Hà Phương năm nay 34 tuổi, đã có một lần hôn nhân thất bại, ba năm trước ly dị vợ cũ, hai người không có con. Hà Phương tuy ngoại hình nhã nhặn, nhưng bởi sinh ra trong gia đình quân đội, cha và ông nội đều là người có danh, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tính cách khó tránh khỏi đôi phần kiêu ngạo hợm hĩnh. Cộng thêm gã còn có sự nghiệp, là chủ tịch một tập đoàn hóa chất, quản lý mấy ngàn nhân viên, qua thời gian dài được người khác nhìn lên đã thành quen, tác phong hợm hĩnh mắt cao hơn đầu càng không giấu được. Chỉ ở trước mặt Trang Dao, gã mới có thể bộc lộ mặt dịu dàng.
Nửa năm trước Trang Dao đến công ty gã làm phiên dịch cấp cao, thông thạo ba thứ tiếng Anh, Nhật, Đức, mỗi lần ra nước ngoài đều đưa cô theo, một tấc không rời. Sau đó Hà Phương dần có tình cảm đặc biệt với Trang Dao, khi biết cô đã ly hôn thì không ngần ngại theo đuổi ngay.
Điều khiến gã bất ngờ là Trang Dao dễ dàng chấp nhận gã, lúc gã cầu hôn, Trang Dao cũng nhận lời không do dự. Ban đầu gã rất vui, cho rằng Trang Dao cũng có tình cảm với gã, nhưng sau vài chuyện phát sinh, gã mới nhận ra Trang Dao vẫn chưa quên được chồng cũ, cô chỉ dùng gã để lấp đầy khoảng trống trong lòng, giảm bớt đau khổ.
Nếu là khi trước, với địa vị của gã, tính cách của gã, chắc chắn gã sẽ thẳng thắn đá Trang Dao rồi đi tìm người mới, nhưng ông trời có lẽ đang đùa giỡn gã, chẳng biết từ khi nào gã lại yêu Trang Dao không ngừng được, dù biết Trang Dao không yêu gã, gã vẫn không thể buông tay, càng không thể hận cô.
Gã tìm mọi cách điều tra chồng cũ Diệp Phi của Trang Dao, bất ngờ phát hiện bí mật chẳng mấy hay ho. Bí mật này lại dẫn tới một câu chuyện khó tin, điều này khiến cho kẻ bảo thủ như Hà Phương kinh ngạc vô cùng.
Ban đầu gã định tìm cách chỉnh Diệp Phi, tốt nhất là cho anh biến khỏi Bắc Kinh, cút xa khỏi tầm mắt gã, nhưng nghĩ cũng không cần thiết. Một kẻ đồng tính luyến ái thì sao có thể uy hiếp được tình cảm của gã và Trang Dao? Chắc chắn Trang Dao cũng bởi nản lòng mà rời khỏi Diệp Phi, dù có bao nhiêu năm cảm tình làm cơ sở, nhưng chịu đựng tới lúc này, chắc hẳn tình thân thì còn, chứ tình yêu sao còn nữa? Một tên gay đối với phụ nữ thì khác gì thái giám đâu?
Chính vì thế, nên gã cũng không làm gì Diệp Phi. Huống hồ Diệp Phi và Kiều Minh Phong lại có quan hệ mật thiết, nếu gã đụng vào Diệp Phi, tất nhiên Kiều Minh Phong sẽ tìm đến gã, tội gì gã phải chọc vào con rắn đuôi chuông nọ.
Mấy tháng nay, gã suýt thì quên mất cái tên Diệp Phi, nào ngờ lúc này gã lại vướng vào vụ án ly kỳ như vậy. Từ lúc Diệp Phi vào ở nhà gã, gã đã nhận ra Diệp Phi rất mạnh mẽ, nào có bộ dạng của lũ gay? Rõ ràng còn đàn ông hơn cả đàn ông bình thường, chính gã cũng không thể không khen ngợi vẻ nam tính đầy hấp dẫn của anh, huống chi là người vợ còn chưa quên tình cũ của gã?
Không phải gã không tự tin vào bản thân, mà gã chỉ không tin vào Trang Dao, không tin vào Diệp Phi. Một người nam tính ngời ngời như vậy, nói là đồng tính luyến ái, ai cũng phải hoài nghi. Dù sao gã cũng đã tiếp xúc với khá nhiều đồng tính luyến ái, Diệp Phi khác hẳn bọn họ, thái độ cử chỉ của anh không ẻo lả yếu đuối, tính cách không lập dị, cũng không chăm chút ngoại hình, không trang điểm, lại càng không mặc đồ bó sát người, cũng không phồng má chu miệng làm bộ dễ thương, tất nhiên là không ỏn ẻn nói chuyện cùng người khác.
Một tên đàn ông đẹp trai ngời ngời ngày nào cũng lượn lờ trong nhà gã, bất kể là năng lực làm việc, tác phong ứng xử, hay cử chỉ khí khái đều khác hẳn lũ đàn ông tầm thường, thậm chí so với đám công tử xuất thân cao quý như bọn gã thì cũng chỉ hơn chứ không hề kém. Thái độ và ngoài miệng gã tuy vẫn che giấu tốt, nhưng trong lòng đã phát điên với Diệp Phi từ lâu.
So với bức thư đe dọa, lúc này gã lo Diệp Phi sẽ hút mất hồn vợ của gã nhiều hơn.
Hà Phương là người yêu cầu rất cao đối với chất lượng sinh hoạt, sinh hoạt mỗi ngày đều rất quy luật, bình thường 12 đêm sẽ ngủ, muộn nhất cũng không thức quá một giờ.
Nhưng mấy ngày nay gã ngủ không yên, thường thường đến hai-ba giờ mới chập chờn ngủ được. Tình trạng tối nay lại càng nghiêm trọng, cảm giác khó chịu khó nói thành lời khiến tâm lý gã hoảng loạn. Uống mấy ly rượu vang không có tác dụng, ngược lại còn tỉnh cả ngủ.
Trang Dao phát hiện Hà Phương không nằm bên cạnh, mặc áo ngủ đi tìm gã, ra tới ban công, mùi thuốc lá nồng nặc làm cô không mở được mắt. Nghe thấy âm thanh, Hà Phương vội vàng dập thuốc, cởi áo ngủ khoác lên vai Trang Dao, ân cần hỏi, “Sao lại dậy? Mùi thuốc lá đánh thức em à?”
Trang Dao lắc đầu, “Lần đầu em thấy anh hút thuốc, chẳng phải anh nói anh đã cai năm năm rồi mà? Sao tự nhiên lại hút?”
Hà Phương cười, “Không hút, không hút. Chỉ hôm nay thôi. Nào, về phòng ngủ đi.”
“Anh lo lắng về bức thư đe dọa à?” Trang Dao đặt tay trên mu bàn tay Hà Phương, trấn an gã, “Yên tâm đi, Diệp Phi sẽ không để anh gặp cuyện gì, chắc chắn anh ấy sẽ bắt được hung thủ.”
“Nói gì thế?” Hà Phương bật cười, “Sao anh phải lo cái chuyện nhỏ ấy, em coi thường chồng em quá rồi.”
“Em không hề coi thường anh, nhưng anh không giống em, ba em là cảnh sát, mưa dầm thấm đất, em đã gặp nhiều chuyện lắm rồi. Còn anh là đại thiếu gia sống an nhàn từ nhỏ tới lớn thì làm sao gặp được? Giờ gặp rồi, sợ chút cũng là lẽ thường tình. Anh yên tâm, em không cười nhạo anh đâu.” Trang Dao cười nói.
Hà Phương nhíu mày, giả vờ khổ sở, “Trong mắt em, anh bất tài thế sao?”
Trang Dao khoanh tay, mỉm cười, “Không phải bất tài, mà là bình thường.” Dứt lời thì quay về phòng ngủ, Hà Phương vội vàng đi theo, ôm lấy Trang Dao từ phía sau, thấp giọng nói, “Tất nhiên anh chỉ là người bình thường, thực ra chồng cũ của em gặp chuyện này chưa chắc đã không sợ, chẳng qua hắn từng trải hơn nên biết cách ứng phó mà thôi. Huống hồ hắn còn là đội trưởng, đội trưởng mà sợ vãi ra quần thì sao quản lý được cấp dưới? Nếu gặp nguy hiểm tới tính mạng, em xem hắn còn giữ vững phong độ được nữa không?”
Trang Dao híp mắt, vỗ vỗ bàn tay gã, mỉm cười nói, “Vâng, lúc gặp nguy hiểm, anh ấy mất hết phong độ, còn khóc nhè nữa, nước mũi nước mắt tèm lem, khó coi lắm.”
“Thật sao? Hắn khóc ấy hả?” Hà Phương nở nụ cười.
“Vâng, khóc dữ lắm, thảm thiết hơn cả em.” Giọng Trang Dao rất dịu dàng, động tác tay cũng trở nên nhẹ bẫng. Cô lười biếng dựa vào lòng Hà Phương, phó thác sức nặng thân mình lên gã.
Cô nghĩ, Hà Phương cũng không thấp hơn Diệp Phi…
Hà Phương được Trang Dao dỗ tới vui vẻ, kéo Trang Dao lại nói, “Muộn rồi, ngủ đi.”
Trang Dao gật đầu, được Hà Phương ôm vào lòng, cảm nhận sự âu yếm và ấm áp của gã, tinh thần lại trôi về với căn nhà nọ và người nọ. Tất cả đều không thuộc về cô, cho dù người này có dành trọn trái tim cho cô, tình cảm mãnh liệt thiêu đốt cô, nhưng cũng không thể sưởi ấm tâm hồn cô.
Hóa ra cung Ma Kết còn bướng bỉnh tới mức này, mười năm, tuổi xuân của cô, nhiệt tình của cô, nhan sắc của cô, những gì thuần khiết nhất, dịu dàng nhất, cô đều dành cho anh, nhưng tất cả chỉ là công dã tràng. Dù hận, dù thương, thì một ánh mắt của anh cũng có thể xóa đi tất cả nỗi buồn và căm hận trong cô.
Hèn thật. Cô có thể chắc chắn mình đã không còn yêu anh của hiện tại, nhưng lại không cách nào không yêu anh của 19 tuổi, 20 tuổi, 21 tuổi, 22 tuổi, và anh trước khi cha cô qua đời. Bao nhiêu người quên được mối tình đầu? Cô không biết, cô chỉ biết mình không quên được.
Nghe thấy tiếng người đi lại bên ngoài cửa, loáng thoáng có cả giọng Diệp Phi. Không ngờ anh chưa ngủ, Trang Dao thở dài, có anh ở đây, Hà Phương mất ngủ, bản thân cô cũng chẳng biết làm sao.
Trang Dao hô hấp không đều, cho dù nhắm mắt không cử động, nhưng Hà Phương biết cô không ngủ. Gã luôn chú ý tới vợ mình.
Gã nhìn trần nhà chạm trổ hoa văn, nghĩ tới ngày mai, không, hôm nay có thể đi làm, cảm thấy hơi miễn cưỡng. Gã đúng là đần, đám cảnh sát này đáng tin hay không vẫn là ẩn số, ngộ nhỡ tên cuồng sát biến thái nọ thật sự xuất hiện, bọn họ có bản lĩnh thu phục hắn sao?
Có một tên tội phạm mà mãi chẳng bắt được, còn bị hắn vờn cho quay vòng, cảnh sát là lũ ăn hại. Cha gã vì tránh hiềm nghi, từ sau khi chuyện xảy ra đã không liên lạc với gã, tuy cha đã nói rõ vụ trọng án này không có bất cứ quan hệ nào với ông, nhưng gã vẫn không tránh khỏi lo lắng. Bởi vì gã biết, dù cha gã không liên quan tới vụ này, thì vẫn liên quan tới rất nhiều vụ khác. Gã đâu có ngốc, tuy cha gã không để lại chứng cứ và điểm yếu nào, nhưng người ngồi ở vị trí đó, ai dám nói tay mình sạch sẽ? Từ nhỏ đến lớn, hắn đã chứng kiến rất nhiều tội ác mà dùng cả ngón tay ngón chân đếm cũng không xuể.
Cho nên chuyện lần này khó đảm bảo không phải vì cha gã vô tình đụng phải kẻ nào đó, dẫn tới kẻ nọ ra tay với thân nhân trước, gã là con cả, nên đứng mũi chịu sào.
Chính vì chưa từng trải qua chuyện này, nên gã mới không hiểu cái gì gọi là hoảng sợ. Quả thật gã không sợ, nhưng vẫn khó nén nổi chút hoang mang. Giống như cảm giác khó nói thành lời, dự báo nguy hiểm ở ngay phía trước, không thể không hoang mang, không tin có thể tránh thoát. Loại cảm giác này không tốt, rất không tốt!
Hà Phương đang mải suy nghĩ, điện thoại đầu giường thình lình vang lên.
Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng chuông có vẻ chói tai cực kỳ, Hà Phương cả kinh, tóc gáy dựng đứng. Gã cơ hồ nhảy dựng lên, vớ lấy ống nghe, chậm chạp áp vào tai, bộ dạng rất cẩn trọng, như thể giờ phút này gã đang cầm một trái lựu đạn.
“Alo?” Hà Phương miễn cưỡng đáp.
Đầu bên kia im lặng.
Hà Phương cứng đờ hồi lâu mới tiếp tục hỏi, “Alo, xin chào, đây là biệt thự Hà, xin hỏi ngài tìm ai?”
Bên kia vẫn im lặng, chỉ phát ra những tiếng cọ xát rất nhỏ, rất kỳ quái.
“Alo?!” Lúc này giọng Hà Phương đã hơi lạc đi.
Trang Dao phía sau đã nhận ra điều bất thường, vội vàng đoạt lấy điện thoại, alo hai tiếng, đầu bên kia vẫn không có ai trả lời, Trang Dao lập tức nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Vừa rồi Diệp Phi nghe lén dưới lầu cũng đã ném tai nghe, chạy lên trên, vừa đúng lúc va phải Trang Dao, Trang Dao hô lớn, “Diệp Phi, mới nãy…”
“Anh biết rồi, không sao!” Diệp Phi vỗ vai Trang Dao, cùng cô đi vào phòng ngủ.
Cảnh sát gác cửa cũng theo sau, đồng chí Tiểu Ngụy bước nhanh ra ban công, vén rèm lên quan sát bên ngoài cửa sổ, cẩn thận tìm kiếm động tĩnh khả nghi.
Hà Phương chậm rãi đặt điện thoại xuống, từ vẻ mặt tái nhợt và mướt mồ hôi của gã, có thể nhận thấy vừa rồi gã hoảng sợ cỡ nào.
Trang Dao ngồi bên cạnh Hà Phương, một tay vỗ vỗ bắp đùi gã, gã vội vàng ôm chặt lấy Trang Dao, hít sâu mấy hơi mới nói, “Đừng sợ, có anh đây.”
Diệp Phi nhìn hai người, kiểm tra điện thoại, lại nhìn xung quanh, xác định không có gì bất thường. Lúc này Đinh kỹ thuật chạy vào nói, “Diệp đội trưởng, thời gian trò chuyện quá ngắn, không định vị được.”
“Chỉ cần biết nơi nào là được.”
“Thiên Tân.”
“Thiên Tân?” Diệp Phi khẽ đảo mắt, hỏi Hà Phương, “Ngài quen ai ở Thiên Tân không?”
“Cũng nhiều lắm…”
“Mau chóng điều tra xem có thể loại bỏ khả năng người quen hoặc khách hàng gọi tới không.” Diệp Phi ra lệnh.
“Rõ!” Đinh kỹ thuật nhanh nhẹn xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Diệp Phi lại phân công các cảnh sát còn lại, rồi quay về an ủi hai người, “Hai người ngủ đi, chuyện còn lại cứ để chúng tôi lo.”
Hiếm khi Hà Phương không dị nghị, cố gắng trấn định gật đầu.
Diệp Phi thấy Trang Dao vẫn bình tĩnh thì mới dám thả lỏng.
Anh đi ra cửa, lại quay về nhìn Hà Phương, cười, “Yên tâm. Hắn ta không thể vào đây, bốn phía đều có cảnh sát mai phục, 24 giờ chăm chú quan sát động tĩnh, bảo vệ ngài an toàn, chắc chắn ngài sẽ không sao.”
Hà Phương ngước lên nhìn Diệp Phi, trong mắt tràn đầy hi vọng, “Thật sao? Anh có thể bảo vệ an toàn cho tôi sao?”
“Có thể.”
Lời khẳng định của Diệp Phi khiến Hà Phương yên tâm hẳn, thần kinh cũng bớt căng thẳng hơn.
“Cảm ơn.” Hà Phương nói.
“Đừng khách sáo, chức trách mà.” Diệp Phi cười nói.
Hà Phương gật đầu, vô thức ôm chặt lấy Trang Dao.
Diệp Phi ra khỏi phòng ngủ, cố ý để cửa phòng khép hờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...