Tội + Cộng Sự

Trên đường đi, cuối cùng Diệp Phi mới gọi được cho Kiều Minh Phong, Kiều Minh Phong nói gã đang ở sân bay.

“Tôi có hội nghị quan trọng đột xuất phải tham dự, sao thế? Mới thế đã nhớ tôi rồi à?” Kiều Minh Phong cười hỏi.

Diệp Phi không có tâm trạng đùa với gã, nhẹ giọng nói, “Anh không sao là tốt rồi.”

Kiều Minh Phong bên kia im lặng một lát, hỏi, “Diệp Phi, sao thế? Tự nhiên dịu dàng thế, tôi hơi bị không quen.”

Diệp Phi mỉm cười, “Ra ngoài nhớ chú ý an toàn, tôi dập máy đây.”

Không đợi Kiều Minh Phong nói tiếp, Diệp Phi dập máy ngay. Anh hít sâu một hơi, thì thào, “Trước khi tôi tống Bạch Thiển vào tù, tuyệt đối đừng trở về.”

Diệp Phi quay đầu xe, hướng tới nhà Ngụy Hải Phong.

Bạch Minh Ngữ điều tra quan hệ xã hội của Ngụy Hải Phong và Lý Ngọc Mai, giờ cũng không biết đi đâu mất, nên Diệp Phi đến nhà Ngụy Hải Phong thử vận may.

Nhà của Ngụy Hải Phong nằm trong một khu tập thể cũ tại vùng C, đèn cảm ứng ngoài hành lang đã hỏng, Diệp Phi bật đèn di động, đi lên tầng sáu, ấn chuông hai lần không thấy ai trả lời, thử gõ cửa hồi lâu cũng không ai phản ứng. Dù hai vợ chồng đã chết thì vẫn còn đứa con trai mà? Nhớ rõ đứa nhỏ mới lên cấp 2, gia đình gặp chuyện như vậy thì đứa nhỏ biết tính sao?

Diệp Phi lại gõ cửa nhà hàng xóm đối diện, cũng không thấy phản ứng gì. Đã hơn chín giờ, mọi người đi đâu hết? Diệp Phi mở di động, lại gọi tới tổng đài, nhắn Bạch Minh Ngữ gọi lại nhanh.

Có lẽ Bạch Thiển không biết Bạch Minh Ngữ là con trai của Kiều Khang Nghiệp, Diệp Phi nghĩ mình phản ứng hơi quá rồi. Anh phải tin tưởng Bạch Minh Ngữ, phải ngoan ngoãn ở lại văn phòng chờ cậu về mới đúng. Nhưng anh sốt ruột muốn cho cậu biết bí mật kinh người mà Tiểu Lý tra được, hai người phải nhanh chóng bắt giữ Bạch Thiển về quy án, phải sớm cứu được Trang Dao.

Diệp Phi tắt di động, chuẩn bị đến nơi khác thử vận may, nhưng xuống được vài bậc thang thì đột ngột dừng bước.

Anh quay lại, hoảng sợ nhìn cánh cửa vào nhà Ngụy Hải Phong, mồ hôi lạnh túa ra khắp mình.

Anh vội vàng quay về, lấy di động ra soi lên cánh cửa sắt, muốn xác nhận thứ mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Nhưng trên cánh cửa sắt bạc màu, một dấu tay màu đỏ vẫn mờ mờ hiện ra khiến tim anh lạnh buốt. Anh vội vàng ngồi xuống, đưa tay sờ thử, không ngờ vết máu vẫn còn mới!

Bên dưới dấu tay còn một số ‘3’ cũng viết bằng máu, bởi vì cửa sắt màu xanh đen, ánh sáng lại yếu ớt, nên rất khó nhận ra vết máu này, vừa rồi Diệp Phi cũng chỉ vô ý phát hiện nhờ tác dụng phản quang.

Vết máu này… Là của ai? Là ai cố ý để lại? Là Bạch Thiển? Hay là… Diệp Phi không dám nghĩ.

Bất kể là ai, tại sao hắn lại viết số ‘3’? Hắn muốn truyền đạt cái gì? Diệp Phi cuống cuồng tìm quanh bốn phía, cuối cùng tìm thấy một mảnh nhựa màu đen dính máu ở giữa cầu thang. Đây là mảnh nhựa từ vỏ máy nhắn tin!

Không! Không phải là Tiểu Ngữ! Có lẽ phải chịu cú sốc quá lớn, Diệp Phi suýt nữa bật cười.

Diệp Phi đứng phắt dậy, thình lình choáng váng, anh chống tay vào tường, trừng mắt nhìn cánh cửa nhà Ngụy Hải Phong, lẩm bẩm nói, “Diệp Phi, mày phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh!”


Nắm tay anh siết chặt rồi buông lỏng, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại, anh tự cắn ngón tay tới khi nếm được mùi máu. Đau đớn giúp suy nghĩ của anh trở về, não bộ nhanh chóng hoạt động, suy ngẫm tất cả sự việc có liên quan tới số 3.

Trong vụ án 5.3, ba nạn nhân có phương thức tử vong giống nhau: Hoàng San San, Uông Tiểu Hàm, Triệu Tinh Tinh.

Khi Bạch Thiển sử dụng ám hiệu với Ngụy Hải Phong, mỗi bước làm ba lượt.

Ba mươi năm trước, có ba lãnh đạo chủ chốt tham dự vào trọng án.

“3, 3, còn gì 3 nữa?”

Diệp Phi giật mình nhớ lại một ngày vào ba tháng trước, anh cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, giác quan thứ sáu luôn rất mạnh mẽ khiến anh run cả da đầu. Anh không khỏi ngẩng lên nhìn cửa sổ tầng hai, chỗ đó không có bóng người, chỉ có một tấm rèm đung đưa.

Anh lướt mắt nhìn qua biển số nhà, phía trên thình lình xuất hiện một số ‘3’ khổng lồ đỏ sẫm.

Chính là chỗ đó!

Hóa ra, mày vẫn chờ tao đến.

Diệp Phi nghiến răng cười khẩy, được rồi, tao sẽ đích thân đến gặp mày!

Diệp Phi lái xe tới khu phố lẩn khuất nọ.

Tòa nhà ba tầng màu trắng nhởn nhơ sừng sững nằm giữa hàng nhà trệt điêu tàn, dưới ánh trăng có vẻ quỷ quyệt lạ kỳ.

Ông Trời cũng rất chiều lòng khung cảnh yên tĩnh xinh đẹp này, đột nhiên hạ xuống trận tuyết đầu Đông. Diệp Phi đỗ xe bên cạnh tòa nhà trắng, đội tuyết bước xuống. Anh ngẩng lên nhìn, cửa sổ đóng chặt, không một tia sáng. Cửa sổ tăm tối như đôi mắt chăm chú nhìn quanh, cánh cửa chính lại như cái miệng sâu không đáy, chỉ chực nuốt chửng linh hồn người tự ý xông vào.

Diệp Phi không chút hoang mang châm một điếu thuốc, nhìn tấm biển màu trắng và số “3” đỏ tươi cố ý sắp đặt trên tường, chậm rãi bước về phía cổng.

Đi lên thềm, Diệp Phi không ấn chuông, mà trực tiếp cầm lấy tay nắm, nhẹ nhàng kéo, kẹt kẹt —

Khác hẳn với vẻ hiện đại tươi sáng bên ngoài, cánh cửa lâu năm không tu sửa phát ra tiếng kêu kỳ quặc, giữa khu phố không người lặng im, vừa chướng tai, vừa cổ lỗ.

Cửa chính mở ra. Quả nhiên… Anh đã đoán đúng.

Nhờ ánh trăng chiếu vào cửa sổ, Diệp Phi không chút do dự bước vào trong. Mãi tới lúc vào sâu trong phòng, nơi không còn ánh trăng chiếu xuống, Diệp Phi lấy bật lửa, miễn cưỡng soi sáng xung quanh.

Chủ nhân của gian phòng có vẻ rất thích con số ‘3’ này. Lần trước tới đây anh không chú ý, giờ cũng chẳng cần cố tình quan sát, tùy tiện quét mắt nhìn cũng phát hiện nơi này chỗ nào cũng liên quan tới số 3.


Ba chiếc bàn uống nước, quanh mỗi bàn đặt ba chiếc sô pha. Bức tường trắng phía sau có treo một bức tranh rất lớn, là một trong ba kiệt tác mỹ thuật thời Phục Hưng, tác phẩm của Da Vinci, tên gọi “The Last Supper”.

Ba hàng trên giá sách đặt các tác phẩm ba phần, ví dụ như “Warcraft”.

Phía bên kia là ba phòng ngủ, trong đó gian bên cạnh cầu thang đang mở cửa, hàm ý mời gọi rõ rệt.

Diệp Phi bước tới, nhìn vào trong, tối đen một mảnh, yên lặng tới bí bách. Dường như chỉ cần anh bước vào nơi này, thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Thiên Đường và Địa Ngục chỉ cách nhau vỏn vẹn một đường kẻ.

Diệp Phi quay lại nhìn cửa chính, nơi ấy cảm giác như đã cách anh vạn dặm, thu nhỏ lại thành một đốm sáng lẻ loi. Nếu Trang Dao chết, anh sẽ dùng mạng anh trả nợ. Nếu Tiểu Ngữ gặp chuyện chẳng lành, anh sẽ hủy diệt thế giới này. Anh sẽ lôi kẻ đứng phía sau và tất cả những người có liên quan ra chôn cùng Tiểu Ngữ, sau đó anh sẽ tự sát. Ý nghĩ thình lình nảy sinh này khiến chính bản thân anh cũng thấy khó tin.

Anh còn xứng làm cảnh sát sao? Từ lâu anh đã biết mình thích Tiểu Ngữ đến mất hết nguyên tắc rồi.

Diệp Phi, cậu không hợp làm cảnh sát đâu. Lão Lý từng nói với anh như vậy.

Hắn nói đúng rồi. Diệp Phi tự giễu.

Mang theo vẻ mặt xa xăm, Diệp Phi chuyển mắt từ cửa chính về. Tắt bật lửa, Diệp Phi kiên định bước vào Địa Ngục.

Một bậc, hai bậc, ba bậc… Diệp Phi bước xuống khoảng 20 bậc thang, cuối cùng dừng lại trên khoảng sàn trống năm mét vuông.

Trước mặt anh lại là ba cánh cửa. Trong đầu Diệp Phi lập tức xuất hiện một từ: “Tam trọng môn”.

Giờ khắc này, cuối cùng Diệp Phi mới hiểu tại sao đối phương chọn con số 3, đại diện cho Tam trọng môn, Phong thủy học cũng gọi nó là Tam trọng huyễn cảnh, là kết cấu thi công mộ cổ của người xưa. Kết cấu Tam trọng huyễn cảnh này đảo lộn hoàn toàn trình tự trên dương thế, đặt Địa Ngục ở tầng cao nhất trong mộ cổ, còn Thiên Đường ở tầng thấp nhất. Người vào trong phải vượt qua Địa Ngục đẫm máu, nhân gian hững hờ, mới có thể bước xuống Thiên Đường tốt đẹp.

Địa ngục gồm ba cánh cổng: Cổng đồng, cổng sắt, cổng đá. Đại diện cho Sinh, Tử, Kiếp.

Đối phương muốn anh lựa chọn sao? Màu đồng là cổng đồng, màu đen là cổng sắt, màu xám là cổng đá. Ha, hắn đúng là tốn sức, không sợ anh không hiểu, phí hết công sao?

Diệp Phi vừa tự hỏi, vừa bước tới ‘cổng đồng’, anh nín thở lấy sức, đẩy cửa ra, kèm theo một tiếng ‘Kẽo kẹt’.

Trong phòng rất tối, ánh lửa trong tay Diệp Phi không thể chiếu sáng phía trước, nhưng hai bên tường đá nhắc cho anh biết, đây lại là một con đường hẹp. Không khí lan tỏa mùi ẩm bốc và bụi bặm, mũi Diệp Phi dị ứng với bụi, hai mắt đỏ hoe. Anh cố nhịn tiếng hắt xì, tập trung thở đều, bước từng bước thăm dò. Đường rất dài, mặt đất gập ghềnh, có gạch vỡ, có thanh thép, còn có mùi hôi thối truyền đến, Diệp Phi càng vào sâu càng cảm giác mình như đã rời khỏi xã hội văn minh, đi tới một thế giới anh không biết.

Anh đi mãi, dần dần nghe thấy tiếng nước rơi tí tách, âm thanh rất lớn như tạo thành tiếng vang tích tụ trong đầu anh, khiến anh vừa khó chịu, vừa sợ hãi.


Mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc, Diệp Phi sắp ngạt thở, vách tường ẩm ướt trắng bóng lại khiến cả người anh bức bối, nơi này rất giống ống thoát nước, anh bắt đầu hoài nghi mình đi nhầm đường, đang phân vân liệu có nên quay lại, thì đối diện truyền tới tiếng vải dệt cọ vào nhau rất khẽ. Diệp Phi căng thẳng, rảo bước nhanh về phía trước, quả nhiên, phía trước rộng mở.

Diệp Phi cảm giác mình đã lọt vào một không gian rất rộng, rất trống. Anh nghe thấy rất nhiều tiếng vang, có tiếng rên rỉ, tiếng hổn hển, tiếng va chạm, còn có…

Diệp Phi nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ, anh vội vàng lấy điện thoại ra, kết hợp với bật lửa để chiếu sáng, rồi bước nhanh về phía có âm thanh.

Mùi hôi thối cũng thay đổi, không khí dường như tản mác mùi xăng. Diệp Phi cảm giác mình vừa đạp lên một tấm ván gỗ, tấm ván gỗ lắc lư, lung lay như sắp đổ, nhưng Diệp Phi không quan tâm, bởi vì anh thấp thoáng nhìn thấy phía trước có gì đó động đậy. Anh chỉ muốn xác định đó là một người sống.

Anh lại gần thứ nọ, cho tới khi nhìn thấy rõ hình dáng. Diệp Phi vui mừng hết sức, là Trang Dao!

Trang Dao không chết! Trang Dao vẫn sống!

Cô bị trói vào chiếc ghế dựa, miệng bịt một nắm vải đen, nước mắt giàn giụa, điên cuồng lắc đầu với anh.

“Dao Dao!” Diệp Phi xúc động hô, muốn tiến tới cởi trói cho cô, lại nghe “Ầm” một tiếng, viên đạn bắn xuống cạnh bàn chân anh, căn phòng tối đen lóe lên ánh lửa.

Diệp Phi lùi một bước, cách Trang Dao sáu mét.

“Đồng chí Tiểu Diệp, cuối cùng cậu cũng đến, tôi chờ lâu quá rồi.” Giọng nam bình thản vang lên cách chỗ Diệp Phi đứng không xa.

“Bạch Thiển?!” Diệp Phi bước tới một bước, đối phương lập tức quát, “Đứng lại! Tiến tới một bước, vợ cũ và tình mới của cậu sẽ chết. Tôi nghĩ cậu không muốn nhìn thấy kết quả đó đâu, phải không?”

Đối phương vừa dứt lời, vị trí bên cạnh Trang Dao dần sáng lên. Đó là một chiếc cột đèn tỏa sáng yếu ớt. Người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng cạnh cột đèn, hắn chính là Bạch Thiển. Tay Bạch Thiển nắm một khẩu súng, nòng súng không nhắm vào Diệp Phi, mà chĩa xuống bên phải hắn.

Diệp Phi nhìn theo hướng nòng súng, nòng súng đen ngòm kề bên thái dương một chàng trai, chàng trai sắc mặt xám ngắt, mắt khép hờ, thoi thóp thở.

Diệp Phi giật bắn mình, trợn mắt nhìn người nọ, dù chàng trai này hóa thành tro thì anh vẫn nhận ra, đó là Tiểu Ngữ của anh! Không ngờ Bạch Thiển thật sự bắt được Tiểu Ngữ! Tại sao lại như vậy?! Nhưng hắn bắt cậu vì lý do gì? Con trai của Kiều Khang Nghiệp, hay là người yêu của anh?

Diệp Phi biết, bất kể thế nào, đối với anh cũng là đả kích trí mạng.

Diệp Phi cắn nát môi mới phát ra được âm thanh, “Bạch Thiển, mày làm gì cậu ấy?!”

“Yên tâm, tôi chỉ cho cậu ấy uống một ít thuốc để cậu ấy nằm mơ, bây giờ cậu ấy sung sướng lắm.”

Diệp Phi quát, “Bạch Thiển! Rốt cuộc mày muốn gì? Mày muốn gì thì cứ nhằm vào tao, đừng làm hại họ!”

“Vậy chúng ta cứ từ từ trò chuyện.” Bạch Thiển nhếch mép cười nhạt, “Cậu cởi áo khoác ra trước đã.”

Thấy Diệp Phi cứng đờ, Bạch Thiển bổ sung, “Ha ha, tôi không có hứng thú với thân thể cậu, tôi biết cậu có mang súng, nộp ra đây.”

Diệp Phi siết chặt hai tay, cởi áo khoác, tháo súng ném qua.

Bạch Thiển dùng mũi chân hất súng nảy lên cao, tay còn lại nhẹ nhàng đón lấy, cất vào túi áo.

Bạch Thiển nhìn Diệp Phi, nở nụ cười quen thuộc, khẽ than một tiếng, “Đồng chí Tiểu Diệp này, đáng tiếc thật đấy, tán gẫu với cậu rất vui, thực ra tôi cũng không đành lòng chấm dứt quan hệ của chúng ta theo cách này.”


“Tất cả đều do mày đạo diễn, phải không?” Ánh mắt Diệp Phi không ngừng đảo qua Bạch Minh Ngữ và Trang Dao, ý đồ tìm kiếm cơ hội giải cứu hai người.

“Không hoàn toàn chính xác.” Bạch Thiển đáp, “Rất nhiều người thúc đẩy kế hoạch của tôi. Bao gồm cả cậu.”

“Tao?” Diệp Phi nhíu mày.

“Đúng, cậu đó. Nếu cậu không giúp tôi thuyết phục Lý Ngọc Mai nhận thận quyên góp, thì sao bà ta lại tin tưởng tôi như vậy, sao cả nhà họ lại tràn ngập hi vọng vào tương lai? Kế hoạch báo thù của tôi sao có thể thực thi? Ồ ồ ồ…”

Tổng kết lại tất cả, phương thức báo thù tàn nhẫn của Bạch Thiển khiến Diệp Phi kinh hãi.

“Cậu đoán được đúng không? Nói chuyện với người thông minh thật là sảng khoái.” Bạch Thiển mỉm cười, “Chuyện tôi hiến thận cho Lý Ngọc Mai thật ra chỉ là một âm mưu, tôi làm vậy để giành được tín nhiệm của gia đình Lý Ngọc Mai, tại thời điểm tất cả mọi người chờ mong ngày giải phẫu, đêm trước ngày đó, tôi thình lình đổi ý, thuật lại toàn bộ câu chuyện 30 năm trước cho vợ chồng Ngụy Hải Phong, Lý Ngọc Mai đã mất cơ hội được ghép thận, tự biết không còn sống được bao lâu, hơn nữa còn bị người mình tin cậy nhất lừa gạt, lại liên lụy tới chồng mình, bản thân chồng mình còn đeo trên lưng tội ác của cha, vì quá đau khổ, Lý Ngọc Mai lựa chọn tự sát.”

“Ngụy Hải Phong nghĩ rằng chính mình đã hại Lý Ngọc Mai, cảm thấy có lỗi với cả bà ấy và mày, nên mới dễ dàng bị mày thôi miên, mày lợi dụng ông ấy để giết Hà Phương, mục đích không phải để trả thù Hà bộ trưởng, mà thực ra là tao, đúng không?” Diệp Phi thấp giọng hỏi.

Bạch Thiển nở nụ cười quái gở, lắc đầu, “Không hẳn.”

“Không hẳn? Chẳng phải mày báo thù cho Phó Hạ Viêm, đồng thời cũng thực hiện kế hoạch báo thù của chính mình sao?”

Bạch Thiển tựa hồ không muốn nói tiếp vấn đề này với Diệp Phi, hắn xoay xoay cổ, nhìn chằm chằm Diệp Phi, “So với chuyện này, chắc bây giờ cậu phải lo lắng cho vợ cũ và tình mới hơn chứ nhỉ?”

Diệp Phi hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, gắt gao nhìn vào mắt hắn, “Mày nói đúng, tao cũng đang muốn hỏi, mày định chơi thế nào?”

Bạch Thiển phá lên cười ha hả, “Sảng khoái lắm, đồng chí Tiểu Diệp này, tôi rất thích tính cách của cậu.”

Diệp Phi bình tĩnh nhìn hắn, im lặng, móng tay cắm sâu vào thịt. Cảm giác đau đớn giúp anh tỉnh táo.

Bạch Thiển hít hít mũi, vẻ mặt đê mê, “Đồng chí Tiểu Diệp có ngửi thấy không? Đây là mùi gì?”

Là xăng, Diệp Phi đã ngửi thấy từ lâu.

Bạch Thiển hất cằm chỉ túi quần Diệp Phi, “Cậu mang theo bật lửa?”

Diệp Phi mím chặt miệng, tim đập dồn dập.

Bạch Thiển mỉm cười, “Chúng ta chơi trò chơi đi.” Hắn không trưng cầu ý kiến của Diệp Phi, tự mình nói, “Tôi cho cậu cơ hội lựa chọn, cậu có thể đưa một trong hai người này đi. Nhưng người còn lại chắc chắn phải chết.”

“Tôi đếm tới năm, nếu cậu chọn thằng nhỏ này thì ném bật lửa tưới xăng lên cô gái kia. Nếu cậu chọn cô gái kia, hết năm giây, tôi sẽ bắn nát đầu thằng nhỏ này.” Bạch Thiển nhìn khuôn mặt trắng bệch của Diệp Phi, khóe miệng nhếch lên rất khẽ, “Thế nào? Đồng chí Tiểu Diệp?”

Diệp Phi miễn cưỡng chống đỡ thân thể trống rỗng, sượng ngắt cười, “Tao nghĩ mở cửa Sinh, là có thể nhìn thấy hi vọng.”

“Chúc mừng cậu, lựa chọn của cậu chính xác. Nếu chọn cửa Tử, cậu sẽ không được gặp họ nữa.”

Diệp Phi gượng cười, “Thà tao chọn cửa Tử, bởi vì ít nhất tao còn có thể đồng quy vu tận với mày.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận