Tôi Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không


Buổi sáng hôm trước sinh nhật một ngày, Phó Hàn Chu nằm nướng trên giường mãi không chịu dậy.

Anh không muốn rời giường, bèn ôm cứng Tô Vân Cảnh không cho cậu dậy theo.
Phó Hàn Chu rúc mình trong chăn, mái tóc đen lòa xòa rối tung, có mấy sợi còn vểnh lên.
Dưới mái tóc đen là đôi mắt phượng tỉnh như sáo, mi mắt bị cổ áo Tô Vân Cảnh đè lên hằn mấy vệt đỏ.
Nhưng dù là vậy anh vẫn ôm Tô Vân Cảnh không chịu buông, thậm chí còn nheo mắt dụi dụi cọ cọ vào hõm vai cậu, như con thú nhỏ đang tìm ổ ngủ đông cho mình.
Tô Vân Cảnh không có cách nào gỡ anh ra, chỉ đành nằm cùng Tiểu Kiều Kiều thôi.
Ở thủ đô lúc này đã vào thu, còn ở Confelens thì không có mùa đông, cũng sẽ không có tuyết rơi, nhưng hằng năm vào thời điểm này nhiệt độ cũng dần hạ thấp.
Đến những ngày trời lạnh, Phó Hàn Chu rất uể oải, chỉ một mực muốn kéo Tô Vân Cảnh vào trong tổ ấm, chịu đựng đến khi thời tiết ấm lại rồi mới ra.
Tô Vân Cảnh xoa xoa mái tóc của Phó Hàn Chu, hơi lạnh nhè nhẹ tỏa ra từ mái tóc đen lướt qua kẽ ngón tay, giống như tơ lụa ướt nước.
“Ngày mai là sinh nhật anh đấy, anh có muốn mua quà gì không?” Tô Vân Cảnh chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào hỏi thẳng chính chủ.
Phó Hàn Chu lớn đến vậy mà chỉ mới trải qua hai lần sinh nhật, mà hai lần này đều có Tô Vân Cảnh ở bên.
Cánh tay siết chặt lại, Phó Hàn Chu ôm Tô Vân Cảnh, đáp: “Muốn em là quà sinh nhật.”
Tô Vân Cảnh cười, dùng sức hôn một cái rõ kêu lên gương mặt Phó Hàn Chu: “Còn gì nữa không nào?”
Phó Hàn Chu chỉ hé một bên mắt, nhìn chằm chằm Tô Vân Cảnh: “Muốn em.”
Tô Vân Cảnh sửng sốt một lát rồi mới cất tiếng: “Đưa tay anh đây nào.”
Đợi đến khi Phó Hàn Chu đưa tay mình ra khỏi ổ chăn, Tô Vân Cảnh mở từng ngón tay thon dài của anh ra rồi đặt cằm mình vào lòng bàn tay Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh bày ra dáng vẻ “mời người đến lấy”, đôi mắt đen mang ý cười ngày một đong đầy: “Tặng anh.”
Phó Hàn Chu mở hẳn hai mắt, anh cứ mãi nhìn Tô Vân Cảnh như thế, tròng mắt lãng đãng chút âm u.
Lúc này anh đã chịu thức dậy, yết hầu cuộn lên xuống rồi tiến đến sát lại Tô Vân Cảnh, cụng trán mình vào trán Tô Vân Cảnh rồi hôn cậu.
“Còn chưa đánh răng nữa.” Tô Vân Cảnh để anh cụng mình một cái rồi nghiêng đầu tránh đi: “Ai bảo sáng giờ anh không thèm dậy làm gì?”
Phó Hàn Chu bị cậu “bắt nạt” thuận thế nhoài mình lên vai Tô Vân Cảnh, tông giọng trầm thấp, khàn khàn: “Em có như thế nào anh cũng chấp nhận hết.”
Đừng nói sáng sớm Tô Vân Cảnh không đánh răng, ngày trước khắp người cậu toàn là giòi bọ lúc nhúc mà còn chẳng thể ngăn Phó Hàn Chu kề cận cậu nữa mà.
Tô Vân Cảnh cũng nhớ đến quãng thời gian “xấu xí” kia của mình, lập tức không biết nói gì.
Không muốn Phó Hàn Chu nhớ tới dáng vẻ khi ấy của mình nữa, Tô Vân Cảnh bèn chuyển đề tài, tiếp tục hỏi anh: “Trừ em ra, anh còn muốn có quà gì nữa không?”
Sợ rằng quà sẽ có liên quan đến mình nữa, Tô Vân Cảnh bèn bồi thêm một câu: “Quà này không được có liên quan đến em.”
Phó Hàn Chu gác lên vai Tô Vân Cảnh, rũ mắt cất giọng trầm thấp đáp: “Thế thì không có đâu.”
Từ khi quen biết Tô Vân Cảnh, thế giới của anh cũng chỉ có một mình Tô Vân Cảnh mà thôi.
Nếu như không có Tô Vân Cảnh, thì rất nhiều thứ hoàn toàn chẳng có lấy chút ý nghĩa nào đối với Phó Hàn Chu, bao gồm cả một phòng gấu bông kia của anh, cũng là bởi vì “yêu ai yêu cả đường đi lối về.”
Tô Vân Cảnh chính là ánh sáng của anh, là thần của anh, là tất cả và là duy nhất của đời anh.
Chẳng biết tại sao mà khi nghe Phó Hàn Chu nói như thế, sợi tơ tình cảm nào đó trong lòng Tô Vân Cảnh như bị ai gảy nhẹ lên một phát, khiến cậu thấy chua xót khó tả.
Cậu không thể ngờ rằng Phó Hàn Chu chỉ bận lòng mỗi mình cậu.

Thế giới tinh thần của anh chỉ có duy nhất cột trụ là cậu, e là một khi cậu rời đi, thì thế giới của Phó Hàn Chu cũng sẽ ầm ầm sụp đổ theo.
Nhưng anh lại chính là một người bệnh kiều thế đấy.


Một khi anh thích ai, thì trong mắt anh cũng sẽ chẳng còn bất kỳ ai khác.
Không phải Tô Vân Cảnh cứng rắn nhét thêm người vào trong trái tim Phó Hàn Chu là anh có thể tiếp nhận nhiều người hơn.
Tô Vân Cảnh nâng mặt Phó Hàn Chu lên, nhìn người đàn ông mang gương mặt quá đỗi tinh tế này.
Đôi đồng tử đen nhánh phản chiếu lại bóng hình của Tô Vân Cảnh.

Bên trong chỉ có mình Tô Vân Cảnh mà thôi.
Cũng chỉ khi ở bên Tô Vân Cảnh thì đôi mắt này mới nhuốm đầy sự dịu dàng tha thiết, ngoan ngoãn nghe lời như thế này.
Tô Vân Cảnh không định làm giảm sức ảnh hưởng của mình trong lòng Phó Hàn Chu nữa, cậu cất lời hỏi anh: “Nếu anh muốn em thì đến hôm sinh nhật, anh muốn em làm gì để anh thấy vui hơn nào?”
Phó Hàn Chu thích khoảnh khắc mà Tô Vân Cảnh luôn cưng chiều anh vô điều kiện thế này, nó khiến đôi môi xinh đẹp của anh nhoẻn cười.
“Anh muốn em…” Anh kề sát bên tai Tô Vân Cảnh, thỏ thẻ nói một câu.
Tô Vân Cảnh: …
Lúc bấy giờ dường như trong đầu Tô Vân Cảnh xẹt qua một câu mà cậu từng bắt gặp ngày trước.
Câu nói kia là khi cậu đứng ở cây ATM, nhìn thấy trong phần comment dưới video của Tiểu Kiều Kiều: “Với nhan sắc đó của anh Phó, em có thể ở trên đùi anh ấy tự nhún cả ngày.”
Tô Vân Cảnh vốn không mấy bận tâm comment đó, bởi vì cậu chẳng hiểu gì cả.
Cho đến khi một đống các bình luận kiểu như “Anh Phó không cần động, để em, em tự nhún là được rồi” chiếm sạch chuỗi bình luận chạy tiếp sau đó, Tô Vân Cảnh mới nảy ra một chút ngờ vực.
Rồi đợi đến khi cậu thấy có người ghi: “Mọi người cũng biết kiểu lái xe đó à”, Tô Vân Cảnh mới vỡ lẽ đây là cái quái gì.
Hai người họ đã ở chung lâu đến thế rồi mà vẫn chưa từng thử qua loại này, bởi vì mẹ nó cậu ngượng chết!
Sắc mặt Tô Vân Cảnh không ngừng thay đổi.

Cuối cùng dưới ánh mắt hồn nhiên vô tội của Phó Hàn Chu, cậu gật đầu mà sống lưng cứng đờ.
Thôi được rồi.
Nếu anh muốn như thế, thì cũng không có gì không thể.
Mặc dù chỉ có hai người họ, nhưng đến ngày sinh nhật, Tô Vân Cảnh vẫn đặt một cái bánh sinh nhật nhỏ.
Tô Vân Cảnh đội cho Phó Hàn Chu một cái mũ sinh nhật, còn rất biết làm dáng mà cắm thêm tám cây nên lên bánh.
Trong phòng khách chỉ mở một chiếc đèn treo tường nhỏ màu cam.

Ánh mắt của Phó Hàn Chu lập lòe dưới ánh nến, ánh nến rọi soi cặp mắt đen nhánh ấy, để rồi sự dịu dàng trong đôi mắt như trào dâng ra ngoài.
Người đàn ông ưa nhìn vô cùng trước mặt Tô Vân Cảnh như chồng chéo lên hình ảnh cậu nhóc đẹp đẽ gầy nhom bảy tuổi trong đầu.
“Chúc Chu Chu sinh nhật tám tuổi vui vẻ nhé.” Tô Vân Cảnh cười giễu cợt anh: “Trước khi thổi nến, anh có muốn ước điều gì không nào?”
Đôi mắt Phó Hàn Chu nhuốm ý cười, rồi thật sự nhắm mắt lại ước một điều ước sinh nhật, bấy giờ mới thổi tắt nến.
Không cần hỏi, Tô Vân Cảnh cũng biết tỏng lời cầu nguyện của Phó Hàn Chu sẽ chẳng thể nào mà không liên quan đến cậu.
Rút ra mấy cây nến cắm trên bánh, Tô Vân Cảnh cắt một miếng bánh nhỏ cho Phó Hàn Chu, lại dặn dò anh hệt như thuở nhỏ: “Bơ không tốt cho đường tiêu hóa, ăn ít ít thôi.”
Đôi mắt Phó Hàn Chu nhìn chằm chằm miếng bánh ngọt được cắt ra kia, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Anh nhớ ngày ấy khi chúng ta ăn một bữa xong, em còn gội đầu cho anh nữa.”
“Nếu anh thích như thế thì em sẽ gội đầu cho anh nhé.

Ăn xong thì em gội cho anh.” Chút chuyện nhỏ này, Tô Vân Cảnh luôn luôn chiều theo ý Phó Hàn Chu.
“Hàn Chu à.” Tô Vân Cảnh dịu dàng lau khóe mắt Phó Hàn Chu: “Em đã trưởng thành rồi, bây giờ em đã có thể tự quyết định được rồi, nên em sẽ không đưa anh về nơi đó nữa đâu.”

Lần đầu tiên khi cậu đưa Phó Hàn Chu về nhà mình, bọn họ cùng ăn sinh nhật.

Tô Vân Cảnh còn giúp anh tắm rửa, sau đấy mới đưa Phó Hàn Chu về lại cô nhi viện.
Đến tận bây giờ mà Tô Vân Cảnh vẫn còn nhớ hình ảnh khi ấy Phó Hàn Chu nắm chặt cánh cổng sắt cô nhi viện, dõi theo cậu mãi.
Khi ấy Tô Vân Cảnh không hiểu lắm, chỉ tưởng là Tiểu Kiều Kiều thấy hiu quạnh nên đơn giản là không muốn tách ra với cậu.
Mãi đến khi cậu biết được trong lòng Phó Hàn Chu mình có sức nặng như thế nào thì cậu mới hiểu được rằng trong cái đêm sương buốt giá ấy, Phó Hàn Chu kia đang mong mỏi được cậu đưa về nhà.
Điều cậu nhóc ấy mong muốn nào phải là một cái bánh sinh nhật, mà là viễn cảnh ngôi nhà ấm áp mà Tô Vân Cảnh đã cho cậu nhóc.
Cho nên khi Phó Hàn Chu bị đưa về lại cô nhi viện, cậu nhóc khao khát Tô Vân Cảnh có thể dẫn mình rời khỏi nơi này.
Bờ môi Phó Hàn Chu run lên bần bật, anh ngỡ ngàng nhìn Tô Vân Cảnh.

Đôi mắt đen láy dần bị choán đầy bởi từng tầng từng tầng sương mù dày đặc.
Tô Vân Cảnh dùng sức bấm vào mu bàn tay Phó Hàn Chu một cái: “Đau không?”
Phó Hàn Chu vẫn nhìn cậu đăm đăm, chẳng nói câu gì, môi vẫn cứ run.
“Nếu đau thì chứng tỏ đây là thật, không phải mơ.” Tô Vân Cảnh cụng trán mình vào trán người kia, để người ấy có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu.
“Mặc dù xa cách nhau tận hai mươi năm, nhưng Hàn Chu à, bây giờ em có thể dẫn anh về nhà rồi.”
“Những ngày sinh nhật em nợ anh, em sẽ giúp anh bù đắp lại.”
“Và chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau.”
Mỗi một câu Tô Vân Cảnh cất lên, hàng mi dài của Phó Hàn Chu lại run lên một cái.

Đuôi mi bị nước mắt thấm ướt nên dính chùm lại, nhìn vừa bất lực, vừa bi thương.
“Đừng rời bỏ anh.” Đôi môi run rẩy của Phó Hàn Chu chạm vào môi Tô Vân Cảnh.
Anh yêu Tô Vân Cảnh.
Anh yêu người này đến phát điên.
Phó Hàn Chu gần như cầu xin một cách hèn mọn: “Xin em đừng rời bỏ anh.”
Tô Vân Cảnh ôm lấy Phó Hàn Chu: “Không đâu mà.

Lần này, em không đi đâu nữa cả.”
Chàng bệnh kiều của cậu thiếu tình yêu thương, thiếu cả cảm giác an toàn.

Nhưng không sao cả, cậu sẽ luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc anh, cho đến khi nào anh chịu tin tưởng mới thôi.
Bởi vì bị gợi lên những ký ức không tốt lành kia, tâm trạng của Phó Hàn Chu không tốt lắm, lúc ăn cơm tối, trông anh rất trầm lặng.
Tô Vân Cảnh đồng ý hôm nay sẽ gội đầu cho Phó Hàn Chu, hai người bọn họ cùng vào phòng t4m chung với nhau.
Hiếm khi nào thấy Phó Hàn Chu lại vâng lời khi ở trong phòng tắm như thế, ngoan ngoãn hệt như phiên bản bảy tuổi của anh vậy.
Tắm xong rồi, Tô Vân Cảnh lấy một cái khăn lông hút nước lau tóc cho Phó Hàn Chu.
Hơi nước làm ướt hàng mi dài rậm của anh, làn da trắng sáng cũng ửng lên màu đỏ hây hây, xinh đẹp không sao tưởng nổi.

Tô Vân Cảnh liếc nhìn Phó Hàn Chu vẫn đang buồn rầu không vui, khựng lại động tác trên tay: “Anh có nhớ hôm nay cũng xem như là sinh nhật em không?”
Phó Hàn Chu ngước mắt lên nhìn, gật đầu một cái.
“Nếu như hôm nay cũng là sinh nhật em, vậy thì có phải anh cũng nên tặng em một món quà hay không?” Tô Vân Cảnh hỏi anh.
Phó Hàn Chu lầm bầm: “Em muốn gì anh cũng cho.”
Tô Vân Cảnh thoáng do dự, sau đó cậu ngồi lên đùi Phó Hàn Chu, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào tròng mắt đen láy kia.
“Mai này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, anh đều phải nói cho em biết.

Dù là anh có muốn giam em lại, hai chúng ta cũng có thể trò chuyện thử xem làm vậy ở đâu sẽ không bị quấy rầy.”
Tô Vân Cảnh đắp chiếc khăn l3n đỉnh đầu Phó Hàn Chu, bao lấy mái tóc đen và vành tai anh, chỉ để lộ ngũ quan sắc nét, sau đó lại kéo sát khoảng cách giữa cả hai lại hơn.
Cho đến khi hô hấp cả hai xen kẽ lẫn nhau, Tô Vân Cảnh mới nâng mặt anh lên, vẻ mặt rất dịu dàng.
“Đừng giấu diếm em để rồi bản thân bị tổn thương, em sẽ đau lòng lắm đấy, giống như khi anh nhìn thấy em bị thương, anh cũng đau lòng vậy.

Khó chịu cũng phải nói cho em, em sẽ dỗ dành anh, dỗ tới khi anh vui lại mới thôi.”
“Biết chưa nào?” Tô Vân Cảnh cọ chóp mũi Phó Hàn Chu một cái.
Phó Hàn Chu ngẩng mặt lên nhìn Tô Vân Cảnh, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Nụ cười ấy trong sáng hệt như khi một đứa trẻ được cho kẹo thì sẽ vui vẻ vậy.
Tô Vân Cảnh kìm lòng không được mà hôn Phó Hàn Chu, cởi ra một chiếc cúc áo ngủ của Phó Hàn Chu.
“Em thích anh.” Tô Vân Cảnh nỉ non.
Yết hầu của Phó Hàn Chu nhấp nhô mấy cái liền, bắp thịt trên người căng cứng.
Tô Vân Cảnh vẫn lặp lại với Phó Hàn Chu: “Chu Chu à, em thích anh lắm đấy.”
Phó Hàn Chu nắm chặt lấy phần gáy Tô Vân Cảnh, không ngừng hôn cậu thật sâu, hệt như con thú dữ hung tợn cắn xé người.
Tô Vân Cảnh có thể cảm nhận được phần gấp gáp mà Phó Hàn Chu đang đè nén, cậu kiên nhẫn đáp trả anh, an ủi anh.
Tô Vân Cảnh nằm trên giường, vươn hai tay che đi mắt mình, lúng túng đến quýnh cả lên.
Mặt trong đầu gối bên trái của cậu chẳng biết đã đụng vào đâu, lúc nhận ra thì đã bị cà đến đỏ ửng một mảng lớn, phần đầu gối còn bị trầy da nữa.
Phó Hàn Chu cầm thuốc mỡ bôi cho cậu, dù cũng chẳng phải là nơi không nên nhìn gì, nhưng Tô Vân Cảnh vẫn ngượng chín mặt.
Sau khi bôi thuốc mỡ xong, Phó Hàn Chu còn hôn lên đầu gối cậu một cái, khiến bắp chân Tô Vân Cảnh căng chặt trong tích tắc.
Cái đậu xanh!
Tô Vân Cảnh kéo một góc chăn qua, vùi mình vào trong đó.
Ngược lại, Phó Hàn Chu rất vui, anh vào phòng vệ sinh rửa sạch mớ thuốc dính trên tay, rồi quay về vén chăn lên, học theo Tô Vân Cảnh lấy chăn che đầu lại.
Bên trong chăn, Phó Hàn Chu dán mình lên gáy Tô Vân Cảnh: “Anh ơi.”
Anh ôm lấy Tô Vân Cảnh thỏ thẻ làm nũng, giọng ướt át khàn khàn.
Tô Vân Cảnh: …
Cái giọng mềm nhũn thế kia, sao nghe cứ như thể Phó Hàn Chu mới là người bị ấy ấy đến mức eo rã rời không dậy nổi vậy?
“Ngủ sớm đi.” Tô Vân Cảnh vừa lên tiếng, giọng nói còn khàn hơn Phó Hàn Chu rất nhiều.
Phó Hàn Chu càng dán sát vào Tô Vân Cảnh hơn, hai cánh tay ôm chặt vòng eo cậu.

Nhẹ nhàng xoa bóp nơi tê tái kia của Tô Vân Cảnh.
“Anh à.” Phó Hàn Chu gọi cậu, giọng điệu mềm nhũn, nhưng trên mặt lại là vẻ biếng nhác vì được thỏa mãn, đôi mắt phượng híp lại đầy thoải mái.
Tô Vân Cảnh lại chôn mặt mình vào chăn hơn, từ chối tiến hành nói chuyện phiếm với Tiểu Kiều Kiều.
Qua hai ngày trời nhiệt độ xuống thấp, chờ đến ngày trời quang đãng, Tô Vân Cảnh mới dẫn Phó Hàn Chu ra ngoài đi bộ một vòng.
Đồ uống thần bí của người phương Đông mang tên “trà sữa” này đã lan đến nước ngoài rồi.

Có điều tiệm trà sữa mở ở nước ngoài không hề trải rộng khắp mọi cung đường lớn nhỏ như ở trong nước, mùi vị cũng đã có sự chỉnh sửa để phù hợp với khẩu vị của người nước ngoài hơn.
Cách nhà họ không xa có một cửa tiệm bán trà sữa.

Cũng vì ở xứ tha hương mà vẫn có trà sữa để uống, nên dù hương vị kia không phải là hương vị quen thuộc thì Tô Vân Cảnh cũng chịu.
Tô Vân Cảnh mua một ly trà sữa, sóng vai cùng Phó Hàn Chu tản bộ dọc theo đại lộ rợp bóng cây quay về.
Phó Hàn Chu không hay ăn đồ ngọt lắm, cũng không có hứng thú gì mấy với trà sữa.

Nhưng nếu đó là Tô Vân Cảnh mua thì anh vẫn sẽ uống vài ngụm.
Jennifer ngồi ở yên sau xe máy của anh bạn trai mới, từ xa đã trông thấy hai chàng đẹp trai gai mắt nọ.
Thấy hai người còn chia sẻ cho nhau một ly trà sữa, Jennifer tức anh ách một bụng.

Một tên đẹp trai có gay thì cũng thôi đi, đây tận hai người mà còn là một cặp nữa chứ.
Cô ấy vỗ vỗ vai bạn trai mình, ý bảo anh ấy đi chậm lại một chút.
Lúc lướt qua hai người Tô Vân Cảnh, đôi mắt sắc của Jennifer trông thấy dấu vết mập mờ chẳng thể giấu sau lớp cổ áo của Tô Vân Cảnh, con ngươi sắp rớt cả ra ngoài.
Cô đột ngột c4n vào cổ bạn trai mình, để lại một dấu vết màu đỏ trên cổ, quay đầu nhìn về phía hai người Tô Vân Cảnh như khiêu khích.
Jennifer đội một chiếc mũ mô tô màu đen, Tô Vân Cảnh hoàn toàn không nhận ra cô ấy, thấy cô ấy không tuân thủ quy tắc giao thông, cứ ở sau xe máy ngọ nguậy giỡn hớt thì không khỏi quay đầu nhìn qua.
Jennifer đúng lúc trừng mắt với cậu.
Tô Vân Cảnh: …
Hóa ra là cô hàng xóm kia, từ cái lần bị Phó Hàn Chu lạnh lùng từ chối, lần nào Tô Vân Cảnh gặp cô ấy, cô ấy cũng tức giận hừ với cậu một tiếng.
Cậu đoán chừng cô ấy bị Tiểu Kiều Kiều làm mất mặt quá nên mỗi khi thấy hai người họ là muốn tỏ thái độ.
Lúc Tô Vân Cảnh còn đang dở khóc dở cười, một bàn tay thon dài đã chắn lại tầm mắt cậu.
Mặt Phó Hàn Chu không thay đổi, lại nghiêm túc chấn chỉnh tư tưởng của Tô Vân Cảnh: “Đừng nhìn người khác.”
Mỗi việc này mà cũng làm đổ vại giấm của Phó Hàn Chu được nữa.

Tô Vân Cảnh vừa tức vừa mắc cười.
“Được rồi, em không nhìn họ, em nhìn anh.” Tô Vân Cảnh né sang một bên, nhìn chằm chằm Phó Hàn Chu, đôi mắt ánh lên ý cười: “Mai mốt chỉ nhìn anh thôi.

Ai bảo anh đẹp trai như vậy chứ? Trên mặt sắp mọc một bông hoa rồi kìa.”
Phó Hàn Chu cắn lên vành tai Tô Vân Cảnh, giọng điệu dù không hung dữ, nhưng vẫn nhấn mạnh lại: “Không cho phép nhìn họ!”
Tô Vân Cảnh hơi ngửa đầu ra sau, giải cứu cái tai mình từ trong miệng cọp.
Ngón tay cậu luồn vào kẽ ngón tay của Phó Hàn Chu, nâng lên mười ngón tay đã đan siết lại.

Tô Vân Cảnh chế nhạo anh: “Yên tâm đi, em bị anh khóa lại rồi, không nhìn người khác nữa đâu.”
“Chỉ thích anh, chỉ thích mỗi anh thôi.” Lời Tô Vân Cảnh cất lên tựa như mật ngọt rót bên tai Phó Hàn Chu: “Em chỉ thích Chu Chu của em thôi.

Không có ai ưa nhìn hơn Chu Chu của em hết.”
Phó Hàn Chu cười, càng siết chặt lấy ngón tay của Tô Vân Cảnh hơn, khóa lại bàn tay cậu không một kẽ hở.
Người qua đường đi ngang trông thấy hai người đàn ông gốc Á có ngoại hình xuất chúng, lại làm động tác thân mật thế kia.
Tô Vân Cảnh chẳng thèm để ý đến ánh mắt những người đó, cậu kéo Phó Hàn Chu đi về phía trước.
Phố xá ở Confelens vào mùa thu có ánh nắng chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây rọi xuống mặt đường, rải lên mặt đất trông rất bất quy tắc, giống hệt như một bức tranh sơn dầu kéo dài vô tận.
Ở nơi xứ lạ, Tô Vân Cảnh lại chẳng để tâm đến ai cứ thế đắt tay Phó Hàn Chu, đạp lên lá cây phủ đầy trên mặt đất, dường như cũng trở thành một điểm xuyết của bức tranh ấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui