Tôi Coi Cậu Là Anh Em


Mười giây sau, Phương Mặc cưỡng ép chen vào giữa hai người, đi ở vị trí chính giữa.
Hứa Hi Nhiên hoàn toàn không chú ý đến tâm tư nhỏ của cậu, cậu cũng liền giả trang ra một bộ dáng điềm nhiên như không, vừa đi vừa chủ động cùng Hứa Hi Nhiên nói chuyện.
"Aiya, hình như tôi cũng không mang thẻ." Cậu giả vờ giả vịt.
Hứa Hi Nhiên nhẹ gật đầu: "Vậy thì cùng nhau quẹt thẻ của tôi."
"Thật sự là không tốt cho lắm a.." Phương Mặc cười với anh, "Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu, đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy."
"Chỉ là cái nhấc tay mà thôi, lại không vấn đề gì, khách sáo cái gì." Hứa Hi Nhiên cười nói.
Phương Mặc làm bộ còn muốn khen thêm hai câu các loại lời nói như là cậu thật sự quá tốt, quá nhiệt tình, quá thiện lương thật là làm cho người khác cảm động, còn chưa mở miệng, ở một bên khác truyền đến tiếng nói sâu kín của Trâu Thuấn.
"Má ơi, sao hôm nay trời lạnh như vậy, tôi đột nhiên nổi một thân da gà."
"Hả" Hứa Hi Nhiên cách xa hơn một chút, không nghe rõ, "Cậu vừa nói gì vậy?"
"Khụ" Phương Mặc lớn tiếng ho khan, khẽ quay sang một bên chắn tầm nhìn của Hứa Hi Nhiên khỏi Trâu Thuấn, sau đó mỉa mai: "Cậu ấy nói, cậu ấy muốn mua cơm đóng gói trở về phòng ngủ ăn."
"À, như vậy hả," Hứa Hi Nhiên không nghi ngờ gì, "Ở đây khá rắc rối khi đóng gói trong căng tin, phải đến cửa sổ chuyên môn mua hộp đóng gói, sau đó tự mình đóng.

Một lát nữa tôi đưa cậu đến đó."
Trâu Thuấn thò tay trộm nhéo cánh tay Phương Mặc một cái: "Cảm ơn nhé! Làm phiền cậu rồi."
Nhà ăn cách khu ký túc xá khoảng mười phút đi bộ.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm tối, trước cửa sổ chưa có người nào.

Sau khi ba người gọi xong phần riêng của mình, cùng nhau quẹt thẻ của Hứa Hi Nhiên, sau đó đưa Trâu Thuấn đi mua hộp đóng gói.
Đợi Phương Mặc cùng Hứa Hi Nhiên cùng nhau ăn rồi, Trâu Thuấn vẫn còn đang đứng đóng gói đồ ăn của mình với vẻ mặt không nói nên lời.
"Vừa rồi không có nhìn kỹ, những thứ này của tôi tổng cộng hết bao nhiêu tiền vậy?"
"Tôi cũng không xem" Hứa Hi Nhiên nói, "Hay là thôi đi, cũng không bao nhiêu, tôi mời các cậu là được rồi."
Trước khi Trâu Thuấn lên tiếng, Phương Mặc đã vội nói: "Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được."
"Lát nữa tôi đi ra qua bên cửa sổ xem giá tiền là được rồi" Trâu Thuấn liếc nhìn Phương Mặc, rồi nói với Hứa Hi Nhiên, "Tôi sẽ chuyển tiền cho cậu sau."
Hứa Hi Nhiên là người cũng thật cẩu thả, thấy vậy cũng không từ chối nữa, mà lấy di động từ trong túi ra: "Vậy thêm bạn tốt WeChat với tôi."
Trâu Thuấn sửng sốt.


Cậu hơi khẩn trương mà nhìn Phương Mặc một chút, liếm môi rồi nói: "..

Nếu không cậu mời tôi được rồi."
Hứa Hi Nhiên cũng sửng sốt.

Anh cầm điện thoại một lúc mới gật đầu: "Ồ, được rồi."
Không khí dần trở nên kỳ quái, Trâu Thuấn đột nhiên mỉm cười với Phương Mặc, sau đó quay sang Hứa Hi Nhiên nói: "Lần sau Phương Mặc sẽ thay tôi mời lại nha."
"Người bạn này của cậu khá là thú vị." Hứa Hi Nhiên nói với Phương Mặc ngay sau khi Trâu Thuấn rời đi.
Phương Mặc từ chối cho ý kiến.

Thay vì nói về người khác, cậu chọn nói lại sự hỗ trợ hoàn hảo mà Trâu Thuấn đã thực hiện cho cậu trước khi rời đi.
"Hôm nay cậu đưa tôi đến ký túc xá, nhắc nhở tôi phải chú ý đến Lưu Tiểu Sướng, hiện tại lại mời tôi cùng bạn của tôi ăn cơm," Cậu vẻ mặt thành khẩn, "Sau này tôi khẳng định còn nhiều chỗ cần làm phiền đến cậu, nên hảo hảo mời cậu ăn một bữa cơm."
"Đều là việc nhỏ mà thôi, bây giờ không đề cập đến những thứ này," Hứa Hi Nhiên khoát tay sau đó nói, "Người bạn kia của cậu.."
Sao lại nhắc Trâu Thuấn nữa rồi!
Phương Mặc cạn lời, muốn ngay lập tức đi truy hỏi cái tên tiểu yêu tinh này đến cùng đã dùng pháp thuật gì hấp dẫn lực chú ý của nam thần nhà mình như vậy.
"Cậu ấy.." Hứa Hi Nhiên muốn nói lại thôi.
Phương Mặc cau mày: "Cậu ấy làm sao vậy?"
"Quên đi" Hứa Hi Nhiên lắc đầu, "Không có gì."
Phương Mặc lại càng để ý: "Đừng nói một nửa chứ, cậu rất để ý đến cậu ta?"
Hứa Hi Nhiên do dự trong chốc lát, sau đó nhẹ gật đầu: "Có chút."
Phương Mặc lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh: "Tại sao vậy? Cậu ấy có gì sao? Cậu để ý cái gì?"
"Cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc của cậu ta không?" Hứa Hi Nhiên nói, "Tôi muốn tìm cậu ta giúp một việc."
"..."
"Làm sao vậy, có phải không tiện hay không?" Hứa Hi Nhiên nói, "Cậu hỏi thể hỏi cậu ấy trước, sau khi cậu ấy đồng ý thì mới đưa cho tôi cũng được.

Không vội đâu."
Nội tâm Phương Mặc sóng to gió lớn.

"Có vấn đề gì không?"
"Cậu không phải là..

Vừa ý cậu ta rồi đó chứ" Phương Mặc nói.
Hứa Hi Nhiên bị sặc ngay tại chỗ không ngừng ho khan, nửa ngày sau mới đỏ mặt quát lớn: "Cái quái gì vậy, cậu đừng đùa kiểu này nữa được không!"
Phương Mặc trong lòng rất hoang mang, trong lúc nhất thời không phân biệt được Hứa Hi Nhiên phản ứng kịch liệt như vậy là do cảm thấy quẫn bách sau khi bị vạch trần hay là đơn thuần phản cảm giả thiết như vậy.
"Vậy tại sao cậu lại có hứng thú với cậu ta như vậy?" Cậu hỏi.
Hứa Hi Nhiên cuối cùng cũng khôi phục được bình tĩnh, hai má vẫn còn hơi đỏ, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Nhìn Phương Mặc càng khẩn trương hơn.
Tiểu tử Trâu Thuấn này, lớn lên có một khuôn mặt đào hoa.
Cái từ này là Phương Mặc tự nghĩ ra, ý là am hiểu câu dẫn người, đặc biệt thu hút hoa đào.

Cậu ta cũng thuộc kiểu tương đối thanh tú, nhưng không nữ tính như Lưu Tiểu Sướng.

Khi Trâu Thuấn đứng đó mà không mở miệng không cử động, trông rất ngoan ngoãn khéo léo, đặc biệt trong sáng.

Đặc biệt là khi cười rộ lên hết lần này đến lần khác một bộ dáng câu nhân.

Ngoại hình không kém cộng thêm am hiểu tút tát bản thân, trong đám đông luôn rất dễ làm người khác chú ý.
Bởi vì từ trước đến nay không che dấu tính hướng của bản thân, Trâu Thuấn đã từng cùng nhiều trai thẳng "Muốn thử xem" ám muội qua.
Hai người bọn họ quen biết nhau từ rất sớm, cơ hội rất mập mờ.

Lúc đó Phương Mặc mới vừa đăng ký phần mềm hẹn hò không lâu, thì Trâu Thuấn, người định vị ở khoảng cách với cậu chưa đầy hai mươi mét nhìn thấy ảnh của cậu, sau đó chủ động đến làm quen.
Ở trong một đám hoặc bóng lộn, hoặc là hèn mọn bỉ ổi, hoặc là thẳng đến hạ ba đường.


Trâu Thuấn có vẻ ngây thơ khiêm tốn, vì vậy Phương Mặc trong lúc rảnh rỗi cùng cậu trò chuyện vài câu.

Cuối cùng hai người vì vấn đề hình mẫu tuy bất lai điện* (không phải gu của nhau) lại mê chi hợp ý (nói chuyện hợp nhau), bất tri bất giác thành bạn bè thân thiết.
Trâu Thuấn không có gì là không nói với Phương Mặc, từng chuyện phong lưu của cậu trong hai năm gần đây Phương Mặc nghe đến tai muốn mọc kén.
Những câu chuyện tương tự như vậy Phương Mặc đã nghe rất nhiều lần.

Có một số người mặt ngoài là trai thẳng đã biết tính hướng đặc biệt của nam sinh này, sau đó thoạt nhìn còn rất thuận mắt, muốn cùng cậu phát sinh chút gì đó kích thích mà lại không cần chịu trách nhiệm
Phương Mặc hiện tại rất lo lắng, Hứa Hi Nhiên không phải cũng muốn học xấu đó chứ.
Hứa Hi Nhiên còn một bộ dáng ngượng ngùng như thế, thoạt nhìn có chút không được tự nhiên, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ vô tư thường ngày.
Dưới cái nhìn của Phương Mặc, anh cụp mắt xấu hổ mở miệng, nói một điều mà Phương Mặc cảm thấy vô cùng thần bí.
"Cậu có biết..

Chuyện tình Học viện Siêu Ảo không?"
Phương Mặc nhìn anh chớp mắt hai lần: "..

Hả?"
"Ờm..

đó là một bộ phim hoạt hình Anime," Hứa Hi Nhiên nghiêng đầu không nhìn cậu, "Cậu chưa từng tiếp xúc với những thứ này?"
"Phim hoạt hình?" Phương Mặc nói.
Hứa Hi Nhiên đối với cách nói của cậu từ chối cho ý kiến, cau mày tựa hồ là chần chờ một chút, nhưng không có lên tiếng.
"Tôi..

Tôi biết một chút!" Phương Mặc thấy vậy nhanh chóng nói ra, "Là Nhật Bản đúng chứ? Truyện tranh Anime Nhật Bản!"
Hứa Hi Nhiên có chút ngượng ngùng: "Có chút khác biệt, là phim hoạt hình chứ không phải truyện tranh.

Đây là trò chơi được chuyển thể, chẳng qua là trò chơi chế tác trình độ bình thường cũng không nổi danh.."
"À? Ồ, như vậy à!" Phương Mặc gật đầu, "Tôi hoàn toàn hiểu rõ!"
Biểu hiện của Hứa Hi Nhiên càng thêm rối, anh hắng giọng rồi thì thầm: "Được rồi, chính là truyện tranh Anime!"
"Nhưng cái này thì có liên quan gì đến Trâu Thuấn." Phương Mặc hỏi, "Theo như hiểu biết của tôi về cậu ấy, chắc là đối với mấy thứ này không hứng thú lắm."

"Tôi cho cậu xem cái này."
Hứa Hi Nhiên nói xong, cúi đầu xuống bấm điện thoại.

Một lúc sau, anh đảo lộn màn hình đưa tới trước mặt Phương Mặc.
Hiển thị trên điện thoại là một bức tranh hoạt hình với LOGO lạ mắt này ở phía dưới.
[Siêu! Học Viện Ảo Tình Yêu? Monogatari ]
Ở giữa màn hình, một nhân vật hoạt hình với mái tóc ngắn màu xanh lam không nhìn ra được nam hay nữ, đang nhìn vào máy quay với vẻ mặt xấu hổ.
"Có giống không?" Hứa Hi Nhiên nói, "Có phải giống như đúc hay không?"
Phương Mặc không rõ ràng cho lắm: "Giống như thế nào?"
"Người bạn kia của cậu đó!" Hứa Hi Nhiên kích động, "Quá giống rồi! Mặc dù trên hình nhìn không ra, nhưng thực sự ngay cả chiều cao cũng gần như nhau."
Phương Mặc nhìn chằm chằm vào nhân vật có đôi mắt rõ ràng là to hơn nhiều so với người bình thường hơn nữa còn có màu tóc đáng kinh ngạc, cố gắng phân biệt rất lâu, cũng tìm không thấy bất cứ thứ gì giống với con người trong thế giới thực.
Nhưng nếu Hứa Hi Nhiên muốn nói giống, vậy thì coi như nó giống vậy.
Nhưng có một vấn đề khiến Phương Mặc vô cùng quan tâm và lo lắng: "Đây có phải nhân vật mà cậu thích không?"
"Làm sao có thể, đây là đàn ông." Hứa Hi Nhiên nói.
"Đây thực sự là đàn ông hả.."
"Cậu không nhìn ra được nam hay nữ hả?" Hứa Hi Nhiên nói xong giở tay lướt màn hình.

"Đây mới là nhân vật tôi thích."
Bức ảnh xuất hiện trên màn hình làm cho Phương Mặc chấn kinh tại chỗ.
Mặc dù Phương Mặc không nhìn ra được mặt với bức vừa rồi có gì khác nhau, phối với mái tóc đen dài, đây chắc hẳn là một cô gái.

Thoạt nhìn trông rất dễ thương, chỉ là phía dưới khuôn mặt chỗ nào đó làm cho Phương Mặc sinh ra mãnh liệt nghi hoặc.
"Đây là cái gì?" Cậu duỗi ngón tay chạm vào chính giữa dưới cùng của màn hình.
Hứa Hi Nhiên ba~một tiếng đánh gạt tay của cậu ra: "Sao cậu lại sờ ngực nữ thần của tôi!"
Đây là ngực ư?
Phương Mặc chấn kinh rồi.

Người bình thường ngực làm sao có thể lớn đến như vậy, như thể hai quả bóng rổ được kéo căng trong quần áo vậy.

Quả thực khiến Gay cực độ không khoẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận