Tôi Cùng Nam Thần Xuyên Vào Sủng Văn Nữ Phụ FULL


(25)
Trước khi Triệu Thanh Xuyên kịp hét lên “Tại sao cô lại bắt nạt Tiểu Tuyền”, anh đã trầm tư trong hai giây, ngay sau đó đã tự tát vào mặt mình.
Tôi: “…”
Triệu Thanh Xuyên: “?”
Sau đó anh tiến lên một bước, nắm lấy tay Thủy Tuyền mà thành thật xin lỗi: “Xin lỗi em Thủy Tuyền, chị thật sự không cố ý.

Lúc nãy chị lỡ dùng lực quá tay, chị thật sự xin lỗi em, lần quay lại chị nhất định sẽ không tái diễn.”
Thủy Tuyền mặt đầy cảm động: “Em biết chị Tô nhất định không cố ý, chị chỉ muốn giúp cho bộ phim trở nên chân thực nhất.”
Đạo diễn La cũng rất xúc động: “Các cô yên tâm, nếu các cô đã nói như vậy thì đoạn kịch bản này không quay cho hoàn mỹ tôi tuyệt đối sẽ không cho qua.”
Tôi: “…”
Nói tóm lại, có bảy hoặc tám cảnh quay nữa trong cảnh tiếp theo, mỗi cảnh trong số đó đều xảy ra cớ sự một cách khó hiểu vì lý do bất khả kháng.

Và để đề phòng Triệu Thanh Xuyên và Mộ Dung Linh không biết khi nào sẽ quay lại tính sổ, mỗi khi Thẩm Lãng vô tình đánh trúng Thủy Tuyền, hắn đều sẽ tự tát cho mình một cái.

Chuyện này tiếp diễn cho đến lúc phim đạt được độ hoàn mỹ, mặt cả hai đều sưng đỏ lên.
Tôi đến Lawson mua một ly đá chườm cho Thẩm Lãng, anh cầm lấy đặt lên mặt, hỏi tôi: “Vừa rồi em có quan sát biểu hiện của nam phụ không? Cảm giác thế nào?”
“Cảm giác như rất hận anh.” Tôi nói thật.
“Mẹ kiếp, tôi hại đối phương một ngàn thì tôi cũng mất đi tám ngàn, hắn còn muốn gì nữa?” Thẩm Lãng nói xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, quay sang hỏi anh, “Có chuyện gì vậy?”
“Hạ Quy Tuyết, cô lại ra ngoài mua giúp tôi bịch…gì đó.” Mặt anh đột nhiên đỏ bừng, cúi xuống che bụng dưới.

Tôi sững sờ một lúc, chợt nhận ra: “Anh đang có kinh nguyệt?!”
Anh gật đầu với biểu cảm hận không thể đào lỗ ngay.
… Thật thú vị, thật thú vị.

Tôi đã từng nghĩ về một câu hỏi: Làm sao đàn ông có thể cảm nhận được cơn đau khi tới kỳ kinh nguyệt của con gái? Cho nên khi tôi xin nghỉ với lý do đến tháng thì lãnh đạo sẽ không nói tôi làm giá nữa.

Lúc này, tôi chợt nhận ra rằng dù bạn có miêu tả nỗi đau một cách cẩn thận và sống động trong 3.000 từ cũng không bằng để họ tự mình trải nghiệm.
Tôi chạy lon ton ra ngoài mua băng vệ sinh cho Thẩm Lãng, nghĩ xong lại lấy thêm một hộp thuốc giảm đau và hai miếng thuốc dán giữ ấm.

Trở về, anh lấy đồ từ tay tôi, anh nhìn tôi với vẻ mặt ngại ngùng.
“Ừm, có thể dạy tôi cách sử dụng không?”
Tôi dẫn Thẩm Lãng vào nhà vệ sinh, dạy anh chi tiết cách tháo và sử dụng băng, thời gian thay băng, sự khác biệt giữa băng cho ban ngày và ban đêm, miếng giữ ấm nên dán ở nơi nào.

Sau khi giải thích xong, tôi không khỏi thắc mắc: “Anh xuyên không cũng được hơn một tháng rồi, lẽ nào trước đó chưa từng đến tháng?”
Anh gật đầu, biểu cảm bối rối không kém.

Nghĩ một lúc, tôi đột nhiên hiểu ra.
Tô Vân Y là nữ diễn viên, là người có thể mặc lễ phục trễ vai ngay cả trong thời tiết lạnh nhất của mùa đông.

Cộng thêm việc lịch trình dày đặc khiến cô không tài nào sinh hoạt nghỉ ngơi như bình thường.

Trước khi tôi cũng ngày đêm thức trắng chạy cho kịp dự án, kinh nguyệt có khi trễ tận vài tháng.

Cho nên, dù có làm nữ minh tinh nổi tiếng, cũng không được thoải mái như tôi đã tưởng tượng.
Tôi cùng Thẩm Lãng trở về khách sạn, ở trong thang máy, tôi gặp Lưu Hoành, nhà đầu tư sở khanh.

Hắn đang ôm một cô gái trong lòng, khi nhìn thấy Thẩm Lãng, trong mắt hắn lóe lên một tia dữ tợn: “Tô Vân Y, cô…”
Tôi nhanh chóng tiến lại gần bên tai Thẩm Lãng thì thầm: “Giả bộ chóng mặt đi.”
Mấy ngày nay quay phim cũng đã rèn giũa kỹ năng diễn xuất của anh, nghe xong anh liền nhắm mắt lại, ngã vào vai tôi, tôi đỡ lấy anh, thương xót thốt lên: “Tô tiểu thư? Tô tiểu thư! Sao cô phải kính nghiệp như vậy, ba ngày ba đêm liền không ngủ, giờ lại ngất xỉu vì đau bụng kinh sao? Tô tiểu thư, tỉnh lại đi!”
Vẻ mặt của Lưu Hoành hơi thay đổi, hắn ôm cô gái kia rồi rời đi.
Tôi dìu Thẩm Lãng vào phòng, anh tái mặt đau đớn co rúm lại dưới chăn, còn không quên cười nhạo tôi: “Diễn xuất của cô thật tệ.”
Thấy anh còn khó chịu, tôi đành nuốt hận, không thèm đoái hoài gì đến anh.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Lãng vẫn luôn cảnh giác khi quay phim, sợ Triệu Thanh Xuyên lại phát bệnh mà đẩy anh xuống nước lạnh giống nguyên văn.

Những cảnh có trong nguyên tác đều đã quay xong, tôi còn đang tưởng mọi chuyện đã kết thúc, Triệu Thanh Xuyên đột nhiên duỗi tay ra, Thẩm Lãng như cũ vẫn rơi xuống hồ.
Tôi hoảng sợ, tay chân bỗng nhiên lạnh ngắt: “Nhân viên đoàn phim, nhân viên cứu hộ, cứu người!”
Đợi khi Thẩm Lãng được cứu lên, mặt anh đã trắng bệch đi vì lạnh, tôi nhanh chóng quấn chăn cho anh rồi đẩy anh vào phòng thay đồ bên cạnh để thay bộ quần áo ướt.

Lại đổ nước nóng vào ly để anh uống gấp đôi liều thuốc giảm đau.
Triệu Thanh Xuyên với vẻ mặt ảm đạm đã đứng thủ ở cửa, thấy chúng tôi đi ra, hắn liền cảnh cáo: “Tô Vân Y, không có lần sau đâu.


Nếu như cô còn dám đụng tới Tiểu Tuyền nữa, ta sẽ bắt cô phải nếm trải đau khổ gấp trăm lần.”
Nói xong, hắn lại nhìn tôi: “Lưu Nhất, tôi hy vọng cô nhớ kỹ, cho dù Tô Vân Y có cho cô bao nhiêu tiền đi nữa, lợi ích nhất thời cũng không tồn tại được bao lâu, Tiểu Tuyền mới là bạn tốt nhất của cô.”
“Nói xong chưa?” Tôi ngước nhìn hắn.
Triệu Thanh Xuyên sửng sốt.
Tôi để Thẩm Lãng tự đứng vững, bước lên hai bước, nắm lấy cổ áo hắn, nhìn chằm chằm vào hắn: “Triệu Thanh Xuyên, Tô Vân Y mấy ngày nay không được khỏe, tôi không tin anh không nhìn ra.

Anh dám đẩy ngã cô ấy vào hồ, anh biết nước hồ lạnh lắm không?! Còn dám nói không cố ý?”
Hắn hùng hồ nói: “Cố ý… tôi cố ý thì đã sao? Cô ta đánh Tiểu Tuyền, tôi để cô ta nếm chút đau khổ thì có gì sai?”
“Thủy Tuyền?” Tôi giễu cợt, “Đúng vậy, cô ấy có đánh Thủy Tuyền, nhưng mà là lỡ tay, không phải cô ấy cũng tự mình ra tay đánh mình lại sao? Nếu đã không ưa thì có thể đến đánh tay đôi với cô ấy.

Vậy mà anh lại lựa chọn cách hèn hạ, đẩy ngã một nữ diễn viên đang trong kỳ kinh nguyệt xuống hồ nước lạnh, anh có đáng mặt đàn ông không?”
Triệu Thanh Xuyên sắc mặt tái đi: “Lưu Nhất, cô thật sự cho rằng tôi không dám đánh cô sao? Nếu không phải nể mặt của Tiểu Tuyền…”
“Đừng, đừng, anh ngàn lần đừng nể mặt ai hết, đến đánh tôi đi này.” Tôi buông hắn ta ra, vào thế thủ.

Dù sao, tôi đã học qua nhu thuật Brasil những hai năm để tự vệ, chứ không phải học để luyện cho vui, “Triệu Thanh Xuyên, tôi nói anh là thằng đần đấy, anh dám đồng ý không?”
Hắn nghiến răng nhìn tôi hồi lâu, nói “đàn ông tốt không đấu với đàn bà” rồi bỏ đi.
Tôi muốn đuổi theo, chợt nghe thấy Thẩm Lãng gọi tôi: “Hạ Quy Tuyết đừng đuổi nữa.”
Anh vừa mới rơi xuống nước, tóc ướt sũng dính bệt lên hai má, sắc mặt cùng môi tái nhợt, lông mi cụp xuống che khuất hai mắt.

Người đẹp ốm yếu thực sự rất đáng yêu, tôi nghiêng người giúp anh, nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh có phần ý cười: “Hạ Quy Tuyết.”
“Hửm?”
“Cô không cần chọc đến hắn, cho dù cô đã học được những gì, tôi cũng sợ cô sẽ bị thương.” Giọng nói của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Thù này, tôi sẽ tự báo.”
(26)
Thời gian sau đó, Triệu Thanh Xuyên dường như đã bị tôi làm cho sốc, ở phim trường hễ cứ thấy tôi là né.

Còn Thủy Tuyền nhân lúc nghỉ ngơi, chuyên môn đến tìm Thẩm Lãng để xin lỗi.
“Xin lỗi, chị Tô.” Mắt cô đỏ lên, “Em biết, hôm đó là anh Thanh Xuyên đã đẩy chị té xuống nước, bởi vì anh ấy cảm thấy chị ăn hiếp em.

Nhưng hôm đó rõ ràng là chúng ta đã nói rõ vì muốn phim đạt được chất lượng chân thật nhất, cho nên mới làm vậy… Em cũng đã giải thích qua cho anh Thanh Xuyên, anh ấy cũng đã đồng ý sẽ đến xin lỗi chị.”
“Anh Thanh Xuyên.”
Cô gọi một tiếng, Triệu Thanh Xuyên bước qua, mặt không can tâm nói xin lỗi với Thẩm Lãng: “Xin lỗi.”
Tôi cười khinh: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần hình phạt tồn tại làm gì?”
“Sao nữa, Lưu Nhất, lẽ nào cô còn muốn báo cảnh sát bắt tôi?” Triệu Thanh Xuyên không nhịn nữa, tức giận nói, “Hơn nữa, lần trước tôi cũng tính là đã cứu Tô Vân Y một lần, cứ xem như huề nhau đi.”
“Cảm ơn Triệu đại thiếu đã cứu tôi, lần sau anh được phú bà nhìn trúng thì tôi cũng sẽ cứu lại anh như thế.” Thẩm Lãng lười nhác nói.
Bởi vì rơi xuống nước dẫn đến bị cảm, giọng nói của anh mang theo chút âm mũi, ngược lại khiến cho từ giọng nhẹ nhàng, thùy mị trở nên mạnh mẽ hơn, “Cũng không đến mức phải báo cảnh sát, có điều tôi cũng liên hệ với một số cánh truyền thông không có quan hệ đối tác với Thái Sầm rồi, chuẩn bị hotsearch “Triệu Thanh Xuyên đẩy nữ diễn viên xuống hồ nước lạnh khi cô ấy đang đến kỳ kinh nguyệt”.

Haizz, Triệu Thanh Xuyên, người luôn được công chúng biết đến là một quý ông lịch thiệp, lại ra tay ác độc như vậy với một nữ diễn viên đang trong thời kỳ kinh nguyệt, không biết quần chúng ăn dưa sẽ nghĩ gì đây?”
Thái Sầm là công ty Triệu Thanh Xuyên ký kết hợp đồng.

Hắn cũng là cây hái tiền của công ty này, lợi nhuận mỗi năm của công ty đã có phân nửa là từ Triệu Thanh Xuyên, cho nên công ty rất xem trọng anh ta.

Chính vì đã ra mắt với hình tượng quý ông kính trọng phụ nữ, nên anh ta đảm nhận vai trò đại ngôn của nhiều nhãn hiệu sản phẩm chuyên dành cho phái nữ.
Tôi nghe nói có một thương hiệu quần áo nữ quốc tế đang chuẩn bị ký kết hợp đồng với hắn.

Lúc này thường là lúc dư luận quan tâm, coi trọng nhất.

Nghe vậy, Triệu Thanh Xuyên sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Tô Vân Y, cô rốt cuộc muốn cái gì?”
Thẩm Lãng chống cằm, cười mỉm nhìn hắn: “Không muốn gì hết, chỉ là gần đây tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú với bơi lội, nhất là vào mùa đông.

Trước đây lúc vào hot search, tôi đã nghe nói kỹ năng bơi bướm của võ sư Triệu có thể so sánh với vận động viên cấp hai, tôi cũng rất muốn xem thử.”
Thủy Tuyền hết sức ngạc nhiên: “Chị Tô…”
Triệu Thanh Xuyên trầm mặt, lời định nói ra nhưng lại cắn chặt răng nuốt vào lại.

Vẻ mặt của Thẩm Lãng không thay đổi, thậm chí còn ung dung đứng trên bờ hét lớn: “Bơi bướm nha, nhớ là bơi bướm, tư thế phải đúng, là đàn ông… bơi 20 phút là đủ, nếu không không được lên bờ.”
Khi Triệu Thanh Xuyên đi lên, cả người ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, Thủy Tuyền sợ tới mức nước mắt trào ra, cô đem chăn quấn lấy hắn.

Lúc quay lại nhìn tôi có một tia uất hận trong đó.
Thẩm Lãng cười rất vui vẻ, Triệu Thanh Xuyên run rẩy đi tới, hung hăng chỉ vào anh: “Cô đợi đó cho tôi!” Nói xong, Thủy Tuyền giúp hắn quay về thay quần áo.
Sáng hôm sau, tôi và Thẩm Lãng vừa đến phim trường, đã cảm thấy có gì đó không đúng.


Đẩy cửa phòng trang điểm ra, tôi nhất thời ngẩn người, bởi vì có một người phụ nữ đang đứng bên trong, chính là quản lý của Tô Vân Y mà tôi đã gặp ở buổi thử vai ngày hôm đó.
Bên cạnh cô ta còn có một thanh niên dáng vẻ ủ rũ, đôi mắt thâm quầng, nhìn có vẻ thận yếu.
Tôi nhìn sang bên cạnh, Thẩm Lãng mặt không đổi sắc, rất thân thiện chào hỏi: “Chị Lộ, chị đến rồi à?”
“Tô Vân Y, cô chỉ mới lấy được vai diễn từ tay đạo diễn La, cô nghĩ đã có thể vung tay che trời rồi sao?” Chị Lộ trầm mặt nói, “Cô có được ngày hôm nay là nhờ có sự đề bạt của Quách thiếu, nhưng cô cứ không biết cảm ơn người ta, ngược lại còn đắc tội thêm với Triệu Thanh Xuyên, trừ khi cô nghĩ công ty không dám sa thải cô à? Đừng quên, bây giờ cô cũng có tuổi rồi, lúc nào cũng sẽ có cô gái trẻ đẹp lên thế chỗ của cô! Đừng đem mình làm thành trung tâm vũ trụ!”
Tôi nghe đến ngu luôn.

Nếu tôi nhớ không lầm, nguyên tác có viết Tô Vân Y cũng không quá 25? Nếu là người bình thường thì cũng nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp, chỗ nào gọi là già chứ? Không đợi Thẩm Lãng trả lời, Vị Quách thiếu thận yếu kia vừa chỉ tay, nói với chị Lộ: “Cô ra ngoài.”
Chị Lộ lập tức nghe lệnh, nhanh chóng lùi ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng trang điểm lại.
Quách thiếu liếc mắt nhìn tôi: “Cô cũng ra ngoài.”
Tôi động cũng không động, đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Hắn cười một tiếng: “Sao, cô cũng muốn gia nhập cùng chúng tôi à? Được thôi, tuy rằng hơi kém sắc một chút, nhưng nhìn kỹ thì non trẻ …”
“Quách Minh Uy.” Thẩm Lãng đột nhiên mở miệng, trực tiếp gọi cả họ tên, “Những tháng ngày này chắc anh sống không tốt nhỉ?”
Quách thiếu sững người.
Anh tiếp tục nói: “Công ty công nghệ đám mây dữ liệu do cha anh Quách Kiến thành lập, giá cổ phiếu đã giảm mạnh trong khoảng thời gian gần đây, giá cổ phiếu đã thu hẹp gần 40%, thậm chí còn lên cả đài pháp luật.

Ông ta đã khóa thẻ của anh, không cho anh làm bậy nữa, đồng thời đem quyền quản lý công ty giao lại một phần cho anh hai anh, chắc ông nghĩ rằng anh vô dụng…”
Quách thiếu xấu hổ nổi giận lôi đình: “Câm miệng lại cho tôi!”
Nói xong, hắn giơ nắm đấm định đánh Thẩm Lãng, anh mặt không đổi sắc nói: “Trời ạ, anh trai à, tôi khuyên anh đừng động thủ với tôi.

Chỉ có tôi mới có thể giải quyết cuộc khủng hoảng mà công ty của bố anh đang gặp phải hiện tại.”
“Cô chỉ là cái bình hoa thì biết cái rắm!” Quách thiếu khinh thường sau khi sững sờ.
Thẩm Lãng lấy ra một cái máy vi tính, đặt lên bàn trang điểm bên cạnh, vừa gõ nhẹ vừa nói:
“Giá cổ phiếu giảm mạnh là do robot thông minh thế hệ thứ năm của công ty cha anh mới phát triển, khi con robot này được ứng dụng dùng cho các ngân hàng và trung tâm mua sắm lớn thì độ chính xác của hệ thống rất khác so với dữ liệu tiêu chuẩn, dẫn đến việc tính toán số tiền bị tổn thất nặng nề.

Chỉ giải quyết khủng hoảng công chúng thôi cũng vô ích nếu như không giải quyết được vấn đề cơ bản, bởi vì xảy ra vấn đề với logic cơ bản của thuật toán NLP, đồ thị tri thức và phần code liên kết trên dưới đều không đúng.”
Quách thiếu nghe đến ngu người, được nửa ngày thì lắp ba lắp bắp hỏi: “Vậy…Vậy theo cô nên làm gì?”
Thẩm Lãng mặc kệ anh, gõ tới gõ lui, cuối cùng đóng lại máy tính rồi đưa cho hắn, lãnh đạm nói: “Đem về cho nhân viên cốt cán bộ phận thuật toán của công ty anh xem, nếu họ hỏi vấn đề chuyên sâu hơn, anh có thể liên hệ lại với tôi.”
Quách thiếu cầm máy tính rời đi, khi xong việc, buổi chiều hắn lại xuất hiện trong phòng trang điểm với vẻ mặt phấn khích: “Nó thực sự có tác dụng! Bố tôi đã giao lại quyền một phần quyền quản lý cho tôi, việc còn lại chỉ cần giải quyết vấn đề tiếp theo thôi.”
Thẩm Lãng nhướng mày nhìn hắn: “Bình hoa?”
“Không không không, chị Tô, chị Tô.” Quách thiếu đi tới với vẻ mặt nịnh nọt, “Khi nào thì em đến công ty với anh?”
Thẩm Lãng suy tư một chút: “Quách thiếu, anh vô thức dùng từ non trẻ để miêu tả trợ lý của tôi, tôi cũng chưa nổi giận, còn thay anh giải quyết vấn đề lớn như vậy, anh gọi tôi một tiếng cha chắc không quá đáng chứ?”
Tôi sững sờ một lúc, liền thấy Quách thiệu nhìn xung quanh, xác định không thấy ai, hắn thật sự quỳ xuống dưới chân Thẩm Lãng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cha! Người chính là cha mẹ tái sinh của con!”
Thẩm Lãng cười giễu hắn, sau đó quay lại nhìn tôi.
Tôi: “… không cần, không cần, không cần.”
“Được rồi, đừng nói giỡn nữa.” Thẩm Lãng nén cười, hất cằm nhìn tôi, “Quách thiếu, xin lỗi cô ấy đi, lát nữa tôi sẽ giúp anh giải quyết những vấn đề còn lại.”
(27)
Quách thiếu là người biết thức thời.

Sau khi nhận ra Thẩm Lãng thực sự có thể giúp hắn giải quyết vấn đề, hắn lập tức ngoan ngoãn chân thành xin lỗi tôi: “Tôi xin lỗi, Lưu tiểu thư!”
Do dự một hồi, Quách thiếu cũng đã bắt đầu thăm dò: “Lưu tiểu thư, hay tôi cũng quỳ xuống trước cô?”
“Đừng, đừng, đừng.” Tôi xua tay hết lần này đến lần khác, vừa từ chối nhưng không khỏi tò mò, “Quách thiếu, tôi không nghĩ anh là một công tử bột vô dụng, vậy tại sao trước đó anh lại hành xử như kẻ phản diện vậy?”
Quách thiếu mở lòng với tôi ngay lập tức, hắn bắt đầu kể về việc người anh cùng cha khác mẹ của mình mưu mô và trà xanh như thế nào.

Trước mặt cha thì diễn tình cảm anh em thắm thiết, nhưng sau lưng lại hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho hắn, thậm chí còn xúc phạm người mẹ đã khuất của hắn.
Quách thiếu càng nói càng xúc động, cuối cùng suýt nữa bật khóc: “Thật ra, tôi không cố ý làm cho chị Tô khó xử.

Ban đầu tôi thật sự thích cô ấy, còn dốc sức đem hết tài nguyên về cho chị, vốn dĩ là muốn cũng chị Tô hẹn hò…”
Vừa nói, hắn vừa lén lút liếc nhìn Thẩm Lãng, Thẩm Lãng thản nhiên cười giễu: “Quách thiếu, anh bây giờ còn muốn hẹn hò với tôi sao?”
Quách thiếu lập tức điên cuồng lắc đầu: “Tôi không xứng!”
Tôi cân nhắc một lúc, vỗ vỗ vai Quách thiếu một cách đầy thông cảm: “Quách thiếu, không thể trách anh được, chủ yếu là do anh không có số nam chính.”
Quách thiếu bối rối nhìn tôi.

Tôi chậm rãi thu tay về: “Không làm phiền nữa, anh và Tô tiểu thư sớm xuất phát đi giải quyết công việc đi.”
Trước khi đi, Thẩm Lãng đi đến hỏi tôi: “Em thật sự không đi cùng tôi sao?”
Tôi lắc đầu, ngáp dài: “Em không đi, em buồn ngủ quá nên về khách sạn nghỉ sớm.”
Nhìn thấy Thẩm Lãng rời khỏi phim trường, lên chiếc xe vàng ong của Quách thiếu, tôi lập tức sống dậy, đi về hướng đối diện của khách sạn.


Đêm qua tôi đang nằm trên giường chơi điện thoại thì tìm thấy quán bar gần phim trường đang có một ban nhạc buổi diễn.

Mà đó còn là một ban nhạc rock.

Tôi, Hạ Quy Tuyết, chỉ yêu rock live, cứ theo đuổi và kết thúc.
Vừa định đi, tôi chợt nhớ ra để quên cục sạc ở phòng trang điểm, tôi quay lại lấy, vừa vào cửa thì đụng phải Thủy Tuyền, hai mắt cô đỏ hoe, hình như vừa mới khóc.

Vừa thấy tôi liền xông đến: “Tiểu Nhất…”
Tôi không kịp né liền bị ôm chặt lấy, đành phải hỏi cô: “Sao vậy?”
Thủy Tuyền lắc đầu không nói, cứ như vậy khóc.
Đợi hồi lâu, tôi sốt ruột liếc nhìn, phát hiện cô ấy từ trong phòng trang điểm của Triệu Thanh Xuyên đi ra, tôi liền đoán: “Triệu Thanh Xuyên bắt nạt cậu sao?”
“Mình nói với anh Thanh Xuyên là anh ấy đừng trách tội chị Tô nữa, chị ấy thật sự không phải cố ý làm khó anh.

Nhưng anh Thanh Xuyên không nghe, còn nói mình bị cậu và chị Tô lừa rồi, nói cậu không phải thứ tốt lành gì, tuyệt đối đừng tin cậu…” Thủy Tuyền nức nở nói.
Tôi nghiến răng trong lòng, muốn bắt Triệu Thanh Xuyên ra đánh ngay tại chỗ.
“Triệu Thanh Xuyên đâu? Có phải còn ở trong không?” Tôi xắn tay áo, “Cậu đừng khóc nữa, đi thôi, chúng ta tìm anh ta tính sổ.”
Thủy Tuyền mắt ngấn lệ, lắc đầu: “Anh Thanh Xuyên đã đi rồi, trước khi đi anh ấy còn nói mình không biết phân phải trái, đúng sai… Tiểu Nhất, mình thực sự rất buồn, đêm nay cậu có thể ở lại nói chuyện với mình không?”
Tôi có chút khó xử: “Tiểu Tuyền, tôi cũng muốn ở lại với cậu, nhưng đêm nay tôi chuẩn bị đi bar xem ca nhạc rồi.”
“Vậy mình đi cùng cậu nha.”
“Việc này… không ổn lắm?” Tôi nhất thời không nói nên lời, “Nơi như quán bar có thể không thích hợp với hi…” (hình tượng nhân vật của cậu).
Nhưng Thủy Tuyền lại bịt tai làm ngơ, nhất quyết đi cùng tôi, tôi nhất quyết không chịu, cô ấy đáng thương nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.

Nghĩ rằng cô ấy bị Triệu Thanh Xuyên mắng vì giúp tôi và Thẩm Lãng nói rõ phải trái, mặc dù không cần cô ấy giúp, nhưng tôi vẫn đồng ý.

Tóm lại, cuối cùng người đến quán bar xem ca nhạc chính là tôi và Thủy Tuyền.
Thủy Tuyền cũng là kỳ tài, bước vào rồi, nhân viên pha chế hỏi cô muốn uống gì, cô ngây thơ hỏi: “Có sữa bò nóng không?”
Nhân viên pha chế: “?”
Tôi vội vàng kéo cô ra sau: “Một ly Long Island Iced Tea và một ly soda chanh.”
Tôi nhớ nguyên tác có viết tửu lượng của Thủy Tuyền không được tốt lắm, lúc ở tiệc khai máy tôi cũng có chứng kiến qua, uống còn chưa đến hai ly đã say ngất ngưởng.

Hôm nay Mộ Dung Linh không có ở đây, nếu cô lỡ uống say, tôi cũng khó có thể toàn vẹn đưa cô ra khỏi nơi này.
Tôi và Thủy Tuyền tìm một chỗ gần sân khấu rồi ngồi xuống, nhưng đợi mãi lại chẳng thấy ban nhạc nào ra biểu diễn.

Tôi kêu Thủy Tuyền ngồi đây đợi, bản thân một đường đi vào hậu trường thì tình cờ đụng phải ông chủ đang lo lắng, lúc này tôi mới biết tay guitar của ban nhạc bị đau ruột thừa, mới vừa đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Ca sĩ chính tỏ vẻ bất lực: “Bây giờ tình hình đã như vậy, cũng không thể không lên diễn đúng không?”
Anh ta dẫn tay trống và tay bass đi lướt qua tôi, khoảnh khắc đụng trúng vai, tôi buộc miệng hỏi: “Guitar các anh chơi kém tiết tấu hay âm sắc? Nếu là tiết tấu, tôi có thể thử.

Tôi đã nghe qua bài hát của các anh, nếu chỉ chơi phần hòa âm và điệp khúc thì cũng không quá khó.”
Ca sĩ chính dừng một chút, kinh ngạc nhìn tôi rồi hỏi ông chủ: “Vị này…?”
Ông chủ cũng nhìn tôi rồi hỏi: “Cô là ai? Sao lại vào hậu trường?”
“Tôi…” Trong đầu tôi nhanh chóng bịa ra năm cái cớ, nhưng cuối cùng một cái cũng vô dụng, tôi chỉ kiên định nhìn anh ta, “Tôi cũng là một tay chơi guitar.”
Trước khi xuyên vào Lưu Nhất, tôi là một lập trình viên hằng ngày chỉ đăm đăm vào công việc, không có niềm vui trong cuộc sống.

Nhưng trước khi trở thành một lập trình viên, tôi cũng học chơi guitar 11 năm, cũng từng mơ ước trở thành một nhạc sĩ vừa tự sáng tác nhạc, vừa tự chơi đàn.
Năm tôi tốt nghiệp đại học, tôi định từ bỏ công việc hiện tại, chạy đi tham gia cuộc thi âm nhạc, kết quả bị mẹ đuổi chạy ba vòng khu phố, mẹ vừa mắng vừa đuổi theo: “Hạ Quy Tuyết, mày đừng mơ ước nữa, gia đình làm gì có điều kiện cho mày, mày đi thi với đám người kia, có chắc vượt qua được họ không mà thi?!”
Tôi ôm cây đàn, vừa chạy vừa quay đầu lại nói: “Tại sao lại không được? Con có thực lực mà.

Mẹ có biết rằng những bài hát con đăng trên mạng đã được hơn một triệu lượt nghe không?”
“Cái kia thì có tác dụng gì chứ?” Mẹ tôi nhìn thấu biểu hiện khôn ngoan của bọn tư bản lừa đảo, “Nhà ta không có đủ điều kiện cho mày ra mắt đâu! Nhìn lại công việc của mày đi, vừa mới tốt nghiệp đã hơn 10.000 tệ một tháng, mày có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ lắm không? Hạ Quy Tuyết, ba mày mất sớm, tao vất vả nuôi mày khôn lớn đến chừng này không phải để cho mày đi tham gia ba cái cuộc thi âm nhạc quái quỷ kia đâu!”
Tôi dừng lại, không chạy tiếp nữa.

Mẹ tôi không để ý, đụng trúng vào lưng tôi, bà kêu lên đau đớn, đưa tay dụi mũi, có vẻ hơi bất lực.
Tôi tháo cây đàn, đặt vào tay bà và cười khúc khích, “Không đi nữa.

Ngày mai con đi làm lại.”
Ước mơ là thứ quá đỗi xa vời, thực tế cuộc sống chính là tàn khốc như vậy.

Huống hồ điều tôi muốn là đi thi sẽ nhận được giải, nhưng được bao nhiêu người giành giải rồi đứng trên vinh quang, nếu còn đi xa hơn, sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa.

Tôi cũng không thể để mẹ tôi nay tuổi tác đã lớn còn phải gánh vác nuôi thêm phần tôi nữa.
Thôi thì… gác lại ước mơ vậy.
(28)
Khi tôi đứng trên sân khấu với cây đàn trong tay, tôi nhìn thoáng qua Thủy Tuyền ở phía dưới sân khấu, hiển nhiên cô ấy cũng nhìn thấy tôi, còn ngạc nhiên đến mức suýt đập chiếc cốc trên tay xuống đất.
Ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, rơi vào người tôi, hiện ra một nhiệt huyết bùng cháy.

Khoảnh khắc tôi đặt ngón tay lên dây đàn, dường như có thứ gì đó đã lâu không hoạt động trong tôi, tôi như được sống lại một lần nữa.

Thực ra, tôi cũng không chơi được nhiều bài, màn biểu diễn kết thúc, tôi rời khỏi sân khấu được một lúc lâu nhưng sự phấn khích trong người tôi vẫn còn sôi sục.
Thủy Tuyền nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp: “Tiểu Nhất, cậu học đánh đàn từ khi nào? Sao mình không biết?”
“Muốn thì học.


Chúng ta chỉ là bạn thôi, có cần thiết chuyện gì cũng phải nói ra hết không?” Tôi nhướng mày nhìn cô ấy, chợt nhận ra mình đã trở nên rất nổi loạn.
Thủy Tuyền kinh ngạc, vừa định mở miệng, cô chưa kịp nói thì một giọng nói đùa cợt vang lên: “Người đẹp, em chơi guitar hay quá, qua đây, anh mời mấy em uống một ly.”
Tôi quay đầu lại nhìn, liền thấy một vài thanh niên tóc tai bù xù đang nhìn tôi ở một hàng ghế cách đó không xa, ánh mắt bọn hắn quét qua tôi và Thủy Tuyền, trên mặt bọn họ ác ý đến mức suýt chút nữa khắc lên mặt bốn chữ: phản diện đầu heo.
Tôi làm ngơ, cúi đầu lấy điện thoại ra, quả nhiên, Thẩm Lãng gửi đến một tin nhắn: “Không phải nói muốn về khách sạn ngủ bù sao?”
“Đừng để ý tôi.” Tôi do dự một lúc, nhưng quyết định thú nhận, “Tôi đang ở quán bar, đang cùng Thủy Tuyền xem ca nhạc.”
Thẩm Lãng ngắn gọn nói: “Định vị.”
Vừa gửi địa điểm, tên phản diện đầu heo lại đi tới: “Người đẹp, sao không nói? Lẽ nào nhìn không vừa mắt bọn anh à?”
Quay đầu lại nhìn, tôi thấy hắn định đưa tay ra sờ mặt tôi.

Tôi chưa kịp nghĩ gì, theo phản xạ liền cầm lấy ly rượu trên tay đập thẳng vào mặt hắn.
Lam Mao kêu lên một tiếng đầy thống khổ, tiếng hét của Thủy Tuyền cũng vang lên song song với tên kia.
Tôi quay đầu nhìn Thủy Tuyền thì thấy một cô gái tóc đỏ tiến đến chỗ Thủy Tuyền, cô ta dùng hết sức đẩy cô ấy ra.

Sau đó, Thủy Tuyền sợ hãi thu mình vào góc tường.
Tôi chửi thề, nhảy qua bàn, đứng chắn trước mặt Thủy Tuyền, giương mắt nói: “Anh muốn làm gì? Đây là xã hội được pháp luật cai trị! Còn nữa, tôi quen biết ông chủ và ban nhạc, tôi khuyên anh đừng tùy tiện động tay chân.”
Lam Mao che mặt, đứng thẳng người rồi cười nhạo: “Người đẹp, như vậy là hết thú vị rồi? Ông chủ ở đây cũng không quản được chúng tôi muốn kết bạn thế nào đâu.”
Thủy Tuyền nói nhỏ sau lưng tôi: “Tiểu Nhất, đừng sợ, vừa rồi mình đã liên lạc với Mộ Dung tiên sinh, anh ấy nói sẽ tới ngay.”
“Có liên lạc với ông trời cũng vô dụng, chúng tôi chỉ mời một ly rượu, chẳng lẽ lại phạm pháp?” Lam Mao cười khinh, “Tôi nói cho các cô biết, nơi này là địa bàn của…” Tôi đã quá lười để nghe những lời vô nghĩa của hắn, tôi giơ một đấm vào mặt hắn rồi nói với Thủy Tuyền: “Báo cảnh sát.”
Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để nhóm trẻ trâu trước mặt nghe thấy.

Lam Mao ngây người, ánh mắt lộ vẻ tức giận, giơ nắm đấm với tôi.

Mắt tôi nheo lại, tôi định né và đánh trả, nhưng phát hiện ra cú đấm đã bị dừng nửa chừng.

Sau lưng, giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Linh truyền đến: “Cú đấm này nếu rơi xuống, cẩn thận tay của mày không còn nữa.”
Lan Mao vội vàng tránh qua một nhường đường cho nam chính.

Sau đó tôi mới thấy bên cạnh Mộ Dung Linh có một người đàn ông xăm trổ đầy mình, tính cách tàn nhẫn như đại ca giang hồ.

Lam Mao lập tức bỏ tay xuống, ngoan ngoãn như chim cút.
Mộ Dung Linh tiến lại gần vài bước, lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi: “Là cô dẫn cô ấy đến nơi này?”
Nồi này tôi không vác nổi: “Nhưng không phải tôi chủ động dẫn cô ấy đi, là chính cô ấy đòi đi theo tôi.”
“Tôi chỉ cần đáp án, đúng hay không đúng là được.” Mộ Dung Linh mặt không biểu cảm nói.

“Tôi chỉ nhìn hậu quả.”
Tôi: “…”
Mẹ, thằng cha thần kinh.

Làm màu.
Không đợi tôi trả lời, Mộ Dung Linh không hỏi thêm câu nào, liền kéo Thủy Tuyền ra ngoài.
Thủy Tuyền lo lắng quay đầu lại nhìn tôi: “Tiểu Nhất! Mộ Dung tiên sinh, bạn tôi còn ở đằng sau…”
Mộ Dung Linh dừng bước, đầu cũng không thèm quay lại, lãnh đạm nói: “Tôi chỉ phụ trách dẫn người của tôi đi, còn lại các người tùy ý.” Hắn nói xong liền mang theo Thủy Tuyền rời đi.
Thủy Tuyền vẫn cố gắng cứu tôi, nhưng đã bị lời nói lạnh lùng của anh chặn lại, “Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.”
Tôi chợt nhớ trong nguyên văn quả thật có một cảnh Thủy Tuyền chạy đến quán bar chơi rồi gặp nạn, sau đó được Mộ Dung Linh dẫn về.

Nhưng, tình huống đó không có Lưu Nhất, thời gian xảy ra cũng là nằm ở phần sau truyện.

Tôi bối rối nhìn đại ca xăm trổ rời đi, nơi đây chỉ còn tôi là người duy nhất đối đầu với Lam Mao.

Lam Mao lập tức nở một nụ cười ác độc với tôi: “Lần này tôi xem còn ai đến cứu cô nữa!”
Lời vừa nói, một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng đã vang lên sau lưng tôi.
“Còn có tôi.” Là Thẩm Lãng.
Thần kinh căng thẳng của tôi đột nhiên thả lỏng.

Lạ thật, nếu tôi đi một mình, có lẽ tôi sẽ luôn duy trì mức độ cảnh giác cao nhất, nhưng một khi tôi nhận ra rằng vẫn còn Thẩm Lãng ở bên, tôi tự nhiên sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Trong thế giới đặc biệt này, tôi và anh chỉ có thể gửi gắm sự tin tưởng cho lẫn nhau.

Đương nhiên, là nữ minh tinh với khuôn mặt bắt mắt như thế này thì không ai không biết đến anh.
Lan Mao làm vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng: “Tô Vân Y? Nữ thần!”
Tôi:”?”
Nói rồi, hắn từ trong túi lấy ra một chiếc vòng tay huỳnh quang màu xanh da trời đeo lên cổ tay, sau đó lấy ra một sợi dây ruy băng màu xanh lam buộc lên trán, hưng phấn chạy về phía Thẩm Lãng: “Tô Vân Y, anh là fan của em.

Anh là Ất My(Diethyl ether)*! Hãy nhìn vào vòng tay này, dải băng đô này và thậm chí cả mái tóc của anh, tất cả đều được nhuộm màu fandom của em!”
Thẩm Lãng: “…”
*Diethyl ether: hay đơn giản là ether, là một hợp chất hữu cơ trong lớp ether với công thức ₂O, đôi khi được viết tắt là Et ₂O.

Nó là một chất lỏng dễ cháy không màu, rất dễ bay hơi.

Nó thường được sử dụng làm dung môi trong phòng thí nghiệm và làm chất kích nổ cho một số động cơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận