Nguyễn Hàn Minh thông qua những dây leo mình điều khiển mà thấy được toàn cảnh ở phía bên đó, nhìn sự thảm hại của bọn hắn khiến tâm trạng của cậu không khỏi tốt hơn một chút, tuy nhiên trong lòng vẫn cực kỳ buồn bực.
Không ngờ chơi một chút trò vui như thế cũng không thể khiến cậu vui vẻ lên, đúng là kỳ lạ.
Cậu mím môi liếc nhìn quang não vẫn im ắng trên cổ tay.
Rõ ràng từ lúc cúp máy đến giờ cũng đã một tiếng đồng hồ, vậy mà người kia không thèm gọi lại giải thích với cậu.
Đây là có ý gì, chẳng lẽ không cần giải thích hay không muốn giải thích.
Càng nghĩ càng buồn bực, cậu tức giận đứng dậy đôi mắt đảo qua ba người không biết từ lúc nào đã tránh khá xa cậu kia rồi hừ lạnh nói: "Đi."
Ba người Đặng Quan vội vàng gật đầu như chong chóng rồi lòm còm bò dậy, người thì bỏ thịt dư vào hộp không gian, người thì dập lửa, người thì dọn dẹp những xiên nướng xung quanh.
Nguyễn Hàn Minh nhìn bọn họ tất bật bận rộn như vậy cũng không đi trước mà đứng ở một bên chờ.
Cậu trầm mặc nhìn quang não, mặc dù tức giận bởi vì anh không thành thật với cậu, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ cậu lại cảm thấy lo lắng cho anh, tiếng báo động kia dường như cảnh báo có nguy hiểm đến gần, nếu như nguy hiểm thì chắc chắn anh phải chiến đấu cùng nó rồi.
Như vậy anh có bị thương hay không, anh có ổn không, thời gian lâu như vậy rồi đã giải quyết xong chưa.
Cậu đưa tay chạm vào quang não, muốn bật màn hình lên gọi cho anh nhưng lại lo lắng làm vậy khiến anh phân tâm thì làm sao vì vậy lại bỏ tay xuống.
Cậu cứ lặp đi lặp lại động tác đó đến khi ba người Đặng Quan đã dọn dẹp xong xuôi rồi đi lại thì mới không nhìn quang não nữa mà dẫn đầu đi về phía trước nữa.
Con đường cậu đi mãi mãi chỉ có một đường thẳng mà thôi, cậu sẽ chẳng quay đầu cũng không muốn rẻ đi lối khác.
Khu rừng này có thể lớn bao nhiêu, đi trên một con đường có thể chạm đến đường cụt thay không.
Bốn người đi thẳng về phía trước, chẳng ai biết được rốt cuộc phía trước là thứ gì, bọn họ đi vào lãnh địa của On, vậy phía trước chắc chắn đã nằm trong rừng sâu nguy hiểm, như vậy quái thú chờ đợi bọn họ sẽ càng thêm mạnh mẽ, cấp bậc cũng sẽ kinh khủng hơn rất nhiều.
Điểm số của bọn họ đã có thể vượt qua kỳ thi, nếu vậy tại sao còn dấng thân vào nguy hiểm.
Ba người Đặng Quan tuy nghĩ vậy nhưng không ai lên tiếng hỏi, bọn họ cảm thấy chỉ cần đi theo cậu thì mạng sống của họ không cần phải lo lắng gì, kẻ địch có mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn con người đầy tự tin cùng kiêu ngạo phía trước bọn họ được.
Trên đường đi bọn họ vẫn đụng độ vài con vật nhỏ, tuy số điểm đã đủ nhưng nếu có thêm chút ít từ những con này thì bọn họ vẫn sẽ lấy, không chỉ thế bọn họ còn có thể hoạt động tay chân, rèn luyện bản thân thêm nữa.
Chỉ có càng mạnh mẽ thì mới có thể đạt được những điều mình mong muốn.
Đặng Quan cùng Dương Lệ Tú vẫn chưa trả lời giao dịch, bọn họ vẫn rất phân vân, mặc dù tâm dao động kịch liệt nhưng lý trí khiến hai người ngừng ngại, bọn họ không thể trực tiếp đáp ứng mà không chút do dự như Hoàng Hào.
Nguyễn Hàn Minh cũng biết được sự do dự ấy nên cậu cũng không gượng ép hay thúc giục hai người mau chóng trả lời, đối với cậu một người, hai người hay ba người đều là nguồn lao động miễn phí sau này.
Nguyễn Hàn Minh cậu không làm hành động gì mà không có lợi ích dành cho mình.
Có thể cậu sẽ giúp đỡ bọn họ khiến bọn họ trở nên tốt hơn, mạnh hơn, nhưng nó không xuất phát từ lương tâm hay sự tốt bụng tốt đẹp nào đó.
Ngược lại rất đơn giản cậu cảm thấy giúp bọn họ sẽ có lợi ích trực tiếp, bọn họ có thể trở thành cánh tay đắc lực, trở thành một binh sĩ tốt bên cạnh Phạm Huyền Lân.
Bốn người hoàn toàn không nhìn đến xung quanh mà cứ thẳng tiến về phía trước, chỉ cần quái vật nhỏ xông lên thì ba người Đặng Quan liền quơ tay xử lý, dù không thể dùng sức mạnh của thuộc tính thì bọn họ vẫn có những năm rèn luyện không ngừng nghỉ thể lực cùng kinh nghiệm khá tốt vì vậy không cần để Nguyễn Hàn Minh ra tay đối phó với những vật nhỏ này.
Hiện tại thời gian đã là buổi chiều, mặt trời không còn quá gay gắt bốn người cũng chậm rãi đi rồi ngừng, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục đi.
Hiện tại điểm thi đã không còn quan trọng, có lẽ mục tiêu của Nguyễn Hàn Minh chỉ là những con quái thú nhìn không đẹp mắt nhưng lại ngon miệng ở phía trước.
"A a a a a a..."
Đúng lúc này khi bốn người đang dựa vào những cái cây to nghỉ ngơi thì nghe thấy bốn tiếng hét thất thanh cách chỗ bọn họ không xa.
Đặng Quan nghi hoặc nhìn về hướng phát ra âm thanh: "Người nào ngu ngốc đến nỗi vào đến tận nơi này vậy trời."
Dương Lệ Tú liếc trắng cả mắt nhìn cậu ta rồi hừ lạnh: "Chúng ta cũng bên trong đấy, cậu nói ai ngu ngốc."
Đặng Quan xì một tiếng sau đó cười nói: "Có thể so sánh với nhau sao.
Chúng ta đây là có đùi ôm, một cái đùi to bự đó."
Hoàng Hào bật cười rồi phụ họa: "Đúng đúng sao mà so sánh được."
Nguyễn Hàn Minh không để ý tới ba người đùa giỡn, cậu nhíu mày nhìn về hướng mà mình cảm nhận được.
Đây là quái vật gì, sao lại khác với những quái vật mà cậu cảm nhận được bên trong rừng này.
Một thứ hiếu chiến lại có đầu óc, một thứ ghê gớm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...