- Phong Nhi!
Lăng lão gia tử gọi lớn. Thấy được tôn tử của mình nắm quyền chỉ huy binh lính thủ thành thì có phần tự hào xem lẫn lo lắng. Tự hào bởi vì tiểu tôn tử này quả không phụ lòng mong mỏi của lão, hiện tại đã có bản lĩnh nắm quân trấn giữ một phương. Lo lắng là bởi vì đây là lần đầu tiên cầm quân, chắc chắn sẽ còn nhiều bỡ ngỡ.
- Gia gia!
Lăng Huyền Phong trông thấy đám người Độc Cô gia thì mỉm cười, có thêm nhiều tiếp viện thì càng dễ thở.
- Phong nhi, hiện tại ngươi đang nắm quyền chỉ huy, muốn chúng ta làm gì ngươi cứ nói! - Độc Cô lão gia tử lên tiếng.
- Vậy Phong nhi sẽ không khách khí nữa. Mọi người chia ra làm 3 tốp, thay nhau củng cố hàng phòng thủ trên tường thành, hễ thấy cứ điểm nào có dấu hiệu bị công phá thì nhanh chóng bổ cứu.
- Được!
Ba người gật đầu, sau đó tự lĩnh đội chia nhau ra. Lăng Huyền Phong lại đi đến phía lộ nhân mã của Thượng Quan gia:
- Thượng Quan gia chủ đã cất công đến đây tương trợ, Lăng mỗ vô cùng cảm kích.
Thượng Quan Hùng xua tay:
- Lăng công tử không cần khách khí, chúng ta đang có chung một mối đe dọa, rút đao tương trợ là điều hiển nhiên. Lời thừa lão phu cũng không nói nhiều, cần ta làm gì ngươi cứ nói!
- Được. Bây giờ mọi người chia nhân thủ ra thành từng nhóm nhỏ, thay nhau trấn thủ những nơi hiểm yếu. Thượng Quan gia chủ phiền ngài đích thân đứng đằng sau quan sát, tranh thủ dưỡng sức đề phòng địch nhân có cao thủ. Còn Thượng Quan cô nương....
Lăng Huyền Phong có chút đau đầu. Thượng Quan Hương tuy rằng tu vi không thấp, nhưng thân lại là hoàng hoa khuê nữ, chưa bao giờ tham gia đánh giết trên chiến trường, nếu như an bài nàng một mình lĩnh đội có chút không ổn.
- Đành phiền cô nương đi theo tại hạ một đoạn thời gian, thú thực Lăng mỗ vẫn chưa nghĩ ra nên đặt cô nương vào vị trí nào.
Hai người nghe hắn nói cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu đáp ứng. Lăng Huyền Phong thấy Thượng Quan Hương cúi đầu liền hỏi:
- Nàng đang hồi hộp?
- Ừm?
- Đừng lo. Trước lạ sau quen. Chỉ cần giữ được bình tĩnh thì không có việc gì, cứ đi theo yểm trợ sau lưng ta là được.
- Ừm, tiểu nữ hiểu.
- -------------------------------------------
Bầu không khí tại Chính Dương Quan vô cùng ngột ngạt. Phía Lăng Huyền Phong thì tinh thần đang căng như dây đàn, đại chiến có vẻ như nổ ra bất cứ lúc nào. Phía đối diện thì âm thanh gào thét vô cùng sôi động, thỉnh thoảng lại có vài tiếng kêu thét rợn người vang lên, hiển nhiên trên đường đi tới đây, đám yêu quái đã bắt được không ít nhân loại, và đang tiến hành giết lấy thịt để ăn. Phía bên này, binh sĩ thủ thành khi nghe thấy nhũng âm thanh gào khóc của người bị yêu quái giết thịt thì toàn thân run rẩy, nhiều người sắc mặt đã biến thành màu trắng bệch, cá biệt có một số không chịu nổi âm thanh tra tấn liền ngồi gục xuống ôm đầu khóc.
- Bình tĩnh! Bình tĩnh! Các huynh đệ!
Lăng Huyền Phong thấy tình hình không ổn. Hiển nhiên đối phương đang đánh một đòn tâm lý đối với phe mình, công khai khuếch trương âm thanh của những người bị giết để tra tấn tinh thần binh lính. Nếu tình trạng này kéo dài, chắc chắn không cần đánh sẽ tự thua. Hắn thấy bản thân mình phải làm gì đó để xốc lại tinh thần binh lính:
- Đứng thẳng lên! Anh em đều là tinh binh của đế quốc! Bọn chúng đang cố làm tinh thần anh em nao núng. Nhưng mọi người có nghĩ rằng, nếu như chúng ta để thua trận này, bách tính trong thành sẽ chịu thảm cảnh như những người kia! Mọi người phải chống đỡ và hy sinh đến giọt máu cuối cùng! Cố gắng chống đỡ! Phải giết sạch địch nhân để trả thù cho bách tính bị hại!
- Đứng vững! Hãy đứng vững! Hỡi những đứa con ưu tú của dân tộc! Kiếm có thể mòn! Khiên có thể vỡ! Nhưng chúng ta quyết không đầu hàng! Thề giết sạch lũ yêu ma! Giết đến khi ánh mặt trời nhuốm màu máu! Giết!!
Nghe tiếng "giết" tràn ngập bá khí cùng sát khí của Lăng Huyền Phong, hơn mười vạn người đều nắm chặt vũ khí, giơ tay lên cao:
- Giết!!
- Giết!!
.........
Âm thanh tràn ngập sự quyết tâm cơ hồ đã lấn át những tiếng gào thét bên phía trận doanh yêu quái. Quả nhiên tinh thần binh sĩ đã được vực dậy một cách nhanh chóng. Phía quân địch lại vang rộn lên một tràng âm thanh, có một vài bóng người, không sai, là nhân loại! Lăng Huyền Phong cùng chúng nhân khi nhìn thấy chân diện mục những người đến thì đều kinh hô:
- Long Cửu Thiên!
Đám binh lính khi nhìn thấy người đến là Long Cửu Thiên, đi theo sau hắn là 3 người mặc áo bào trùm kín mặt, thì đều nao núng:
- Là Nam Bình Vương!
- Nam Bình Vương? Sao hắn lại gia nhập đám yêu quái đó?
- Phản đồ!
.....
Chứng kiến binh sĩ đang vô cùng lộn xộn, Lăng Huyền Phong quát:
- Trật tự! Từ giờ trở đi, tuyệt đối cấm không được gọi hắn là Nam Bình Vương hay là Vương gia gì hết! Kể từ khi hắn quay đầu vào hắc ám, chính là lúc hắn đã từ bỏ vinh dự của Hoàng Thất! Sau này hắn chính là kẻ thù của chúng ta! Bản thiếu không muốn nhìn thấy ai nương từ với hắn!
- Đúng! Phản tặc! Ngươi không xứng làm Vương gia của lão tử!
- Phản tặc!
...
Long Cửu Thiên tựa hồ không nghe thấy tiếng mắng chửi, hướng về phía đại lâu nơi Lăng Huyền Phong đang đứng mà nói:
- Lăng thiếu hiệp, có thể cùng ta nói đôi lời chứ?
Lăng Huyền Phong ngẫm nghĩ một hồi liền nói:
- Mộ Dung cô nương, Dương đại hiệp, cùng ta đi xuống xem hắn còn gì để nói!
- Được!
Hai người đồng thanh gật đầu. Lăng Huyền Phong ra lệnh mở cửa thành, hắn cùng Mộ Dung Triệt và Dương Thanh cưỡi ngựa ra đến trước mặt Long Cửu Thiên.
- Lăng huynh đệ...
- Đừng gọi ta là huynh đệ! Huynh đệ của bản thiếu không có ai đầu quân cho giặc!
Lăng Huyền Phong cắt ngang lời Long Cửu Thiên, phảng phất như nếu Long Cửu Thiên gọi thêm một câu huynh đệ, Lăng Huyền Pong hắn e rằng không chịu được mà ói ra toàn bộ thức ăn mất. Long Cửu Thiên sắc mặt bây giờ trắng bệch, hai con ngươi một mảnh đỏ lòm, không hề gì mà cười nhẹ:
- Lăng công tử, cách biệt khá lâu, ngươi tiến bộ không tồi.
- Không cần nhiều lời, có gì mau nói, có rắm mau phóng!
- Ha ha! Ngươi đúng là không muốn tốn thời gian. Được, Long mỗ cũng nói thẳng: Mau chóng cởi giáp, buông vũ khí đầu hàng! Ngoan ngoãn hiệu lực dưới trướng Thái Sư, sẽ tha cho các ngươi không chết!
- Hừ! Đừng có phí lời! Ta với Văn Trọng chính là tử địch! Không phải hắn chết thì ta vong! Quyết không bao giờ ta để cho Trụ Ma hồi sinh! Còn các ngươi...
Lăng Huyền Phong quay sang ba người trùm kín mặt, thở dài lắc đầu:
- Đao Tây Thắng, Tiết Hồng Ảnh, Mục Phong Lan, bản giáo chủ không ngờ các ngươi lại đang tâm làm phản, thật là khiến ta thất vọng!
Mộ Dung Triệt cùng Dương Thanh biến sắc, bọn hắn chính là đám người Đao Tây Thắng đã mất tích tại Lộc Đài sao? Ba người lần lượt cởi bỏ mũ trùm đầu, quả nhiên Lăng Huyền Phong đoán không sai! Đao Tây Thắng sắc mặt đã xám ngoét không còn chút máu nào, đôi mắt thì đen kịt như hố đen vậy. Hắn cười nói:
- Giáo chủ! Từ biệt đã lâu, không ngờ lại gặp ngươi trên chiến trường, mau mau làm theo lời Long huynh đệ, đầu hàng đi để tránh đổ máu!
- Rồi để cho con dân Triều Ca biến thành cương thi sao? Đao Tây Thắng, quay đầu lại là bờ, nếu ngươi thúc thủ chịu trói, bản giáo chủ niệm tình cũ tha cho ngươi một mạng!
Lăng Huyền Phong trầm giọng nói, nhưng trong thâm tâm hắn không mong chờ kết quả.
- Ha ha ha ha! Quay đầu? Từ khi ta đã trở thành thủ hạ của Thái Sư, đã không còn cơ hội quay đầu nữa rồi!
Lăng Huyền Phong hừ lạnh:
- Như vậy chúng ta không còn gì để nói, hẹn gặp nhau ở chiến trường!
Không nói nhiều lời, Lăng Huyền Phong dẫn Mộ Dung Triệt cùng Dương Thanh lập tức quay đầu lại.
- Giáo chủ! Đao hộ pháp, bọn hắn... - Mộ Dung Triệt cắn môi.
- Đã muộn, cho dù chúng ta bắt được bọn hắn, thì cũng chỉ là cái xác không hồn, bọn họ đã sớm bị địch nhân biến thành đám khôi lỗi. - Lăng Huyền Phong than thở.
- Ý Lăng huynh đệ nói, chúng ta chỉ còn cách... - Dương Thanh hỏi.
- Đúng vậy.. Có nhiều lúc, chết cũng là một cách giải thoát...
Ngay tối đêm hôm đó, Lăng Huyền Phong cho triệu tập một cuộc họp khẩn cấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...