Pháp thuật bị Nghiêm Húc ngăn cản, sắc mặt Bạch Vũ khẽ biến, sau đó cười hắc hắc nói, "Cư nhiên có thể tiếp được một chiêu 'Ngọc Phong Sát' của bổn thiếu gia, có vài phần bản lĩnh, xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu! "Vừa dứt lời, Bạch Vũ thu quạt ngọc lại, đỉnh quạt lộ ra lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào Nghiêm Húc.
Lúc này, Vãn Nương vừa rồi ở bên cạnh phối hợp, từ bên cạnh xách kiếm vây công.
"Xem ra chiêu ' Ngọc Phong Sát' này hắn không thể liên tục thi triển, cần điều tức tụ khí.
" Nghiêm Húc cẩn thận phân tích.
Nghiêm Húc quyết định nắm lấy thời cơ, trước khi đối phương thi triển Ngọc Phong Sát, làm Vãn Nương mất đi sức chiến đấu, sau đó chuyên tâm đối phó Bạch Vũ.
Bạch Vũ cầm ngọc phiến( quạt ngọc) đánh tới, Nghiêm Húc thừa thế lộ ra sơ hở, xoay người muốn ngăn cản công kích của Bạch Vũ, đem sơ hở sau lưng cố ý lưu lại cho Vãn Nương.
Thấy sơ hở Nghiêm Húc lộ ra, Vãn Nương trên mặt liền vui vẻ, không chút do dự vung kiếm chém xuống.
Ai ngờ, Nghiêm Húc đang xoay người đối mặt với Bạch Vũ, không đình chỉ, mà là thuận thế gia tốc thân thể xoay một góc 360 độ tránh né, lại hướng Vãn Nương đánh tới.
Không đợi đối phương phản ứng lại, thừa dịp gia tốc xoay vòng cực lớn, cùng với Linh Phong Trận trên đầu Bác Cực Côn gia trì, nghiêm húc vung côn đạt tới tốc độ cực hạn, trực tiếp nện vào trước ngực Vãn Nương.
Vãn Nương vội vàng thu hồi kiếm, theo bản năng chắn trước ngực, không nghĩ tới lần này lực lượng Nghiêm Húc lại lớn như vậy, trường kiếm vừa đụng tới Bát Cực Côn, liền như giấy bị đáng nát thành mấy đoạn.
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng xương cánh tay thanh thúy vang lên, xương ngực tựa hồ đứt gãy mấy cây, Vãn Nương bay ra ngoài, đụng phải đại thụ (cây lớn) lăn lộn trên mặt đất, thở dốc vài tiếng sau đó không hề nhúc nhích nữa.
Phế bỏ một tên, Nghiêm Húc cũng phải trả một cái giá không nhẹ.
Sau lưng bị Bạch Vũ đánh trúng, vai trái Nghiêm Húc chịu một kích của ngọc phiến đối phương, máu tươi chảy ròng ròng.
Cũng may, Nghiêm Húc đã tính toán đường phiến tránh gân cốt, miệng vết thương nhìn qua rất thảm, nhưng không ảnh hưởng quá nhiều đến sức chiến đấu của hắn.
Lấy ít địch nhiều, lấy yếu đánh mạnh, Nghiêm Húc dựa vào thân thể cương mãnh, mới quyết định lấy vết thương nhỏ đổi vết thương lớn.
Bạch Vũ cầm quạt ngọc có thể kích phát phong nhận, thuộc về pháp khí đánh xa, loại pháp khí hạ phẩm này chuyển thành cận chiến , Nghiêm Húc phỏng chừng uy lực giảm xuống mấy thành.
Nhìn thấy một màn mạo hiểm vừa rồi, hai người Tử Vân tỷ đệ trốn ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa thét lên.
May mắn thay, Nghiêm Húc đã đánh cược đúng!"Vãn Nương!!! Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi! " thấy Vãn Nương bị đánh sinh tử không biết, Bạch Vũ thẹn quá hóa giận, giận dữ quát.
Vãn Nương là lô đỉnh yêu thích của chưởng môn Tiễn Hoa Phái ( phái vùi dập hoa), bình thường Bạch Vũ cùng nàng mập mờ không rõ, thừa dịp cha bế quan lúc này mới mang đi, nếu chết ở chỗ này, không biết nên giải thích như thế nào.
Ngọc phiến lần nữa mở ra, lần này kích phát ra quang mang càng đậm, Bạch Vũ huy động ngọc phiến, đem mười hai đạo phong nhận, toàn bộ đánh về phía Nghiêm Húc.
Nghiêm Húc nhíu mày, vận khí linh lực đem Bát Cực Côn kích phát đến cực hạn, đinh đinh đương dương, liên tục ngăn cản mười một đạo phong nhận.
Đạo cuối cùng đánh trúng bả vai bên phải của Nghiêm Húc.
Không quan tâm đến thương thế trên người, khóe miệng Nghiêm Húc nhếch lên lạnh lùng cười, trực tiếp hướng về phía Bạch Vũ.
Không có Vãn Nương ở một bên tác chiến, Bạch Vũ lúc này mới phát hiện, một khi phong nhận không trúng, chính mình nhất thời lâm vào bị động, rõ ràng Nghiêm Húc chỉ có luyện khí tầng hai, nhưng nhìn hắn như mãnh thú vọt tới, cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm.
Trong phút chốc, Nghiêm Húc đã đến trước mặt, không cho phép bạch vũ suy nghĩ nhiều nữa, liên tục hướng đối phương đánh ra hơn mười côn.
Quan sát một côn vừa rồi đánh trúng Vãn Nương cương mãnh mà bá đạo, Bạch Vũ không dám mạo muội đi ngăn cản, dựa vào thân pháp né tránh mà né đi, rời khỏi phạm vi công kích của Nghiêm Húc.
Bất quá, Bạch Vũ cũng không phải lông tóc vô thương, một chiêu cuối cùng không hoàn toàn né tránh, sống mũi bị đập xuống lộ ra vết máu.
"Dám đả thương mặt bổn thiếu gia! Ta sẽ băm thây vạn đoạn ngươi! "Bạch Vũ nhìn từng giọt máu chảy ra từ sống mũi, thu hồi ngọc phiến lại, kéo ra một kiện pháp khí hình xích tay.
Chỉ thấy tử quang pháp khí chợt lóe, Nghiêm Húc cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt trở nên mơ hồ.
Nghiêm Húc cảm thấy từng trận hương thơm phả vào mũi, bên tai truyền đến tiếng cười mị mị của nữ tử, "Sao lại có thanh âm nữ tử, chẳng lẽ là Vãn Nương? "Đang mơ hồ tự hỏi, Nghiêm Húc thấy xuất hiện bảy tám mỹ nữ yểu điệu, không một mảnh vải, xinh đẹp vây quanh mình, thiếp thân quấn lấy.
"Hì hì, soái ca, chơi đùa với ta đi.
""Ta chỉ thích loại hình này của ngươi, cơ ngực thật gợi cảm.
""Bắt đầu từ đâu đây, người ta thật sốt ruột.
"Nghiêm Húc nhất thời tâm viên ý mã ( dao động), thiếu chút nữa không kiềm chế được, cơ hồ muốn đầu hàng.
Lúc này, chưởng môn giới chỉ trên ngón tay Nghiêm Húc truyền ra từng trận hàn ý, đem xao động nơi đan điền đè xuống.
Vài hơi thở, cả thế giới trước mắt tựa như gương vỡ vụn, từng khối rơi xuống, khôi phục ý chí.
Nương theo vài tiếng kêu thảm thiết thê lương, mấy mỹ nữ yêu mị, nhất thời biến mất vô tung.
Nghiêm Húc lúc này mới tỉnh táo lại, vừa rồi không cẩn thận, trúng Mê Huyễn Chi Thuật của Bạch Vũ.
Tiễn Hoa Tông lấy âm bổ dương song tu làm công pháp môn phái căn bản, loại ảo thuật mị hoặc nhân trí này chính là sở trường, nếu như không có pháp khí phòng ngự tinh thần, trong cùng giai rất khó chống cự.
"Không thể nào! Làm sao ngươi phá được huyễn thuật này? "Bạch Vũ bị phản phệ ( cắn trả) miệng mũi chảy máu, bất chấp lau chùi, sắc mặt dữ tợn quát.
Ngoài miệng rống lên, trong tay lại không dừng lại, Bạch Vũ lúc này điên cuồng truyền linh khí vào trong quạt ngọc, lần nữa sử dụng ' Ngọc Phong Sát', mười hai đạo phong nhận nhanh chóng tập kích Nghiêm Húc.
Nghiêm Húc ổn định tâm thần, nhìn chằm chằm quỹ tích mười hai đạo phong nhận, liên tục huy động Bát Cực Côn ngăn trở chỗ yếu hại.
Lần này, ngăn trở được mười đạo phong nhận, hai đạo khác, Nghiêm Húc lợi dụng thân pháp tránh thoát, cuối cùng cũng không bị thương tích gì thêm.
Nhân cơ hội này, Nghiêm Húc cầm gậy xông lên, không cho đối phương cơ hội lật bàn nữa, vung ra tầng tầng côn ảnh, đem Bạch Vũ bao kín không kẽ hở.
Bị ảo thuật cắn trả, pháp lực Bạch Vũ đại giảm, không ngăn trở mấy cái liền tan rã kêu thảm thiết liên tục, bị đánh đến quỳ xuống đất không dậy nổi.
"Đừng, đừng đánh! Đạo hữu, thả ta một con ngựa, Tiễn Hoa Tông tất có hậu báo, pháp bảo, lô đỉnh còn có linh thạch đủ làm ngươi hài lòng.
" y phục Bạch Vũ lộn xộn, cả người đầy máu, run rẩy cầu xin tha thứ.
Nghiêm Húc đem Bát Cực Côn đâm vào huyệt thái dương của hắn, "Hiện tại cầu xin tha thứ muộn rồi, hậu báo? Ta nghĩ đó là sự trả thù!"- Ngươi dám giết ta, hắc hắc hắc! Cha ta là chưởng môn Tiễn Hoa Tông, hắn trong vòng nửa năm sẽ trùng kích luyện khí đại viên mãn, xuất quan nhất định báo thù cho ta, đến lúc đó ngươi cũng chết chắc!Sắc mặt Bạch Vũ biến đổi, phát sinh mấy tiếng cười quái dị.
- Đáng tiếc ngươi nhìn không thấy, ta đưa ngươi lên đường!Nghiêm Húc nâng Bát Cực Côn lên, không chút do dự đánh xuống.
" Không!!!" Bạch Vũ nhìn côn ảnh cách mình càng ngày càng gần, mới biết được Nghiêm Húc thật sự dám hạ sát thủ, sợ tới mức chảy nước tiểu.
Phốc, kèm theo một tiếng dưa hấu nứt ra vang lên, tiếng kêu thảm thiết kéo dài đột nhiên dừng lại, thân thể Bạch Vũ thẳng tắp ngã xuống, khí tức đoạn tuyệt.
Nghiêm Húc nhổ nước bọt thẫm máu xuống đất, xoay người đi về phía Vãn Nương, sau khi xác nhận đã từ giã cõi đời, mới đặt mông ngồi xuống điều tức.
Nghỉ ngơi một lát, Nghiêm Húc đứng lên nhìn quanh bốn phía, phát hiện Tử Vân Đông Lai nằm trên mặt đất.
Vừa rồi Bạch Vũ phát động ảo thuật mặc dù không nhằm vào bọn họ, nhưng áp lực tinh thần cường đại trực tiếp làm cho hai người ngất xỉu.
Đem hai người đánh thức, để cho bọn họ ở bên cạnh điều tức, Nghiêm Húc kiểm tra vật tuỳ thân của Bạch Vũ cùng Vãn Nương.
Trên người Vãn Nương không có gì, ngược lại trên người Bạch Vũ tìm ra một cái túi trữ vật, không gian chừng ba khối lập phương, bên trong chứa bảy mươi tám khối hạ phẩm linh thạch, một quyển bí tịch công pháp, hơn nữa còn hai kiện hạ phẩm pháp khí mà hắn sử dụng, lợi ích quả phong phú.
Nghiêm Húc ném linh thạch hạ phẩm vào giới chỉ chưởng môn, hai kiện pháp khí hạ phẩm theo thứ tự là 'Ngọc Phong Phiến và ' Ngự Hồn Liên', thấy không có hư hao cũng thu vào không gian.
Còn lại một quyển bí tịch công pháp, Nghiêm Húc cười khổ nói, "Hoàng giai trung phẩm công pháp Tẩy Hoa Thải Âm Công, phỏng chừng có thể đổi tám chín mươi điểm tích lũy, bất quá, loại công pháp lệch môn này không thể thu vào Tàng Thư Các.
"Sau khi đồ đạc đều cất xong, Nghiêm Húc đào một cái hố đất, chôn thi thể vào, lại đem dấu vết đánh nhau chung quanh xử lý một chút.
Tất cả xử lý xong, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh hệ thống.
"Đinh! Đánh chết tu sĩ đồng giai, thưởng tích lũy 10 điểm.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...