Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chỉ thấy bên trong đám người là một thiếu niên mặc áo bào tím, trong tay cầm một cái quạt xếp, dưới chân giẫm lên một tên mặc trang phục võ sĩ.

Ở sau lưng thiếu niên, còn có bốn tên trên người mang vũ khí, đang vây lấy một tên võ sĩ khác.

Mà đối diện với thiếu niên, một tên binh lính đang khống chế một nha hoàn, dưới chân còn có một số bao lớn bao nhỏ.

Còn có hai tên nhìn như đầu lĩnh sĩ quan cũng đang khống chế một nữ tử xinh đẹp, mà nữ tử kia thì đang chửi mắng thiếu niên ở đối diện.

"Ngươi ăn gan hùm mật gấu ư! Buông bà đây ra! Bằng không thì ta sẽ không để yên cho các ngươi!"

Địch Doanh Doanh ngoại trừ bị Tây Môn Hạo khi dễ, có khi nào nhận qua khi dễ như thế này! Nhưng Tây Môn Hạo là Đại Hoàng tử, còn cái tên đối diện này tính là thứ gì.

"Xì... tiểu nương tử, tính khí làm sao nóng như vậy? Bất quá ~ bản công tử ta thích! Như thế mới kích thích! Ha ha ha..." Tên thiếu niên cười ha hả, cười có chút dâm đãng.

Tây Môn Hạo nhìn thoáng qua, tên thiếu niên kia là Ngưng Thần sơ kỳ, binh lính còn lại đều là Thoát Thai kỳ, thậm chí còn có hai tên lính chỉ là võ sĩ thông thường.

Mà hai người đang áp lấy Địch Doanh Doanh chính là Ngưng Thần sơ kỳ! Trách không được Địch Doanh Doanh địch không lại.

"Phi! Ngươi là cái thứ rác rưởi gì! Thả ta ra! Bằng không thì bà đây đem toàn bộ các ngươi đều giết hết!"

Địch Doanh Doanh nổi lên tính khí đại tiểu thư, trực tiếp phun một ngụm nước miếng hướng về phía thiếu niên kia.

Tên thiếu niên nghiêng đầu tránh khỏi, cười híp mắt.

"Uy, tiểu ca, hắn là ai vậy? Phách lối như thế?" Tây Môn Hạo quay lại nhỏ giọng hỏi một tên đang xem náo nhiệt ở bên cạnh.

"Đó là đại công tử của thành chủ, không thể chọc, nhìn một chút là được rồi, ngược lại chúng ta cũng quen rồi, xem náo nhiệt thôi." Người kia nhỏ giọng nói.


Xem điệu bộ đầy phàn nàn cùng bất đắc dĩ, hiển nhiên đã sớm quen việc đại công tử này phách lối. Nhưng trên mặt lại còn có một tia chán ghét cùng sợ hãi không dễ dàng phát giác được.

"A… ác thiếu a… thật đáng chết!"

Tây Môn Hạo trên mặt hiện lên một tia sát khí, bất kể nói thế nào thì mình cũng là Đại Hoàng tử, bách tính Khánh quốc đều là con dân của hắn, huống hồ đối phương còn muốn đánh chủ ý với người một nhà của hắn.

Người kia giật nảy mình, ngây người một lúc, trong lúc đó Tây Môn Hạo đã đi đến giữa sân.

Lưu đội trưởng cùng hộ vệ muốn chạy tới, lại bị Tây Môn Hạo dùng ánh mắt ngăn lại, ra hiệu bọn hắn đứng yên tại chỗ.

Rất rõ ràng, rất trang bức!

"Công tử! Cứu ta!"

Bích Liên lúc này bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, hiển nhiên là chưa bao giờ gặp qua loại tình cảnh này.

"Tây... Ngươi nhanh chóng giết bọn hắn!"

May là Địch Doanh Doanh còn biết không nên báo ra đại danh Tây Môn Hạo, nhưng tính khí động một chút là giết người của đại tiểu thư lại không đổi được.

"Hửm? Làm sao? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?"

Thiếu niên nhìn thấy Tây Môn Hạo đi tới cũng không thèm để ý, vì đối phương chỉ là Ngưng Thần sơ kỳ!

"Công tử họ gì?" Tây Môn Hạo cười híp mắt hỏi.

Thiếu niên đắc ý cười một tiếng, nói: "Nghe cho kỹ! Ta chính là đại công tử của thành chủ An Dương thành: Phan An! Người ta còn gọi là: Ngọc diện tiểu phi long! Làm sao? Sợ rồi sao? Ha ha ha..."


"Ồ? Công tử họ Phan? Không biết có quen biết với Phan tể tướng ở đô thành?" Tây Môn Hạo cười híp mắt hỏi.

Phan An nghe xong "Phan tể tướng ", sắc mặt nghiêm lại, hướng lên bầu trời ôm quyền, nói: "Tể tướng đại nhân chính là đường thúc* của ta! Phụ thân ta là đường ca! Tiểu tử, biết điều thì bớt lo chuyện bao đồng đi! An Dương thành này là của họ Phan!"

*chú

"Họ Phan? Không phải là của họ "Tây Môn" sao?" Tây Môn Hạo bày ra dáng vẻ chưa thấy qua việc đời.

"Hừ! Núi cao, hoàng đế ở xa! Khánh quốc là của họ Tây Môn, nhưng An Dương thành lại là của Phan gia ta!" Phan An ngưu bức nói.

"Ngươi xong! Ngươi chết chắc rồi biết không?"

Địch Doanh Doanh thấy cái tên ngu ngốc này nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế ngay trước mặt Đại Hoàng tử Khánh quốc, trên mặt cười lạnh liên tục.

"Mẹ nó! Tiểu nương tử! Mang đi! Trở về phải dạy dỗ nàng thật tốt!" Phan An hung tợn mắng.

"Ai... Đừng nóng vội mà! Phan công tử, tại hạ họ "Ngày" tên "Thiên", có thể hay không cầu xin tha thứ cho hai vị cô nương kia? Các nàng một cái là bằng hữu của ta, một cái là nha hoàn của ta, còn có hai người bọn họ, là hộ vệ của ta."

Tây Môn Hạo cầm lấy xiên thịt ngăn phía trước người Phan An.

"Họ Nhật tên Thiên? Má! Tiểu tử ngươi lời nói thật ngông cuồng! Cút ngay! Hai tiểu nương tử này, hôm nay ta chắc chắn phải mang đi!" Phan An nói xong, dùng cây quạt đẩy tay Tây Môn Hạo ra.

"Ừm?" Không có nhúc nhích gì! Lại dùng lực, vẫn không nhúc nhích.

"Ngươi muốn chết phải không?"


Phan An mặt âm trầm xuống, ở An Dương thành này vẫn chưa có người nào dám ở trước mặt hắn giương oai!

Tây Môn Hạo nhìn Phan An, trên mặt biểu lộ càng ngày càng lạnh, nhất là con hàng này còn là tộc nhân của Phan Thế Mỹ, đang muốn Khánh quốc trở thành thiên hạ mình. Hắn mặc dù xuyên không qua, nhưng thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của hắn, trong lòng hắn sao có thể không giận?

"Hắc hắc! Không phải là ta muốn chết, mà là ngươi muốn chết!"

"Xoạt!"

Tây Môn Hạo đã tàn nhẫn liền không nói nhiều, xiên thịt trong tay dùng tốc độ như tia chớp đâm ra, hướng thẳng đến yết hầu Phan An!

Phan An mặc dù là Ngưng Thần sơ kỳ, nhưng là một hoàn khố công tử, căn bản không có thấy rõ đối phương là ra tay thế nào.

"Phốc!" Xiên thịt đâm vào cổ họng đối phương, xiên qua yết hầu rồi đi ra ở phía bên kia.

"Ách!" Phan An trợn tròn hai mắt, hắn không thể tin được, mình đã báo ra tên họ mà đối phương còn dám động thủ, hơn nữa còn là hạ tử thủ.

Hắn hối hận, sớm biết như thế liền không lải nhải, trực tiếp sai người giết, thế nhưng, hết thảy đã trễ rồi.

"Giết người rồi!"

"Soạt!" Những người xem náo nhiệt ngay lập tức giải tán, chớp mắt biến mất sạch sành sanh, chỉ có hai nhóm nhân mã còn lưu lại.

"Thiếu gia!"

"Bắt người này!"

"Báo thù cho đại thiếu gia!"

Những hộ vệ kia xông lên, đại thiếu gia chết rồi, bọn hắn cũng đừng hòng sống.


"To gan!"

Quát lớn một tiếng, Lưu đội trưởng rút yêu đao ra, phóng người bay đến, trực tiếp đem một tên binh lính Ngưng Thần sơ kỳ chém té xuống đất.

Cùng lúc đó, bởi vì hai tên lính buông Địch Doanh Doanh ra, nàng phẫn nộ nhặt bảo kiếm của mình từ dưới đất lên, bắt đầu thu thập một tên binh lính khác.

Những hộ vệ ngã trên mặt đất cũng đứng lên, gia nhập chiến đoàn.

Tây Môn Hạo thì nhìn Phan An chết không nhắm mắt, giơ tay lên, nắm một xiên thịt khác, đem cái xiên trực tiếp cắm ở trên huyệt thái dương của đối phương.

Muốn giết, liền phải giết triệt để! Khiến cho hắn không có cách nào có thể cứu được!

"Phù phù!"

Thi thể Phan An ngã xuống đất, Tây Môn Hạo ngay cả lông mày cũng đều không nhíu lấy một cái, xong xuôi liền trơ mắt nhìn hộ vệ của mình chém giết.

Rất nhanh, hộ vệ của Phan An chết không còn một ai, mà phía bên mình, có Lưu đội trưởng là Ngưng Khí trung kỳ, binh lính không có thương vong gì, chỉ có hai hộ vệ lúc trước bị đánh một trận thì bị thương một chút.

"Công tử, đi nhanh lên thôi! Binh lính thủ thành sẽ tới ngay bây giờ." Lưu đội trưởng tới bên cạnh Tây Môn Hạ nói.

Tây Môn Hạo bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, thấy lão già đẩy xe đang ở cách đó không xa nhìn, không khỏi nhếch miệng lên, trong lòng xuất hiện một cái ý kiến tuyệt diệu. Đây là cơ hội trong lúc vô tình có, chính mình nhất định phải nắm bắt thật chặt!

"Đi cái gì? Trò hay vừa mới bắt đầu thôi."

"Cái này..."

Lưu đội trưởng không nói thêm gì nữa, mà cầm theo yêu đao đứng thủ hộ ở một bên.

"Xì! Cái rác rưởi gì! Phan gia lại có cái loại rác rưởi này sao?"

Địch Doanh Doanh ở trên thi thể Phan An mắng một câu, nhưng mà vẻ mặt vẫn không dễ nhìn chút nào, hiển nhiên là còn chưa hả giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui