đầu, chốc lại nở một nụ cười "tiện tiện".

Không tệ, không tệ.

Lưu Lăng Phong này là kẻ nắm giữ kiếm đạo âm dương đầu tiên mà Lâm Phàm gặp.


Theo Lâm Phàm, người này có lẽ chính là nhân tài trong truyền thuyết.

Mà đối với nhân tài, hắn luôn ưu ái, có thể thu phục sẽ thu phục, không thể thì cũng dạy dỗ một phen.

- Đi theo ta.

Lâm Phàm khẽ cười, vẫy vẫy tay gọi Lưu Lăng Phong.

Lưu Lăng Phong nuốt một ngụm nước bọt, mắt thoáng lóe ra một tia khiếp đảm, người này đến cùng muốn làm gì?

Không được, mình tuyệt đối không thể đi với hắn.

Giờ khắc này, Lưu Lăng Phong cực kỳ hoảng sợ, trường kiếm ra khỏi vỏ, muốn ngự kiếm phi hành trốn đi.

Thế nhưng mới vừa cất cánh, cổ chân của gã đã bị Lâm Phàm tóm được, sau đó hung hăng kéo xuống.

- Vội gì chứ? Cũng không lấy mạng nhỏ của ngươi, theo bản tọa đến rừng cây phía trước một tí thôi.

Lâm Phàm cười cười, mặt háo hức.

- Đừng mà...

Lưu Lăng Phong bám chặt hai tay lên mặt đất, khuôn mặt kiều mỵ không nên có trên người một đại nam nhân đã ngập tràn sợ hãi.

Lâm Phàm không thèm để ý, một tay tóm cổ chân của Lưu Lăng Phong, lôi gã về phía rừng cây nhỏ.

- Các ngươi ở chỗ này chờ, bản tọa sẽ mau quay lại.

Lâm Phàm nói với đám Sa Độc Long.

- Vâng.

Sa Độc Long nhìn một màn trước mắt, cảm giác da gà nổi lên.

Âm thanh kêu gào của Lưu Lăng Phong dần nhỏ lại, đến khi theo đại nhân biến mất trong rừng cây nhỏ, thì không nghe thấy tiếng gì nữa.

- Đại ca, huynh nói xem, đại nhân có khi nào là...

Sa Diệt Hung nuốt khan một ngụm nước bọt, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi cùng không thể tin.

- Hẳn là không phải đâu...

Lúc này, một cơn gió thổi qua, tuy không lạnh, nhưng lại khiến đám người Sa Độc Long cảm thấy vị trí đầu ra của mình run rẩy.

Tuy rằng tên kia giống con gái, nhưng đại nhân hẳn không có loại đam mê ấy đâu...

Sau đó, mọi người cùng nhìn chằm chằm về góc rừng thần bí như tràn ngập tội ác kia, mãi vẫn chưa thể bình tâm lại.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui