Tôi Còn Có Thể Sống Tinh Tế


Trung tâm thành phố xảy ra một đại án.
Ở trước cửa ngừng vài chiếc xe huyền phù(xe không có bánh, bay lơ lửng cách mặt đất 1 mét) có tiêu chí xe cảnh sát, dây ngăn cách đã bị kéo lên, ở phía bên ngoài dây ngăn cách đám người vây quanh rậm rạp, bọn họ một bên nhìn xung quanh, một bên thấp giọng nghị luận.
“Ở đế đô thế nhưng còn sẽ phát sinh loại chuyện này.”
“Thật đáng thương, trên người đứa bé đều là huyết.”
“Bé cùng mẹ của mình còn có thi thể của hung thủ ở cùng một đêm.”
Diệp Mặc trầm mặt đứng ở dưới bậc thang, là một nhân chứng của vụ án giết người, cậu đứng phía trong dây ngăn cách.

Đầu óc Diệp Mặc trống rỗng mờ mịt cúi đầu, nhìn chính mình tay, đó là một đôi tay của em bé đang bị dính máu, bên trong móng tay đều dính huyết đã bị khô.
Là mơ sao? Nhất định là mơ đi, thật là kỳ quái, vì cái gì cậu lại có một giấc mơ như vậy?
Một đám người mặc đồng phục màu đen mang bao tay trắng, ở trong phòng ra ra vào vào, trong đó có mấy người pháp y làm công việc thu thập chứng cứ.

Công tác đã kết thúc họ đứng ở bên cạnh xe huyền phù nói chuyện với nhau.
“Đã xác nhận thân phận của hung thủ, là phạm nhân đang được áp giải nhưng trên đường lại chạy trốn, len lỏi hai ngày rồi theo dõi đôi mẹ con này, đại khái bị bức nóng nảy đi nên đêm nay nhịn không được vào nhà cướp bóc.”
“Hung thủ cùng mẹ đứa bé đều đã chết, bước đầu phỏng đoán là người mẹ cùng hung thủ vật lộn kịch liệt, trên người hai người đều là những vết thương trí mạng, cả hai đều tử vong tại chỗ.”
Nói tới đây pháp y dừng một chút thở dài một hơi, ánh mắt thực phức tạp nhìn đứa bé đang đứng trên đất trống ở cách đó không xa.
Bé còn quá nhỏ, đứa bé chân không mang dép đứng ở nơi đó, trên người và nửa cái khuôn mặt đều dính máu đã khô, cũng không biết những vết máu đó có phải là của bé hay không? Tay, chân đều là những vết bầm lớn lớn bé bé ở trên làn da trắng nõn non nớt nhìn thấy đặc biệt ghê người.
Bọn họ đã nhìn quen án mạng cũng đã sớm chết lặng, nhưng lần này vẫn là nhịn không được mang theo một chút cảm xúc.
“Đứa bé đó, có thể là tận mắt nhìn thấy mẹ của mình tử vong, mới ba bốn tuổi đi, quá nhỏ chỉ mới bằng tuổi con gái nhỏ của ta.”
“Hậu cần cùng bác sĩ còn không có chạy tới sao?”
Vì tránh bị thương tổn lần thứ hai, bọn họ không thể xử lý vết thương cho người bị thương ở hiện trường.
“Còn ở trên đường, tôi vừa mới hỏi một chút, bọn họ nói xem thương thế trên hình ảnh nếu là ngoại thương và không có bị gãy bị xương thì chúng ta có thể xử lý một chút.”
Vài người trầm mặc trong chốc lát liền kết thúc đề tài, hướng Diệp Mặc đi tới, trong đó một người cầm thảm, tay chân nhẹ nhàng phủ lên người Diệp Mặc.
Diệp Mặc không có phản ứng chút nào, chỉ là như cũ mờ mịt mà nhìn tay của mình, trên tay hắn đều là máu đã đọng lại, móng tay, trên cằm, còn có áo ngủ đã nhìn không ra màu sắc .

Đối phương dừng một chút, lấy khăn lông từ đồng sự, thực mềm nhẹ mà xoa.
“Con năm nay bao nhiêu tuổi? Ba tuổi vẫn là 4 tuổi?”
Ngôn ngữ chưa từng nghe qua, nhưng là có thể nghe hiểu.
Diệp Mặc chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người đang lau tay cho hắn, người đàn ông này mặc đồng phục giống với đồng phục của những người đã kéo dải băng cảnh báo, cùng hình thức với quân trang, trước ngực có đính một cái huy chương phía trên là kiếm cùng lửa đan chéo, đó là đồ án mà Diệp Mặc chưa từng gặp qua.
Động tác trên tay người đàn ông ngừng một chút, tiếp theo nhẹ nhàng chà lau vết máu trên cằm của Diệp Mặc.

Ông hỏi tiếp.
“Con có đói bụng không? Có muốn uống sữa bò không?”
Tầm mắt Diệp Mặc lướt qua ông, dừng ở một cái điểm bất động.

Người đàn ông quay đầu lại theo ánh mắt Diệp Mặc nhìn qua là mẹ của cậu đã bị để vào trong túi.
Người đàn ông lấy thảm quấn quanh Diệp Mặc rồi bế lên, may mắn đứa bé này còn nhỏ còn có thời gian quên đi mọi chuyện đã xảy trong đêm nay, một đêm giống như ác mộng .
Tựa vào vai người đàn ông, khuôn mặt tái nhợt của Diệp Mặc chôn trong thảm, nhìn phòng ở càng ngày càng xa còn có người mẹ chưa từng gặp mặt bị để ở trong túi, tay chân Diệp Mặc lạnh lẽo, này không phải mộng.

Thật sự chết người, huyết là thật, thi thể cũng là thật.
Đám người đột nhiên ồn ào lên, tách ra một con đường.
Mấy người đàn ông đi nhanh vượt qua cảnh giới, đi tới gần, mỗi người đều mặc quân trang màu đen có ngân biên, bên ngoài là áo choàng có hình thức thống nhất của quân đội, người đi trước nhất móc giấy chứng nhận của chính mình ra, người đang ôm Diệp Mặc cùng với mấy cái đồng sự đồng thời làm một cái quân lễ.
Người tới đáp lễ, mới nói, “Tôi là Diệp Tri Viễn, là cha ruột của đứa bé này, quân hàm trung tá.”
Diệp Tri Viễn vươn tay: “Đưa bé cho tôi.”
Diệp Mặc liền từ một cái ôm ấp này tới rồi một cái ôm ấp khác.
Diệp Tri Viễn ôm Diệp Mặc, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vết máu dưới bậc thang trong chốc lát, Diệp Tri Viễn có diện mạo rất đẹp, mang mắt kính không có viền, bộ dáng này hẳn là phi thường thư sinh, nhưng hiện tại thoạt nhìn lại có chút lãnh khốc(khuôn mặt lạnh tanh).
Thẳng đến Diệp Mặc không tự giác cuộn tròn một chút, Diệp Tri Viễn mới cúi đầu đem Diệp Mặc bao vây toàn bộ ở áo khoác rồi bước nhanh về phía xe huyền phù.
Trên xe thực ấm áp, Diệp Tri Viễn đem Diệp Mặc đặt ở trên bàn nhỏ trong xe đem thảm nhỏ đang bao vây lấy Diệp Mặc cởi bỏ, cẩn thận kiểm tra từ đầu tới đuôi thương thế của Diệp Mặc xong lại ôm Diệp Mặc vào trong ngực.


Sau đó đem cái hộp bên cạnh ghế dựa đưa cho Diệp Mặc bên trong hộp là một con thú bông nhìn phi thường mềm mại.

Diệp Mặc nhìn thoáng qua thú bông, lại ngẩng đầu đi xem Diệp Tri Viễn.
Cửa xe lại mở, một người đang đi tới, trong tay cầm một xấp tư liệu thật dày.
“Báo cáo, bối cảnh của phạm nhân không có dị thường, là tinh tặc(cướp vũ trụ) chạy trốn trong quá trình bị áp giải, là việc ngoài ý muốn.”
“Kết quả án kiện ra sao?”
“Cơ bản không có cái gì khác thường, tội phạm nguyên bản tinh thần lực cấp bậc là B, nhưng não vực bị thương quá nặng, hiện trường cũng có tinh thần lực còn sót lại, người bị hại là nhân cơ hội tội phạm bị thương mới có thể có phản kháng giết chết đối phương.”
Tim của Diệp Tri Viễn nhảy thật mạnh, tinh thần lực! Hoàng thất Grans luôn lấy danh xưng có tinh thần lực trác tuyệt.

Diệp Mặc nằm trong lòng ngực Diệp Tri Viễn, cậu không cầm chặt được cái hộp đang ôm, cái hộp trượt xuống hơn phân nửa rồi rớt xuống ghế dựa phía dưới, Diệp Tri Viễn giúp cậu lụm lại, trong lòng Diệp Tri Viễn thở dài bé còn nhỏ như thế thì làm sao..., Có thể là tinh thần của mình đã quá căng chặt .
Việc đuổi bắt tinh tặc ở Đế quốc luôn là bất luận sống chết, thủ đoạn phi thường thô bạo, phạm nhân thiếu cánh tay thiếu cái chân thực thường thấy, bị tinh thần lực nghiền áp càng là chuyện thường ngày.

Đặc biệt là đương nhiệm bệ hạ thích ở trên chiến trường dùng tinh thần lực nghiền áp một cách bạo lực, trên làm thì dưới theo, toàn bộ tác phong của quân đội đế quốc đều phi thường sắc bén, phạm nhân thường xuyên bị thương là việc thường thấy.
“Giúp tôi xử lý hậu sự của người bị hại.”
Diệp Tri Viễn ra lệnh đơn giản một chút liền kết thúc nói chuyện, rồi cúi đầu nhìn Diệp Mặc, Diệp Tri Viễn không vì Diệp Mặc là một đứa bé mà nói dối hay có lệ, tương phản thái độ của Diệp Tri Viễn thực trịnh trọng.
“Con có khả năng không nhớ rõ, cha là cha của con.”
Diệp Mặc ngửa đầu nhìn, Diệp Tri Viễn ngừng trong chốc lát rồi vươn tay che lại đôi mắt của Diệp Mặc, trên tay còn mang bao tay, có chút lành lạnh, Diệp Mặc nghe được giọng nói nhưng cơ hồ không có cảm tình trong đó, như là đang làm báo cáo.
“Con sinh ra là sai lầm của cha, bởi vì cái này sai lầm lại yêu cầu con phải làm một đứa bé ngoan, ngoan hơn so với những đứa bé khác, sự tồn tại của con sẽ không được nhiều người biết đến, con sẽ không chiếm được sự chú ý cùng vinh dự mà con nên được, tình cảnh của con so với những đứa bé khác càng thêm gian nan, cho dù con cũng không có làm sai bất luận việc gì.

Nhưng là con có thể xin giúp đỡ từ cha, ở trong phạm vi nhất định, cha sẽ giúp con.”
Diệp Mặc an tĩnh ngồi đột nhiên mở miệng nói.

“Mẹ, me,.”
Diệp Tri Viễn giọng nói thực bình tĩnh.
“Nàng ấy đã chết, đây cũng là sai lầm của cha.”
“Chúng ta về nhà.”
Qua vài phút, xe huyền phù liền ngừng ở phía trước một căn biệt thự, Diệp Tri Viễn ôm Diệp Mặc bước qua cổng đứng ở trước cửa, có thể nghe thấy tiếng cười có chút mơ hồ còn có tiếng nói chuyện.

Diệp Tri Viễn do dự một chút đem Diệp Mặc thả xuống, mở cửa, nhẹ nhàng đẩy Diệp Mặc một cái.

Đi vào phòng khách, Diệp phu nhân đang ngồi ở trên sô pha, bên cạnh còn đứng một đứa bé tám chín tuổi, trên thảm còn ngồi một đứa so Diệp Mặc lớn hơn một chút, đang cầm một chiếc xe đồ chơi.
“Anh đã về.

Hôm nay, anh đã nói sẽ nấu cơm chiều vậy mà còn về trễ, vậy cơm chiều liền chờ anh làm.”
Diệp phu nhân ngẩng đầu, thấy được Diệp Mặc nên đứng lên.
“Đây là con của ai, như thế nào biến thành như vậy, Diệp Hạ, đi đem hòm thuốc lấy lại đây.”
“Có chuyện gì đã xảy ra? Sao anh không nói mau, bé ngoan lại đây, tại sao anh lại để cho bé tự đi, bước đi còn không rành.”
Diệp phu nhân có chút sốt ruột, đi phía trước đi ôm lấy Diệp Mặc rồi đặt Diệp Mặc ngồi trên sô pha.
Diệp Tri Viễn cúi đầu, né tránh ánh mắt của nàng, nói nhỏ.
“Là con của ta.”
Diệp phu nhân dừng lại, nàng đứng thẳng người.
“Anh nói cái gì?”
“Xin lỗi.”
“Em cho ngươi một cơ hội để giải thích.”
Diệp Tri Viễn cúi đầu càng thấp.
“Anh thực xin lỗi.”
Diệp phu nhân lạnh lùng nhìn Diệp Tri Viễn, tát một cái vào mặt hắn.
Diệp Tri Viễn mặt ngã về một bên, không rên một tiếng.
“Mẹ của bé đâu?”

“Đã chết, hôm nay có một vụ án có cướp vào nhà.”
Diệp phu nhân lại tát thêm một cái tát, tiếp tục hỏi .
“Anh vẫn luôn qua lại với nàng ta?”
“Không có, trừ bỏ con trai và tiền chu cấp mỗi tháng, còn lại không có,”
Diệp phu nhân hỏi một câu lại đánh một cái tát.
“Một vấn đề cuối cùng, cái chết của nàng có quan hệ với anh hay không?”
“Không có, là việc ngoài ý muốn.”
Được đến đáp án, Diệp phu nhân cuối cùng nói: “Hiện tại, em đang rất tức giận không muốn nhìn thấy anh, em muốn đi ngủ, sau đó em sẽ xử lý anh.”
Nói xong liền Diệp phu nhân liền xoay người đi lên lầu, ngồi ở trên thảm Diệp Vân cầm xe đồ chơi đi lên theo.

Diệp Mặc ngồi ở trên sô pha, Diệp Hạ đã đem hộp y tế đến từ sớm thấy Diệp phu nhân lên lầu liền đem hộp y tế đặt ở trên mặt đất, cũng đi theo mẹ.

Diệp Tri Viễn mở hộp y tế lấy thuốc ra, quỳ một gối ở trước mặt Diệp Mặc bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Diệp Mặc.
“Phòng trống ở trong nhà có không ít, con có thể tự chọn cho mình một cái, cha sẽ trang trí giống với phòng của Diệp Hạ, Diệp Vân.”
Tay, chân của Diệp Mặc bị lộ ở bên ngoài có vết bầm không ít, trước đó Diệp Tri Viễn kiểm tra qua, nhìn như nghiêm trọng nhưng với kinh nghiệm nhiều năm thì mấy vết bầm là vấn đề không lớn, đều là ngoại thương, cái trán bị tương đối nghiêm trọng máu chảy không ít nhưng cũng đã ngừng.

Diệp Tri Viễn giúp Diệp Mặc xử lý xong cánh tay, rồi chân, băng bó cái trán, cởi bỏ áo ngủ đã nhìn không ra màu sắc ban đầu của Diệp Mặc.

Vừa cởi bỏ áo của Diệp Mặc, Diệp Tri Viễn liền dừng lại vì nhìn thấy trên cơ thể nho nhỏ trước ngực đang phập phồng ấy là tầng tầng lớp lớp vết thương.

Vết thương có một số là mới nhưng là đại bộ phận đều là vết thương cũ, ngay cả trong quân đội các lão binh(lính lâu năm) đã trải qua nhiều trận chiến đấu cũng sẽ không có nhiều vết thương chưa lành như vậy .
Diệp Tri Viễn khuôn mặt lạnh băng, tay mang bao tay nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương, Diệp Mặc bởi hành động vuốt ve hơi lạnh lẽo này mà co rúm lại một chút.
“Đừng sợ.” Diệp Tri Viễn chăm chú nhìn vào Diệp Mặc, mới phát giác so với những đứa bé cùng tuổi tác, Diệp Mặc quá mức an tĩnh nghe lời, mà như thế này thì đối với một đứa bé có chút không bình thường.
“Cha đi gọi điện thoại kêu bác sĩ lại đây một chuyến.”
Tác giả có lời muốn nói: Lặng lẽ khai văn
1, dưỡng nhãi con văn, thật cha, cũng là thật bạo quân, đều không phải là cp, cha không có bất luận cái gì cp, bạo quân không cần tình yêu ( cũng không có bóc lột quá bất luận cái gì nữ tính, khoa học kỹ thuật thời đại khoa học kỹ thuật sinh con )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận