Giờ phút này, Tiêu Sở Dịch trong lòng có ngàn vạn lời nói, cuối cùng chỉ hội tụ thành một câu ——
Tại sao mẹ nó lại là anh?
Nếu nói là trùng hợp, cái này cũng không khỏi trùng hợp quá nhiều rồi đi.
Mấu chốt là ánh trăng sáng to như vậy ngày nào cung lắc lư ở trước mặt cậu, cậu có chút sợ là sẽ không nhịn được.
Nội tâm tràn đầy chuyện khó nói nên lời, thần sắc Tiêu Sở Dịch có chút phức tạp, đang chần chờ, trong đầu lại loé lên một tia sáng.
Thịnh Dư Hàng, Thịnh Giáng Hà, mời người nhà...
Tốt, chân tướng đã được xâu chuỗi thành công.
Nếu thật sự muốn muốn tính toán, thì cái này chính là cậu tự mình cõng nồi.
Nhưng mà...!Ai có thể ngờ rằng thành phố B lại nhỏ như vậy đâu, đi đâu cũng có thể gặp người quen.
Nếu là một giây sau Thẩm Bích Tiêu xuất hiện trước mặt cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Tiêu Sở Dịch vu vơ một hồi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại trong tầm mắt đối phương.
"Đúng vậy, thật trùng hợp." Tiêu Sở Dịch cứng đờ giật giật khóe miệng, không quên nhổ lá trúc trong miệng ta, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Dư Hàng, "Xin hỏi anh có chuyện gì sao?"
"Tôi là người nhà Thịnh Giáng Hà." Thịnh Dư Hàng nói, "Tôi là chú của nó, tạm thời giúp bố mẹ nó chăm sóc nó một thời gian."
Quả nhiên.
"Tôi là giáo viên chủ nhiệm mới của em ấy." Tiêu Sở Dịch xoay bút giữa hai ngón tay, đánh dấu trên giấy, nói tiếp, "Về phần vấn đề an toàn cá nhân của Thịnh Giáng Hà, tôi nghĩ cần phải nói chuyện với bố mẹ của em ấy."
Thịnh Dư Hàng cũng không ngạc nhiên, chỉ quay đầu liếc nhìn xung quanh.
Chưa kể đến cơ sở vật chất ở khu C không thể chê, khuôn viên của trường có diện tích cực kỳ rộng, với những cây cầu nhỏ, dòng nước chảy, những rặng cau, cây thông, rừng trúc, đầy đủ mọi thứ nói chung là rất đẹp, nhưng nơi này chỉ là cổng trường học.
Nếu bây giờ là thời gian lên lớp thì cũng tốt, nhưng tan học rồi, ở đây người đến người đi, thấy thế nào cũng không giống là chỗ nói chuyện.
Thịnh Dư Hàng thu lại tầm mắt: "Tôi còn tưởng rằng loại việc này ngồi ở trong phòng làm việc nói thì tương đối phù hợp hơn chứ?"
Tiêu Sở Dịch đổi chân chống đỡ tài liệu, ngả người ra phía sau gật đầu đồng ý: "Anh nói đúng."
Thịnh Dư Hàng nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.
Tiêu Sở Dịch ngửa đầu ra sau, không nhúc nhích, thở dài nói tiếp: "Nhưng thật xin lỗi, tôi không biết đường đến văn phòng."
"..."
"..."
Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu cùng Thịnh Dư Hàng nhìn nhau, cố hết sức mở to đôi mắt vô tội, cố gắng làm cho đối phương cảm nhận được sự chân thành của cậu.
Vốn là một đôi mắt phong lưu đào hoa, nhưng khi ngẩng đầu lên lại sáng ngời, lộ ra vẻ ngây thơ, nhu thuận và vô tội, tựa như có chút hoài nghi rằng mình đã gây nên việc tội ác tày trời.
Thì ra lần trước ở trên đường ngẩn người là lạc đường thật sao.
Thịnh Dư Hàng chỉ trầm mặc trong chốc lát, nhịn không được nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng.
Tiêu Sở Dịch có cảm giác mình bị cười nhạo.
Nhưng mà cậu trời sinh đã là dân mù đường cũng không thể làm gì được, chỉ có thể rộng lượng cười một tiếng.
Không chờ cậu quay lại vấn đề, đã thấy một cái tay vươn ra trước mặt cậu.
Cậu ngẩn người, ngẩng đầu, liền thấy Thịnh Dư Hàng cười khẽ một tiếng.
"Tôi đại khái biết văn phòng nằm ở đâu, để tôi dẫn cậu đi."
Trên đường đến văn phòng, hai người tán gẫu vài câu, sau đó chuyển sang chủ đề chính của ngày hôm nay - đứa cháu nhỏ Thịnh Giáng Hà.
Thịnh Giáng Hà là con trai của anh trai và chị dâu của Thịnh Dư Hàng, cũng chính là đứa cháu nhỏ của anh.
Anh trai của nhà họ Thịnh lớn hơn Thịnh Dư Hàng một tuổi, nhưng anh ta lại không kế thừa công việc kinh doanh của gia đình mà dấn thân vào con đường nghiên cứu khoa học, từ đó gặp được vợ rồi yêu nhau, sau đó sinh ra kết tinh của tình yêu.
Nhưng tiếc là cả hai người đều là điển hình của người cuồng nghiên cứu, cả hai đều có học thức uyên bác, luôn dốc mình cống hiến cả đời cho sự nghiệp nghiên cứu này.
Vì vậy, hai vợ chồng dù rất chuyên tâm trong công việc nhưng lại rất lơ là chuyện con cái.
Vừa lúc Thịnh Dư Hàng vừa bị bố mạ đá từ nước ngoài trở về, muốn anh tiếp quản công ty trong nhà, thế là anh trai và chị dâu nhà họ Thịnh liền nhờ em trai hỗ trợ quản giáo con trai của mình.
Thịnh Dư Hàng và Thịnh Giáng Hà quan hệ không tính là tốt lắm, trước đây cả hai chỉ gặp nhau trong dịp Tết Nguyên Đán và ngày lễ, không nói được với nhau mấy câu.
Nhưng cuối cùng họ cũng là người thân, Thịnh Dư Hàng cũng là người có trách nhiệm, bây giờ anh trai và chị dâu đã giao nhóc này cho anh, anh cũng hy vọng rằng mình có thể chăm sóc cháu trai nhỏ thật tốt.
Tính cả ngày hôm nay, hai người ở cùng và tiếp xúc với nhau mới được năm ngày, ngoài bận rộn với công việc, đối với tình huống của cháu trai nhỏ ở trường Thịnh Dư Hàng hiểu rất ít.
"Hôm nay vừa vặn không có việc gì, tôi liền dành thời gian đến đây tìm hiểu tình huống một chút."
Giọng điệu Thịnh Dư Hàng ôn hòa, sớm đã đem "Giáo huấn" của cháu trai nhỏ ném vào thùng rác, không chỉ không giúp nhóc "Giáo huấn" thật tốt giáo viên mới, ngược lại còn không khách khí chút nào nói tất cả chuyện của nhóc cho cậu biết.
"Trước đó tên nhóc này đi theo ông của nó khá nhiều, bọn họ đã chiều chuộng nó quá mức, nếu như nó có chỗ nào không đúng, thầy Tiêu không cần khách khí, nếu như có vấn đề gì thì cứ tìm tôi."
Lời này nghe qua giống như là "Cậu cứ việc quất nó, chỉ cần đừng quất chết, thì sao cũng được cả".
Tiêu Sở Dịch không khỏi có chút thương cảm đối với Thịnh Giáng Hà nhỏ bé.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Thịnh Giáng Hà trong lớp vấn đề xác thực cũng không nhỏ, Tiêu Sở Dịch vừa tới ngày thứ hai, buổi sáng đã nghe không ít đồng nghiệp phàn nàn.
Đừng nhìn Thịnh Giáng Hà trời sinh có một khuôn mặt tiểu thiên sứ, nhưng trên thực tế tất cả vấn đề học sinh đã làm nhóc cơ bản đều đã làm qua.
Chẳng hạn như không làm bài tập về nhà, không nghe giảng và những vấn đề tương tự như vậy đều là những vấn đề nhỏ, nhưng những vấn đề khác như dẫn cả lớp bỏ tiết, xúi giục các bạn trong lớp đánh nhau, chế giễu cô giáo nơi công cộng...!hầu như nhóc đều đã đụng đến.
Ngay cả trong vụ việc nam giáo viên đánh học sinh vừa qua cũng có bóng dáng của nhóc.
Tiêu Sở Dịch không khỏi có chút đau đầu khi lần đầu nghe về "quá khứ huy hoàng" này.
Đến lúc này cậu mới mơ hồ hiểu tại sao giáo viên ở lớp này lại khó tìm đến vậy.
Thịnh Giáng Hà chỉ là một trong những "vấn đề" của lớp này.
Nhưng một phụ huynh hợp tác như Thịnh Dư Hàng có thể không có người thứ hai.
Nghĩ tới đây, Tiêu Sở Dịch không khỏi thở dài: "Nếu như mỗi người đều giống như Thịnh tổng thì mọi chuyện sẽ tốt hơn rồi..."
Nói rồi, Tiêu Sở Dịch đang định bước lên tầng thứ hai của bậc thang, lại bị Thịnh Dư Hàng kéo cổ tay.
Thịnh Dư Hàng đưa tay chỉ hướng đối diện, có chút bất đắc dĩ nói: "Văn phòng ở chỗ này.
Trên lầu là lớp 10."
Tiêu Sở Dịch thu hồi bước chân, sờ sờ mũi, đem lời nói lúc đầu nuốt vào, gượng cười hai tiếng: "Đây không phải do...!Không có bảng hướng dẫn sao, tôi mới nhậm chức ngày thứ hai thôi."
Đây là lời nói dối.
Trước kia cậu đã học và giảng dạy hai năm tại cùng một trường đại học đã học trong bốn năm, và chưa bao giờ tự mình tìm được văn phòng.
Bởi vì các lầu dạy học khác đều có bảng hướng dẫn, nhưng văn phòng lại không có.
Chẳng qua lịch sử đen tối làm xói mòn hình tượng đáng tin cậy của cậu thì không cần phải nói ra làm gì.
Tiêu Sở Dịch thầm nhớ tới lịch sử đen tối của mình, từ trong túi móc ra chìa khoá.
"Lúc này hẳn là vẫn còn trong giờ học, đợi lát nữa tôi sẽ gọi Thịnh Giáng Hà ra và nói chuyện thật tốt..."
Thịnh Dư Hàng chưa kịp gật đầu thì đã thấy cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đang xông tới, trên tay còn mang theo một học sinh.
"Thầy Tiêu!" Người đàn ông đẩy học sinh tới trước mặt hai người, sắc mặt xanh đen, "Làm phiền cậu quản học sinh lớp cậu thật tốt, trèo tường leo đến cổng chính trường học! Đây còn ra thể thống gì nữa!"
Tiêu Sở Dịch dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là giáo viên kỷ luật một ngày trước, hình như là họ Đường.
Học sinh bị thầy Đường níu lấy cổ áo buông ra là một gương mặt lạ hoắc, Tiêu Sở Dịch cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt đó trên tài liệu lưu trữ, mất một chút thời gian mới nhớ ra.
Rõ ràng đây là một trong những học sinh đã nghỉ học ngày hôm qua, hình như đến từ một gia đình tương đối bình thường.
Lúc này cậu học sinh này đang rụt cổ lại, giống như là có chút sợ thầy Đường, một bên lại có chút tò mò, không ngừng nhìn trộm Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng, tựa hồ đang suy nghĩ xem ai mới là giáo viên chủ nhiệm mới.
"Còn lớp của cậu! Tôi mới vừa đi xem, hôm nay vắng chừng hơn nửa lớp! Quá đáng không chứ!" Thầy Đường tức giận bừng bừng, "Còn có ý thức tự giác của học sinh trung học hay không! Thật đúng là không coi ai ra gì! "
"A thật xin lỗi, tôi đi xem một chút." Tiêu Sở Dịch ứng phó với thầy Đường xong, liền nghiêng người nhìn về phía cậu học sinh kia, "Em tên là Âm Phỉ đúng không? Có thể nói lý do tại sao phải leo tường trong giờ học không?"
Giọng điệu Tiêu Sở Dịch ôn hòa, không có biểu hiện tức giận mà là nở nụ cười khích lệ, khác hẳn các giáo viên trước của bọn họ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng kia, Âm Phi đỏ mặt, trong đầu cậu nhóc giống như có pháo hoa nổ tung, nổ ầm một tiếng, không còn sót lại chút gì.
Cậu nhóc gật đầu lia lịa, lắp bắp buột miệng: "Em, em, em em em là, giúp, giúp bọn anh Thịnh trông chừng, bọn họ, bọn họ nói muốn đi tìm, tìm Trình Tư Gia."
...!anh Thịnh?
Tiêu Sở Dịch hơi nhíu mày, ý cười trên mặt Thịnh Dư Hàng càng sâu, chỉ là trong đó còn ẩn ẩn có đen khí tràn ra.
"Em nói là ——" Ngữ khí Thịnh Dư Hàng so với Tiêu Sở Dịch càng nhu hòa hơn, "Thịnh Giáng Hà trốn học sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...