- Nhi tử, con chắc là muốn bỏ qua hôn sự này chứ? Ta thấy nữ nhi Kim Gia kia trông cũng xinh đẹp và tu vi cũng khá mà?
Nghe lão tía có ý muốn tác hợp mình với Kim Tiểu Uyên, Lăng Huyền Phong lắc đầu cười khổ:
- Cha à, cái việc này người đừng quản con được không, con với nàng ta không có cảm giác, hơn nữa, việc chung thân đại sự con không thể nào lấy một người con không thích được, cho dù để nàng ta làm phòng thiếp cũng không ổn, huống chi là chính thê?
- Không thể nào? Nhi tử, tiêu chuẩn của ngươi cũng quá cao a? Nàng ta xinh đẹp như vậy mà ngươi cũng không vừa mắt?
- Cha à, không phải cứ xinh đẹp là con thích đâu, mặc dù con thích ngắm mỹ nữ. - Lăng Huyền Phong cười
- Nhưng dù sao ta cũng muốn có cháu bế a! - Lăng Phiêu la lên
Lăng Huyền Phong đầu nổi vạch đen. Ôi mẹ ơi, ta mới 15 tuổi mà lão cha đã đòi có cháu bế rồi, không lẽ phải tiến hành giáo dục giới tính cho ông ấy?
- Ngài nói đùa a, nhi tử của ngài mới có 15 tuổi thôi, lập gia đình sớm làm gì, dù sao con cũng có nhiều việc phải làm, chưa từng nghĩ đến việc thành gia lập thất, chuyện này cứ quyết định như thế đi.
Thấy nhi tử của mình quyết ý như vậy, Lăng Phiêu chỉ đành nghe theo, dù sao có bắt ép thì nó cũng sẽ chống đối.
- Đại bá à, lát nữa gặp Kim Gia thì ngài xử lý nhé, tiểu chất không muốn nói chuyện với họ.
- Ừ? Vì sao?
- Bởi vì nếu thực sự để tiểu chất nói, đến lúc đó lại nói lời khó nghe, không khéo khiến 2 nhà trực tiếp trở mặt với nhau cũng nên.
- Thì có sao? Chỉ bằng vào bọn hắn? Lăng Gia chúng ta từ trước tới nay chưa bao giờ sợ rắc rối. Tiểu tử ngươi cứ yên tâm, có đại bá chống lưng cho ngươi. Tên nào ho he thì đánh chết mẹ hắn. - Lăng Phiên Hùng bá đạo tuyên bố
Ách! Đại bá của ta thật là dũng mãnh bá đạo, có điều ta thích!
Lăng Phiêu Hùng dẫn lăng Phiêu và Lăng Huyền Phong đến phòng khách, bên trong có 5 người của Kim Gia - 3 nam 2 nữ - đang chờ sẵn. Dẫn đầu là một người trung niên dáng người to béo, đó chính là Gia Chủ Kim Chính Đông. Đứng sau hắn là 2 nữ nhân, 1 mỹ phụ trung niên và Kim Tiểu Uyên. Nếu Kim Tiểu Uyên lớn tuổi hơn thì trông 2 người giống nhau như 2 giọt nước. Không khó để đoán ra mỹ phụ này chính là mẹ của Kim Tiểu Uyên - Liễu Minh Nguyệt. 2 nam tử còn lại chính là 2 hộ pháp của Kim Gia. 2 người này là một đôi huynh đệ đồng sinh, tên là Kim Phong và Kim Vũ.
Lăng Huyền Phong nhờ hệ thống quét chỉ số của đám người Kim Gia:
- Kim Chính Phong, 42 tuổi, gia chủ Kim Gia, tu vi Đại võ sư tầng 4
- Liễu Minh Nguyệt, 36 tuổi, phu nhân của Kim Chính Phong, tu vi Đại Võ Sư tầng 1
- Kim Tiểu Uyên, 14 tuổi, nữ nhi của Kim Chính Phong, tu vi Võ Sĩ tầng 7
- Kim Phong, 43 tuổi, là hộ pháp Kim Gia, tu vi Đại võ sư tầng 6
- Kim Vũ, 43 tuổi, hộ pháp Kim Gia, tu vi đại võ sư tầng 6
Đội hình Kim Gia cũng khá mạnh, tuy nhiên so với đại bá của mình thì cũng không đáng nhìn. Đúng là Lăng Gia có thể đứng đệ nhất Mặc Thủy thành là có lý do của họ - Lăng Huyền Phong cảm thán.
Nhìn thấy đám người Kim Gia, trong mắt Lăng Phiên Hùng lóe lên một tia dị quang, tuy nhiên nhanh chóng biến mất. Chắp tay lại, hắn nói:
- Hóa ra là Kim huynh đến tệ xá chơi. Không biết hôm nay Kim huynh đại giá quang lâm tới đây có việc gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không dám, hôm nay Kim mỗ đến đây muốn nhờ Lăng huynh một việc.
- Ồ? - Lăng Phiên Hùng thừa biết là việc gì, nhưng vẫn giả vờ hỏi: - Không biết là việc gì mà khiến đích thân gia chủ của Kim Gia tới đây vậy?
- Lăng huynh, thứ cho Kim mỗ muốn nói thật. Người ngay không nói lời mờ ám. Hôm nay Kim mỗ dẫn phu nhân và nhi nữ tới đấy, chính là muốn được giải quyết mối hôn sự của 2 nhà.
- Giải quyết? Ý của Kim huynh là...?
- Ý của Kim mỗ là Kim gia muốn giải trừ hôn ước với Lăng Gia.
Kim Chính Phong vừa dứt lời, liền cảm thấy không khí có chút quỷ dị. Vốn hắn những tưởng là khi hắn muốn đề nghị giải trừ hôn ước thì Lăng Gia sẽ phản ứng kịch liệt, nhất là tiểu tử Lăng Huyền Phong kia. Bình thường nếu gia đình nhà gái muốn đến giải trừ hôn ước thì gia đình nhà trai chắc chắn sẽ giận dữ, thóa mạ một hồi, thậm chí có thể 2 nhà trở mặt thành thù với nhau. Gia tộc bình thường đã thế, huống chi Lăng Gia là một siêu cấp gia tộc có máu mặt của đế quốc?
Cho dù không coi trọng cuộc hôn nhân này, nhưng vì mặt mũi thì cũng phải tức giận một phen chứ? Đằng này, gia chủ Lăng Gia Lăng Phiên Hùng thì sắc mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ngồi trên ghế mà lắng nghe Kim Chính Phong nói. Lão tam Lăng Phiêu thì thản nhiên uống trà. Còn Lăng Huyền Phong Lăng tam thiếu thì đang.... Ách... ngủ gật? Hơn nữa khóe miệng còn đang chảy dãi? Miệng thì cười cười trông rất đáng khinh. Sao chẳng có vẻ như là Lăng Gia sẽ nổi bão nhỉ? Kim Chính Đông như thầy chùa sờ đầu không thấy tóc, cực kỳ bối rối, bao nhiêu lời định giải thích thì không có chỗ phát huy. Hắn cảm thấy hình như mình đã làm sai cái gì, nhưng không biết sai ở đâu.
- Ách! Kim huynh, huynh hôm nay đến đây là muốn giải trừ hôn ước với tiểu khuyển nhà ta? Thấy bầu không khí có chút trầm lắng, Lăng Phiêu rốt cục lên tiếng.
- Phải phải, hôm nay Kim mỗ đến đây với hy vọng được giải quyết mối hôn sự giữa hai nhà một cách êm thấm, Kim mỗ biết là có chút đường đột, hơn nữa lời đề nghị cũng có chút quá đáng, nhưng vì tương lai của tiểu nữ, Kim mỗ đành vác cái mặt mo này đến Lăng Gia bồi tội.
- Kim huynh nói quá lời, chẳng qua ta cũng hơi khó hiểu, hôn ước của 2 nhà vì sao huynh muốn bỏ?
- Việc này... Lăng huynh thứ cho tiểu đệ nói thẳng. Tiểu đệ từ trước tới nay đã nghe được những truyền ngôn không tốt về tiểu thiếu gia. Nào là hắn hoàn khố, khi nam phách nữ, nào là tiểu phế vật không có tu vi. Tiểu đệ vốn cho rằng đây là do người ngoài cố ý tạo dựng ra. Trong lòng cũng cũng không tin. Nhưng không có lửa làm sao có khói? Chính vì vậy tiểu đệ mới cho vài người bí mật quan sát lệnh lang. Thật không may những truyền ngôn đó đa phần là thật. Bởi vậy nên Kim mỗ cho rằng tiểu công chúa của Kim gia - một viên minh châu được cả gia tộc sủng ái vô cùng và lệnh lang không thích hợp để tổ chức hôn sự. Kim mỗ không muốn cuộc sống của nữ nhi mình vì Lăng Huyền Phong mà thay đổi. Nay Kim mỗ mặt dày tới Lăng Gia chỉ muốn xin được hủy hôn, mong Lăng huynh đồng ý!
Cố thu thập dũng khí để nói hết một lời, Kim Chính Đông đang chuẩn bị hứng những lời nói nặng nề từ phía Lăng Gia. Nhưng làm hắn bất ngờ là không khí vẫn như trước im ắng tới mức quỷ dị, làm cho hắn cảm thấy mình như đấm vào một bịch bông, không hiểu gì cả.
Lăng Phiên Hùng nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Haizzz... Kim thế huynh, lời của huynh tại sao ta không hiểu chứ. Chất nhi nhà ta hàng ngày thế nào, ta là người Lăng Gia há có thể không biết? Những mong hắn thành tài nhưng lại vô cùng thất vọng. Thực sự ta cũng cảm thấy là tiểu tử kia không xứng với Tiểu Uyên. Nay Kim huynh đã mở lời như vậy, thì Lăng mỗ cũng đành phải chấp nhận.
Trong lòng Kim Chính Đông không hề yên tâm chút nào. Từ nãy tới giờ hắn cứ cảm thấy không yên lòng, mĩ mắt cứ giật giật, như thể là mình đã làm sai chuyện gì. Hắn nói:
- Lăng thế huynh, hôm nay Kim mỗ nói ra những lời này đã không còn mặt mũi nào nữa, Kim mỗ xin phép cùng nội nhân cáo từ...
Lăng Phiên Hùng khoát tay:
- Hủy hôn thì hủy hôn. Lúc này Kim huynh không hủy thì sau này ta không dạy dỗ được tiểu tử này cũng phải hủy thôi. Vô luận chuyện này có hay không xảy ra cũng không thể nào ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa 2 gia tộc. Việc này đến đây là dừng.
Nghe Lăng Phiên Hùng nói mà Kim Chính Đông dự cảm có gì đó không ổn, nhưng không hiểu ở chỗ nào, hắn nghe Lăng Phiên Hùng nói tiếp:
- Giữa ta và huynh hủy hôn 2 nhà thì không có gì, tuy nhiên với người ngoài thì Kim Gia cũng phải cho Lăng Gia một cái thuyết pháp, ta hy vọng Kim huynh hiểu cho!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...