Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian

Chu Vũ không tiếp tục giam Nhiếp Ân Tây.

Trải qua trận chiến này, hai người đều nguyên khí đại thương, Nhiếp Ân Tây đau lòng Chu Vũ còn không kịp, không chịu để gã đi làm nữa, ở nhà dưỡng thương cho tốt.


Chu Vũ thưởng thức bộ dạng làm nũng quấn lấy không cho gã ra ngoài đi làm của Nhiếp Ân Tây một hồi mới bằng lòng đàng hoàng nằm ở trên giường, trên thực tế mấy ngày trước gã đã trả gần hết tiền, chỉ còn năm trăm đồng bên đại bá, dù sao cũng là người nhà, không cần gấp.

Trong lòng gã ngọt phát nị, chỉ cần nghĩ đến Nhiếp Ân Tây khóc quan tâm gã là khóe miệng lại hiện ra nụ cười.

Hai người ở nhà dính mấy ngày, Chu Vũ mở rộng cửa không hề phòng bị, tình cờ ban đêm tỉnh dậy, sau đó đem Nhiếp Ân Tây đang dựa trong ngực ôm càng chặt. Gã muốn tin tưởng Nhiếp Ân Tây, tin hắn sẽ không rời mình đi.

Nhiếp Ân Tây học làm chút việc, trước mắt là múc nước. Nhà Chu Vũ địa thế quá cao, không dùng nước ngầm mà dùng nước giếng.


Nhiếp Ân Tây lần đầu dùng đồ niên đại xa xưa như thế, lần đầu làm Chu Vũ đứng cạnh nhìn, Nhiếp Ân Tây trơ mắt nhìn tay mình không kéo được dây thừng, nước trong thùng liền ào ào đổ ra.


Nhiếp Ân Tây quăng miệng: "Khí lực của em cũng không nhỏ a..."



Hắn nói thật, tuy rằng hắn không tập thể hình, nhưng từ nhỏ cõng mấy chục cân công cụ vẽ đi tới đi lui, thời gian dài dĩ nhiên luyện ra chút khí lực.

Chu Vũ ho nhẹ một tiếng: "Nếu không để anh..."

Nhiếp Ân Tây lập tức đánh gãy gã, lấy tay tuốt tuốt ống tay áo căn bản không tồn tại, sử dụng khí lực bú sữa đem thùng kéo lên, xoay mặt nheo mắt cười với Chu Vũ.


Nhiếp Ân Tây còn thử đi nhóm lửa, nhưng hắn không đốt, Chu Vũ nắm tay dạy hắn cách châm lửa, Nhiếp Ân Tây chưa chuẩn bị xong, phương hướng không đúng, ngọn lửa bùng một cái bay lên, Nhiếp Ân Tây "a" quát to một tiếng, ngửi thấy mùi tóc cháy, may mà chỉ một chút. Từ đó Chu Vũ nói sao cũng không để hắn nhóm lửa nữa.


Vì vậy Nhiếp Ân Tây phụ trách làm cơm, hắn sống ở nước ngoài mấy năm, tự mình học nấu ăn, mùi vị cũng không tệ.

Lần đầu hắn làm cơm bưng lên, Chu Vũ sững sờ bị hắn an bài tại một bàn nhỏ, ngẩn người nhìn Nhiếp Ân Tây bày món ăn hắn làm.

"Sững sờ cái gì, thừa dịp còn nóng ăn đi a."

Chu Vũ trái lại đến ăn môi hắn, Nhiếp Ân Tây không hiểu ra sao cùng gã ăn "món hôn", nghe gã nói: "Tây Tây, cám ơn em."

Quan hệ hai người ngược lại vì lần náo loạn này mà gần gũi hơn chút, ít nhất Nhiếp Ân Tây đã rút đi một tầng ngụy trang vỏ ngoài, truyền đạt cảm giác đau buồn vui sướng chân thực của chính mình, chứ không phải một mực lấy lòng Chu Vũ.

Chu Vũ mang đồ về cho hắn cũng không tệ lắm, dù sao cũng chưa tới ba tháng, ban ngày Nhiếp Ân Tây không có gì làm liền vẽ vời, Chu Vũ cũng để ghế ngồi bên cạnh, hai người thỉnh thoảng tán gẫu linh tinh.

Nhiếp Ân Tây vẽ vài bức họa, không có áp lực sáng tác ngược lại càng vẽ tốt, hắn vẽ núi, vẽ cây, vẽ ngôi nhà nhỏ của Chu Vũ. Chu Vũ mắt sáng quắc nhìn hắn, khen hắn vẽ đẹp.


Nhiếp Ân Tây còn vẽ Chu Vũ, hắn phác họa một bức Chu Vũ trần truồng, lúc đầu gã không chịu, sau đó bị hắn hôn môi hối lộ, cởi quần áo nằm trên giường, nghiêng người nhìn Nhiếp Ân Tây.


Chu Vũ hỏi hắn tại sao phải để trần vẽ, Nhiếp Ân Tây giải thích đây là nghệ thuật, vì Chu Vũ vóc người đẹp. Chu Vũ bắt được trọng điểm, hỏi hắn có vẽ nam nhân hoặc nữ nhân khác không, Nhiếp Ân Tây vô tội nói học vẽ đều bắt đầu từ bước này, sắc mặt Chu Vũ lập tức tiu nghỉu xuống, cuối cùng vẫn bị Nhiếp Ân Tây vuốt lông nằm trên giường.

Cảm giác mạnh mẽ nguyên thủy cùng thân thể nam tính hàm xúc hoàn chỉnh hiện ra trước mặt Nhiếp Ân Tây, sắc đẹp trước mắt vậy mà hắn không hề bị lay động, lúc vẽ vời hắn phi thường chuyên tâm, chỉ còn một dây thần kinh cùng Chu Vũ tán gẫu, ánh mắt xẹt qua đôi mắt vẫn còn chút xanh của Chu Vũ, nói: "Vũ ca, anh có khi nào sẽ như vậy luôn không?"

Chu Vũ khó giải thích được khẩn trương lên, gã sờ hốc mắt của mình, nói: "Hẳn là sẽ không, loại thương tổn này mấy ngày liền tiêu thôi."


"Ân, mặt mày hốc hác rất đáng tiếc."

"Em cảm thấy dung mạo anh không dễ nhìn?"

Nhiếp Ân Tây nhanh chóng liếc gã một cái, nam nhân trước mặt một thân da vàng nhạt, cơ nhục rõ ràng không khoa trương, lưng rộng eo thon, lên trên nữa là một gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt hoa đào khiến hắn yêu thích, lúc nhìn người có thể đem người ta chết chìm ở trong.


Nhiếp Ân Tây yên lặng thở dài, cảm thấy chính mình vẫn quá chân chó.


"Dễ nhìn, anh so với minh tinh điện ảnh còn đẹp trai hơn."

Tai Chu Vũ lập tức đỏ lên.

Vẽ xong, Nhiếp Ân Tây cầm tới cho Chu Vũ xem, quả thật trông rất sống động. Chu Vũ xấu hổ cực kỳ, liếc mắt rồi không dám nhìn nữa.

Dáng dấp kia khó gặp trên người Chu Vũ, hiện ra bộ dạng đáng yêu, Nhiếp Ân Tây cười hôn gã, Chu Vũ lập tức bị hắn làm nổi lên phản ứng. Nhiếp Ân Tây nắm lỗ tai gã nói: "Cho anh lương."

Bức phác họa vừa vẽ xong bị vứt một bên.

Vết thương trên người Chu Vũ đã tốt hơn, qua chừng một tuần đã kết vảy, lành không sai biệt lắm.

Nhiếp Ân Tây cùng  gã đi ra ngoài, Chu Vũ thay hắn cõng giá vẽ và thuốc màu, đến bên đồng, Nhiếp Ân Tây vẽ vời, Chu Vũ làm ruộng.



Bọn họ lại đến nhà đại bá ăn cơm, người một nhà Chu đại bá cuối cùng cũng coi như có chút yên tâm.

Chu Vũ xuyên qua váy nắm tay Nhiếp Ân Tây, thoạt nhìn rất tình cảm.

Chu đại bá trên bàn cơm nói phải hảo hảo sinh sống, Nhiếp Ân Tây nghe không hiểu liền cúi đầu ăn, Chu Vũ đôi lúc phiên dịch cho hắn.

Chu đại nương lại nói với Nhiếp Ân Tây đang vùi đầu ăn cơm một câu, Nhiếp Ân Tây mê man nhìn Chu Vũ, lại phát hiện gã đỏ mặt.

"Đại nương nói, để ta ra sức, hai ta nhanh chóng sinh hài tử."

Nhiếp Ân Tây vốn da mặt không mỏng như vậy, bị Chu Vũ mặt đỏ bừng khiến cho mặt cũng dần nóng lên.


Hai người bọn họ, ai có thể sinh a? Hài tử nhảy ra từ tảng đá sao?

Mãi đến lúc ra về, Chu đại nương còn bàn giao không cho Nhiếp Ân Tây bị cảm mạo, ăn ít đồ lạnh và một chút việc cần để ý.

Chu Vũ ánh mắt phập phù đáp ứng, Nhiếp Ân Tây nhìn gã một mặt không biết làm sao nghiêng đầu cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận