Đêm khuya, những chiếc phi cơ nhỏ thỉnh thoảng chao liệng trên bầu trời đen kịt ở London như sao băng sượt qua bóng tối.
Khan ngồi trong buồng lái phi cơ cấp thành phố, lắng nghe tiếng thở đều đều của Vesper.
Cô đang nhắm chặt mắt tựa vào ghế lái phụ.
Dường như cô quá mệt mỏi.
Lúc hắn bế cô ra khỏi phòng bệnh, cô đã ngủ say rồi.
Một số cảnh tượng hiện lên trong đầu Khan.
Cơ thể mềm mại dính chặt lấy hắn.
Cái chạm khiến con ngươi hắn thoáng giãn ra.
Đôi mắt được viền bởi hàng mi dài lấp ló sự chìm đắm phấn khích nào đó.
Hắn chậm rãi chớp mắt, xua đi những cảnh tượng cuồng dại ra khỏi tâm trí rồi khẽ nghiêng đầu.
Khuôn mặt say ngủ dễ thương và quyến rũ kia bèn lọt vào tầm mắt.
Rõ ràng sau khi tiêm máu mình cho Vesper, Khan nên đưa cô đến nơi đặt khoang ngủ đông của 72 thuyền viên.
Nhưng hắn lại đầu hàng trước dục vọng xấu xa vô danh, chiếm lấy cô không đúng lúc, để rồi cảm nhận được sự mềm mại, chặt chẽ ấy, lắng nghe tiếng cô thở dốc cầu xin, thậm chí trong dục vọng, cô còn giãy dụa gọi tên hắn.
Tất cả những điều này quá gây nghiện, đến nỗi vui hơn việc phạm tội.
Không, đây chính là phạm tội.
Thân thể thiếu nữ yếu ớt mới là nơi để hắn thỏa mãn dục vọng.
Khi phi cơ hạ cánh trên nóc nhà bảo tàng tưởng niệm Kelvin, Vesper tỉnh dậy sau cú rung lắc nhẹ.
Cô mở mắt ra.
Khuôn mặt lạnh lùng của kẻ biến đổi gen liền lọt vào mắt cô.
Cô vô thức lùi về sau.
Ham muốn mãnh liệt và hung hãn trong Khan đã tạo thành bóng ma tâm lí đối với cô.
Việc sở hữu sức mạnh gấp năm lần nhân loại quả là muốn giết người.
Khan cau mày, tỏ vẻ nguy hiểm rồi ra lệnh, "Lại đây."
Vì bộ váy nhung đã bị hắn xé rách nên giờ Vesper chỉ mặc áo sơ mi phối quần tây đơn giản.
Khan chú ý đến chiếc cúc thứ ba chưa cài.
Lúc Vesper điều chỉnh tư thế đến gần Khan, hắn kéo cô vào lòng.
Những ngón tay mảnh khảnh bợt bạt sửa sang quần áo giúp cô.
Hắn nghiêm nghị cài cúc cho cô.
Điều này thực sự rất lạ.
Vesper hắng giọng, "Khoang ngủ đông ở đâu?"
Khan nhíu mày nhìn cô, "Nhóc yếu đuối, cuối cùng em cũng đi lại được rồi à?"
Vesper cau có, "Rốt cục tại ai chứ? Tôi đang nghi anh là thú hoang đây.
Xương tôi suýt bị vặn gãy đấy."
Hắn nhếch mép nói giọng trầm khàn, "Tôi đã bảo, về mặt nào tôi cũng là kiệt tác mà."
Vesper bực bội liếc xéo hắn, "Là giống loài đứng sau anh, dưới góc độ cách li sinh sản, tôi nghĩ hai ta nên giữ khoảng cách."
"Ồ? Thật sao?" Khan không sẵng giọng nhưng lại khiến người ta phải run sợ, "Nếu em không học cách nghe lời, tôi sẽ tiêu diệt hết những giống loài đứng sau."
Vesper cau mày, "Tiêu diệt những giống loài đứng sau bao gồm cả tôi ư?"
Hắn cười vừa giả tạo vừa mỉa mai rồi xích gần cô thỏ thẻ, "Em sẽ bị tôi nhốt vào một không gian kín và trở thành tài sản riêng của tôi.
Sau đó thì –"
Hắn không nói rõ mà ngang ngược nhìn cô chằm chằm.
Vesper chớp chớp mắt.
Cảnh tượng này thú vị một cách khó hiểu nha...
Chúa ơi, cô đang nghĩ cái quái gì vậy.
Vesper ho nhẹ, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, "Đây là bảo tàng tưởng niệm Kelvin sao?"
Khan nghiêm mặt, "Hay còn gọi là khu 31."
Khu 31, chi nhánh cực kì bí mật của Starfleet, trực thuộc Cục tình báo Starfleet, nhưng không phụ trách báo cáo công việc cho Cục tình báo Starfleet và Nghị viện Liên bang, mà hoạt động độc lập, chuyên dùng để phát triển công nghệ quốc phòng, huấn luyện đặc vụ mật, thu thập thông tin tình báo về đế chế Klingon cùng những kẻ thù tiềm năng khác.
Tuy nhiên theo lệnh của đô đốc Marcus, nơi đây đã trở thành căn cứ để Khan thiết kế vũ khí cho ông ta, cũng như huấn luyện quân đội chiến đấu.
Còn Khan Noonien Singh là John Harrison ở khu 31, mật vụ giỏi nhất chi nhánh bí mật này.
Vesper theo hắn ra khỏi phi cơ.
Lúc họ đi qua sân thượng rồi xuống bằng thang máy, Vesper nhìn mũi tên nhảy liên tục – hắn chọn tầng B10.
Tốc độ thang máy không chậm.
Nhưng vì tầng quá cao nên có lẽ phải mất hồi lâu mới xuống được lòng đất.
Thực sự rất khó tưởng tượng rằng một kho chứa tư liệu bình thường cách mười tầng lòng đất lại đặt chi nhánh Starfleet bí mật như vậy.
Khan điềm tĩnh nói, "Ban đầu tôi định cho nổ banh kho tư liệu này."
Vesper:...Tại sao phản diện nào cũng nghĩ tới việc tạo ra vụ nổ nhỉ?
Vesper quay sang hắn.
Ánh mắt tỏ rõ vẻ phản đối, "Cuộc chiến giữa anh và đô đốc Marcus là quả báo của ông ta.
Nhưng thưa anh Khan Noonien Singh, anh không thể tấn công đám dân thường và sĩ quan không có vũ trang."
Vế trước còn quy được là do nội tâm kẻ thủ ác giằng xé, tuy nhiên vế sau là cuộc tấn công khủng bố thực sự.
Khan từ chối cho ý kiến.
Cặp mắt như sao nhìn cô đăm đăm, "Trên thế giới này không có công lý.
Những thẩm phán ở tòa án sẽ chẳng tống Marcus vào tù vì tội đánh thức tôi trái phép đâu.
Họ sẽ chỉ ép tôi ngủ đông lần nữa thôi."
Một bên là chỉ huy Starfleet quyền lực ngút trời ở Liên bang, còn bên kia là bạo chúa bị đày ải ngân hà suốt hai thế kỉ.
Phiên tòa này vốn không có gì bất ngờ.
Vesper nhìn thẳng hắn, "Khi ta không nương nhờ được hệ thống tư pháp nữa, ta sẽ dựa vào sức mạnh của mình để tìm kiếm công lý.
Nhưng chỉ những kẻ đứng trên ranh giới đạo đức mới là kẻ mạnh thực sự."
Khan bỗng mỉm cười.
Và gần như ngay lập tức, hắn đè Vesper lên thang máy.
Sự mỉa mai thoáng qua mắt hắn, "Lẽ nào em ngốc nghếch nghĩ rằng tôi là người tốt sao?"
Vesper cố gắng phớt lờ cảm giác bị áp bức.
Cô bình tĩnh nhìn chăm chú vào mắt Khan, "Tôi không mong sẽ trở thành nguyên do đẩy anh phải tuyên chiến với thế giới một mình."
Hắn bóp chặt cổ cô bằng bàn tay to thô kệch rồi rướn người hôn môi cô thật mạnh.
Nụ hôn nồng nàn cháy bỏng tức thì cuốn phăng mọi suy nghĩ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sóng Nước Venice
2.
Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh
3.
Đậu Hũ Hành Lá
4.
Về Trễ
=====================================
Khát khao chiếm đoạt của Khan làm cô run rẩy.
Đôi môi hắn mạnh mẽ, đầy ham muốn.
Vesper bị kẹp giữa thang máy và Khan.
Hai tay hắn ghìm chặt cô lại.
Lúc hắn chịu lui về sau một chút, Vesper suýt khuỵu xuống đất.
Khan đỡ được cô, ôm vào lòng, "Em mỏng manh yếu đuối thật."
Vesper lấy lại hơi thở.
Cô quát khẽ, "Tôi chưa từng trải qua bất kì gen biến đổi nào."
Khan vui vẻ.
Để một mỹ nhân bé bỏng thuộc về mình phải run chân.
Điều này mang cho hắn tâm lí thỏa mãn mạnh mẽ.
Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, không nói hay làm bất cứ điều gì, như thể đang dụ dỗ hắn.
Cô làm kế hoạch hắn rối ren, khiến hắn vừa bất mãn lại vừa hưởng thụ.
Cảm giác đó quá mới lạ.
Hắn cần thời gian cân nhắc kĩ xem nên đối xử với cô thế nào.
Nhưng dù có ra sao đi chăng nữa, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha cho cô gái này.
Thang máy cuối cùng cũng xuống tầng hầm.
Khan lại hôn môi cô, lần này dịu dàng đến bất ngờ.
Môi hắn mân mê môi Vesper.
Sau khi được đáp lại, dường như hắn hơi cuồng nhiệt.
Nghe tiếng Vesper hừ nhẹ, hắn mới cắn mạnh môi cô rồi nói nhỏ, "Nếu em dám cả gan chạy trốn, tôi sẽ cho nổ banh tòa nhà này."
Vesper trợn tròn mắt.
Có nghĩa là giờ hắn định không cho nổ?
Cô chợt thấy tên phản diện khốn nạn kia khá hữu dụng.
Chí ít thì hiện tại, quả thật cô đã khiến đám phản diện bớt làm chuyện xấu đi.
À phải, vài kẻ còn trực tiếp xưng vương xưng bá, đạt tới đỉnh cao cuộc đời.
"Đinh –" Thang máy dừng ở tầng mười dưới lòng đất.
Nửa đêm, khu 31 thuộc chi nhánh Starfleet vắng tanh.
Công trình mang hơi thở khoa học kỹ thuật tỏa một màu xanh nhạt trong đêm như có cảm giác bí ẩn nào đó thôi thúc người ta tìm tòi nghiên cứu.
Khan, à không, hoặc nên gọi là John Harrison, bấy giờ với tư cách trung tá Starfleet, hắn nắm quyền cao nhất ở tất cả các bộ phận.
Xem ra đô đốc Marcus quá tự tin.
Chẳng lẽ ông ta nghĩ tên bạo chúa thế kỉ 20 này là kẻ biến đổi gen tốt tính và thành thật trước sự uy hiếp của ông ta sao?
Bảy mươi hai khoang ngủ đông được đặt dưới một phòng nghiên cứu ở khu 31.
Dường như đô đốc Marcus không hề lo mất đi những con bài dùng để đe dọa Khan.
Nên biết mặc dù quá trình rã băng có thể thực hiện thành công trong khoảng thời gian ngắn, tuy nhiên nếu xảy ra bất kì vấn đề gì, bảy mươi hai cây kem cổ xưa này sẽ chết ngay lập tức.
Khan đối xử thô bạo với phi hành đoàn của mình, nhưng cũng coi như có tình có nghĩa.
Tất nhiên hắn sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Nghĩ đến độ khó cực cao khi đánh thức đám siêu nhân này, Marcus không cần lo lắng.
Người của ông ta phải mất cả năm mới giải mã chương trình rã băng đáng tin cậy.
Mà nhà khoa học duy nhất am hiểu công nghệ cổ đại lại là một kẻ xui xẻo mắc bệnh ALS, cơ bắp tứ chi sắp teo tóp.
Bấy giờ, kẻ xui xẻo dường như biến thành đô đốc Marcus, bởi vì Vesper đang đứng trong căn phòng nghiên cứu chứa đầy khoang ngủ đông.
Cô cúi xuống quan sát kĩ lưỡng từng khoang một để đảm bảo không có sai sót nào dù chỉ nhỏ nhất.
Ánh mắt Khan điềm tĩnh, "Em cần bao lâu? Một năm hay là hơn?"
Hắn nhìn Vesper chăm chú, nom thấy cô nàng xinh đẹp tuyệt trần nhíu mày với mình, "Anh khẳng định người phe đô đốc Marcus đã mất một năm để đánh thức anh?"
Khan nói giọng trầm khàn, "Marcus đánh cắp thành quả nghiên cứu của em.
Hơn nữa ông ta còn sở hữu tài nguyên vô tận.
Vậy nên dù em không thể giải mã khởi động chương trình rã băng thì cũng bình thường thôi.
Dẫu sao hiện tại em đâu có nguồn lực nào để tận dụng."
Vesper thầm nghĩ, sau khi ngủ sẽ khác, thái độ không hề khá lên, dù gì nếu quá trình rã băng tốn một năm hoặc lâu hơn thì cũng chẳng phải tin tốt đối với hắn, à nhầm, là rất tệ.
Nhưng đây không phải điều cô muốn nói.
Vesper chớp chớp mắt, "Người đánh thức anh chắc bị thiểu năng trí tuệ."
"Gì cơ?" Khan cau mày.
Vesper nhập luôn mã lệnh trên khoang ngủ đông gần nhất.
Giọng nói không chút căng thẳng lọt vào tai Khan, "Tôi cần khoảng hai mươi phút."
Vesper chạy qua một khoang ngủ đông khác ở bên trái rồi thao tác, "Ý tôi là tất cả mọi người."
Khan:...Vậy cô bạn gái nhỏ của hắn là thiên tài thực thụ à?
Không đúng, tại sao hắn lại gọi cô là "bạn gái nhỏ" chứ?
20 phút trôi qua, tất cả các khoang ngủ đông đều thành công bước sang quá trình rã băng.
Khoảng hai tiếng sau, bảy mươi hai phi hành đoàn sẽ hoàn tất chương trình vận hành và được đánh thức.
Mặt Khan vẫn vô cảm, nhưng khi chứng kiến toàn bộ bảy mươi hai phi hành đoàn được rã đông thành công, hắn đã thực sự thấy rung động.
Điều này rất đáng ngạc nhiên.
Hắn nhìn Vesper lại quay về bên mình, "Em chỉ tốn 18 phút 34 giây."
Vesper nhún vai thờ ơ, "Báo tin tức Liên bang ngân hà từng gọi tôi là thiên tài được quan tâm nhiều nhất.
Mặc dù ít lâu sau, tôi bị chuẩn đoán mắc bệnh ALS."
Khan nhìn cô nàng quyến rũ rạng ngời trước mặt.
Hắn luồn bàn tay nhợt nhạt vào mái tóc đen dài của cô rồi bất ngờ đẩy cô lên tường, hôn cô điên cuồng.
"Đợi đã..." Vesper cảm giác tay Khan cởi cúc áo sơ mi mình.
Trước mặt bọn họ là bảy mươi hai kẻ biến đổi gen đang ngủ đông.
Nơi này quá nhạy cảm.
Mặc dù đám siêu nhân kia phải mất hai tiếng mới tỉnh lại, nhưng Vesper vẫn phản đối trong lo lắng, "Tới văn phòng anh đi..."
Cô chưa kịp nói hết câu, Khan đã ôm lấy cô.
Hắn vừa khóa môi cô, quấn quýt cô, vừa rời khỏi phòng nghiên cứu và bước về văn phòng riêng cách đó không xa.
Vào văn phòng Khan, Vesper cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Song cô nghe thấy tiếng hắn khóa cửa.
Cô bị đặt lên bàn làm việc trong tình trạng mềm oặt.
Khan hất tất cả những thứ trên bàn xuống đất.
Âm thanh giòn giã vang vọng giữa không gian quá đỗi yên tĩnh.
Vesper chẳng có thời gian quan tâm điều ấy, bởi cô đang bị thủ lĩnh đám siêu nhân đè lên bàn làm việc.
Thân hình cao lớn cường tráng đứng giữa hai chân cô và bao trùm cơ thể mềm mại ấm áp của cô.
Sóng tình mãnh liệt như nhấn chìm hai người.
Khan hôn cổ cô tới tấp, thậm chí còn để lại dấu răng đỏ ửng.
Trong cơn đê mê, Vesper nghe thấy hắn nói giọng trầm khàn, "Em luôn phá hỏng kế hoạch của tôi, cô gái loài người ạ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...