Tôi Có Vẻ Đẹp Vô Biên


Edit: Cindy (Rangg)
Rõ ràng hai người bọn họ mua riêng nhưng chẳng hiểu sao đến lúc đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi lại là hai người cùng nhau ra.
Chiêu Tịch mua không ít trái cây, nước suối cũng có mấy chai lớn, túi nặng đến mức siết chặt cả tay.
Trình Hựu Niên cách đó khoảng nửa bước, chỉ xách có mỗi một túi, trong túi đủ loại hàng hóa tạp nham.

Cô để ý thấy anh cũng mua cùng một loại nước suối với mình, là cái loại hai mươi đồng một chai.
Nhận thức về dân công lại bị ảnh hưởng một lần nữa.
Chiêu Tịch hỏi anh: "Trình tiên sinh trở về khách sạn à?"
"Ừ."
"Vậy chúng ta thuận đường rồi."
Trình Hựu Niên không lên tiếng mà chỉ nhìn cô.

Cô gái này cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa, rõ ràng là không trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp.

Anh không hiểu rõ cô, nhưng cũng đủ nhìn ra được là cô đang suy tính cái gì đó.
Quả nhiên y như dự đoán, cô giơ túi đồ trong tay mình lên, nói, "Thật là nặng quá đi."
Sau đó lại dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh.
Trong đầu Trình Hựu Niên từ từ hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng.
Bọn họ quen biết lắm à?
Anh vẫn luôn cho rằng cái câu "tướng tùy tâm sinh"* này kỳ thực có mấy phần đạo lý.
*Tướng tùy tâm sinh: tướng mạo, ngoại hình của một người là từ tâm, từ trái tim thiện ác của mỗi người sinh ra
Rất nhiều người nói dáng vẻ của anh đẹp mắt nhưng nhìn một chút thì biết anh là loại không dễ thân cận.

Thực sự là như vậy.
La Chính Trạch thì lại rất thân thiện, từ khuôn mặt trẻ con đến tính cách của bản thân hắn đều khiến người khác yêu thích.
Mà người phụ nữ trước mắt này ngay từ lần đầu tiên gặp cô, Trình Hựu Niên đã cố gắng tránh hết mức để không xảy ra quá nhiều sự qua lại.
Đẹp thì đúng là đẹp đấy, nhưng nhìn phát là biết cô là loại khó giải quyết rồi.
Cho nên anh cũng giơ túi đồ trong tay lên, "Của tôi cũng không nhẹ."
"..."
Vẻ mặt Chiêu Tịch cứng đờ, mắt nhanh chóng liếc qua một bên tay khác của anh, "Tôi thấy anh còn một tay trống..."
Trình Hựu Niên tỉnh bơ, từ trong túi cầm ra một quyển Tạp chí địa lý quốc gia, biến thành một tay xách túi, một tay cầm sách, "Bây giờ thì không trống nữa rồi."
Chiêu Tịch: "..."
Thật cmn không thể tin được.
Unbelievable:))
Hai người một trước một sau đi vào khách sạn, tới thang máy.
Chiêu Tịch kìm nén đến mức nghiến răng nghiến lợi, "Anh có biết bốn chữ lịch sự phong độ viết thế nào không?"
Dáng người của người đàn ông thẳng tắp đứng ở một bên, ánh mắt chạm phải ánh mắt cô như thể nước gặp lửa, gợn sóng bất kinh.
"Nếu như tôi nói không thì cô sẽ dạy tôi viết à?"
"?"
Chiêu Tịch: "Ha, mặt của anh cũng thật lớn quá nhỉ."
Phía trong cửa thang máy là mặt kính thủy tinh được lau đến sáng bóng, phản chiếu rõ ràng bóng người trên đó.
Trình Hựu nhìn lướt qua gương, "Hai chúng ta hình như cũng chả khác gì nhau đâu."
"..."

Mặt Chiêu Tịch tối sầm lại.
"Anh nghiêm túc đấy à?"
"Cái gì?"
"Anh Trình này, từ cái đêm bắt đầu gặp nhau ở thang máy đó thì hình như anh thấy tôi không vừa mắt thì phải nhỉ? Không phải tỏ vẻ giễu cợt thì chính là từ chối một cách lanh tanh."
Trình Hựu Niên ngừng một lúc, "Cô hiểu lầm rồi."
"Tôi hiểu lầm?" Chiêu Tịch cười giận, hếch cằm về phía trước, "Vậy anh ngắm trong gương, nhìn thử coi vẻ mặt của anh là cái gì."
Trình Hựu Niên theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
"Mỗi lần anh nhìn tôi, trên mặt còn kém không viết hẳn mấy chữ: Cách xa tôi ra một chút."
"..."
Anh có à?
Chiêu Tịch nói từng từ từng từ một: "Anh có."
Lại còn biết đọc cả suy nghĩ, tựa như nghe được trong lòng anh đang nghĩ gì vậy.
Trình Hựu Niên trầm mặc một lát, bỏ lại tạp chí vào trong túi xách sau đó dứt khoát lấy túi đồ trong tay kia của cô.
Chiêu Tịch sửng sốt, "Anh làm gì vậy?"
"Giúp người làm niềm vui."
"?" Chiêu Tịch không hiểu, "Không đúng, anh mới vừa rồi còn không vui ——"
"Bây giờ tôi tình nguyện." Trình Hựu Niên nhàn nhạt nói, sau đó ngẩng mặt lên nhìn cửa thang máy đang từ từ mở, ra hiệu cô đi trước.
Đi một mạch tới cửa phòng, Chiêu Tịch vẫn không hiểu người đàn ông này đang sáo lộ cái gì.
*sáo lộ: bày mưu tính kế
Cho đến khi anh cũng dừng lại ở cửa đối diện, đưa cái túi trong tay cho cô.
Chiêu Tịch lặng im một lúc, không quá tình nguyện nói: "...Cám ơn."
Trình Hựu Niên gật đầu, "Không cần khách sáo."
Hai người đứng đối diện nhau, trong nháy mắt không khí trở nên cực yên tĩnh.
Lúc này anh mới mở miệng hỏi một câu: "Bây giờ có thể chưa?"
"Cái gì cơ?"
"Bây giờ chắc cô tin là tôi không có ác ý gì với cô rồi chứ?"
Chiêu Tịch giương mắt lên nhìn anh.
Trình Hựu Niên đứng ở dưới ánh đèn lờ mờ, giống y hệt lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Yên tĩnh, cũng cực hờ hững.
"Cô Chiêu, cô là nhân vật công chúng, có lẽ ngày thường gặp không phải là người có ác ý với cô thì cũng là cực hoan nghênh cô, nhưng tôi thực sự không phải là bất kỳ cái nào trong hai cái đó."
Cô ngẩn ra.
"Bèo nước gặp nhau, lại còn đều là người tha hương, từ nay về sau khả năng phần lớn sẽ không có chuyện xuất hiện cùng lúc.

Theo tôi thấy thì hiển nhiên là không cần lãng phí thời gian với nhau làm gì." Anh hơi ngừng một chốc, "Đã tạo cho cô hiểu lầm rồi, mong là bây giờ cô có thể hiểu rõ."
Nói xong, anh xoay người quẹt thẻ, rồi biến mất sau cánh cửa.
Chiêu Tịch: "..."
Cô không nói tiếng nào trở về phòng, ném túi đồ xuống, cởi giày rồi bước nhanh về phía nhà vệ sinh, nhìn vào gương khoảng năm phút.
Khuôn mặt của cô bị hủy rồi à?
Hay là mặt dính phải cứt chim?
Cái khuôn mặt xinh đẹp này từ nhỏ đến lớn mang tới không ít phiền phức —— bị chú ý quá mức, bị giễu cợt ác ý.
Nhưng cho tới nay chưa từng bị ai làm lơ như vậy.
Điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên
Là cuộc gọi từ Tiểu Gia.

Chiêu Tịch vừa nghe máy đã tức giận nói: "Em chắc chắn không tin được đâu, hôm nay chị lại gặp phải —— "
"Bà chủ, xảy ra chuyện rồi!" Tiểu Gia nóng nảy cắt ngang cô.
Chiêu Tịch sững sốt, "Có chuyện gì rồi?"
"Mau lên Weibo đi, chị lại lên hotsearch rồi!"
*
Mấy năm nay, Chiêu Tịch đã được ngồi lên hotsearch không ít lần
Một đợt cực kỳ nổi tiếng kia của《Hoa Mộc lan》, đương nhiên không cần phải nói nhiều nữa.

Giữa đường lại ngoan ngoãn yên lặng trôi qua bốn năm.

Sau đó thì bởi vì《Cuối Xuân Giang Thành》mà cô lại leo lên hotsearch lần nữa với tư cách của một đạo diễn.
Mới đầu là tin tức nhận giải, hình ảnh tham dự các buổi lễ trao giải lớn.

Khi đó mọi người vẫn còn khen vẻ đẹp và tài năng của cô, nhưng sau đó thì cũng dần đổi vị.
#Bối cảnh của Chiêu Tịch#
—— Đây là lần đầu truyền thông phổ cập khoa học gia thế bối cảnh của cô.
#Cha của Chiêu Tịch#
—— Sau cái này thì suốt nửa tháng, giới truyền thông dùng hình thức của hotsearch lần lượt luân phiên réo tên cả nhà cô.
#Phơi bày tình yêu mới của Chiêu Tịch và Khương Duy#
——Cực hot: Tình yêu của cô và nam chính trong《Cuối Xuân Giang Thành》
#Chiêu Tịch cũng có một chân với Tưởng Tiểu Phong?#
—— Nói về mối tình đẹp của cô và nam hai trong《Cuối Xuân Giang Thành》
Rồi sau đó, gần như chỉ cần mỗi người đàn ông cô quen biết, chỉ cần đó là người trong vòng thì đều sẽ cùng cô nắm tay nhau tiến lên hotsearch ngồi.
Cho nên về sau mới có một mục ——
#Tiểu thịt tươi đã từng qua lại với Chiêu Tịch những năm kia#
Cúp điện thoại của Tiểu Gia, lúc này Chiêu Tịch mới mở Weibo lên.
Hotsearch đầu tiên là hội nghị quốc tế đang cử hành ở Bắc Kinh, cái thứ hai chính là của cô.
#Chiêu Tịch, Lâm Thuật Nhất#
Nhìn thấy ba chữ Lâm Thuật Nhất trong lòng cô lại có chút lộp bộp.
Nhấn vào, tựa đề lớn chính là ——
"Phơi bày hình ảnh Chiêu Tịch và Lâm Thuật Nhất gặp gỡ ở khách sạn".
Phía dưới là một bộ ảnh có độ phân giải cao.

Một vài bức ảnh đầu tiên là ảnh ở Lòng chảo Ta-ni, ngoại cảnh của đoàn kịch.
Trọng điểm là ba tấm ảnh phía sau, địa điểm là ngay tại khách sạn.
Liếc mắt một cái, lòng liền trầm xuống.
Chiêu Tịch nhấn mở bức ảnh lớn, hình ảnh là theo góc nhìn của người thứ ba nhìn thấy đêm đó: Lâm Thuật Nhất đứng ở trong ành lang, còn cô thì đứng ở cửa phòng cầm một quyển kịch bản ngửa đầu nhìn hắn.
Cho dù hình ảnh có nhiều mơ hồ nhưng cũng đủ để thấy rõ ràng là tóc cô còn ướt, rối tung ở trên vai, sự thật hiển nhiên, rất rõ ràng là cô vừa tắm xong.
Một giây sau, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ dồn dập.
Chiêu Tịch đi chân không ra ngoài, cửa vừa mở thì Tiểu Gia đã vội vã chạy vào, "Thấy chưa?"
"Rồi."

"Hôm đó em đã hỏi chị rất nhiều lần, không phải chị cũng đã bảo đảm với em là không có ai nhìn thấy sao?"
"Thực sự không có —— "
Lời còn chưa dứt thì Chiêu Tịch đã sững sờ.
Tiểu Gia nhìn vẻ mặt của cô không đúng, "Thế nào? Chị nhớ ra cái gì à?"
Chiêu Tịch mở ảnh lên lần nữa, nhìn góc độ chụp một chút rồi bỗng nhiên đứng bật dậy, mở cửa rồi đi.
*
Trình Hựu Niên đang tắm thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.
La Chính Trạch cùng một phòng với anh, vứt điều khiển từ xa ra, hỏi: "Ai vậy?"
Vừa mở cửa ra thì hắn trợn tròn mắt.
Người ngoài cửa thấy hắn thì cũng chần chừ một lúc, sau đó lại vội vàng nhìn vào trong, "Trình Hựu Niên ở đây không?"
"Đang tắm." La Chính Trạch gãi đầu, "Cô tìm hắn à? Không thì vào trong ngồi một lát —— "
"Không cần đâu."
Chiêu Tịch vòng thẳng qua hắn, đi về phía cửa phòng tắm, gõ cửa.
"Trình Hựu Niên, nghe thấy không?"
Tiếng nước chảy trong phòng tắm bỗng nhiên dừng lại.
Giọng điệu của người đàn ông trầm thấp thong thả dường như có thể khiến cho người ta tưởng tượng ra dáng vẻ hòa hợp với sương mù bên trong.
"Nghe thấy."
"Tôi là Chiêu Tịch."
"Có chuyện gì không?"
"Bây giờ anh có thể ra đây không?" Giọng nói của cô ẩn nhẫn, khàn khàn, tựa như đang kìm nén.
Trình Hựu Niên như nghe được gì đó, dừng một chút nói: "Cô cứ về trước đi, một lúc nữa tôi sẽ tới tìm cô."
"Tôi ở đây chờ anh."
"..."
Một phút sau, cửa phòng tắm mở ra.
Trình Hựu Niên không mặc lại quần áo chưa giặt, cứ như vậy bọc khăn tắm đi ra, phần trên để trần.
Tiểu Gia đứng ở sau lưng Chiêu Tịch, trợn mắt há mồm nhìn một màn này.
Ngay cả tinh thần của Chiêu Tịch cũng bị lung lay.
Thì ra từ sắc đẹp không chỉ dùng để hình dung phụ nữ.
Không giống với những người đàn ông trong vòng vì để lên hình đẹp mắt mà khống chế ăn uống.

Muốn gầy, lại phải có tiên khí, bao nhiêu người ngay cả âu phục cũng không mặc nổi.
Bởi vì trước ống kính sẽ lộ ra vẻ mập, dáng vẻ gầy gò nhìn mới có thể đẹp.
Trình Hựu Niên lại một chút cũng không gầy yếu.
Lúc trước anh một thân quần áo lao đồng chỉnh tề, nhìn lại có vẻ cao gầy, thực sự rất gầy.

Giờ bên trên lại không có quần áo dư thừa cản trở, lập tức liền...
Ánh mắt Chiêu Tịch khẽ di chuyển, không tự chủ được mà dừng trên người anh một lúc.
Da của người đàn ông này không hề trắng, nhưng dưới ánh sáng lại sáng lên tựa như mật ong.
Cô không phải sinh viên nghệ thuật, không thể tìm ra được sắc thái đẹp hơn để hình dung.

Nhưng mà mỗi tấc trên cơ thể anh đều khiến người ta nhớ tới cái cây giữa mùa hè.
Cành lá tươi tốt, cực kỳ dễ chịu.
Cơ bắp bóng loáng như tơ, đường nét khỏe khoắn.
Trình Hựu Niên đứng ở cửa phòng tắm, "Có chuyện gì không?"
Chiêu Tịch nhất thời phục hồi lại tinh thần, bỗng dưng nghiêng mặt, môi cũng mím chặt.
"Anh xem hotsearch chưa?"
"Tôi không dùng Weibo.

Hotsearch làm sao?"
Anh vẫn là dáng vẻ kia, cách người vạn dặm.

"Nhường chút." Dường như không hề để ý đến câu trả lời của cô, anh vòng qua cô đi thẳng tới mép giường, cầm lấy quần áo đã giặt xong từ sáng sớm, nhanh chóng mặc lên.
Chiêu Tịch bình tĩnh nhìn anh.
Áo phông trắng rất mỏng và nhẹ, không giấu được đường cong cường trắng của người đàn ông.
Lồng ngực của anh nhẹ nhàng phập phồng, lúc quay đầu lại nhìn cô trong ánh mắt có ba phần nghi ngờ, ba phần không kiễn nhẫn, còn lại đều là vẻ thờ ơ không liên quan đến mình.
Chiêu Tịch bỗng nhiên không cây ngay không sợ chết đứng như trước nữa.
Cô mở miệng nói, "Đêm hôm đó có phải hay không —— "
Không phải.
Cô còn chưa có hỏi xong bản thân đã tự cho ra kết luận.
Hình chắc chắn không phải anh chụp.
Người đàn ông đứng ở mép giường đợi cô nói tiếp, nhưng lại chả đợi được cái gì.
"Thật xin lỗi, quấy rầy rồi." Chiêu Tịch tâm phiền ý loạn xoay người rời đi.
Đã đi tới cửa rồi lại dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhặt lên lễ phép đã mất từ lâu ở trước mặt anh, "Thật ngại quá, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không làm phiền anh nữa."
Trình Hựu Niên nhìn cô hùng hùng hổ hổ tới lại vội vội vàng vàng đi.

Trợ lý của cô đi theo sau, giống như kiến bò trên chảo nóng.
Cửa đóng, bên trong phòng yên tĩnh như cũ.
Bộ phim La Chính Trạch đang xem trước đó, trên màn ảnh vẫn đang tiếp tục chiếu.

Trình Hựu Niên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Người phụ nữ đối mặt với gương đồng, đáy mặt ngấn lệ, lúc đầu là mê mang bất an, sau đó lại dần dần chuyển sang kiên quyết đứng lên.
Nàng rút châm cài tóc ra, rũ mái tóc dài xuống.
Nhặt lược gỗ lên, buộc thành đuôi ngựa.
Từ một khuôn mặt tiểu cô nương như phù dung, đến một chàng thiếu niên thanh tú xinh đẹp chẳng qua cũng chỉ trong chốc lát.

Cô vì bản thân mà tự xây lên pháo đài vô địch.
...
La Chính Trạch vẫn còn đang mê mang nhìn cánh cửa, rồi lại nhìn Trình Hựu Niên, "Tình huống gì đây?"
Tầm mắt của Trình Hựu Niên ngừng ở trên màn ảnh, nhấc cằm, "Cậu đây là có chuyện gì thế?"
"Cái này không phải nữ thần nhìn thấy mấy ngày trước sao, xem lại một chút thôi."
"Cậu có Weibo không?"
"Có chứ."
"Đưa điện thoại đây tôi mượn."
"Cậu muốn làm gì?" La Chính Trạch nhớ ra gì đó, mở Weibo ra, "Cô ấy mới vừa hỏi cậu có xem hotsearch không, hotsearch thì làm sao?...Ôi mẹ nó?!"
"Sao thế?"
La Chính Trạch trố mắt mở ra bức ảnh, lại lướt lên xuống đọc mấy lần mấy hàng chữ nhỏ bên dưới, cuối cùng lại lượn một vòng trên hotsearch mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt như thấy ma.
Trình Hựu Niên hỏi lại lần nữa: "Sao thế?"
"Cô ấy lên hotsearch."
"Rồi sao?"
"...Sau đó bị vạn người chửi bới.

Bây giờ trang weibo chính thức của bộ phim cô ấy đang quay cũng bị phá hủy rồi."
Trình Hựu Niên không lên tiếng, cầm lấy điện thoại di động nhìn thử.
Màn hình trùng hợp dừng lại ở giao diện top bình luận ——
"Không đúng, nếu hai người bọn họ qua lại thì tại sao Lâm Thuật Nhất phải rời đoàn kịch chứ?"
"Đề nghị nhìn kỹ hình.

Có thấy vẻ mặt của Lâm Thuật Nhất không vậy? Hắn rõ ràng là đang cau mày, đang tức giận không phải ngọt ngào đâu!"
"Tôi có một ý nghĩ to gan...!Có phải là Chiêu muốn ngủ với Lâm nhưng họ Lâm có chết cũng không phục mới bị đá ra khỏi đoàn kịch không?"
"Lầu trên, chân tướng đó!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui