Tôi Coi Cậu Là Anh Em


Hai người xem một hơi đến nửa đêm, lại chỉ xem được ba tập.
Hứa Hi Nhiên hoàn toàn không thể kiềm chế mong muốn thể hiện bản thân của mình.

Thao thao bất tuyệt giải thích từng chi tiết hành động.

Xem xong một đoạn sẽ ấn tạm dừng để diễn thuyết.

Sau khi toàn bộ tập phim kết thúc, còn muốn tiến hành một bài tổng kết.

Các câu hỏi sẽ được đặt ra để đánh giá kết quả xem phim của Phương Mặc.
Phương Mặc trả lời ông nói gà bà nói vịt, nhưng thắng ở thái độ được Max điểm.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, cậu thần trí bắt đầu dần dần không rõ ngáp mấy cái liền.

Hứa Hi Nhiên ngược lại vẫn còn có lòng để cho cậu xem thêm một tập nữa, nhưng lại lo lắng cậu giờ phút này không đủ tập trung không cách nào lĩnh hội được tinh túy của thần, chỉ có thế thôi.
Sau khi tắt đèn hai người nằm trên giường của mình, Phương Mặc, người mới vừa rồi còn buồn ngủ, giờ lại chủ động bắt chuyện với anh.
"Cậu có tâm lắm nha, những chi tiết kia không nói tôi khẳng định không nhìn ra."
"Xem nhiều thêm vài lần thì sẽ nhìn ra," Hứa Hi Nhiên nói.
"Cậu đã xem rất nhiều lần rồi sao?" Phương Mặc nói, "Xem lại với tôi sẽ không thấy nhàm chán chứ?"
"Không đâu" Hứa Hi Nhiên nói, "Rất vui đấy."
Phải nói là cực kỳ cực kỳ vui vẻ hưng phấn.

Lần đầu tiên trong đời, Hứa Hi Nhiên còn có chút xúc động khi gặp được người có thể nghe anh cằn nhằn một đống lớn như vậy cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

"Vậy ngày mai chúng ta lại cùng nhau xem tiếp đi," Phương Mặc nói xong ngáp một cái, "Ngủ ngon."
Ngày hôm sau bọn họ dành cả ngày để xem hết chín tập còn lại.
"Còn thú vị hơn cả trong tưởng tượng," Phương Mặc nói, "Đặc biệt là khi nghe xong những gì cậu nói, nó quả thực rất sâu sắc.

Nếu tôi tự mình một người xem khẳng định không nghĩ nhiều như vậy."
"Như vậy bây giờ vấn đề mấu chốt nhất đã đến," Hứa Hi Nhiên nắm chặt tay của Phương Mặc, "Trả lời tôi một câu hỏi."
Phương Mặc toàn thân khẽ run rẩy: "Cái gì?"
"Có phải Tiểu Diêu đáng yêu nhất hay không?" Hứa Hi Nhiên hỏi.
"..."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Hứa Hi Nhiên kích động, "Nàng quả thật chính là thiên sứ!"
"Thiên sứ thiên sứ, là thiên sứ," Phương Mặc gật đầu liên tục, chẳng qua giọng điệu có chút qua loa, "Thật sự rất dễ thương."
"Aizz, được rồi" Hứa Hi Nhiên thở dài, cũng chẳng bắt buộc, "cũng không phải ai cũng có thể hiểu rõ được nàng tốt."
"Tôi có chút tò mò" Phương Mặc nói, "Theo cậu nói, ở trong cốt truyện cô ấy đại biểu thiện ý lừa gạt trong tình cảm đúng chứ?"
"Ừ, như thế nào?"
"Nàng vẫn luôn không nói thật với nam chính," Phương Mặc nói, "Cậu không cảm thấy như vậy không tốt lắm ư?"
"Có liên quan gì chứ," Hứa Hi Nhiên tay to vẫy vẫy, "Nàng đáng yêu, tôi nguyện ý bị nàng lừa!"
"..."
Phương Mặc lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, Hứa Hi Nhiên lại thở dài một hơi: "Aizz, cậu không thích cũng tốt, không ai giành vợ với tôi."
Phương Mặc nhướn một bên mày: "Vợ, vợ sao?"
Nhìn thấy cậu có ý xấu, Hứa Hi Nhiên cũng không muốn ở ngay trước mặt người bạn mới này biểu hiện ra quá mức trạch khí tứ phía, vì vậy anh ho nhẹ một tiếng rồi chủ động chuyển chủ đề.
"Đúng rồi, cậu có phát hiện mình hơi giống Tiểu Diêu không?"
Phương Mặc thoáng cái mở to mắt, thân thể hơi ngả về phía sau, trông cậu ngạc nhiên có chút gì đó đáng yêu.
"Ở đây," Hứa Hi Nhiên mỉm cười bấm vào khóe mắt phải, "Đều có một nốt ruồi."

"..."
"Ahh, vị trí hơi có chút khác nhau" Hứa Hi Nhiên bổ sung, "Tôi nghe nói người có nốt ruồi ở vị trí này đều thích khóc."
Phương Mặc vẻ mặt cạn lời nhìn sang chỗ khác: "Vợ của cậu mới thích khóc đó."
Buổi tối sau khi Phương Mặc tắm rửa xong lại chảy máy mũi.
"Có phải cậu mở nước nóng quá hay không?" Hứa Hi Nhiên tắm xong cũng không kịp mặc quần áo vội vàng lấy khăn giấy cho cậu, "Mau chóng lau lau."
Phương Mặc ngửa đầu bụm lấy mũi, máu chảy không ngớt nhưng vẫn rất quan tâm đến anh: "Cậu cẩn thận cảm lạnh, mau mặc quần áo vào!"
Hứa Hi Nhiên vừa mặc áo phông vừa nói: "Chắc là do cậu tắm lâu để nhiệt độ nước cao, máu lưu thông quá nhanh ngày nắng nóng luôn gây ra máu cam."
Phương Mặc im lặng không lên tiếng.
"Mặt của cậu vẫn còn hơi đỏ," Hứa Hi Nhiên ghé sát vào người cậu, "Có choáng váng đầu hay không?"
Phương Mặc quay đầu đi: "Không! Tôi không sao!"
Cậu nói xong hít thật sâu, dường như quyết định một điều gì đó thật lớn: "Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là quay về phòng ngủ của mình ngủ tương đối khá hơn."
Hứa Hi Nhiên sững sờ: "Tại sao vậy?"
"Tôi tùy tiện ngủ giường của người khác không tốt lắm đúng chứ? Vạn nhất người ra không muốn thì sao?"
"Không sao đâu" Hứa Hi Nhiên khoát tay, "Tôi đã hỏi qua rồi, anh ấy nói có thể."
Phương Mặc cúi đầu cau mày, nghĩ một lát còn nói thêm: "Tôi sợ Lưu Tiểu Sướng động chạm đồ của tôi."
"Ồ, như vậy.." Hứa Hi Nhiên cảm thấy có chút hợp lý, "Vậy cậu quay về xem thử đi.

Nếu không thoải mái cậu có thể lên đây."
Khi Phương Mặc lề mà lề mề thực sự muốn đi xuống lầu, Hứa Hi Nhiên thở ngắn thở dài.
"Cậu thực sự muốn đi sao," Anh vẻ mặt không nỡ, "Hiếm khi có người cùng tôi để nói những thứ này, hay là cậu xuống liếc qua một cái, nếu không vấn đề gì lại lên đây."
Phương Mặc chần chờ.
Hứa Hi Nhiên thấy thế vội vàng tiếp tục thuyết phục: "Cậu không thấy khó chịu khi ở cùng tên họ Lưu đó sao? Còn không bằng lên đây theo cùng tôi."

Phương Mặc nhìn anh chằm chằm một hồi, đột nhiên nở nụ cười: "Cậu rất cần người theo cùng hả?"
Điều này khiến Hứa Hi Nhiên có chút xấu hổ.

Anh bặm môi, giả vờ một bộ dáng không sao cả: "Tôi là đang vì cậu cân nhắc, không cảm kích thì thôi vậy."
Sau khi thấy Phương Mặc không gì, anh bổ sung thêm: "Dù sao nếu cậu cảm thấy chán thì cứ lên đây."
Sau khi Phương Mặc bước ra khỏi phòng ngủ của Hứa Hi Nhiên, cậu lập tức ngồi xổm xuống dựa vào cửa phòng.
Cái gọi là đau đớn cũng vui vẻ chắc là như vậy.

Hai mươi bốn giờ ở bên Hứa Hi Nhiên khiến cậu ngây ngất.
Hứa Hi Nhiên người này quá kỳ quái, hình như không phải dạng thường xuyên tập thể dục, dáng người khá chuẩn, khi cởi trần có thể mở hồ thấy cơ bụng.

Những đường nét không cường điệu, phom dáng khá đẹp khiến vòng eo của anh trông mảnh mai nhưng không hề mỏng manh.

Dây quần thể thao của anh lúc nào cũng hơi lỏng, thắt lưng quần kéo qua hông, nhìn từ bên hông có thể thấy vòng cung tuyệt vời từ trên xuống dưới thắt lưng.
Phương Mặc nhớ lại những hình ảnh kia, lập tức lại trở nên không ổn.
Chỉ tiếc, có thể xem không thể đụng.

Đồng thời cậu còn phải chịu đựng một lượng cực lớn sự tra tấn tinh thần Nhân dân tệ thứ cấp, thật sự là cực hình.
Mức độ quyến rũ của người đàn ông này chết ở chỗ vượt qua cả sự mong đợi của Phương Mặc, khiến cậu vừa ngẩn ngơ vừa mê mẩn.
Ngoài điều đó ra, cậu xuống lầu còn có nguyên nhân khác.

Ngày hôm qua cậu vội vàng lên, chỉ mang theo vài bộ quần áo cá nhân để thay đổi, còn đống sản phẩm dưỡng da thì ở dưới ký túc xá của cậu.

Sau khi rửa mặt mà không chăm sóc da mặt luôn cảm thấy không thoải mái.
Đêm qua chỉ mất hai phút rưỡi những thứ này để vội vã chạy lên lầu.

Bây giờ cậu mất ít nhất mười phút để quay lại cửa phòng ngủ của mình sau khi cậu ra ngoài.


Trong đầu cậu vẫn như trước thiên nhân giao chiến, đấu tranh không biết có nên dành một chút thời gian để đi lên, dũng cảm chấp nhận sự tra tấn ngọt ngào này hay không.
Hốt hoảng đẩy cửa phòng ra, Phương Mặc lại càng hoảng sợ.
Trong ký túc xá của cậu, cũng một người đàn ông đứng khỏa thân kỹ hơn.
Lưu Tiểu Sướng, người chỉ mặc một chiếc quần tam giác, nghe thấy động tĩnh lập tức quay người lại.

Bốn mặt chạm nhau, Phương Mặc mở to mắt nhìn, vô thức nuốt nước miếng.
Cậu nhớ tới một ngày trước kia tại sao mình lại thất kinh chạy lên lầu.
Cái người có vẻ ngoài thấp bé mà lại mảnh mai này lẽ ra không nên làm tình địch mà làm tỷ muội thanh tú đáng yêu mới đúng, mẫu người ngược lại hoàn toàn trong dự đoán của cậu.

Thì ra Lưu Tiểu Sướng không chỉ muốn cùng chính mình thế này thế nọ, mà là muốn như vậy như kia.

Hắn ta không chỉ muốn này nọ với mình, mà cũng muốn cho Hứa Hi Nhiên như vậy.
Ngay lập tức, sự khó chịu do những lời nói và nụ cười ám muội của hắn ta tăng lên gấp mười lần.
Cho dù biết rõ vóc dáng mình có ưu thế hơn, cậu cũng không thể nào tiêu hóa nó.

Cùng một cái 1 đơn độc chung phòng qua đêm, khiến cậu có gánh nặng tâm lý rất lớn.
Nhưng bây giờ cảm giác tồi tệ của tối qua lại ập đến, thậm chí còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần.
Cái người sau khi mặc quần áo lên trông có vẻ ôn nhu yếu ớt nữ tính này, lại có cơ bụng sáu múi rõ ràng, hơn nữa cái kia còn thật lớn một bọc.
Phương Mặc lặng lẽ lui về phía sau, đóng cửa lại.
Cơ bụng như ẩn như hiện của Hứa Hi Nhiên nếu so sánh đường cong hoàn toàn không bằng.
Cái này quá đáng rồi, Phương Mặc nghĩ thầm, thật là muốn xé cơ bụng đó ra dán vào bụng Hứa Hi Nhiên.
Cậu đứng đó đầu óc một mảnh hỗn loạn phát ngốc một lúc, cửa phòng trước mặt từ bên trong mở ra, bên trong là Lưu Tiểu Sướng đã mặc xong quần áo.
"Ngại ngùng cái gì, mọi người đều là con trai cả," Lưu Tiểu Sướng điềm nhiên như không có chuyện gì, "Vào đi chứ."
Đại não Phương Mặc lại lần nữa cấp tốc vận chuyển, suy nghĩ xem liệu những ưu điểm thể chất mình cho là có, tồn tại hay không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận