Thợ trang điểm của Phó Hàn Chu là phụ nữ, có giác quan thứ sáu nhạy bén.
Ngay lúc nhìn thấy Phó Hàn Chu đi vào cửa, thợ trang điểm liền nhận ra có gì đó không ổn.
Cô ấy đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi tới quan tâm hỏi: “Sao sắc mặt anh Phó tệ quá vậy?”
Mặt Phó Hàn Chu trắng bệch như có một tầng sương lạnh lẽo che lên, hàng mi cong dài hơi run rẩy tạo ra một cái bóng vô cùng nặng nề ở dưới mắt, toát lên sự âm u khó có thể nói ra được.
Cả người anh đều đang phát run lên, giống như một bệnh nhân bệnh tình bắt đầu trở nặng.
Tô Vân Cảnh sợ thợ trang điểm nhìn ra sự bất thường, với lấy tấm thảm lông cậu chuẩn bị cho Phó Hàn Chu, đắp lên trên người Phó Hàn Chu, nhẹ nhàng chặn lại tầm mắt của cô ấy.
“Từ tối hôm qua anh Phó đã bắt đầu sốt cao, không ngờ rằng bây giờ lại lên cơn sốt tiếp.”
Tô Vân Cảnh lấy hộp thuốc của Phó Hàn Chu ra, giả vờ bình tĩnh nói với thợ trang điểm: “Cô đi ra ngoài ăn cơm đi, để anh Phó nghỉ ngơi ở đây một lúc.”
Thợ trang điểm nhíu mày lại, sốt cao cũng không đến mức run rẩy như vậy chứ? Thế này thì sốt tới tận bao nhiêu độ vậy?
“Thế này thì không được đâu, để tôi đi mượn nhiệt kế.” Thợ trang điểm không yên tâm: “Sốt cao quá thì phải tới bệnh viện khám, sức khỏe quan trọng, chụp ảnh gì đó thì lúc nào mà chẳng chụp được.”
Tô Vân Cảnh chỉ muốn nhanh chóng để cô ấy rời đi, liền nói với cô ấy trên xe có nhiệt kế.
Thợ trang điểm không suy nghĩ nhiều, đi ra khỏi phòng trang điểm tới xe tìm nhiệt kế.
Cô ấy vừa rời đi, Tô Vân Cảnh vội vàng đóng cửa lại, khóa cửa từ bên trong.
“Làm sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?” Tô Vân Cảnh thấp giọng hỏi Phó Hàn Chu, mặt đầy vẻ lo âu.
Mặt Phó Hàn Chu trắng bệch tới mức không còn chút máu nào, anh ngước mắt nhìn Tô Vân Cảnh.
Dường như trong đôi mắt đen láy có thứ gì đó sắp tan vỡ, đuôi mắt hơi ướt át, hàng mi run rẩy.
Nhìn thấy nhóc cool ngầu như vậy, l0ng ngưc Tô Vân Cảnh nóng như lửa đốt.
Tô Vân Cảnh không biết vì sao cảm xúc của anh lại đột nhiên mất khống chế, vừa sợ người khác nhận ra tình trạng của anh, cho là anh bị bệnh thần kinh.
Trong lòng khó chịu muốn chết, đầu ngón tay cũng đang hơi run.
Bây giờ cậu cũng không an ủi được Phó Hàn Chu, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho Giang Sơ Niên.
Lúc này bên chỗ Giang Sơ Niên đang là nửa đêm.
Nhưng anh ấy thường hay xử lý những chuyện khẩn cấp vào ban đêm, cho nên buổi tối khi đi ngủ chưa bao giờ tắt máy.
Không lâu sau, bên kia nhận điện thoại.
Tô Vân Cảnh cũng không dông dài, nói thẳng tình hình bên này cho anh ấy: “Tối hôm qua anh Phó sốt cao, tới tận bây giờ vẫn còn tốt, cảm xúc không ổn lắm.”
Nghe tới đây, trái tim Giang Sơ Niên liền căng thẳng.
Hai người bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, ý của cảm xúc không ổn lắm là gì, Phó Hàn Chu lại phát bệnh rồi.
Tô Vân Cảnh gọi điện thoại cho Giang Sơ Niên, là muốn anh giữ chân thợ trang điểm đang tìm nhiệt kế ở trong xe, cảm xúc của Phó Hàn Chu không ổn định, không thể để người ngoài nhìn thấy anh như vậy.
Bây giờ Tô Vân Cảnh vẫn chỉ là một người mới, tiếng tăm không bằng thợ trang điểm, lúc này Giang Sơ Niên ra mặt là phù hợp nhất.
Anh ấy chỉ cần tìm vừa một lý do công việc là có thể giữ chân cô ấy, lấy chút thời gian để Tô Vân Cảnh an ủi Phó Hàn Chu.
Giang Sơ Niên hiểu ý của Tô Vân Cảnh, cúp máy xong liền gọi ngay cho thợ trang điểm.
Phó Hàn Chu vẫn luôn có khuynh hướng tự hại nghiêm trọng.
Chỉ là năm mười bảy mười tám tuổi, sau khi gặp được Tô Vân Cảnh nên tình trạng mới khá hơn rất nhiều.
Tô Vân Cảnh xuyên sách lần thứ hai chưa được bao lâu, Phó Hàn Chu đã biết cậu là Lục Gia Minh ngụy trang.
Lúc đầu Phó Hàn Chu không thích Tô Vân Cảnh, cũng là bởi vì cậu quá giống Lục Gia Minh, nên mới bài xích sự tiếp cận của Tô Vân Cảnh như vậy.
Bởi vì cậu luôn khiến cho anh nhớ tới quá khứ, nhớ tới Lục Gia Minh, nhớ tới mình đã bị bỏ rơi.
Phó Hàn Chu bắt đầu nghi ngờ thân phận của Tô Vân Cảnh là vào buổi tối ngày hôm đó đối phương khuyên anh xuống khỏi ban công.
Văn Từ thực sự sẽ không thể quan tâm lo lắng cho anh bằng cả tấm lòng khi anh làm xáo trộn buổi kết hôn, làm lộ ra thân phận con riêng của cậu được.
Thêm cả cảm giác quen thuộc mà Tô Vân Cảnh luôn mang tới cho anh, Phó Hàn Chu buổi tối ngày hôm đó nhìn thấy người đứng cạnh giường, sẽ không thể kìm chế được mà nảy sinh một suy nghĩ.
Có phải là cậu đã quay về tìm anh rồi không?
Nhưng Phó Hàn Chu luôn tự hại đó, lập tức tạt cho mình một gáo nước lạnh, trên thế giới này không có ai thực sự thích anh cả, cũng không có ai bằng lòng ở bên anh mãi mãi.
Phó Hàn Chu hứng chịu gáo nước lạnh kia – Lục Gia Minh đã đi rồi, cậu ấy sẽ không quay về nữa.
Sau buổi tối ngày hôm đó, Phó Hàn Chu vẫn không để ý tới Tô Vân Cảnh, nhưng ở nơi sâu nhất trong nội tâm, anh lại tin rằng Tô Vân Cảnh chính là Lục Gia Minh.
Cho nên Phó Hàn Chu không nỡ mặc kệ việc cậu đối xử tốt với anh, gắp lại thức ăn đã vứt đi về, vô thức đi tìm Tô Vân Cảnh khi xuất hiện ảo giác.
Lúc đó anh rất rối bời, dao động không ngừng giữa hai suy nghĩ cực đoan, muốn thân cận với Tô Vân Cảnh theo bản năng, nhưng lại tự mình ghét bỏ mình, cảm thấy sẽ không có ai quan tâm anh.
Tới tận khi Tô Vân Cảnh trở về Hành Lâm, lúc khuynh hướng tự hại lên tới đỉnh điểm, sau khi biết đối phương rời khỏi thủ đô, ngay khi gọi điện thoại cho cậu, cán cân trong lòng Phó Hàn Chu đã hoàn toàn nghiêng về phía Tô Vân Cảnh.
Cho dù người chết sống lại rất hoang đường, anh cũng bằng lòng tin rằng Lục Gia Minh đã quay về tìm anh.
Anh đè nén nhưng suy nghĩ cực đoan, ghét bỏ bản thân, ghét bỏ mọi thứ, tới Hành Lâm tìm Tô Vân Cảnh.
Tìm anh trai* của anh về.
(*Chút xíu lời tâm sự của nhà dịch: Có thể bạn đã lỡ quên, trước kia thỉnh thoảng Chu Chu của chúng ta vẫn hay “gọi yêu” Tiểu Tô là anh trai (๑´ڡ`๑))
Nhưng lần này bệnh của Phó Hàn Chu lại càng nặng hơn.
Ngay khi nhận ra Tô Vân Cảnh, anh lại hoàn toàn tin tưởng một giọng nói khác ở trong nội tâm.
Giọng nói đó như bọc một lớp đường ngọt ngào, nói với anh rằng, Văn Từ đang đợi anh ở một thế giới khác, chỉ cần anh tới đó là có thể đoàn tụ với cậu rồi.
Xé bỏ lớp đường bên ngoài ra, bên trong là thứ muốn hủy diệt anh.
Phó Hàn Chu đợi mười năm, anh đã rất mệt rồi, không chút do dự tin tưởng viên đường kia trong nỗi tuyệt vọng và mê man.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Vân Cảnh thực sự, anh lại muốn tới gần theo bản năng, cuối cùng vẫn không dám.
Sợ đây là một ảo ảnh, sợ Văn Từ thực sự đang ở một thế giới khác, sợ mình để cậu đợi quá lâu, cậu sẽ rời đi.
Anh muốn ảo ảnh này tan biến nhưng khi đối phương biến mất, anh lại cảm thấy rất đau, rất đau.
Phó Hàn Chu giống như một con bướm yếu ớt, bất lực run rẩy đôi cánh của mình trong mưa gió.
Nhưng đối với Tô Vân Cảnh mà nói, đây chính là một chú bướm trên sông Amazon ở Nam Mỹ, tạo ra một trận bão trong lòng cậu.
Nhanh chóng quấn chặt lấy n0i mềm m4i nhất ở đầu quả tim của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu yếu ớt như vậy là điều mà cậu không nhìn nổi nhất.
Tô Vân Cảnh cho rằng anh lại nhìn thấy mấy con sâu kia, bọn chúng vừa ghê tởm lại vừa máu me trong thế giới tinh thần của Phó Hàn Chu.
Trước đây Tô Vân Cảnh chỉ nghe Phó Hàn Chu từng miêu tả, sau khi tận mắt nhìn thấy mới biết cảnh tượng đó kinh hãi tới nhường nào.
Dày đặc chi chít, chật ních cả thế giới của Phó Hàn Chu, giống như muốn nuốt hết xương cốt của anh vậy.
Tô Vân Cảnh đau lòng ôm lấy cơ thể đang phát run của Phó Hàn Chu, một tấm thảm lông quấn chặt lấy anh, như thể ngăn cách hết mọi thứ ở bên ngoài.
Khi nhóc cool ngầu cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, sẽ giống như con nhộng tằm, muốn quấn chặt mình lại.
Tô Vân Cảnh quấn thảm cho anh xong, ôm chặt lấy anh, muốn cho anh có đủ cảm giác an toàn.
Ánh mắt Phó Hàn Chu tối đi, những âm thành loạn xạ bên tai cũng không còn nữa, chỉ cảm thấy mình đang dán lên một cơ thể ấm áp.
Anh biết Văn Từ đợi anh ở một thế giới khác.
Anh biết mình phải tới đó tìm cậu.
Anh biết tất cả ở nơi đây đều là giả.
Nhưng cũng giống như ban đầu khi anh ném đồ ăn Tô Vân Cảnh gắp cho anh đi, xong lại nhặt về, Phó Hàn Chu không thuyết phục được, anh không thể đẩy người trước mắt ra.
Anh tham lam sự ấm áp của người này theo bản năng, cũng khát vọng sự ấm áp như vậy.
Môi Phó Hàn Chu run lên, liều mạng kiềm chế ảo ảnh này, kiềm chế bản năng của bản thân, không được để bản thân dựa vào lòng cậu.
Bởi vì Văn Từ còn đang đợi anh, ở một thế giới khác.
Cùng lúc đó Giang Sơ Niên đang giữ chân thợ trang điểm, dùng một điện thoại khác gửi Wechat cho trợ lý kia, bảo cậu ta nói chuyện với đạo diễn chụp ảnh, nói rằng bây giờ Phó Hàn Chu đang sốt, có thể muộn chút hẵng chụp không, hoặc là dời sang ngày khác.
Khó khăn lắm đoàn đội mới sắp xếp được thời gian, thuê địa điểm, nhân viên đều cần tiền, lùi lại là điều gần như không thể.
Bản thân Giang Sơ Niên cũng biết rằng dời ngày là rất khó, tiền thì dễ thôi, nhưng thợ chụp ảnh và thợ ánh sáng đều rất nổi tiếng trong giới, công việc còn bận hơn cả Phó Hàn Chu.
Phí quay quảng cáo của Phó Hàn Chu ít, tiền có thể lo được.
Nhưng người ta thì không, người ta còn có công việc khác, đều là phải sắp xếp trước, lịch trình sau đó cũng xếp kín cả rồi.
Phó Hàn Chu rất ít khi mất khống chế cảm xúc trong khi làm việc, Giang Sơ Niên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cố gắng thương lượng với đoàn đội quay chụp.
Giang Sơ Niên cố gắng hết sức của mình mới lấy được thêm một tiếng đồng hồ cho Tô Vân Cảnh.
Một tiếng đồng hồ này, Tô Vân Cảnh vẫn luôn ở bên Phó Hàn Chu trong phòng trang điểm.
Trước đây khi cậu ở cạnh Phó Hàn Chu, cho dù không làm cái gì, tâm trạng của nhóc cool ngầu cũng sẽ dần dần trở nên ổn hơn.
Nhưng đại khái là vì không thân thiết, nên hiệu quả lần này không rõ ràng, nhưng Phó Hàn Chu vẫn khôi phục lại trạng thái bình thường, rất nhanh liền tiến vào trạng thái làm việc.
Bệnh của Phó Hàn Chu có liên quan tới Tô Vân Cảnh, cũng là sự xuất hiện của Tô Vân Cảnh k1ch thích anh phát bệnh.
Anh cảm thấy thế giới này là giả.
Nhưng lý do thôi thúc anh tiến vào trạng thái làm việc, vẫn giống như trước đây – hy vọng khi Văn Từ quay lại, sẽ thấy anh rất ngoan.
Đây cũng là nguyên nhân anh luôn kính nghiệp như vậy.
Bây giờ trạng thái tinh thần của Phó Hàn Chu rất tệ, thần trí gần như là hỗn loạn.
Mười năm nay anh vẫn luôn đợi Văn Từ quay về, cũng luôn tin rằng cậu sẽ quay về, bây giờ anh vẫn đang đợi Văn Từ.
Nhưng có những lúc lại cảm thấy Văn Từ đang ở thế giới khác, đợi anh tới tìm cậu ấy.
Mà bây giờ Văn Từ thực sự quay về rồi.
Phó Hàn Chu bắt đầu dao động liên tục giữa ba suy nghĩ hỗn loạn.
Anh phải ở đây đợi Văn Từ.
Người trước mặt không phải là Văn Từ, chỉ là ảo ảnh mà anh tưởng tượng ra.
Văn Từ đợi anh ở thế giới khác.
Lúc nghỉ ngơi trong phòng trang điểm, Phó Hàn Chu ở trong lòng Tô Vân Cảnh, không ngừng lặp đi lặp lại nói với mình cậu là giả, thế giới này cũng là giả.
Nhưng ngay khi trợ lý gõ cửa gọi anh đi làm việc, Phó Hàn Chu chỉ cảm thấy Tô Vân Cảnh trước mắt này là giả, nhưng thế giới này là thật, anh đang đợi Văn Từ quay về.
Cho nên phải làm việc thật tốt.
Bởi vì khi Văn Từ quay về nhìn thấy thành tựu bây giờ của anh, nhìn thấy anh sống tích cực như vậy thì nhất định sẽ vui vẻ.
Phó Hàn Chu cố gắng chống đỡ đi làm việc, không ai nhận ra anh không ổn.
Cho dù ban nãy thợ trang điểm cảm giác được tinh thần anh có vấn đề, nhưng nhìn người đàn ông có khuôn mặt đẹp như tượng tạc, ánh mắt âm trầm kia, thợ trang điểm cho rằng anh đã uống thuốc hạ sốt, trạng thái đã tốt rồi.
Chỉ là sắc mặt có hơi trắng, nhưng trang điểm lên trông rất ổn, thợ trang điểm cũng không lo lắng nữa.
Tô Vân Cảnh là người duy nhất có thể nhìn ra được trạng thái của Phó Hàn Chu rất tệ, điều này bắt nguồn từ những điều cậu hiểu về anh.
Tuy rằng không biết suy nghĩ thực sự trong nội tâm của Phó Hàn Chu, nhưng Tô Vân Cảnh có thể cảm nhận được sự mệt mỏi cực độ của anh.
Dường như thần kinh anh đang kéo căng như dây đàn, dây đàn kia càng kéo càng căng, không biết kéo tới khi nào thì nó sẽ đứt.
Điều này khiến Tô Vân Cảnh rất lo lắng cho anh, không biết có thể làm gì mới khiến Tô Vân Cảnh vui vẻ lên một chút.
Việc cậu có thể làm bây giờ, cũng chỉ là ở bên cạnh anh lúc anh đang làm việc.
Hai giờ chiều bắt đầu chụp, chụp tới tận chín giờ tối mới kết thúc.
Trên đường quay về, Phó Hàn Chu nằm trên ghế xe làm bằng da thật, khép lại đôi mắt hẹp dài, cả đôi mắt đẹp đẽ chìm trong bóng tối, nhìn trông có chút mệt mỏi cô quạnh.
Phó Hàn Chu dường như đang ngủ, lên xe rồi cũng chưa đổi tư thế.
Tô Vân Cảnh mím môi, nhìn anh không rời.
Trợ lý và thợ trang điểm chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, đã quen với việc Phó Hàn Chu không nói lời nào, cúi đầu chơi điện thoại, hoặc là xử lý chuyện công việc.
Tô Vân Cảnh sợ buổi tối Phó Hàn Chu lại phát bệnh, không yên tâm để anh ở một mình, bởi vì cậu cảm thấy trạng thái bây giờ của Phó Hàn Chu rất rất tệ.
Tài xế đưa Phó Hàn Chu tới cửa nhà trước, Tô Vân Cảnh cũng đi xuống theo.
Sợ trợ ký và thợ trang điểm nghi ngờ, Tô Vân Cảnh lấy một cái cớ, nói rằng Phó Hàn Chu vẫn chưa hạ sốt, hẹn bác sĩ tư nhân tới nhà khám cho anh, cậu phải đợi bác sĩ tư nhân tới.
Tô Vân Cảnh nói với tài xế: “Chú đưa mọi người về trước đi, tới lúc đó cháu tự gọi xe về.”
Đỡ phải đưa một người về nhà, còn có thể tan làm sớm, đương nhiên tài xế rất vui vẻ, nhắc nhở Tô Vân Cảnh một câu buổi tối cẩn thận, đừng gọi taxi ngoài, rồi lái xe rời đi.
Tô Vân Cảnh đi theo sau Phó Hàn Chu, vào trong nhà anh, đối phương cũng không nói gì.
Đối với người có ý thức mạnh mẽ về lãnh thổ, điều này rõ ràng là không đúng, Tô Vân Cảnh còn nghi ngờ Phó Hàn Chu đang phát bệnh, coi cậu là Văn Từ.
Nhưng nếu như thực sự coi cậu là Văn Từ thì thái đội này...!Cũng không thân cận cho lắm.
Tô Vân Cảnh nhìn đồng hồ trong phòng khách, bây giờ đã là mười giờ hai mươi rồi.
Hàng mi dài của Phó Hàn Chu khép lại, dưới mắt có cái bóng nhàn nhạt, nhìn trông tinh thần rất mệt nhọc.
Tô Vân Cảnh có chút đau lòng lo lắng cho anh.
“Anh Phó, tôi thấy tình trạng của anh hôm nay không ổn lắm, hay là tôi lại ở lại đây thêm một hôm.
Anh có khó chịu ở đâu thì nhất định phải gọi tôi, tôi vẫn ngủ ở phòng cách vách anh.”
Thấy tối nay Tô Vân Cảnh lại ngủ lại, hàng mi Phó Hàn Chu run lên một chút, cảm giác an tâm và vui mừng vừa mới xuất hiện liền bị cảm giác ảm đạm ghét bỏ bản thân lấn át.
Anh dùng sức mím môi, bờ môi vốn dĩ không có màu máu, giờ lại càng trở nên trắng bệch.
Khi Phó Hàn Chu thả ra, lúc này màu máu mới tràn lên môi.
Anh thấp giọng th0 dốc một chút, không nói gì, đi thẳng lên tầng.
Tâm trạng của Tô Vân Cảnh cũng không tốt, vừa lo lắng cho Phó Hàn Chu, lại vừa lo lắng cho bản thân mình.
Biểu hiện của cậu với Phó Hàn Chu quá thân mật, đợi trạng thái của nhóc cool ngầu khôi phục lại bình thường, nếu như nghi ngờ cậu có âm mưu gì khác thì phải làm sao đây?
Trước khi xuyên qua lần này, hệ thống xuyên sách đã nhắc nhở đi nhắc nhở lại không được tiết lộ thân phận xuyên sách này.
Tô Vân Cảnh không biết tiết lộ xong sẽ để lại hậu quả gì, hệ thống cũng không nói.
Tô Vân Cảnh ấn ấn huyệt thái dương đang giật nảy, cậu lo lắng cả một ngày, tới bây giờ vẫn còn lo âu, đầu cũng bắt đầu bí bách choáng váng.
Cậu lê bước chân nặng nề đi lên tầng hai, lúc đi qua phòng Phó Hàn Chu thì hơi dừng lại một chút.
Có vài chuyện càng nghĩ càng phiền lòng, thôi thì cứ đi được bước nào hay bước đây vậy.
Tô Vân Cảnh phiền lòng trở về phòng cho khách ở cách vách.
Phó Hàn Chu không ngủ được, từ sau khi Văn Từ rời đi, mấy năm nay buổi tối anh vẫn ngủ không ngon.
Nằm trong đống gấu Tô Vân Cảnh tặng anh, Phó Hàn Chu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đen thui kia.
Anh mong chờ cửa mở ra, bởi vì anh rất muốn rất muốn nhìn thấy Tô Vân Cảnh.
Phó Hàn Chu nằm trên giường đợi rất lâu, cửa không mở ra, Tô Vân Cảnh cũng không tới tìm anh.
Anh chỉ đành ôm một con gấu, ngồi dậy tiếp tục chờ đợi Tô Vân Cảnh.
Thực ra trong lòng đang có một giọng nói khác đang nói với anh rằng, đó không phải Văn Từ, Văn Từ thực sự đang ở thế giới khác.
Nhưng Phó Hàn Chu vẫn rất muốn nhìn thấy cậu.
Anh duy trì một tư thế ngồi đợi một lúc, nhấc cái chân đã tên rần lên, cửa cũng không mở ra.
Trái tim Phó Hàn Chu trở nên hoảng loạn, không nhịn được mà bước xuống giường.
Anh mở cửa phòng ra, đứng ở trước cửa phòng cho khách, muốn biết được Tô Vân Cảnh có còn ngủ ở bên trong hay không, hay là đã biến mất không thấy đâu rồi.
Phó Hàn Chu đặt tay lên tay vặn cửa.
Đầu ngón tay tiếp xúc với kim loại lạnh lẽo, Phó Hàn Chu như bị giật điện mà rụt lại.
Nhỡ đâu cậu không ở trong, nhớ đâu cậu biến mất rồi, nếu không thì sao cậu không tới tìm anh?
Giọng nói ở trong lòng muốn nói đáp án cho anh, Phó Hàn Chu không muốn nghe, cũng không dám nghe.
Rõ ràng Tô Vân Cảnh rất mệt, nhưng nằm lên trên giường nhắm mắt lại thì lại không ngủ được.
Cầm điện thoại lên xem giờ, đã một giờ đêm rồi, con người cậu trước giờ vẫn rất thoải mái, trước đây có gặp nhiều chuyện phiền phức hơn thì lúc này cũng đã ngủ như heo rồi.
Tô Vân Cảnh nằm trên giường suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định sang cách vách xem Phó Hàn Chu.
Mở cửa phòng Phó Hàn Chu ra, bên trong tối om, cạnh giường là một bóng người.
Khi cửa phòng mở ra, cái bóng đó động đậy, cứng ngắc như con rối, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Tô Vân Cảnh.
Vốn dĩ Tô Vân Cảnh định gõ cửa, nhưng sợ Phó Hàn Chu đã ngủ rồi.
Càng sợ sau khi Phó Hàn Chu tỉnh lại, mình nên giải thích tại sao lại quan tâm anh như vậy như thế nào.
Cho nên Tô Vân Cảnh muốn âm thầm tới lén xem anh một cái, nhìn thấy anh không sao, để bản thân yên tâm.
Ai mà biết được đối phương chưa ngủ, ngay khi Tô Vân Cảnh bị bắt quả tang đang cảm thấy xấu hổ, nhận ra hình như trong tay Phó Hàn Chu đang cầm thứ gì đó, ánh sáng lóe lên trong mắt Tô Vân Cảnh.
Cậu híp mắt lại, mới mượn ánh sáng nhạt nhòa từ bên ngoài cửa sổ nhìn thấy rõ được đấy là một con dao gọt hoa quả.
Một luồng khí lạnh từ sau lưng xông thẳng lên trên óc, khiến bước chân Tô Vân Cảnh như có thêm gió, cậu vụt lên phía trước.
Đi tới bên cạnh Phó Hàn Chu, mới phát hiện trên con dao gọt hoa quả có máu.
Tô Vân Cảnh không sợ máu, nhưng nhìn thấy hai vết thương chảy máu trên cánh tay và mu bàn tay của Phó Hàn Chu, l0ng ngưc bí bách, trước mắt đen thui, bên tai là tạp âm nhiễu loạn.
Sợ Phó Hàn Chu sẽ trở nên kích động, sợ phản ứng của mình sẽ khiến Phó Hàn Chu cảm thấy thần kinh anh có vấn đề, Tô Vân Cảnh cố gắng giữ bình tĩnh.
Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Phó Hàn Chu cực kỳ chậm rãi, mỗi một động tác đều rất mất sức.
Không dám trực tiếp lấy con dao trong tay Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh kìm chế giọng nói của mình, nhưng thanh âm vẫn phát run.
“Tay anh bị thương rồi, để tôi băng lại cho anh, nhưng anh phải đưa dao cho tôi trước đã, có được không?”
Tô Vân Cảnh vừa tới liền hấp dẫn tầm mắt và sự chú ý của Phó Hàn Chu, anh nhìn Tô Vân Cảnh.
Tham lam nhìn Tô Vân Cảnh.
Phó Hàn Chu không muốn chết, chỉ là ban nãy cả không gian vô cùng vặn vẹo, kì dị vô cùng, khiến anh không phân biệt được là hiện thực hay là giấc mơ.
Anh muốn nhìn xem nơi đây là hiện thực, hay là giấc mơ, chỉ rạch hai nhát mà thôi, không định tự sát rời khỏi nơi này.
Bởi vì Tô Vân Cảnh vẫn còn ở đây, cho dù chỉ là ảo ảnh, anh cũng không nỡ rời đi.
Thấy Phó Hàn Chu không có phản ứng kịch liệt khi cậu lại gần, Tô Vân Cảnh cẩn thận cầm lấy con dao gọt hoa quả trong tay anh đi.
Ban nãy khi sờ vào con dao, Phó Hàn Chu động đậy một chút, dọa cho Tô Vân Cảnh dừng lại ngay.
Phó Hàn Chu chuyển con dao gọt hoa quả, giống như sợ làm cho Tô Vân Cảnh bị thương, nắm lưỡi dao ở trong tay, để lại cán dao cho Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh lập tức cảm thấy khó chịu không tả nổi, nhóc cool ngầu vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu trước đây của cậu, từ khi nào bắt đầu ngược đãi bản thân như vậy chứ?
Tô Vân Cảnh cầm lấy con dao trong tay Phó Hàn Chu, thấy cảm xúc anh không kích động, mới bắt đầu kiểm tra vết thương của anh.
Vết thương không sâu, lưỡi dao rạch một vết thương mảnh trên mu bàn tay, cánh tay cũng có một vết.
Máu tươi như hai ngọn lửa thiêu đốt đôi mắt của Tô Vân Cảnh, đốt tới mức cậu gần như không mở nổi mắt.
Tô Vân Cảnh khó chịu đứng dậy, bật đèn trong phòng ngủ lên.
Ánh mắt Phó Hàn Chu đang ngồi dưới đất dán chặt lên người Tô Vân Cảnh, ánh đèn chiếu vào đôi mắt đen láy, anh không thích ứng được nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh miễn cưỡng mỉm cười, giọng nghẹn đắng: “Anh ở đây đợi chút nhé, tôi xuống tầng lấy thuốc.”
Đợi khi Tô Vân Cảnh cầm hộp thuốc quay lại, phát hiện tư thế của Phó Hàn Chu không thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Tô Vân Cảnh đột nhiên nhớ tới lúc hai người bọn họ còn nhỏ, trước đây Phó Hàn Chu vẫn luôn tiễn cậu đi học.
Lúc đó rào sắt của cô nhi viện ngăn Phó Hàn Chu lại, khiến anh không thể đi học cùng với Tô Vân Cảnh.
Bây giờ anh tự chui vào ngõ cụt, nhốt mình trong rào sắt, không cho bản thân tới gần Tô Vân Cảnh.
Nhưng tầm mắt của anh vẫn không kìm chế được mà dán lấy Tô Vân Cảnh, đó rõ ràng là chờ đợi.
Tô Vân Cảnh đi về phía anh, trong lòng vang lên một giọng nói khiến anh dựng lên tất cả gai nhọn bài xích Tô Vân Cảnh.
Nhưng theo mỗi bước chân đang tiến lại gần của Tô Vân Cảnh, những giọng nói đó tan rã không còn nữa.
Phó Hàn Chu giống như một con động vật nhỏ đang giả chết, cả người cu0ng cứng, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Anh sợ mình sẽ dễ dàng tỉnh dậy khỏi giấc mộng này.
“Có đau không?” Tô Vân Cảnh dùng nước muối s1nh lý rửa vết thương cho Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu không nói gì, cơ thể căng cứng.
Xử lý xong vết thương, Tô Vân Cảnh dùng băng gạc băng lại.
Sợ rằng Phó Hàn Chu sẽ lại ngược đãi mình lần nữa, Tô Vân Cảnh cũng không dám để anh ở một mình trong phòng.
May là bây giờ Phó Hàn Chu không bài xích cậu, Tô Vân Cảnh nói rằng đêm nay muốn ngủ ở đây, Phó Hàn Chu cũng không nói gì.
Anh nằm chỗ rìa ngoài của giường, nhường lại hơn nửa chiếc giường cho Tô Vân Cảnh, trong lòng ôm một con gấu bông to nhất.
Khi cơ thể cao một mét tám của Phó Hàn Chu cuộn lại, giống y như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
Anh nằm quay lưng với Tô Vân Cảnh, vùi mình vào con gấu, chỉ chiếm một góc rất nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, cổ họng Tô Vân Cảnh vừa chua vừa đắng, hô hấp cũng k1ch thích cho yết hầu phát run.
Cậu không biết nhóc cool ngầu bị làm sao, không biết mười năm nay đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới cái chết của mình có thể đã làm bệnh tình của Phó Hàn Chu nặng hơn, khiến anh trở thành thế này, Tô Vân Cảnh khó chịu tới mức không thể thở nổi.
Tô Vân Cảnh chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay lướt qua sợi tóc của Phó Hàn Chu, lòng bàn tay chạm lên ót anh.
Rõ ràng là đối phương cứng người lại, nhưng không hất tay Tô Vân Cảnh ra.
Lúc này Tô Vân Cảnh mới dựa lại gần từng chút một, ôm lấy Phó Hàn Chu từ đằng sau.
Trước đây nhóc cool ngầu từng nói, khi dính lấy cậu cho dù tâm trạng không tốt thì cũng sẽ trở nên tốt hơn, không biết lời này bây giờ còn tính nữa không.
Tôi về rồi đây.
Tôi đang ôm cậu đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...