Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Tây Môn Hạo chau mày, việc của Hoài Nam vương hắn biết rất ít, thậm chí cũng không hiểu đời trước tên Tây Môn Hạo kia đã làm cái gì.

"Nói như vậy, bệ hạ xoắn xuýt không phải việc ta với Tây Môn Nghiễm ai chết ai sống, mà là Hoài Nam vương?"

"Khụ khụ khụ! Phải mà cũng không phải, dù sao các ngươi đều là Hoàng tử, đều là con của bệ hạ." Cơ Vô Bệnh giải thích nói.

"Ngươi tiếp tục! Đem tình cảnh hiện tại của ta phân tích một chút xem có lỗ hổng nào không?"

Tây Môn Hạo xem trọng đồng thời cũng cảm thấy Cơ Vô Bệnh hoá ra không vô dụng như vậy. Mà mình là người trong cuộc, có những thứ chỉ có người bên ngoài mới thấy rõ.

Cơ Vô Bệnh nhếch miệng lên, tiếp tục đong đưa quạt xếp, có vẻ như lúc bày mưu tính kế chính là thời điểm hắn trang bức.

"Từ khi điện hạ rời hoàng cung làm nhiều việc xác thực rất không tệ, không chỉ thu được bệ hạ tán thành, còn tạo được hình tượng trong dân gian. Thế nhưng là điện hạ đừng quên việc ngươi làm có hai chỗ không ổn."

"Nói đi!" Tây Môn Hạo nhìn xem Cơ Vô Bệnh.

"Thứ nhất là đại tiểu thư nhà trấn nam nguyên soái, chính là cái nha đầu sôi động Địch Doanh Doanh. Đừng nghĩ rằng người khác không biết ý nghĩ của ngươi, ngươi muốn lợi dụng Địch Doanh Doanh để khiến cho Địch Hổ đi vào khuôn khổ. Thế nhưng Địch Hổ người cũng như tên giống như một con mãnh hổ! Ngươi làm như vậy, chỉ sẽ làm hắn càng thêm chán ghét ngươi! Ta nghĩ người Địch gia đang trên đường tới đây, đến khi bọn hắn muốn Địch Doanh Doanh ngươi cho hay là không cho?"

"Cái này... phải nhìn ý tứ Doanh Doanh."

Mấy ngày nay tiếp xúc, Tây Môn Hạo phát hiện cô nàng này cũng không tệ lắm, ngoại trừ tính tình có chút hung dữ, đoạn đường tiếp theo nếu không có đối phương sẽ buồn chán đi rất nhiều.

Mà lại hắn cũng nhìn ra được cái tiểu nha đầu này có vẻ như đang có tình cảm với mình. Mà chính mình cũng là huyết khí phương cương, muốn nói không có một chút ý nghĩ xấu xa, đó là lừa gạt quỷ.

"Không! Không nên nhìn ý tứ nàng, nhất định phải đi! Không đi thì đuổi cũng phải đuổi đi!" Cơ Vô Bệnh nghiêm túc nói.

"Vì cái gì?" Tây Môn Hạo hỏi.


"Xoạt!" Cơ Vô Bệnh khép lại quạt xếp, có chút âm trầm nói ra: "Điện hạ, nếu như ta là Tây Môn Nghiễm, liền sẽ tại thời điểm giết ngươi, sơ ý một chút nắm Địch Doanh Doanh cũng giết đi, như thế cứ cho là ngươi không chết, cũng sẽ gặp phải Địch Hổ điên cuồng trả thù!"

"Tê..."

Tây Môn Hạo hít sâu một hơi, hắn xác thực không nghĩ nhiều như vậy, không khỏi sau lưng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Địch Hổ mặc dù là ca ca Hoàng hậu, ở phe Thái Tử, thế nhưng hắn dù sao cũng là hạ thần của Hoàng đế, cùng lắm cũng chỉ là tại trên triều đình duy trì Tây Môn Nghiễm một chút. Thế nhưng nếu như Địch Doanh Doanh chết ở trong tay mình, hậu quả kia đơn giản là không chịu nổi.

"Còn nữa đây, tiếp tục."

Cơ Vô Bệnh nhếch miệng lên, cười nói: "Thứ hai là chuyện của Phan Thế Kiệt. Mặc dù ngươi đả kích Phan Thế Mỹ, dĩ nhiên do các ngươi đã có thù hận, dù sao Hoàng tử phi cũng đã chết ngoài ý muốn. Thế nhưng lần này ngươi đả thương nặng thế lực của hắn, hại chết tộc nhân của hắn. Ta nghĩ nếu như có ai ở thời điểm này nói mát bên tai hắn thì chắc chắn sẽ có thêm một đợt ám sát ngươi. Xem chừng Thái Tử chắc chắn đã làm việc này rồi."

Tây Môn Hạo lúc này sắc mặt biến đổi bất định, lúc đầu dương dương đắc ý cũng biến mất trong nháy mắt. Mình tại An Dương thành làm rất tốt nhưng cũng lưu lại hậu hoạn.

Bỗng nhiên hắn đứng dậy chắp tay thi lễ với Cơ Vô Bệnh. Sau đó gọi Đắc Kỷ rời khỏi phòng.

"Ai! Trở về để Đắc Kỷ xoa thuốc đi..."

Cơ Vô Bệnh cười nhìn theo bóng lưng Tây Môn Hạo. Bỗng nhiên cảm giác Đại Hoàng tử phế vật trong truyền thuyết cũng không hẳn là phế vật, mà là một người vô cùng có ý tứ.

"Khụ khụ khụ..."

Có thể là do vừa rồi nói quá nhiều khiến cho hắn che miệng ho khan từng đợt. Đợi đình chỉ ho khan về sau, buông tay nhìn một chút, nhịn không được mắng: "Hai mươi năm, ngươi đặc biệt đến là ho ra chút máu tới a?"

...

Sáng sớm hôm sau.

"Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị tốt, đang chờ xuất phát."

Lưu Thắng đứng bên cạnh Tây Môn Hạo, đang ăn điểm tâm, nghỉ ngơi một đêm bây giờ chuẩn bị đi đường.

Tây Môn Hạo ăn nốt cái bánh bao cuối cùng sau đó uống cạn sạch một bát cháo gạo, lau miệng nói: "Không đi, tiếp tục nghỉ ngơi."

"A!"

"Ừm?"

Tây Môn Hạo liếc qua Lưu Thắng.

"A! Vâng, vậy ta đi thông tri mọi người."

Lưu Thắng bề bộn lui xuống.

"Công tử, vì cái gì không đi?"

Bích Liên lại lần nữa bới thêm một chén cháo gạo, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Tây Môn Hạo.

"Chờ người! Đúng! Gọi Doanh Doanh tới dùng cơm, nha đầu này làm sao thích ngủ nướng như thế. Còn có tên quỷ bệnh kia, cũng gọi hắn cùng xuống."


"Vâng, công tử."

Bích Liên thi lễ, sau đó đi lên lầu.

Tây Môn Hạo nhìn xem khách sạn quạnh quẽ, trừ bọn họ mấy cái khách nhân này, sáng sớm có một đôi vợ chồng mang theo hài tử rời đi.

Một lúc sau, Cơ Vô Bệnh mang theo Đại Cẩu cùng đi xuống, dù cho Tật Phong lang đã biến thân thể nhỏ đi nhưng dáng vẻ dữ dằn vẫn khiến chưởng quỹ sắc mặt tái nhợt.

"Hạo huynh, dậy sớm vậy?"

Tây Môn Hạo nhìn thoáng qua Cơ Vô Bệnh, sau đó nói với chưởng quỹ: "Đưa lên hai phần bữa sáng giống như cũ."

"Chờ một chút!" Cơ Vô Bệnh bỗng nhiên gọi lại chưởng quỹ.

"Có chuyện gì vậy công tử?" Chưởng quỹ hỏi.

"Ừm, làm thêm chút thịt tươi, làm nhiều chút, Đại Cẩu nhà ta khẩu vị lớn, tính vào tiền hắn."

Cơ Vô Bệnh chỉ chỉ Tây Môn Hạo.

Chưởng quỹ khẽ run rẩy, vội vàng chạy xuống. Bởi vì hắn thấy Đại Cẩu đang giương con mắt xanh biếc lườm chính mình.

"Hạo huynh nghĩ rõ chưa?"

Cơ Vô Bệnh ngồi xuống, sau đó cầm lấy một cái bánh bao tách ra một khối nhỏ, đút từng miếng vào miệng bắt đầu ăn.

"Ừm, trước không đi, chờ người Địch gia tới."

Tây Môn Hạo dựa vào trên ghế, đưa tay lay động đuôi Đắc Kỷ.

Khóe mắt Cơ Vô Bệnh giật giật liếc qua Đắc Kỷ. Hắn chắc chắn cái hồ yêu này nhất định đã bị thi triển thủ đoạn khống chế giống như khôi lỗi.

"Nói như vậy, Hạo huynh là tiếp nhận ta đi?"


"Tạm thời, nếu như ta nhìn ngươi khó chịu, liền cho ngươi cút xéo." Tây Môn Hạo hết sức không khách khí nói.

"Ngươi..." Cơ Vô Bệnh thở gấp, đây quả thực là một tên dã man.

"Ồ! Ma bệnh, ngươi tỉnh? Ta còn tưởng rằng ngươi tối hôm qua ho chết rồi chứ!"

Địch Doanh Doanh lời nói như thanh đao nhỏ đâm vào tim Cơ Vô Bệnh, so Tây Môn Hạo còn muốn đáng giận hơn.

"Doanh Doanh, xuống ăn cơm đi." Tây Môn Hạo cười híp mắt nói.

"Được rồi, Hạo ca ca."

Địch Doanh Doanh khoan khoái xuống lầu, rất tự nhiên đem xưng hô đối với Tây Môn Hạo thay đổi.

Tây Môn Hạo vẻ mặt cứng đờ, bỗng nhiên trong lòng có chút không nỡ. Thiếu đi cái tiểu nha đầu này quãng đường còn lại sẽ rất buồn tẻ.

Cơ Vô Bệnh thấy rõ mọi chuyện, lơ đãng cười cười không nói gì thêm.

Ăn xong bữa sáng, đám người chờ cơm trưa, ăn xong cơm trưa, đám người lại chờ cơm tối, cứ như vậy trôi qua một ngày.

Giữa trưa ngày thứ hai, đám người cùng một chỗ ăn trưa, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, dù sao rời đi lại phải gặm lương khô.

Mà đúng lúc này bên ngoài có tiếng ngựa đang hí vang, ngay sau đó chính là tiếng áo giáp va chạm, rất nhanh, phía cửa khách sạn xuất hiện ba tên quân lính mặc áo giáp.

"Đại ca!"

Địch Doanh Doanh kinh hãi, đôi đũa trong tay rơi trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui