Tội + Cộng Sự

“Thế nào?” Diệp Phi hỏi.

“Xem ra đúng là bị thôi miên thật.” Bạch Minh Ngữ nói.

Lúc này Ngụy Hải Phong ngồi trên ghế, gần đất xa trời, không có sức sống.

“Anh biết mà!” Diệp Phi vội vã hỏi, “Có giải được không?”

Bạch Minh Ngữ lắc đầu, “Chắc anh Phi cũng biết nguyên lý thôi miên, nghe thì có vẻ thần kỳ, nhưng trên thực tế không phải người nào cũng có thể bị thôi miên, mức độ thôi miên cũng khác nhau. Thôi miên sâu như Ngụy Hải Phong chắc chắn phải có hai điều kiện quan trọng.”

Diệp Phi cố gắng nhớ lại kiến thức về thôi miên được học ở Mỹ, “Một là tố chất và kỹ năng của người thôi miên phải cao, hai là tình trạng của người bị thôi miên. Nếu người bị thôi miên bị ám thị mạnh, thái độ tín nhiệm với thuật thôi miên thì khả năng thành công cao. Cụ thể hơn, càng sợ hãi, thống khổ hoặc mang nhiều cảm xúc tiêu cực thì càng dễ bị thôi miên, thời gian bị thôi miên cũng kéo dài.”

Bạch Minh Ngữ gật đầu, “Nói cách khác, muốn đánh thức Ngụy Hải Phong thì nhất định phải tìm được chỉ thị mà kẻ thôi miên đã dùng. Nguyên lý giống như chiếc chìa khóa để mở ổ khóa, ổ khóa thông thường, không có chìa thì cứ đập ra là xong. Nhưng nếu là ổ khóa chống trộm hoặc két an toàn không thể phá hủy được, thì chỉ còn cách tìm đúng chìa để mở. Hoặc là tìm thợ khóa để cạy ra.”

Bạch Minh Ngữ thử vài phương pháp giải lệnh thông thường đều không thành công, nhíu mày nói, “Hung thủ cho ông ta một ổ khóa mật mã, e rằng chỉ hắn mới có thể mở ra.”

Diệp Phi bấu chặt hông, đảo quanh bàn một vòng, “Ngụy Hải Phong này lấy đâu ra nhiều cảm xúc tiêu cực để bị khống chế dễ dàng như vậy?”

“Anh Phi quên Lý Ngọc Mai sao?” Bạch Minh Ngữ nhắc nhở.

“Không quên.” Diệp Phi thở ra một hơi, “Anh chỉ không hiểu tại sao hung thủ lại tìm Ngụy Hải Phong. Ông ta không có bất cứ quan hệ nào với vụ án này, tại sao phải liên lụy ông ta?”

Bạch Minh Ngữ không đáp.

Diệp Phi nheo mắt, “Anh thật sự phải nhìn hung thủ bằng con mắt khác xưa, nếu không có một nhóm người cùng thực hiện thì bản lĩnh của hắn cao quá rồi. Chẳng những có năng lực phản trinh sát mạnh, giỏi đấu trí, biết y học, giờ còn thôi miên được người ta, rốt cục hắn ta làm cái gì? Quân nhân xuất ngũ? Bác sĩ ngoại khoa? Bác sĩ tâm lý?”

Bạch Minh Ngữ nhìn Diệp Phi, mỉm cười, “Anh Phi mới khiến em nhìn bằng con mắt khác xưa, đã mệt thế rồi mà suy nghĩ vẫn minh mẫn lắm.”

Diệp Phi nhìn Bạch Minh Ngữ, đột nhiên ngộ ra, đập bàn, “Đúng rồi! Bác sĩ! Sao khi trước anh không nhận ra?!” Dứt lời thì đứng bật dậy, bước ra cửa.

Bạch Minh Ngữ túm anh lại, “Đi đâu thế?”


“Đi phái người thăm dò đó.”

“Phái ai?” Bạch Minh Ngữ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía phòng họp, “Anh đừng quên giờ anh là tư lệnh lẻ loi rồi.”

“Anh biết rồi, anh chỉ đi phản ảnh tình hình với họ, để họ thăm dò là được mà.” Diệp Phi nói.

Bạch Minh Ngữ ngẫm nghĩ, buông tay ra, kéo ghế dựa ngồi xuống, cười, “Vậy anh đi đi. Em ở đây chờ.”

“Ừ.”

Diệp Phi rời khỏi phòng, khoảng năm-sáu phút sau thì quay lại.

Bạch Minh Ngữ vẫn đang thử phá giải thuật thôi miên của Ngụy Hải Phong, quay lại nhìn Diệp Phi, hỏi, “Thế nào?”

Diệp Phi mím môi, vẻ mặt có phần ngốc nghếch.

Bạch Minh Ngữ đã sớm đoán được kết quả này, bước tới ôm lấy vai anh, an ủi, “Không sao, anh còn em mà.”

Tuy được Bạch Minh Ngữ xoa dịu, nhưng Diệp Phi vẫn hoang mang, “Làm sao bây giờ? Giờ anh chẳng còn huy động được ai. Không tranh thủ thời gian thì chắc chắn Trang Dao sẽ gặp chuyện chẳng lành!” Diệp Phi vội vã lấy điện thoại của Hà Phương trong túi ra, định gọi cho Trang Dao lần thứ bốn mươi thì bị Bạch Minh Ngữ ngăn cản, Diệp Phi ngước lên nhìn cậu, Bạch Minh Ngữ nhẹ giọng nói, “Anh Phi, anh mệt rồi.”

Diệp Phi lắc đầu, “Anh không mệt.”

“Anh mệt rồi.” Bạch Minh Ngữ nói tiếp, “Giờ anh phải nghỉ ngơi.”

“Anh không mệt thật mà!” Diệp Phi nhíu mày, “Anh không buồn ngủ chút nào.”

“Thân thể anh rất buồn ngủ, nhưng ý thức vẫn bắt buộc anh giữ trạng thái tỉnh táo. Não bộ vận hành quá sức sẽ giảm trí lực, phán đoán sai lầm. Trạng thái của anh bây giờ là vậy.” Bạch Minh Ngữ nói, “Em đề nghị anh ngủ một lát, trong thời gian đó em sẽ quan sát thay anh.”

“Tình hình đang thế này, anh làm sao mà ngủ?!” Diệp Phi đẩy Bạch Minh Ngữ ra, “Mẹ kiếp, không điều được ai thì tự tra vậy!”

“Đợi đã.” Bạch Minh Ngữ kéo Diệp Phi lại, lấy trong túi quần ra một vật, nắm tay trước mắt Diệp Phi, từ kẽ ngón tay rớt xuống một ổ khóa màu bạc móc trên sợi dây chuyền. Diệp Phi chẳng hiểu mô tê gì nhìn vật nọ, “Gì thế?”


“Làm anh ngủ đó, anh nhìn nó, nghe chỉ thị của em, em cam đoan sẽ làm anh ngủ trong vòng năm phút.”

Diệp Phi lắc lắc tay Bạch Minh Ngữ, “Đừng quậy.”

“Anh không tin em?”

“Không phải không tin. Mà chắc là bác sĩ tâm lý sắp đến rồi, anh phải tiếp đãi một chút.”

“Ồ, ai tới thế?”

“Không biết, nghe đâu là chuyên gia tâm lý nổi tiếng.”

“Vậy thì được.” Bạch Minh Ngữ nói, đeo dây chuyền lên cổ Diệp Phi, “Cái này cho anh.”

Diệp Phi cầm ổ khóa lên nhìn, bên trên khắc một câu thành ngữ, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc hỏi, “Sao lại cho anh ổ khóa?”

Bạch Minh Ngữ tự kéo cổ áo, sợi dây chuyền móc hình chìa khóa thình lình xuất hiện trên cổ cậu, “Hai ta là một bộ, ổ khóa của anh chỉ có em mở được. Bây giờ tình nhân đều đeo kiểu này.”

Cuối cùng Diệp Phi mới lộ ý cười, “Anh chưa được tặng quà thế này bao giờ, cảm ơn em. Nhưng mà sao em là chìa khóa, còn anh lại là ổ khóa?”

“Anh Phi không thích ổ khóa em chọn à? Em chọn lâu lắm đó.”

“Không phải không thích.” Diệp Phi vội nói, “Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi. Chỉ cần em tặng thì cái gì anh cũng thích.”

Bạch Minh Ngữ mỉm cười, “Thích là được rồi, từ nay cứ đeo đi, em chưa đồng ý thì không được tháo ra.”

“Ừ, chắc chắn không tháo.” Diệp Phi nhéo nhéo mặt Bạch Minh Ngữ, “Đi thôi, đừng đứng đây nữa, em vào văn phòng anh trước, anh đến phòng hồ sơ lấy ít tài liệu.”

“Vâng.”


Diệp Phi xoay người, đúng lúc Bạch Minh Ngữ lấy trong túi ra một gói khăn ướt không có nhãn hiệu, cậu xé bao bì, lấy một tờ, bình tĩnh dùng nó bịt kín mũi Diệp Phi, sau đó ôm ngang thân thể Diệp Phi ngã xuống. Lưu loát nhanh nhẹn.

“Ủa, sao thế?” Một cảnh sát đi qua trông thấy Bạch Minh Ngữ ôm ngang một người đàn ông cao lớn, người này lại là đội trưởng của mình, thế là kinh ngạc hỏi.

“Không sao, anh ấy mệt quá thôi.” Bạch Minh Ngữ đáp, “Tôi đưa anh ấy đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, bao giờ chuyên gia tâm lý ở Cục tới thì báo cho tôi một tiếng.”

Hơ, nhóc con này giỏi, coi Đội hình sự là nhà mình rồi chắc? Nhưng theo nguồn tin mật thì gia thế của Bạch Minh Ngữ rất cứng, cha cậu là cán bộ cấp cao, ông nội là đại tướng đã qua đời. Tuy không nhớ có lãnh đạo nào họ Bạch, nhưng gì thì gì, tin đồn đâu phải không có nguồn gốc, cứ tin đi, chưa biết chừng đường công danh cũng rộng mở ấy chứ? Đồng chí cảnh sát thức thời đáp, “Ừ, không thành vấn đề, hai người cứ nghỉ ngơi đi!”

“Đúng rồi.” Bạch Minh Ngữ gọi hắn lại.

“Sao?” Đồng chí cảnh sát quay lại nhìn cậu.

“Anh xem hồ sơ vụ án 5.3 chưa?”

“Xem rồi.” Tôi ở Tổ chuyên án mà, mới được điều tới đó, nhóc biết rồi còn gì?

“Dựa theo đặc điểm của nghi phạm, đi điều tra các đối tượng nam giới đã từng phục vụ quân sự trong nội thành Bắc Kinh.” Bạch Minh Ngữ đảo mắt, “Cả bác sĩ tâm lý nữa.”

Há? Được voi đòi tiên! Nhóc là cái thá gì?! Đồng chí cảnh sát cụt hứng, “Nhóc đùa à?”

“Đó là ý của Diệp Phi.” Bạch Minh Ngữ giải thích.

“Vậy cũng không được.” Đồng chí cảnh sát đáp, “Cấp trên vừa có lệnh cấm không cho Diệp đội trưởng thăm dò vụ án này, người nào trái lệnh sẽ bị khai trừ. Tôi không gánh được tội ấy đâu.”

Bạch Minh Ngữ nhìn hắn từ trên xuống dưới, không nói chuyện, chỉ lướt qua hắn, đi thẳng vào phòng nghỉ.

Bạch Minh Ngữ nhẹ nhàng lướt qua khiến đồng chí cảnh sát bất giác rùng mình. Hắn sờ sờ ấm trà nóng, xoay người bỏ đi.

Quay về chỗ ngồi, chắc là bị cái nhìn băng giá nọ làm cho lạnh bụng, đồng chí cảnh sát trẻ vừa đi WC về lại phải chạy vào WC xả nước. Hắn kéo khóa quần xuống, vừa móc tr*m nhỏ ra đã bị người thình lình xuất hiện bên cạnh làm cho giật thót.

Nước tiểu phun ra một nửa lặng lẽ quay ngược về, “Cậu, cậu làm gì thế?” Đồng chí cảnh sát trẻ kinh hãi nhìn ví tiền trong tay Bạch Minh Ngữ, cái đó… Cái đó là của mình! Nó lấy lúc nào?

Bạch Minh Ngữ mở ví tiền, lấy ra mấy tấm danh thiếp, lớn tiếng đọc, “Câu lạc bộ Dây Trói. Khu vực BDSM, nơi tập trung của những người thích bị ngược đãi…”

“Đừng! Đừng đọc!” Đồng chí cảnh sát giơ tay định bịt miệng Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ nhanh nhẹn né sang, vung tay tặng cho đồng chí một cái tát như trời giáng.

Đồng chí cảnh sát bị tát đau quá, quay mòng mòng hai vòng mới trụ vững, sau đó bụm mặt, rưng rưng yếu đuối ngước mắt nhìn Bạch Minh Ngữ.


“Dám lấy tay bẩn chạm vào miệng tôi?” Bạch Minh Ngữ khinh thường nhìn con tr*m nhỏ lấp ló giữa khóa quần chưa đóng của hắn.

Đồng chí cảnh sát vội vàng kéo khóa quần, khom lưng rụt cổ nói, “Xin, xin lỗi Tiểu Ngữ… Không, xin lỗi Bạch đại gia, ngài có thể trả ví tiền cho tôi được không? Mấy cái danh tiếp kia thực ra không phải của tôi đâu…” Nói chẳng ra hơi, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Bạch Minh Ngữ cười khẩy, lấy ví tiền vỗ vỗ đầu hắn, “Người bình thường ai lại giữ cái loại danh thiếp này? Anh lừa quỷ à?”

“Không, không phải thật mà…” Đồng chí cảnh sát lí nhí.

Bạch Minh Ngữ thình lình túm tóc hắn, lại cho hắn một bạt tai, sau đó cúi xuống nhìn đũng quần hắn, “Còn chối hả? Được tôi đánh sướng lắm phải không?”

“Sướng… Lắm…” Đồng chí cảnh sát buột miệng khai.

Bạch Minh Ngữ bỏ hắn ra, hừ một tiếng, “Mẹ kiếp, lời cho anh quá, lần đầu tiên tôi dùng chiêu này đấy, vợ tôi còn chưa được thử đâu.”

Biết có muốn cũng chẳng giấu được rồi, đồng chí cảnh sát đỏ mặt nói, “Bạch đại gia, ngài có yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần đừng tiết lộ chuyện này cho ai biết là được, nhé? Nếu để người khác biết thì tôi sẽ bị khai trừ!”

Bạch Minh Ngữ không nhiều lời với hắn, đi thẳng vào vấn đề, “Không có gì, sau này tôi bảo anh tra cái gì thì tra cái đó. Chuyện vừa nãy tôi bảo anh còn nhớ không?”

“Nhớ nhớ, tôi sẽ đi tra ngay!”

“Ừ.” Bạch Minh Ngữ ném ví tiền cho hắn, “Biến đi.”

“Cảm ơn Bạch đại gia!” Đồng chí cảnh sát cúi đầu khom lưng cảm tạ.

Bạch Minh Ngữ kéo khóa quần xuống, chuẩn bị đi tiểu, liếc thấy hắn vẫn đứng trước cửa nhìn mình, cậu nhíu mày nói, “Ngại quá, tôi chưa kịp nói, hai cái tát lúc nãy là để trả thù lao cho anh thôi, anh tuyệt đối đừng để trong lòng.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Đồng chí cảnh sát có vẻ thất vọng rời khỏi toilet.

Bạch Minh Ngữ thở ra một hơi, má nó, suýt thì sơ suất. Lúc trước vì một vụ án nên cậu cũng từng nghiên cứu về transvestism, khi ấy chỉ thuần túy phục vụ vụ án, không ngờ có ngày lại được tự trải nghiệm.

Hồi trước mỗi lúc tâm trạng không vui thì cũng chỉ một mình tự xả, chưa trút giận lên ai bao giờ. Hai cái tát vừa rồi đúng là sảng khoái!

Nếu tát Diệp Phi, e rằng sẽ bị đánh thành đầu heo… Chắc phải chờ lúc nào giống cái lần ảnh tự uống “Viagra” nhỉ?

Bạch Minh Ngữ cũng phát sợ ý nghĩ biến thái này của mình, vội vàng lắc đầu, tự kiểm điểm một hồi rồi vội vàng rời khỏi toilet.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui