Tôi Cùng Nam Thần Xuyên Vào Sủng Văn Nữ Phụ FULL


(17)
Khi tôi và Thẩm Lãng đến khách sạn, những người còn lại trong đoàn cũng đã đến gần đủ.
Thẩm Lãng ngồi vào chỗ được sắp xếp sẵn, nhân viên đoàn phim ngập ngừng liếc nhìn tôi, có lẽ cho rằng tôi là người lạ: “Vị tiểu thư này, cô… ở đây làm gì ạ?”
Tôi nói: “À, tôi là trợ lý của Tô Vân Y.”
Anh ta chợt tỉnh ra, liền chỉ vào chiếc bàn trong góc: “Trợ lý và quản lý đều ngồi đó.”
Tôi nhìn chỗ ngồi ngay góc tường có vẻ hơi vắng, định muốn đi qua, nhưng Thẩm Lãng đã túm lấy tôi, bắt tôi ngồi xuống bên cạnh anh.

Sau đó anh ngước mắt lên, nói với nhân viên đoàn phim, “Anh không hiểu, mặc dù bề ngoài cô ấy có vẻ là trợ lý của tôi, nhưng cô ấy giống như một người em gái với tôi.

Em gái tôi chỉ cần ngồi bên cạnh tôi là được, không cần đi đâu khác.”
Nhân viên đoàn phim: “… Được rồi, Tô tiểu thư.”
Sau khi vào chỗ ngồi, đợi tôi uống xong hai lon Coca thì Thủy Tuyền và Triệu Thanh Xuyên cuối cùng cũng đến, phía sau họ là Mộ Dung Linh với vẻ mặt nghiêm nghị.
Nguyên tác viết rằng Mộ Dung Linh là một trong những nhà đầu tư của bộ phim nên anh ta cũng đến tham dự bữa tiệc khai máy.

Nhìn thấy nam chính, nữ chính và nam phụ lần lượt ngồi xuống bàn của chúng tôi, tôi không khỏi kinh ngạc.

Thẩm Lãng hỏi tôi có chuyện gì, tôi nói, “Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng tu la tràng* sẽ có phần hậu kỳ.”
*Tu la tràng: có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.

Ở đây ý chỉ nữ chính phải chống đỡ drama giữa nam chính và nam thứ
Thủy Tuyền ngồi giữa Thẩm Lãng và Mộ Dung Linh, Triệu Thanh Xuyên ngồi bên cạnh tôi.

Vừa ngồi xuống, hắn ta mặt lạnh lùng hỏi tôi: “Lưu Nhất, cô là người của đoàn làm phim chúng tôi sao? Sao cô lại ngồi vào bàn này?”
Thẩm Lãng nhẹ giọng nói: “Tôi và Lưu Nhất là chị em cùng cha khác mẹ, tôi để cô ấy ngồi ở đây, anh có ý kiến không?”
Triệu Thanh Xuyên khinh thường nói: “Cô có năng lực đó sao?”
“Đạo diễn không nói gì, anh còn quản sao? Tiệc này là do anh đặt? Anh trả tiền sao?” Thần Lãng không khách khí nói, “Lo cho bản thân trước đi.”
“Cô!”
Triệu Thanh Xuyên đang định vỗ bàn, nhưng nhìn thấy Mộ Dung Linh ở đối diện nên liền ngồi xuống.
Là nam chính của tiểu thuyết này, Mộ Dung Linh đã mang theo tảng băng của chính mình khi xuất hiện trên sân khấu, trước thành tích là một nam diễn viên vàng sáu múi, Triệu Thanh Xuyên, một thần tượng giao thông kiêu kỳ, không đủ sức để xem.

Chỉ là, bởi vì trước đó từ chối lời tỏ tình công khai của Tô Vân Y rồi nên mỗi khi ánh mắt hắn ta rơi vào người Thẩm Lãng đều mang theo ý kiêu ngạo.

Đương nhiên, khi nhìn đến Thủy Tuyền, ánh mắt của hắn chợt mềm dịu.
Tôi gắp một miếng sườn cừu nướng, lén lút nói với Thẩm Lãng: “Ảnh đế vẫn cho rằng anh thích hắn ta, tôi vừa bắt gặp ánh mắt hắn nhìn anh, cứ như anh thiếu nợ hắn vậy.”
Nghe vậy, Thẩm Lãng ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Linh, kết quả bắt gặp ngay ánh mắt của Mộ Dung Linh.

Hắn cau mày, lộ ra vẻ mặt có phần chán ghét, lạnh lùng nói: “Tô Vân Y, nếu cô đã đảm nhận vai Trường Bình công chúa thì hãy diễn thật tốt, đừng phụ lòng mong đợi của đạo diễn La đối với cô.”
Thẩm Lãng: “Ừ.”
Mặt của ảnh đế càng thêm tối sầm.
Tôi tốt bụng đề nghị: “Chi bằng anh cho anh ta một quyền đi, chứng minh anh không còn thích anh ta nữa.”
Thẩm Lãng: “Im đi, lo ăn tiệc của cô kìa.”.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||
Theo nguyên tác, trong bữa tiệc, Tô Vân Y đã nhận ra thái độ khác thường của Mộ Dung Linh đối với Thủy Tuyền, lại cộng thêm việc Triệu Thanh Xuyên lúc nào cũng đi kè kè bảo vệ Thủy Tuyền nên lòng đã nảy sinh đố kỵ, giả bộ trượt tay hất rượu vào mặt Thủy Tuyền, đồng thời còn chuốc say cô ấy, sau đó để một nhà đầu tư khác tên Lưu Hoành dẫn cô ấy đi.
Kết quả bị Mộ Dung Linh đảo ngược hết kế hoạch, Tô Vân Y cùng tên Lưu Hoành bị chuốc thuốc, còn bản thân hắn đem Thủy Tuyền đang say khướt rời đi.
Truyện cũng đến phần then chốt, đây là lúc Tô Vân Y bị tô đen hoàn toàn.

Do đó tôi hồi tưởng một chút, nhanh chóng ém giọng nói với Thẩm Lãng: “Đợi lát nữa kết thúc, anh thấy Triệu Thanh Xuyên bắt cuộc gọi rời đi rồi thì mình cũng mượn cớ chuồn luôn, còn nữa, tuyệt đối đừng làm khó dễ Thủy Tuyền.”
Thẩm Lãng cũng hạ thấp giọng nói: “Tôi làm khó nữ chính làm gì? Tôi muốn trốn khỏi cô ấy còn không kịp.

Nếu không phải đạo diễn sắp xếp tôi ngồi cạnh cô ấy thì tôi đã cách xa cô ấy 20 mét.”
Hai chúng tôi vừa mới nói nhỏ vài câu thì thấy La đạo diễn đang cười nói với Mộ Dung Linh thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Thẩm Lãng: “Trên đời không có chuyện hiểu lầm nào mà không giải quyết được.

Tôi nghĩ Vân Y chỉ khâm phục diễn xuất của anh mà thôi.


Vân Y, cô kính Mộ Dung tiên sinh một ly đi, xem như hết thảy mọi việc đều trở lại như cũ.”
Thẩm Lãng cầu còn không được, anh rót một ly rượu đầy, đứng dậy, đang định nâng ly chúc mừng Mộ Dung Linh thì anh đột nhiên trượt tay, cả ly rượu đều bị đổ lên đầu Thủy Tuyền.
Tôi: “…”
Tôi chết lặng, Thẩm Lãng cũng chết lặng.
Thủy Tuyền kinh ngạc hét lên một tiếng, một tiếng đó mang theo ba phần kinh ngạc, ba phần sững sờ, bốn phần oan ức, sau đó cô ngẩng đầu lên, lông mi ướt át run rẩy, ánh mắt sợ hãi như nai tơ: “Chị Tô…”
Thẩm Lãng khóe môi giật giật: “Bạn à, bạn bình tĩnh chút, tôi có thể giải thích…”
Triệu Thanh Xuyên ngồi bên cạnh nhảy dựng lên: “Cô làm gì vậy?!”
Mộ Dung Linh sắc mặt trầm xuống, lấy ra hai chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch đồ uống trên mặt cho Thủy Tuyền, sau đó nhìn Thẩm Lãng, nói rõ từng chữ một: “Tô, Vân, Y.”
(18)
Đôi mắt lạnh lùng của ảnh đế không che giấu được sát khí, tôi vốn dĩ muốn chiến đấu với hắn ta, nhưng nghĩ đến thủ đoạn khát máu tàn nhẫn của hắn trong nguyên tác, tôi lặng lẽ lui về phía sau Thẩm Lãng, lén chọc vào lưng anh: “Người anh em, chúc phúc cho anh đấy.”
Thẩm Lãng mí mắt giật hai lần: “Hạ Quy Tuyết, cô có nghĩa khí chút được không?”
Tôi chưa kịp đáp lại, Thủy Tuyền đã yếu ớt nói: “Anh Mộ Dung, anh đừng trách chị Tô, em tin rằng chị ấy nhất định không cố ý…”
“Đúng, đúng, bạn, không tri kỷ, cô cũng hiểu tôi quá rồi!” Thẩm Lãng mặt cảm động, “Tôi vừa rồi đột nhiên trượt tay, tôi không phải cố ý mà!”
Mộ Dung Linh liếc nhìn Thủy Tuyền.

Ánh mắt này có hơi phức tạp.

Nó được trộn lẫn giữa sự tán thưởng, đau lòng thêm một chút hận không thể trả thù ngay.

Hắn hạ giọng xuống, nhẹ nhàng nói với Thủy Tuyền: “Tôi biết em lương thiện, nhưng đến lúc này rồi, những người xung quanh em đã không còn đơn giản.

Nếu đã bước vào cái vòng này thì đừng nghĩ ngây thơ nữa.”
Má, giọng điệu muốn leo lên làm bố người ta đây mà, nếu tôi là Thủy Tuyền thì đã cho hắn ta một đấm.
Tôi ngẩng đầu nhìn Thủy Tuyền, cô ấy cắn môi, nhưng vẫn lắc đầu với Mộ Dung Linh: “Không, anh Mộ Dung, tôi tin rằng bản chất con người vốn dĩ là tốt, tôi không có ân oán hay thù hằn gì với chị Tô.

Sao chị ấy có thể cố ý nhắm vào tôi chứ?”
“Không thù không oán?” Mộ Dung Linh cười lạnh: “Cô ta và Tống Hinh cũng không thù không oán, ba tháng trước lúc quay phim, trước mặt mấy chục người cô ta đã cho cô ấy ăn tát; cô ta cũng không thù không oán với Tiêu Tiêu, thậm chí còn là chị em tốt, cô ta đã cố ý tạt nước bẩn vào đầu người ta khi đang quay chung một chương trình tạp kỹ.

Người phụ nữ này bản chất đã độc ác.

Nếu em cho rằng cô ta vô tội thì em đã bị lừa rồi!”
Nói rồi, ảnh đế còn liếc nhìn tôi.

Nhìn tôi làm gì? Lẽ nào anh ta tưởng tôi cũng bị lừa rồi? Tôi hỏi nhỏ với Thẩm Lãng: “Sao anh lại làm nhiều chuyện xấu như vậy?”
“Nửa tháng trước tôi mới xuyên qua, đây là do nguyên chủ làm.” Nói xong, Thẩm Lãng nhướng mắt nhìn ảnh đế, “Mộ Dung Linh, sao anh lại để ý đến tôi nhiều như vậy, ngay cả việc tôi tạt nước bẩn lên ai anh cũng nhớ rõ, có phải anh thích tôi rồi không?”
Mộ Dung Linh: “?”
Tôi: “…”
Mộ Dung Linh hít một hơi sâu, trên mặt hiện lên một tia tức giận: “Tô Vân Y, cô không cần mặt mũi nữa?”
Thẩm Lãng: “À, tôi không cần, cám ơn anh.”
Thái độ của anh rõ ràng khiến ảnh đế rất tức giận, thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, đạo diễn đã đứng ra giải quyết mọi chuyện: “Được rồi, được rồi, hôm nay là bữa tiệc khai máy của đoàn chúng ta.

Mọi người đều lùi một bước.

Vân Y à, cô kính rượu Mộ Dung tiên sinh và Thủy tiểu thư đi.

Chuyện này tính cho qua đi.

Anh Mộ Dung, dù sao cũng là ngày đầu mở máy của đoàn làm phim…”
Giọng điệu của đạo diễn có chút khẩn cầu, không còn khí chất của một đạo diễn nổi tiếng, có vẻ như hào quang của Mộ Dung Linh thật sự rất mạnh.

Cuối cùng, Mộ Dung Linh lạnh lùng nói: “Tôi muốn nghe lời xin lỗi chân thành của cô ta.”
Chân thành, không phải dễ quá sao? Suy cho cùng thì Thẩm Lãng cũng là một kỹ sư thuật toán, làm gì có lập trình viên nào không biết xin lỗi khi viết sai code chứ?
Xin lỗi xong, Thủy Tuyền đứng dậy đi vào phòng tắm thay quần áo, tôi và Thẩm Lãng đang định ăn tiếp thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Giờ phút này, đại tiệc khai máy cũng sắp kết thúc.
Thẩm Lãng nhìn thoáng qua tên người gọi, ánh mắt hơi thay đổi, nói với tôi: “Là quản lý.”

“Tại sao cô ấy lại tìm anh?”
“Có lẽ công ty lại muốn khó dễ tôi.” Thẩm Lãng nói xong đứng lên vỗ vai tôi, “Cô cứ ăn tiếp, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Tôi gật đầu, nhìn Thẩm Lãng cầm điện thoại đi ra ngoài, vừa cúi đầu gắp một miếng cá hồi rán, tôi đã nghe thấy Triệu Thanh Xuyên bên cạnh nói một cách lạnh lùng: “Đồ tham ăn, đúng là ăn được nhiều hơn người khác mà.”
Tôi không ngẩng đầu: “Nếu anh có ý kiến thì tự anh ăn nhiều cũng chẳng sao.”
Triệu Thanh Xuyên nghẹn một lúc rồi nói tiếp: “Lưu Nhất, cô thật không có lương tâm.

Tiểu Tuyền đối xử với cô tốt như vậy, nhưng cô lại đồng lõa với người phụ nữ này cướp đi vai nữ chính của cô ấy…”
“Bụp.” Tôi đập mạnh đũa xuống bàn, Triệu Thanh Xuyên giật mình: “Làm gì vậy?! Cô muốn đánh nhau?”
“Tôi đi ra ngoài.”
Tôi hoàn toàn không có thời gian để ý đến Triệu Thanh Xuyên, bởi vì tôi thấy Mộ Dung Linh đã đuổi theo chân Thẩm Lãng.
Câu chuyện gốc sau đó là…
Thủy Tuyền tửu lượng kém, vừa uống mấy ly đã say, lại bị Tô Vân Y hất cả ly rượu vào mặt nên choáng váng đi đến phòng thay đồ, bị Tô Vân Y ra ngoài nhận điện thoại bắt gặp, sau đó đem Thủy Tuyền say khướt đến căn phòng trên lầu.
Tô Vân Y cố ý đánh thuốc mê một nhà đầu tư khác là Lưu Hoành, vốn dĩ cô muốn đưa anh ta vào căn phòng đó, nhưng cô đã bị Mộ Dung Linh nhìn thấy, Tô Vân Y vừa đi, Mộ Dung Linh liền đi vào đưa Thủy Tuyền đi.

Đợi Tô Vân Y không dễ dàng gì dẫn được Lưu Hoành vào phòng, còn chưa kịp rời đi thì cửa phòng đã bị khóa trái.
Mộ Dung Linh, người đàn ông chó này, ra tay cũng thật tàn nhẫn.
Tôi chạy ra hành lang, nhìn trái nhìn phải, dựa vào trực giác chọn đúng đường.

Một đường chạy đến đích, quả nhiên, Mộ Dung Linh đang che chắn bảo vệ cho Thủy Tuyền say khướt ở phía sau hắn ta, Thẩm Lãng đứng đối diện hắn, một mặt kinh ngạc.
Trên sàn nhà, bên cạnh còn có một chiếc điện thoại di động vỡ nát đang nằm la liệt.

Nhìn vào mặt ốp lưng đính hạt cườm, rõ ràng đó là của Tô Vân Y.

Tôi vừa mở miệng, đang định nói thì một giọng nam kinh ngạc đột nhiên vang lên sau lưng: “Các người đều làm gì ở đây?”
Quay lại nhìn, đó là Triệu Thanh Xuyên.
Trước cửa nhà vệ sinh nhỏ bé này, chen đủ nam chính nữ chính nam phụ nữ phụ, bốn đại nhân vật, nếu nhà vệ sinh có ý thức, chắc cũng đang bóc nắm hạt dưa, vừa ăn vừa hóng chuyện nhỉ?
(19)
Trong bầu không khí yên tĩnh thêm phần trịnh trọng, tôi là người đầu tiên lên tiếng, hỏi Thẩm Lãng, “Có chuyện gì vậy?”
Anh nhướng mắt nhìn Mộ Dung Linh trước mặt, khóe môi giật giật: “Tôi ở đây để trả lời cuộc gọi của quản lý, tôi vừa mới nói vài câu, nam chính … Mộ Dung ảnh đế đột nhiên chạy tới, đập điện thoại của tôi đi, tôi quay lại thì đã thấy Thủy Tuyền ở phía sau đang choáng váng dựa vào tường.”
Tôi nhìn Mộ Dung Linh.

Hắn dùng một lực rất nhẹ nhàng, để cho Thủy Tuyền hai má đang ửng hồng vì say rượu ngã vào vòng tay mình, sau đó lạnh lùng nhìn Tô Vân Y: “Cô cũng đã nói ra những lời độc ác, lẽ nào trong lòng cô còn không rõ?”
Thẩm Lãng phớt lờ anh ta, anh nói với tôi: “Quản lý tìm tôi, nói với tôi tên nhà giàu…”
Ồ, tôi hiểu rồi.

Đây là một sự hiểu lầm.

Nhưng sự hiểu lầm này có hơi trùng hợp quá không?
Mộ Dung Linh mặc kệ chúng tôi, bởi vì Thủy Tuyền say khướt đang trong vòng tay hắn đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ưm, nóng quá…”
Cơ thể ảnh đế hơi có phản ứng nhẹ.

Sau đó, anh ta ngẩng đầu lên nói với Triệu Thanh Xuyên: “Tôi đưa người đi trước.”
Giọng điệu này là thông báo, không phải thương lượng.
Triệu Thanh Xuyên, một người đàn ông kiêu ngạo và độc đoán, tất nhiên là không đồng ý: “Dựa vào đâu anh đưa cô ấy đi? Tiểu Tuyền là em gái của tôi, cho dù cô ấy có say, cũng là tôi đưa cô ấy về nhà mới đúng…”
Mộ Dung Linh nói bằng một giọng lạnh như băng, “Dựa vào anh không bảo vệ tốt cho cô ấy, để người vô tội như cô ấy phải chịu nhiều tổn thương.”
Chúng tôi không biết câu nói này có sát thương gì, nhưng Triệu Thanh Xuyên dường như đã bị trúng đòn, hắn ta đứng đó trong tuyệt vọng.

Tôi nhìn Mộ Dung Linh nghiêng người ôm Thủy Tuyền, đầu cô dựa vào ngực hắn, hắn cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu.

Sau đó hắn ôm Thủy Tuyền rời đi.
Thẩm Lãng nói với tôi: “Tôi phải trở về công ty, đêm nay quản lý và ông chủ còn có tên nhà giàu chắc sẽ chất vấn tôi rồi đây.”
“Hay là tôi đi cùng anh?”
Thẩm Lãng lắc đầu cười với tôi: “Cô đi cùng tôi với tư cách nào? Quên đi, trở về nghỉ ngơi sớm.


Ngày mốt bắt đầu quay bộ phim này, đến lúc đó cô phải đến một chuyến.”
Tôi cắn ngón tay, trong lòng điên cuồng cảm thán, khuôn mặt này của Tô Vân Y khi cười lên thật đẹp.
Thẩm Lãng đi tới vỗ vai tôi, nhặt chiếc điện thoại di động vỡ nát trên đất rồi rời đi.

Trước khi đi, anh còn đặc biệt nhắc tôi khi đi taxi nhớ nhớ biển số xe, lên xe rồi thì gửi tin báo cho anh biết.
Tôi liếc nhìn điện thoại trong tay anh, nói: “Mộ Dung Linh làm rơi điện thoại của anh, sao tôi gửi tin cho anh được?”
Thẩm Lãng thở dài, thật lòng mắng nhiếc: “Thằng khùng.”
Tất nhiên không phải mắng tôi.

Cuối cùng, anh nói: “Có việc thì cô cứ gọi cho Thủy Tuyền, ảnh đế còn ở bên cô ấy, chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô đâu.”
Tôi gật đầu, nhìn Thẩm Lãng biến mất ở trước cửa thang máy, quay người chuẩn bị rời đi, lại thấy Triệu Thanh Xuyên vẫn đứng ở phía sau, tôi giật mình: “Anh ám tôi đấy à?”
Khóe môi Triệu Thanh Xuyên giật giật, hắn nói: “Tôi đưa cô về.”
Tôi: “?”
“Đại ca, anh nhận lầm người sao?” Tôi vẻ mặt không tin nhìn hắn, “Tôi mẹ nó là Lưu Nhất, không phải Thủy Tuyền.”
“Tôi biết.

Tôi cũng là vì Thủy Tuyền, không phải vì cô.” Triệu Thanh Xuyên sốt ruột nói,
“Khách sạn này ở nơi khá hẻo lánh, sắp muộn rồi.

Cô là con gái, tự mình đi về không an toàn.”
Tôi nhìn Triệu Thanh Xuyên.

Hắn ta cũng nhìn tôi.

Tôi ngập ngừng hỏi: “Triệu Thanh Xuyên, anh có phải là Triệu Thanh Xuyên thật không?”
Không phải anh cũng xuyên không rồi chứ?
“Tôi không phải lẽ nào cô phải sao?” Giọng điệu của Triệu Thanh Xuyên càng ngày càng nóng nảy, “Đi nhanh thôi, quản lý vừa tìm được tôi, tôi còn phải quay về phòng làm việc một chuyến nữa.”
Trong khi chiếc Ferrari lộng lẫy của Triệu Thanh Xuyên lái một mạch về nhà tôi, tôi đang suy nghĩ về một câu hỏi: là điều gì đã khiến cho nam phụ ngu ngốc này không để người phụ nữ nào khác trong mắt hắn ngoại trừ Thủy Tuyền lại đột nhiên đổi tính? Chẳng lẽ lời nói vừa rồi của Thẩm Lãng khiến hắn đột nhiên nhận ra mình cũng là đàn ông sao?
Nghĩ mãi không ra, tôi lại bắt đầu nghĩ về Thẩm Lãng: Làm quái gì mà anh lại đổ ly rượu đó lên đầu Thủy Tuyền? Lẽ nào cốt truyện thực sự phải theo nguyên tác và không thể thay đổi? Tôi tình cờ hỏi Triệu Thanh Xuyên, “Vừa rồi khi anh đi ra, có thấy Lưu Hoành một nhà đầu tư khác không?”
“Cô là người ngoài, nhưng hình như lại rất quen thuộc với các nhà đầu tư của đoàn phim chúng tôi.” Triệu Thanh Xuyên chê cười, cuối cùng trả lời câu hỏi của tôi, “Trước khi ra ngoài, tôi có nhìn một vòng, hắn ta hình như uống nhiều rồi, lúc nãy lên lầu thuê phòng ngủ.”
Không đúng… không đúng!
Lòng tôi trĩu nặng, nếu tình tiết ban đầu không cho phép chúng tôi đi lệch cốt truyện thì tôi để lại Thẩm Lãng ngồi uống rượu một mình, chẳng phải tôi để mặc cho anh gặp nguy hiểm sao? Tuy rằng anh là đàn ông, nhưng vào lúc này, ngay trong quyển sách này, cơ thể anh là cơ thể của Tô Vân Y!
Nghĩ đến đây, tôi không thể ngồi yên được nữa, lập tức nói với Triệu Thanh Xuyên: “Quay lại, anh lái xe quay lại khách sạn!”
“Vì sao? Cô bị bệnh nữa hả Lưu Nhất?” Triệu Thanh Xuyên tên phản nghịch không những không dừng lại mà còn tăng tốc.
“Tô Vân Y lúc rời đi có đi thang máy, Lưu Hoành lại ở ngay trên lầu.

Anh ta vốn là tên háo sắc, lại là người không quản quy tắc.

Tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì với cô ấy!” Tôi gấp rút nói, “Mau quay lại đi, nếu không tôi sẽ nhảy xuống xe!”
Triệu Thanh Xuyên đạp phanh, quay lại nhìn tôi, cau mày nói: “Lưu Nhất, nếu tôi nhớ không lầm, cô và Tiểu Tuyền là bạn tốt phải không? Tô Vân Y bắt nạt cô ấy, còn cướp đi vai diễn của cô ấy.

Cô lo lắng cho cô ta làm gì? Tôi từ lâu cũng đã nghe nói cô ta có qua lại với một người đàn ông giàu có.

Nếu có chuyện này thật thì có lẽ cũng là do cô ta tự nguyện thôi—— ”
Tôi giơ tay, giáng cho hắn ta một cái tát.

Hắn mở to mắt nhìn tôi, nếu không phải thắt dây an toàn, hắn suýt chút nữa đã từ trên ghế ngồi bật dậy: “Lưu Nhất, cô bị làm sao vậy?!”
“Việc này liên quan gì đến việc tôi và Thủy Tuyền là bạn tốt, hay tôi và Tô Vân Y là bạn bè?”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên tôi thực sự tức giận kể từ khi xuyên không.
“Bây giờ, ngay lúc này, có một cô gái có thể có nguy cơ bị xâm hại.

Tôi đoán khả năng này sẽ xảy ra, vì vậy tôi sẽ cứu cô ấy.

Dù cô ấy là người lạ mà tôi không biết, tôi cũng sẽ cứu cô ấy.

Anh hiểu chưa, cái tên này?!”
(20)
Thấy Triệu Thanh Xuyên vẫn nhìn mình chăm chú, tôi mất kiên nhẫn đẩy cửa định ra khỏi xe.

Vừa mới bước một chân ra, liền nghe thấy Triệu Thanh Xuyên nói: “Cô đừng quậy nữa, tôi lái xe quay lại là được chứ gì?”
Tôi đóng cửa lại, nhìn hắn: “Nhanh lên!”

Triệu Thanh Xuyên nuốt hận, một chân đạp ga, nhanh chóng tăng tốc.
Tôi phát hiện ra tên này là một người thích ức hiếp kẻ yếu.

Trong nguyên tác, Lưu Nhất là một nhân vật nhu nhược, nên hắn ta tìm đủ mọi cách để bắt nạt.

Bây giờ tôi cứng rắn đối đầu với hắn thì hắn lại ngoan ngoãn nghe lời.
Hóa ra anh ta là M.
Nửa giờ sau, xe của Triệu Thanh Xuyên đã quay về lại khách sạn.

Ngay khi hắn dừng lại, tôi đẩy cửa xe, bước nhanh lên lầu, Triệu Thanh Xuyên đuổi theo sau, liền hét với tôi: “Lưu Nhất, chạy chậm, chạy chậm thôi!”
Tôi bịt kín tai, chạy một mạch tới thang máy.

Cửa thang máy vừa hay mở ra, tôi vội cúi đầu bước vào, nhưng lúc ấn nút lên lầu thì lại đứng hình.
Trời ơi… Tôi hình như không biết phòng của Lưu Hoành ở tầng nào, thông tin đó không được đề cập trong truyện!
Tôi còn đang đơ người thì Triệu Thanh Xuyên đã đậu xong xe rồi đi vào.

Hắn thấy tôi sững người trước nút bấm trong thang máy, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn: “Cô xem, cô chạy nhanh để làm gì, không biết lầu nào cũng vô dụng.”
Nói xong, hắn ấn lầu tám, rồi cùng tôi đợi thang máy.

Ngay khi thang máy dừng lại, tôi tức tốc chạy ra ngoài.
Mặt đất trải một tấm thảm đỏ dày và mềm, tôi vừa bước được hai bước thì đột ngột dừng lại.

Cách đó không xa, một người phụ nữ đang dựa vào tường hành lang, ngẩng đầu nhắm mắt thở gấp.

Đường viền cổ váy của cô bị xé làm đôi, lộ ra một mảng lớn vết bầm và máu trên làn da trắng như tuyết.

Cánh tay cô đang ứa máu, từng giọt từng giọt chảy xuống.
“Thẩm Lãng… Thẩm Lãng!”
Tôi sững lại hai giây, sau đó chạy tới cẩn thận nắm lấy tay Thẩm Lãng, mới nhận ra cánh tay mảnh khảnh của anh đã bị một loại vũ khí sắc bén không rõ rạch rất sâu, da thịt lẫn lộn, hiện tại chảy rất nhiều máu.
Tôi sợ đến mức ứa nước mắt, muốn kéo anh đến bệnh viện ngay lập tức, nhưng lại sợ máu chảy ra nhiều hơn nếu dùng lực mạnh, sợ quá nên tôi chỉ có thể đứng run tại chỗ.

Anh nghe thấy giọng nói của tôi, mở mắt ra nhìn tôi, lông mi dài che khuất gần hết đôi mắt.
“…Hạ Quy Tuyết.”
Anh giống như thở phào nhẹ nhõm, thân thể đột nhiên thả lỏng, nhẹ nhàng tựa vào người tôi, thì thầm bên tai tôi: “Tôi lấy thân mình ra thử mạo hiểm rồi, nếu truyện đã viết bị cưỡng bức thì nhất định sẽ bị cưỡng bức, truyện sẽ luôn ép chúng ta về đúng kịch bản ban đầu.”
Lòng tôi liền chùng xuống, nhưng rõ ràng không phải lúc để nói đến chuyện này, tôi đỡ Thẩm Lãng dậy, hỏi anh: “Không phải anh đi về công ty gặp quản lý và tên nhà giàu kia sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Thẩm Lãng hít sâu thêm hai hơi, tôi sợ tới mức liên tục nói: “Được, được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đến bệnh viện trước đi.”
“Không sao đâu.” Anh cười khẽ, âm thanh này phát ra từ giọng nói của Tô Vân Y, nhưng tôi lại cảm nhận có chút khang khác.

Hơi thở ấm áp phả vào tai, thoang thoảng hương thơm quyện với khí huyết, mặt tôi chợt bừng bừng lạ thường.
“Người bên trong đó, có lẽ còn bị thương hơn tôi nhiều.” Anh nói.
Thẩm Lãng nói sau khi chia tay với tôi, anh vào thang máy, nhưng anh không để ý thang máy đang đi lên.

Sau khi lên đến tầng tám, cánh cửa mở ra, hai người đàn ông mặc vest từ bên ngoài bước vào.

Trước khi anh kịp phản ứng, cả hai đột nhiên nhìn nhau, họ tiến đến bịt miệng anh, cưỡng chế lôi anh vào phòng Lưu Hoành.
“Lưu Hoành mặc dù say rượu nhưng sức lực của hắn ta không hề yếu chút nào, trong lúc giằng co, tôi đã cầm chiếc cốc trên bàn đập vào đầu hắn.

Kết quả hắn đã lấy một mảnh sứ vỡ rạch một đường trên tay tôi.”
Tôi nắm lấy cánh tay của Thẩm Lãng xem xét vết thương, có lẽ là do mất quá nhiều máu, làn da đã biến sắc, máu đã dần đông lại, nhưng vẫn đang chảy vào lòng bàn tay anh.
Anh đưa tay lên sờ tóc tôi: “Sao em lại có biểu cảm như vậy? Yên tâm, người đó bị tôi đạp vào hạ bộ, còn dùng gạt tàn đánh bất tỉnh rồi.

Đến giờ chắc hắn cũng đã nằm dài trên đất.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Thanh Xuyên ở bên cạnh đã hét lên: “Tô Vân Y, cô dám đánh gục chủ đầu tư?!”
“Đúng rồi.”
“Hắn là nhà đầu tư đó! Cô còn muốn quay phim nữa không?” Vẻ mặt Triệu Thanh Xuyên nhất thời khó đoán, cuối cùng hắn ta nói với tôi, “Lưu Nhất, cô đưa Tô Vân Y đến bệnh viện đi, tôi sẽ gọi cho quản lý, kêu cô ấy đến giải quyết.”
“Giải quyết thế nào?”
Triệu Thanh Xuyên dùng hành động thực tế trả lời cho câu hỏi của tôi.

Anh lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc, đầu dây bên kia chạy nhanh: “Chị Tịnh, bây giờ chị có rảnh không? Chị qua khách sạn Kate được không? Ừm… Tôi gặp chút phiền phức..

Ừm … Tôi không cẩn thận đánh ngất nhà đầu tư rồi.”
Nói xong, Triệu Thanh Xuyên nhanh chóng cúp điện thoại trước khi chị Tịnh quản lý anh ta phát điên, sau đó tiếp nhận ánh mắt khó tin của tôi.
“Triệu Thanh Xuyên, anh còn nói mình không xuyên không!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận