Nhiếp Ân Tây hít sâu một hơi, tâm tình rõ ràng khá hơn nhiều, không giống trước đây làm gì cũng ủ rũ không có tinh thần.
Chu Vũ đối với hắn yên tâm hơn, thường thường rảnh rỗi mang theo hắn ra ngoài đi dạo. Nhiếp Ân Tây ở trong lòng tính toán đường chạy trốn, hi vọng chờ lần nào Chu Vũ thả lỏng cảnh giác thì một lần thành công.
Chu Vũ dù tốt với hắn hơn nữa, đó cũng không phải là điều hắn muốn. Hắn muốn nhà trọ nhỏ của mình, bàn vẽ giá tranh, người thân bạn tốt, sinh hoạt hiện đại hiệu suất cao.
Mà hết thảy đều không quan hệ với nơi thâm sơn này, càng không có một chút quan hệ với Chu Vũ.
Chu Đại Trụ hôm nay dậy rất sớm, nhìn thời gian, phải nấu ăn cho Tiểu Vũ ca. Gần đây Chu Vũ ít khi xuống núi, vì thế gã bảo cậu đi truyền tin.
Kỳ thực Chu Đại Trụ cảm thấy có chút mơ hồ —— Tiểu Vũ ca từ nhỏ cùng đa số bạn bè đồng lứa không giống nhau lắm, có loại trầm ổn quá tuổi, hơn nữa gã đọc sách nhiều, tuy rằng cuối cùng vẫn trở về làm nông, nhưng đồng bọn cùng lớn lên đối với Chu Vũ có cảm giác kính nể khó giải thích được. Cha cậu có đại sự quan trọng đều tìm Chu Vũ thương lượng.
Thế nhưng cậu thật không nghĩ tới Chu Vũ lại vì vợ mà như thế... Tiêu tiền vào người không đáng tin cậy. Chị dâu ngoại trừ mặt đẹp ra thì chút tác dụng cũng không có. Thân thể cũng không thích hợp sinh con. Vậy mà Tiểu Vũ ca ngày đó giống như nhập ma trướng, nhất định phải mua người này làm vợ.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại liền đi tới cửa nhà Chu Vũ, đại môn và cửa chính mở, chứng minh chủ nhân đã về.
Chu Đại Trụ lúc thường làm người có chút ngớ ngẩn, hoàn toàn không nghĩ tới có chị dâu thì nên thu liễm một chút. Cậu đi thẳng vào phòng chính, hô một tiếng: "Vũ ca! Ta! Đại Trụ!"
Kết quả cậu vừa vào cửa nhìn thấy chính là một màn ca cậu đang nửa ngồi nửa quỳ đi dép lê cho chị dâu.
Chu Đại Trụ con ngươi đều sắp trừng ra ngoài. Ở trong núi, không đánh tức phụ đã coi là nam nhân tốt, nữ nhân dưới cái nhìn của bọn họ một chút địa vị cũng không có. Nhưng hiện tại xem ra Vũ ca lúc thường không thích nói chuyện của cậu chỉ thiếu rửa chân cho vợ.
Nhiếp Ân Tây thấy Chu Đại Trụ, hắn có chút ngượng ngùng, đem mắt cá chân chính mình từ trong tay Chu Vũ rút ra —— hắn mới ngủ dậy, ngồi ở bên giường không muốn động, Chu Vũ liền trước tiên đi giày cho hắn.
Chu Đại Trụ đánh giá Nhiếp Ân Tây một chút. Chị dâu xác thực lớn lên xinh đẹp, kiểu tóc thời thượng, chính là màu sắc không quá đều, toàn thân trắng phát sáng, tứ chi mảnh khảnh phảng phất đụng vào liền gãy.
Này không phù hợp thẩm mỹ Chu Đại Trụ, mà điều này cũng không gây trở ngại cậu cảm thấy đẹp.
Chu Vũ quay đầu lại nhìn thấy biểu đệ, sắc mặt xoát một cái nghiêm nghị, gã lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị khiển trách: "Tiến vào cũng không nói một tiếng!" Nói rồi gã đứng dậy cấp tốc đem Chu Đại Trụ đẩy ra ngoài, thiếu chút nữa đem đối phương đẩy ngã lảo đảo.
Chu Vũ hơi hoảng hốt —— gã lo Chu Đại Trụ phát hiện Nhiếp Ân Tây là nam nhân.
May mà người sống trên núi tâm nhãn ít, không nghĩ nhiều, Chu Đại Trụ tưởng Chu Vũ ghen, nghĩ thầm ca cậu đối chị dâu giữ cũng quá chặt đi, thật không tiện sờ mũi một cái: "Vũ ca, đừng nóng giận, ta quên."
Chu Vũ mặt vẫn đen, tức giận hỏi cậu: "Làm gì?"
Chu Đại Trụ cười theo: "Cha tìm được ngày rồi, ba mươi rất tốt, liền ở dưới chân núi làm một bàn đi, để chị dâu lộ mặt là được. Nếu ca không yên lòng liền ở phòng ta đi."
Chu Vũ nhíu mày lại, hai ngày nay Nhiếp Ân Tây thật biết điều, hắn hoàn toàn đem chuyện này quăng ở sau ót.
"Được, còn nữa không?"
"Ai, Vũ ca anh không nói em đều quên mất, còn có bát tự chị dâu, cha thấy rất hợp với ca."
Kỳ thực dù Chu Vũ cùng Nhiếp Ân Tây bát tự bất hòa, Chu Vũ cũng sẽ không thả hắn đi. Mà người sống trên núi đối chuyện như vậy có chút mê tín, tính một chút cũng không sao, bất quá đại đa số bà bói toán đều sẽ nói bát tự rất hợp thôi.
"Bát tự không cần hợp, phiền phức."
Chu Vũ phất tay một cái, thiếu kiên nhẫn bảo cậu đi.
Chu Đại Trụ cảm thấy oan ức xuống núi.
Lúc ăn điểm tâm Chu Vũ nhắc đến việc tiệc mừng.
Nhiếp Ân Tây hiện tại đã có thể nhìn chuyện này như không phải việc của mình, không chỉ có như vậy, hắn còn ở trong lòng say sưa bình luận, ân, mua lão bà cũng muốn làm hết thủ tục, thực sự lợi hại.
Mà đây là cơ hội tốt.
Nếu như làm tiệc mừng, hắn có thể xuống núi, đối với đường trong núi biết càng rõ càng, càng có lợi cho chạy trốn.
Hắn bề ngoài làm một bộ mặc cho Chu Vũ an bài. Chu Vũ tựa hồ rất yên tâm, hai người trầm mặc nửa ngày, Chu Vũ mới mở miệng nói: "Tây Tây, có chuyện... Phải oan ức em."
Nhiếp Ân Tây mở to mắt nhìn gã.
"Em phải đóng giả làm con gái."
Nhiếp Ân Tây trong lòng hiểu rõ, dù Chu Vũ mê luyến hắn yêu thích hắn, nhưng nếu như bị người sống trên núi biết gã mua lão bà là nam nhân, đồng thời gã vẫn không có đem người đánh đuổi, Chu Vũ nhất định sẽ bị người ta xem thành quái vật, kẻ đáng ghét.
Trong đầu của hắn đột nhiên có một ý nghĩ điên cuồng, nếu như hắn trực tiếp ở trước mặt tất cả mọi người vạch trần giới tính của mình, có phải có thể chạy trốn không ?
Tâm tư đột nhiên bị đánh gãy, Chu Vũ cho là hắn không quá tình nguyện, nói: "Tây Tây, anh biết em không vui, thế nhưng..."
Nhiếp Ân Tây không cho gã nói xong: "Không có chuyện gì, Vũ ca, em biết."
Chu Vũ lại chỉ lo hắn ủy khuất, nói bổ sung: "Lúc thường ở trên núi không có ai, không quan trọng lắm, em muốn thế nào thì thế đó, thấy người vẫn nên cẩn thận chút. Nếu như em không thích, anh sẽ không để người ta lên đây."
Nhiếp Ân Tây lắc đầu một cái, biểu thị chính mình thật sự không sao.Có người tới, tỷ lệ hắn chạy trốn thành công nói không chừng sẽ lớn hơn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...