Bươm bướm vỗ cánh, bạn sẽ không để ý.
Cho tới khi nó trở thành cơn lốc phá hủy thành phố.
Mầm móng mục ruỗng nảy sinh trong lòng, bạn sẽ không cảm thấy.
Cho tới khi nó làm tiêu biến lương tri, phá hủy cuộc sống của bạn.
Sứ giả tội ác đứng từ xa nhìn lại, bạn sẽ không phát hiện.
Cho tới khi hắn bóp cổ bạn, kéo bạn xuống vực sâu.
Những ví dụ trên cùng truyền đạt một thông tin đáng sợ: Tất cả đã quá muộn rồi.
※
Các quan chức có liên quan bị bắn chết, sở dĩ Triển Tường không công khai điều tra, bởi gã biết phía sau vụ án này cất giấu bí mật lớn tới mức nào, để tránh đánh rắn động cỏ, gã chỉ có thể âm thầm điều tra, chẳng ngờ lại đụng phải Liêu Tuyết Hoa. Ban đầu hai người đều cảnh giác với đối phương, nhưng qua vài lần không hẹn mà gặp tại mục tiêu điều tra, thời gian trôi đi cũng khó tránh khỏi nảy sinh tâm trạng anh hùng chung chí lớn.
Hai người tiến hành một lần nói chuyện tìm hiểu, cuối cùng đạt thành nhận thức chung, quyết định cùng nhau điều tra án 1.28.
Tuy bàn tay bí ẩn phía sau trọng án năm đó đã dùng hết thủ đoạn, nhưng vì liên quan tới rất nhiều người, tuyệt đối không có khả năng bịt miệng tất cả, nên vụ án mới bị kẻ phía sau niêm phong cất kỹ. Thực ra chỉ cần có người quyết tâm điều tra, lỗ hổng và những điểm đáng ngờ của vụ này sẽ như con chấy trên đầu người hói, không cách nào che giấu, một cước bắt ngay.
Hơn nữa càng điều tra sâu lại càng khiến người ta kinh hãi, nghẹn lời.
Theo lời mật thám, năm đó trong danh sách có ba công chức liên quan tới vụ án nọ, Phó Hạ Viêm, Quách Văn Cường đã chết, và một người còn sống, chính là cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Lệ Dương, hiện tại là thị trưởng Khai Phong, Triệu Khải Đông, Triệu Khải Đông này chính là cha của Triệu Tinh Tinh, nạn nhân trong vụ 5.3.
Khi Liêu Tuyết Hoa tìm đến Triệu Khải Đông thì Diệp Phi đang hôn mê sau vụ án Lưu Nguyên Hạo, nên Diệp Phi không biết chuyện này.
Mà khi đó Liêu Tuyết Hoa đã liên hệ với Triển Tường tại Lệ Dương, chỉ chưa ngả bài mà thôi.
Với địa vị hôm nay của Triệu Khải Đông, muốn gặp ông ta một lần tương đối khó khăn, nhưng sau khi Liêu Tuyết Hoa gọi điện thoại, nhắc tới án 1.28 và Phó Hạ Viêm, Triệu Khải Đông lập tức hẹn gặp Liêu Tuyết Hoa.
Trên lý thuyết, nếu trong lòng Triệu Khải Đông không có quỷ, thì hoàn toàn không nhất thiết phải gặp Liêu Tuyết Hoa. Ông ta nhận lời thẳng thắn như vậy, tất nhiên đã biết ẩn tình nào đó người ngoài không biết. Tuy nhiên có thể bò đến vị trí này thì chung quy vẫn không phải tầm thường, Triệu Khải Đông khó đối phó hơn Liêu Tuyết Hoa tưởng tượng nhiều.
So chiêu ba lần, Liêu Tuyết Hoa đều bại trận, cuối cùng đành phải rút lui.
Trùng hợp là, hai ngày sau, con gái của Triệu Khải Đông, Triệu Tinh Tinh bị sát hại tại một nghĩa địa thuộc Khai Phong. Phương thức tử vong hoàn toàn tương đồng với hai người bị hại trước đó là Hoàng San San và Uông Tiểu Hàm.
Lúc ấy Triển Tường đang phụ trách án 5.3 thay Diệp Phi, để phòng ngừa đánh rắn động cỏ, Triển Tường yêu cầu tổ viên Tổ chuyên án không được tiết lộ nửa chữ cho “Người ngoài”, người ngoài ở đây bao gồm cả Bạch Minh Ngữ mà gã cho rằng không rõ lai lịch.
Phương thức điều tra gã chọn cũng khá bảo thủ, chỉ lệnh cảnh sát dò xét tình hình đơn giản, không xâm nhập điều tra sâu. Nhưng gã cũng đã bố trí nhân lực điều tra cuộc đời Triệu Khải Đông.
Mà vừa tiến hành thì chạm mặt Liêu Tuyết Hoa. Cũng chính từ lần đó, hai người kết đồng minh, giao hẹn giữ bí mật cho nhau, cùng điều tra án 1.28.
Cái chết của Triệu Tinh Tinh là cú sốc lớn với Triệu Khải Đông, mấy ngày mấy đêm ông ta không chợp mắt, lúc tới gặp Liêu Tuyết Hoa, trông ông ta như đã già đi hai mươi mấy tuổi.
Ông ta nói với Liêu Tuyết Hoa, ông ta tình nguyện thuật lại chi tiết án 1.28 cho cô, mục đích cũng không phải hi vọng cô bắt được kẻ thao túng phía sau, mà chỉ hi vọng cô có thể nhanh chóng bắt được hung thủ, báo thù cho con gái ông ta.
Triệu Khải Đông nói, ông ta không sợ việc tiết lộ bí mật này cho cô, bởi vì dù cô thật sự tra được gì đó, thì với sức mạnh của kẻ thao túng sau màn, khiến cô và gia đình cô biến mất khỏi nhân gian cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ông ta nói vậy, Liêu Tuyết Hoa lại càng hiếu kì, cô khẩn cấp muốn nghe chuyện về Phó Hạ Viêm.
Triệu Khải Đông thuật lại, Liêu Tuyết Hoa lập biên bản, hết thảy tội ác đều bắt nguồn từ mùa đông năm ấy, người vô tội thành người bị hại, người bị hại thành kẻ báo thù, kẻ báo thù lại thành kẻ hại người, kẻ hại người trở thành người phán xét. Cứ như vậy tuần hoàn qua lại, vòng đi vòng lại, ai mới là người gánh hết sai lầm?
Liêu Tuyết Hoa dựa vào năng lực của bản thân, vén được tấm màn đen vây quanh vụ án 1.28, thông qua bằng chứng của Triệu Khải Đông, lão quái mật thám, nhân chứng La Kính và những người tình nguyện cung cấp chứng cứ và tư liệu, từng bước tái hiện câu chuyện đẫm máu năm nào.
Khi đó, vào khoảng đầu những năm 90, thế lực hai phương Nam Bắc đều cực kỳ ngang ngược, lúc ấy Quách Văn Cường là đội trưởng Đội hình sự Lệ Dương tại tỉnh Y, nộp đơn trình thượng cấp, đề nghị tiến hành xâm nhập toàn diện và dọn dẹp triệt để bè phái xã hội đen tại Lệ Dương.
Trong đó, thế lực của gã trùm ma túy họ Dư là lớn nhất, quan hệ với các nhân sự cấp cao trong chính phủ cũng mật thiết và phức tạp nhất. Muốn diệt trừ tận gốc khối u ác tính này, tất yếu phải có đầy đủ chứng cứ, một lưới tóm gọn, không thể cho gã cơ hội phản công.
Muốn diệt ác, chắc chắn phải biết người biết ta, không thể thiếu gián điệp và mật thám, qua một thời gian điều tra sàng lọc, cuối cùng Quách Văn Cường đã tìm được mật thám thích hợp nhất.
Lúc ấy Phó Hạ Viêm mới 23 tuổi, là sinh viên trong một trường đào tạo cảnh sát ở Linh Cừ, cũng như rất nhiều sinh viên khác, hắn cũng hâm mộ những cảnh sát chìm vượt mưa bom bão đạn, xâm nhập hai giới hắc bạch trên TV. Nhưng hiện thực khác hẳn với phim ảnh, sau khi vào trường, thông qua các loại văn bản và thực tiễn, hắn phát hiện công việc của cảnh sát không hề kích thích như hắn tưởng tượng, mà thậm chí có thể nói là vô vị bình thản.
Mang theo chút chờ mong, chút thất vọng, Phó Hạ Viêm dễ dàng hoàn thành chương trình học năm thứ nhất. Phó Hạ Viêm có thiên phú điều tra siêu việt hơn hẳn các bạn cùng trang lứa, quan trọng hơn là hắn chín chắn, nỗ lực, thông minh, lối suy nghĩ sinh động, thần kinh vận động rất tốt, các bài kiểm tra đều dẫn đầu, là mầm non hiếm có, các sĩ quan huấn luyện đều rất thích hắn, kỳ vọng vào hắn hơn hẳn những người khác.
Tình cờ, một sĩ quan huấn luyện Phó Hạ Viêm là bạn của Quách Văn Cường, Quách Văn Cường nói muốn chọn vài sinh viên có thực lực đến Đội thực tập, tập trung bồi dưỡng, sĩ quan bèn tiến cử Phó Hạ Viêm và một số sinh viên xuất sắc khác cho Quách Văn Cường.
Cứ như vậy, qua một tháng thực tập và sinh hoạt trong Đội, trực tiếp tham dự quá trình điều tra phá án, năng lực của 6 học viên dần thể hiện rõ, càng lúc càng chênh lệch nhau. Phó Hạ Viêm và một học viên khác biểu hiện khả năng vượt trội.
Tại kỳ sát hạch cuối, hai người tiến vào sát hạch Quách Văn Cường sắp đặt sẵn. Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, học viên kia không qua được cám dỗ của sắc đẹp, suýt nữa phát sinh quan hệ với mục tiêu, ngay sau đó bị lão đại xã hội đen giả bắt được, tiến hành cưỡng ép dụ dỗ. Kết quả là cậu ta không thể bảo vệ thân phận cảnh sát mấu chốt của mình, sát hạch chấm dứt trong thất bại.
Cùng lúc đó, Phó Hạ Viêm hoàn thành xuất sắc vòng sát hạch, không dao động trước sắc đẹp, không biến sắc trước tiền tài, kiên định bình tĩnh tới mức cảnh sát lão làng như Quách Văn Cường cũng tự thấy mình chưa sánh bằng.
Về sau Quách Văn Cường từng hỏi hắn, tại sao tuổi còn trẻ mà đã cưỡng lại được cám dỗ của tiền bạc và sắc đẹp? Phó Hạ Viêm đáp: Không dám đụng vào đàn bà, hắn sợ “Vợ”; Không dám tham tiền, hắn sợ nửa đêm trằn trọc.
Cũng bởi lý do chất phác này mà Phó Hạ Viêm thuận lợi thông qua kỳ sát hạch.
Trong mắt Quách Văn Cường, Phó Hạ Viêm là một người rất thông minh và quả cảm, nhưng đồng thời cũng có tinh thần đàn ông thuần phác nhất, đáng quý nhất. Quách Văn Cường đúng là không nhìn nhầm, từ đầu tới cuối, Phó Hạ Viêm đều là một nam nhi đỉnh thiên lập địa.
Phó Hạ Viêm không chịu nhàn rỗi, vui vẻ nhận lời thỉnh cầu của Quách Văn Cường, trở thành gián điệp nằm vùng trong tổ chức xã hội đen. Học kỳ hai bắt đầu, hắn từ giã sinh hoạt bình thản vô lo, bước lên con đường thoạt nhìn thì mạo hiểm kích thích, tương lai rộng mở, nhưng thực chất lại lành ít dữ nhiều, không có lối về.
Được sự giúp đỡ của Quách Văn Cường, Phó Hạ Viêm thành công xâm nhập vào giới xã hội đen, nhờ tính tình chững chạc, khả năng làm việc xuất sắc, hắn nhanh chóng giành được tín nhiệm của gã họ Dư, hoàn thành vài nhiệm vụ quan trọng được gã ủy thác.
Phó Hạ Viêm trà trộn vào vây cánh của họ Dư suốt hai năm, cuối cùng điều tra ra bí mật kinh người, các quan chức góp mặt trong đường dây buôn lậu thuốc phiện nhỏ có huyện trưởng, cục trưởng Cục cảnh sát, lớn có thị trưởng, tỉnh trưởng, bộ trưởng. Các quan chức này xâu chuỗi rất tỉ mỉ, rắc rối phức tạp, đủ để dệt thành tấm lưới khổng lồ, chằng chịt, phủ kín bầu trời.
Phó Hạ Viêm tốn hơn nửa năm, tổng hợp lại danh sách, tài liệu và một phần chứng cứ, báo cáo hết lại cho Quách Văn Cường. Quách Văn Cường bị những tư liệu này dọa cho hoảng hốt, trắng đêm mất ngủ, cơm nước khó vào, thậm chí đạp xe còn bị rơi xuống giếng.
Quách Văn Cường suy trước tính sau, quyết định đệ trình danh sách lên cho thượng cấp trực tiếp của mình — Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Lệ Dương, Triệu Khải Đông, nhờ ông ta tìm cách giúp đỡ.
Triệu Khải Đông nhìn thấy danh sách thì cũng rất kinh ngạc, thương lượng cả đêm với Quách Văn Cường, cuối cùng hai người thống nhất báo cáo chuyện này lên lãnh đạo thượng cấp, Cục trưởng Cục cảnh sát cấp cao.
Chiều hôm đó, thượng cấp hạ mật lệnh, nội dung mật lệnh khiến cả Triệu Khải Đông và Quách Văn Cường lạnh buốt sống lưng.
Trong danh sách không có vị Cục trưởng này, hai người cho rằng lão thanh liêm, ai ngờ lão chỉ là con cá lọt lưới mà thôi.
Hối hận đã muộn.
Nội dung mật lệnh có thể đoán được, tất nhiên là bỏ Xe cứu Tướng. Tuy xâm nhập bè đảng xã hội đen là mệnh lệnh từ cảnh sát, nhưng người ta không khiến mi đào ra cả bộ xương rồng phía sau! Phó Hạ Viêm đã vô ý chạm phải điều cấm kỵ tuyệt đối, muốn giữ mạng là không có khả năng.
Quách Văn Cường muốn cứu Phó Hạ Viêm nhưng chẳng có cách nào, tính mạng cả nhà gã nằm trong tay kẻ địch, chỉ có thể vâng lệnh thượng cấp, phớt lờ lương tâm, tiêu hủy tất cả tư liệu có liên quan tới Phó Hạ Viêm.
Nhiệm vụ gián điệp vẫn tiếp tục, tất cả chứng cứ Phó Hạ Viêm dùng tính mạng đánh đổi lại bị bàn tay đứng phía sau xóa thành tro bụi. Cảnh sát căn cứ vào tin tức Phó Hạ Viêm cung cấp, phục kích một ngày một đêm tại biên giới, phá hủy đường dây buôn lậu thuốc phiện, họ Dư bị bắn hạ ngay tại trận, những kẻ sống sót đều bị bắt về quy án, trong đó có cả Phó Hạ Viêm.
Tại phiên tòa đầu tiên, Phó Hạ Viêm xúc động, tuyên bố mình là gián điệp của cảnh sát, nhưng lại không thể cung cấp bất cứ bằng chứng gì, nhân chứng đều chống lại hắn, ngay cả người thân cũng không thừa nhận hắn từng học trong trường Cảnh sát.
Phó Hạ Viêm đau khổ, thắc mắc, khàn giọng kêu oan, phiên toà kết thúc, ba bốn cảnh sát cũng không ngăn được hắn điên cuồng giãy giụa.
Giày da, xích sắt, cảnh côn, tường cao. Tiếng thét của Phó Hạ Viêm bị chấn song ngăn cản, bên cạnh hắn lúc đó chỉ còn năm mét vuông tăm tối.
“Phó Hạ Viêm, có người tới thăm mày.”
Một ai đó nói.
Người tới thăm hắn là Quách Văn Cường, Phó Hạ Viêm thét lên như nhìn thấy Đấng cứu thế, “Quách đội trưởng! Cuối cùng anh cũng tới! Anh cứu em với, họ đều không biết em là gián điệp, chỉ có anh biết rõ nhất thôi! Anh trình tư liệu của em lên cho Tòa xem đi! Anh ra làm chứng giúp em! Ha ha ha! Cuối cùng em cũng ra ngoài được rồi! Quách đội trưởng, sao anh không nói gì?”
Bộ dạng Phó Hạ Viêm khiến Quách Văn Cường đau lòng muốn khóc.
Gã thích đứa bé này biết bao nhiêu, vẫn coi nó như người thân của mình, thế mà nay gã lại tự tay đẩy nó lên đoạn đầu đài.
Quách Văn Cường cắn nát môi, nói rõ từng tiếng, “Hồ sơ đốt rồi, không còn bất cứ thứ gì chứng minh em là gián điệp của cảnh sát.”
Nụ cười sượng ngắt trên mặt Phó Hạ Viêm, hắn giật mình nhìn Quách Văn Cường, hoàn toàn không dám tin những gì mình nghe thấy.
Quách Văn Cường tiếp tục máy móc nói, “Chắc em không biết, sau khi em rời khỏi Đội thì Dương Vân đã mang thai, con bé bỏ ngoài tai sự phản đối của người nhà, kiên quyết sinh đứa nhỏ, là con trai, đã hai tuổi rồi. Hai năm nay con bé vẫn ở cùng mẹ em. Cái này anh cũng mới biết… Thực ra anh muốn nói là, bọn họ bắt cóc con của em, hứa hẹn với cha mẹ em, chỉ cần làm giả chứng cứ thì sẽ đảm bảo không để em chết, con của em cũng nguyên vẹn trở về.”
Phó Hạ Viêm trừng lớn hai mắt, cứng đờ như xác ướp trong quan tài mới đào ra.
“Chỉ cần em thôi phản kháng, thừa nhận mình là đàn em của họ Dư, họ sẽ sắp xếp cho gia đình em xuất ngoại, chăm sóc cha mẹ em nửa đời sau, tìm công việc tốt cho người yêu em, cho con trai em học hành tử tế.” Quách Văn Cường không dám nhìn vào mắt Phó Hạ Viêm, nắm lấy tay Phó Hạ Viêm, nói, “Tiểu Hạ, anh có lỗi với em, em hận anh cũng được, khinh thường anh cũng được, tính mạng cả nhà anh đều nằm trong tay họ, anh không còn cách nào khác cả! Em nghe anh một câu, chúng ta không đấu lại họ, giữ được cái mạng đã may mắn lắm rồi. Họ đã đồng ý để anh làm chứng cho em, đảm bảo em không chết. Em chỉ cần cố gắng phối hợp với họ, đừng nói gì cả là được! Em phải biết, một câu của em đều có thể liên lụy đến tính mạng hai gia đình chúng ta!!”
Phó Hạ Viêm cúi đầu nhìn bàn tay Quách Văn Cường, nhìn thật lâu, hai hàng lệ lăn dài trên khuôn mặt chất phác.
Tí tách, tí tách, nước mắt rơi xuống tay Quách Văn Cường, nóng bỏng như sắt nung, đau đớn như đao chặt. Tại khoảnh khắc ấy Quách Văn Cường vẫn chưa ý thức được, nước mắt Phó Hạ Viêm sẽ trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn trong lòng gã, để mãi tới khi chết dưới tay âm hồn báo thù nọ, gã mới được giải thoát.
Phó Hạ Viêm quay lại căn phòng chật hẹp không ánh sáng. Cô độc, sợ hãi, phẫn nộ quây kín não bộ hắn, lối sinh hoạt gián điệp hiểm nguy khiến hắn mắc chứng mất ngủ kinh niên, trong hoàn cảnh này, cơn đau nửa đầu càng thêm kịch liệt, hắn không ngừng đập đầu vào tường nhằm giảm bớt đau đớn, nhưng nỗi đau thân thể sao có thể sánh bằng nỗi hận trong lòng hắn?
Trong một đêm, tín ngưỡng suốt đời của hắn biến thành một bãi cứt chó, công sức hai năm trời nước chảy về Đông, bọn chúng cướp đi tất cả những gì hắn có, thậm chí còn lấy tính mạng gia đình buộc hắn vào tròng. Hắn lại chỉ có thể ngồi chờ chết, không làm được gì cả.
Ha ha ha ha… Mười lăm phút trước, Phó Hạ Viêm điên cuồng cười khằng khặc, giây tiếp theo lại rúc vào góc run lẩy bẩy, khóc lên rấm rứt.
Nếu giữ được mạng đã là điều xa xỉ, thì sống tiếp còn có hi vọng gì. Cả thế giới đối đầu với bạn, bạn còn cố chấp giữ lại tín ngưỡng không?
Phó Hạ Viêm tuyệt vọng, vốn phải chọn tự sát vì sợ tội để thỏa mãn ý định của đối phương, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm vậy. Có lẽ hắn đã đoán trước được 6 năm sau mình sẽ trốn thoát khỏi vực sâu, bước lên con đường trả thù.
Qua vài ngày đấu tranh tâm lý, Phó Hạ Viêm thỏa hiệp.
Chuyện sau đó, Diệp Phi đã biết. Tại phiên tòa thứ hai, Phó Hạ Viêm sửa khẩu cung, phủ nhận lời khai trong phiên tòa thứ nhất, thú nhận mình là đàn em của họ Dư trong hai năm chẳng chút e dè, Quách Văn Cường cũng thực hiện lời hứa, chứng minh Phó Hạ Viêm lập công trong vụ án, cuối cùng Tòa tuyên án: Hai nghi phạm chủ chốt, một phán tử hình tức khắc, Phó Hạ Viêm vì có hành vi lập công, phán chung thân. Năm quan chức bị phán từ 15, 20 năm tới chung thân, tử hình tùy theo mức độ. Các nghi phạm còn lại trong đường dây cũng bị phán quyết dựa theo mức độ phạm tội.
Sau khi vụ án kết thúc, người nhà Phó Hạ Viêm vẫn thiệt mạng, Cục trưởng Cục cảnh sát Lệ Dương thăng chức, Quách Văn Cường bị vu tội nhận hối lộ, khai trừ khỏi Đội hình sự, điều tới quê nhà ở Hà Nam, làm một cảnh sát quèn trong đồn cảnh sát huyện Đồng Bách.
Tới lúc đó, hồ sơ tương quan về vụ án 1.28 này cũng được niêm phong cất kín. Mãi đến 8 năm sau, vì án 5.3 giết người liên hoàn, câu chuyện xưa mới bị khơi dậy.
Vì nội dung án 5.3 được bảo mật tuyệt đối, nên Triệu Khải Đông không biết Phó Hạ Viêm đã chết. Triệu Khải Đông cho rằng hung thủ giết người chính là Phó Hạ Viêm, nóng lòng muốn bắt giữ ác quỷ trả thù này, nên mới hẹn gặp Liêu Tuyết Hoa, khai ra hết tiền căn hậu quả.
Liêu Tuyết Hoa cũng thuận theo, hỏi ông ta tại sao Phó Hạ Viêm chủ yếu chỉ giết thế hệ sau của những người có liên quan? Triệu Khải Đông đáp, kẻ phía sau từng gửi một bức thư nặc danh cho Phó Hạ Viêm, trong thư viết: Nỗi khổ lớn nhất trên đời chính là sống không bằng chết.
Nhìn những người thân yêu nhất lần lượt bị sát hại tàn nhẫn, chính là nỗi thống khổ đau đớn hơn nhiều so với bản thân mình chết đi. Có lẽ hung thủ báo thù dựa trên lý lẽ này.
Liêu Tuyết Hoa lại hỏi về danh sách nọ, Triệu Khải Đông mím môi không nói một lời.
Liêu Tuyết Hoa nói: Không có danh sách thì không thể biết mục tiêu kế tiếp của hắn là ai, cảnh sát cũng không thể bắt được hung thủ, sau này sẽ còn nhiều người bị hại, ngày báo thù cho con gái ông ta có sẽ cũng bị hoãn vô thời hạn.
Triệu Khải Đông nói: Tôi đã cung cấp manh mối, bắt được hay không phụ thuộc vào khả năng của cảnh sát các người. Những chuyện không liên quan tới vụ án con gái ông ta, ông ta một mực không biết, một mực bất chấp.
Sau đó Triệu Khải Đông bỏ đi, không bao giờ chịu gặp Liêu Tuyết Hoa lần nữa. Khi ấy Diệp Phi vẫn chưa tỉnh, Liêu Tuyết Hoa thuật lại chi tiết vụ án 1.28 cho Triển Tường rồi quay về Lệ Dương.
Sau đó Diệp Phi tỉnh lại, Triển Tường về Lệ Dương, hai người thống nhất tạm thời chưa báo cho Diệp Phi biết sự tình án 1.28, tiếp tục âm thầm thu thập chứng cứ. Chi tiết vụ án này càng ít người biết càng tốt, giống như Triệu Khải Đông nói, một khi kẻ đứng sau phát hiện ra thì hậu quả không thể tưởng tượng, hai người họ biết là đủ rồi, không muốn liên lụy Diệp Phi quá sớm.
Cuối tuần trước, Liêu Tuyết Hoa bí mật điều tra một quan chức, bất cẩn để lộ chân tướng, rất có thể đã đánh động con rồng trong bóng tối. Tốc độ thâm nhập của đối phương nhanh tới kinh người, lập tức tra rõ chi tiết về Liêu Tuyết Hoa. Hôm trước Liêu Tuyết Hoa nhận được tình báo của Lão quái, đã có người muốn loại trừ cô và La Kính.
Liêu Tuyết Hoa đánh tin cho Triển Tường, thuật lại sơ lược sự tình một lần rồi tự mình lên núi, mang theo La Kính chạy trốn suốt đêm, không ngờ đối phương đuổi tới rất nhanh, hai chiếc xe đen chặn đầu chiếc Alto Liêu Tuyết Hoa tạm thuê ngay trên đường núi, trái phải giáp công, mấy lần suýt húc bay xe nhỏ. Bên hông con đường núi chật hẹp chính là vực sâu, chớ nói người, cả chim cũng không bay cao được tới vậy.
Đối phương rút súng, bắn trúng lốp xe Alto, Alto trượt mấy vòng rồi lao vào tảng đá lớn, bị phá hủy triệt để.
Vài người mặc đồ đen từ trên xe bước xuống, giơ súng, từng bước áp sát chiếc Alto tàn tạ. Đúng lúc đó, Triển Tường lái một chiếc Cherokee từ phía trước lao tới, hất cả người cả xe đối phương xuống chân núi. Triển Tường xuống xe mới gãi đầu, vẻ mặt kinh ngạc nói: Trời tối quá, họ lại mặc đồ đen, tôi lái xe gấp nên không nhìn thấy.
Liêu Tuyết Hoa chẳng cần biết thật giả, dù sao Triển Tường xuất hiện đúng lúc cũng cứu họ một mạng, cô rất cảm động, nhưng Triển Tường đã bởi vậy mà giết người, nếu tra ra việc này, phỏng chừng gã sẽ gặp không ít phiền toái.
Để tránh hậu họa, họ chạy xe xuống chân núi, tìm được hài cốt ô tô và thi thể, tưới xăng đốt sạch sẽ, xong xuôi mới lấy rác lấp đi.
Chuyện sau đó thì Diệp Phi đã biết.
Diệp Phi nghĩ không thể để Liêu Tuyết Hoa tiếp tục ở Lệ Dương, quá nguy hiểm, hơn nữa lúc này anh rất cần sự giúp đỡ, nên dặn Liêu Tuyết Hoa lập tức quay về Bắc Kinh.
Diệp Phi cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, nhìn sang Bạch Minh Ngữ, thấy cậu như có điều suy nghĩ thì hỏi, “Có ý kiến gì sao?”
Bạch Minh Ngữ nghiêng đầu, hai hàng lông mày rất ít khi nhíu lại của cậu giờ xoắn như bánh quẩy, cậu lẩm bẩm, “Kỳ quái, kỳ quái lắm.”
“Cái gì kì quái?” Tuy Diệp Phi cũng mơ hồ cảm giác có điểm không đúng, nhưng anh không nói rõ được.
Bạch Minh Ngữ hỏi, “Phó Hạ Viêm mới chết mấy tháng thôi, vậy thời gian trước hắn đi đâu? Ai chôn hắn, ai lập bia mộ cho hắn, ai báo thù thay hắn? Điều này chứng tỏ Phó Hạ Viêm có đồng lõa! Nhưng chúng ta hoàn toàn không tra được đồng lõa này, đó là vì sao? Anh Phi có nghĩ đến không, đồng lõa của hắn rất có khả năng cũng là người chết!”
Diệp Phi sửng sốt, giả thiết này thật sự táo bạo. Nhưng anh tin tưởng Bạch Minh Ngữ, chắc chắn cậu không đưa ra giả thiết vô căn cứ, não bộ nhanh chóng vận hành, anh trao đổi ánh mắt với Bạch Minh Ngữ, hai người lại đồng thời tập trung vào hồ sơ vụ án 5.3.
Trái tim Diệp Phi điên cuồng đập loạn, anh lật hồ sơ, mở ra toàn bộ ảnh chụp nạn nhân án 5.3. Khuôn mặt đàn ông chính trực ngay thẳng nằm giữa các cô gái như hoa, giờ phút này có vẻ nổi trội tới bất thường.
“Là gã?” Diệp Phi gần như đã khẳng định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...