Học sinh giỏi và tượng đất nặn hình người nhỏ của hắn (18 - End)
Lần đầu tiên trong đời Minh Triết có loại cảm giác này.
Cậu bé không hiểu đó là gì nên đã lên mạng tra thử và phát hiện nó giống kiểu tim đập thình thịch.
Minh Triết cảm thấy việc khám bệnh qua mạng đúng là bậy bạ mà.
Siêu nhân nhỏ nuôi mình lớn thế này, sao mình lại có thể có những suy nghĩ lung tung như vậy với anh ấy chứ.
Để xác minh tình cảm của mình, đêm đó khi về nhà, cậu bé lại ôm Sở Thời Từ ngủ.
Giấc ngủ vẫn rất yên bình, không hề có những suy nghĩ kiều diễm nào cả.
Tuy nhiên, đêm đó cậu bé có một giấc mơ, trong mơ cậu bé giống như biến thành một người khác.
Cậu bé không biết vì sao mình lại đi đến một công viên gần đó rồi đi thẳng đến một rừng cây nhỏ hoang vắng.
Ở đó có hai người đàn ông đang xé quần áo của một cậu bé.
Minh Triết muốn cứu cậu bé ấy, nhưng trong giấc mơ cậu bé không thể di chuyển được dù chỉ một bước.
Khi tiếng động kết thúc, cậu bé ấy đã nằm bất động trong rừng cây, người đầy vết thương, hệt như một xác chết.
Minh Triết giật mình tỉnh giấc, ngồi thẳng dậy.
Cậu bé không thấy rõ khuôn mặt của cậu bé ấy, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc.
Minh Triết vô thức nhìn về phía Sở Thời Từ bên cạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được.
Cậu bé lay nhẹ Sở Thời Từ, cúi người nói nhỏ: "Anh ơi, khi còn bé anh có từng gặp nguy hiểm trong công viên không?"
Sở Thời Từ đang ngủ ngon lành thì đột nhiên bị đánh thức.
Cậu mơ màng lẩm bẩm: "Có gặp được, hai tên biến thái."
Minh Triết lập tức cứng đờ người.
"Nhưng có một anh trai đã cứu anh......!Anh ấy rất giống em."
Sở Thời Từ nói xong lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ say, điên cuồng ăn hủ tiếu xào trong mộng.
Câu cuối cùng quá mơ hồ nên Minh Triết nghe không rõ.
Cậu bé lau mồ hôi lạnh trên trán, một lần nữa ôm siêu nhân nhỏ của mình vào lòng.
Giấc mơ đó tới quá đột ngột, sau này Minh Triết không còn mơ thấy nữa.
Minh Triết học khoa học tự nhiên vì hóa học và vật lý rất thú vị.
Căn tin của trường bị phát hiện có phân chuột, thế là học sinh bắt đầu tự mang theo bữa trưa.
Sở Thời Từ thấy tin này trong nhóm phụ huynh liền vỗ ngực nói rằng từ giờ trở đi sẽ nấu ba bữa ăn cho Minh Triết.
Sáng sớm hôm sau, Sở Thời Từ dậy thật sớm, vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Minh Triết.
Trời còn chưa sáng nên bà nội vẫn chưa thức.
Minh Triết lặng lẽ đứng ở cửa bếp nhìn Sở Thời Từ đang bận rộn bên trong.
Nghe thấy tiếng bước chân của cậu bé, Sở Thời Từ quay đầu lại cười với cậu bé, "Em đi rửa mặt đi, anh sẽ chuẩn bị sẵn cho em.
Anh nấu ăn giỏi lắm đấy, đẳng cấp của một đầu bếp đó nha."
Khi nói đến nấu nướng, Sở Thời Từ đặc biệt tự tin.
Lúc may búp bê và đánh nhau trên đường phố cậu cũng mang dáng vẻ này.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ tự tin này của cậu, trái tim Minh Triết lại đập nhanh hơn.
Cậu bé đã nói chuyện riêng với Hàm Ninh Ninh qua mạng về việc này, ẩn danh tên người đó và bắt đầu câu hỏi bằng "Tôi có một người bạn".
Hàm Ninh Ninh rất kích động: "Bạn của cậu rung động với người cùng giới rồi, đây chính là tình yêu nam nam đó! Chỉ cần CP đẹp thì tính hướng nào tớ cũng húp hết! Để tớ giới thiệu cho cậu mấy quyển đam mỹ, cậu có thể hỏi người bạn ấy xem cảm thấy thế nào."
Minh Triết nghiêm túc đọc xong, sắp xếp lại tất cả các lỗi lớn nhỏ trong tiểu thuyết, lập thành văn bản rồi gửi cho cô.
Nhìn thấy thông báo tin nhắn, Hàm Ninh Ninh cứ tưởng rằng có chuyện để hóng.
Sau khi mở tài liệu và xem nội dung, cô đã bí mật đổi ghi chú của Minh Triết từ "hotboy lạnh lùng" thành "cậu bé kính hiển vi".
Minh Triết không học được gì từ tiểu thuyết đam mỹ cả.
Cậu bé cho rằng đây là sự xao động của tuổi dậy thì, là sự tiết ra quá nhiều dopamine* làm ảnh hưởng đến mình.
*Dopamine là một loại chất dẫn truyền thần kinh do cơ thể tạo ra nhằm mục đích truyền thông tin giữa các tế bào thần kinh.
Dopamine có tác dụng tạo cảm giác vui vẻ, cải thiện tâm trạng, khả năng tập trung và sáng tạo của con người.
Dopamine hormone thường được sản xuất nhiều khi cơ thể mong muốn được tặng thưởng.
Nó kích thích não bộ liên tưởng đến những ham muốn về các sở thích làm bạn cảm giác vui vẻ như ăn uống, mua sắm hoặc hoạt động tình dục.
(vinmec.com)
Tuy nhiên trong sách nói rằng hầu hết mọi người sẽ bị thu hút bởi người khác giới, nhưng cậu bé lại rung động với đàn ông.
Minh Triết suy tư hồi lâu và nhận ra rằng có lẽ mình cũng là người đồng tính giống Sở Thời Từ.
Cậu bé không quá để tâm đến chuyện này, qua một thời gian thì sẽ ổn thôi.
So với một người sống không tiện mang theo bên mình, cậu bé thích tượng đất nhỏ hơn.
............
Từ khi tình địch chủ động xuống sân khấu, Sở Thời Từ cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.
Ngày nào cậu cũng lật lịch, ngóng trông ông xã trưởng thành.
Minh Triết chưa đủ 18 tuổi mà đã cao tới 1m9.
Sở Thời Từ ngẩng đầu nhìn cậu bé, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Mọi người đều ăn cơm mà lớn, sao thế giới nào người đàn ông của cậu cũng cao hơn cậu vậy?
Hệ thống đi ngang qua nói: 【Còn chưa xác định quan hệ đã gọi chồng ơi chồng à rồi.
Tuy nữ chính không còn, nhưng lỡ như nam chính không có tình cảm với cậu thì sao?】
"Thế thì ta đành phải dùng biện pháp cưỡng ép thôi."
【Cái câu khoác lác này cậu nói cho tôi nghe ít nhất cũng chục lần rồi, đổi câu gì mới hơn đê.】
Sở Thời Từ trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Sinh không cùng chăn nhưng chết cùng một huyệt, hai nhát dao, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục.
Ta là người nhỏ nhen và có tính chiếm hữu rất mạnh.
Thằng bé là anh Ngạn của ta, ta tuyệt đối sẽ không chấm chấm nước mắt mà chúc phúc đâu.
【Đm.】
Câu nói khoác mới quá đáng sợ, hệ thống không bao giờ giỡn kiểu này với Sở Thời Từ nữa.
Nó sợ lỡ chọc ký chủ nóng nảy thì nam chính sẽ bị đâm chết mất.
Sở Thời Từ là biến thành người, cậu không có hộ khẩu, là một người ở lậu.
Cậu không thể tìm được việc làm nên chỉ có thể làm đồ thủ công ở nhà.
Hệ thống gọi đây là "kim ốc tàng kiều".
Bà nội cho rằng cậu quá cùi bắp nên không tìm được việc làm, bèn nhiệt tình giúp cậu giới thiệu một số công việc.
Sở Thời Từ từ chối trong nước mắt.
Minh Triết bước vào năm cuối cấp ba, cậu bé bắt đầu đi sớm về trễ, mỗi ngày về đến nhà làm bài tập xong là ngủ ngay.
Sự giao tiếp giữa hai người dần dần giảm sút, hơn nữa Minh Triết lại ít nói, một tuần họ nói chuyện với nhau chưa được mười câu.
Hệ thống gọi trạng thái này là: "chồng lạnh nhạt · thất niên chi dương*".
*nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Sở Thời Từ sống ở nhà họ Minh được hai năm, bà nội thấy cậu không nhà, không xe, không việc làm, đã 25 tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được đối tượng.
Làm bà cũng sốt ruột theo, một hai bắt Sở Thời Từ đi xem mắt.
Vào chủ nhật, Minh Triết cuối cùng cũng dành được chút thời gian rảnh từ việc học phức tạp của mình, cậu bé muốn chơi với tượng đất nhỏ một lúc.
Vừa xoay đầu liền thấy Sở Thời Từ ăn mặc lịch sự, trên tay còn cầm một bó hoa.
Minh Triết khẽ nhíu mày: "Anh à, anh đang làm gì vậy?"
Sở Thời Từ chưa kịp trả lời, bà nội đã từ phía sau ló đầu ra: "Thằng bé bao lớn rồi, tầm 25 tuổi ở thời của bà đã có con cái lớn tồng ngồng hết rồi.
Mỗi ngày chỉ biết ở nhà làm búp bê, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ độc thân cả đời mất."
Minh Triết sửng sốt, "Thế hai người..."
"Đi xem mắt đó.
Ông nội Vương của con giới thiệu đó, cháu gái của ông ấy đẹp lắm, đẹp vô cùng.
Tiểu Từ tuy không có nhà cũng không có xe, nhưng thằng bé là người tốt, lại biết nhiều thứ, cùng lắm thì ở rể thôi.
Sở Thời Từ đã thuộc nằm lòng mấy câu này luôn rồi.
Cậu không muốn đi, nhưng bà nội cứ nhắc mãi.
Cậu bị bà nội kéo đi xem mắt, Minh Triết vác khuôn mặt đen xì đi theo sau.
Bà nội muốn đuổi cậu bé về nhưng cậu bé không chịu.
Siêu nhân nhỏ thuộc về cậu bé, cho dù đã biến thành người thì cũng là người của cậu bé.
Minh Triết có chiếm hữu rất mạnh, không đời nào cậu bé chúc phúc trong nước mắt đâu.
Ông lão tổ chức buổi xem mắt thích chạy theo xu hướng nên địa điểm xem mắt là ở một quán cà phê.
Nam nữ hai bên đều đã có mặt, Minh Triết muốn ở lại nhưng bị bà nội lôi đi.
Cậu bé đứng sau cột điện gần quán cà phê, nhìn chằm chặp hai người bên trong qua vách kính.
Bà nội ở phía sau kéo cậu bé: "Người ta đi xem mắt, con ở đây làm trò gì, sao lúc này con lại bướng bỉnh thế không biết!"
Vẻ mặt Minh Triết bình tĩnh, hai tay bấu chặt cột điện.
Sở Thời Từ là của cậu bé, dĩ nhiên cậu bé phải ở đây canh chừng.
Đối tượng xem mắt là một người phụ nữ trẻ đẹp.
Sở Thời Từ ngồi xuống, chuẩn bị nói thẳng.
Người phụ nữ nhìn cách ăn mặc theo thẩm myc của người già của cậu, cười ngượng ngùng: "Anh cũng bị kéo tới đây à?"
Sở Thời Từ đặt bó hoa xuống: "Đúng vậy, thật trùng hợp."
Hai người cười ngượng với nhau, bắt đầu trò chuyện từ việc học sách giáo khoa ngữ văn ở trường tiểu học cho đến việc lên cấp hai phải học thuộc lòng những bài thơ cổ như thế nào.
Sau đó thì không còn chủ đề nào để nói nữa, bởi vì nó đã chạm đến điểm mù kiến thức của Sở Thời Từ.
Người phụ nụ ho nhẹ một tiếng, trộm nghiêng đầu: "Anh chàng đứng sau cột điện đằng kia cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta."
Sở Thời Từ quay đầu lại nhìn, vừa lúc chạm mắt với Minh Triết.
Trên mặt Minh Triết không có biểu cảm gì, chỉ có gân xanh trên trán bộc lộ tâm trạng của cậu bé lúc này.
Sở Thời Từ cảm thấy lông trên lưng mình dựng đứng hết cả lên.
Cậu run rẩy nói: "Là Tiểu Triết...!Tôi không có nhà, đang ở tạm nhà em ấy."
"Không có ký túc xá cho công nhân hả?"
"Tôi cũng không có việc làm."
Người phụ nữ lấy danh thiếp từ trong túi ra, "Tôi vừa định nói rằng anh có vẻ ngoài ưa nhìn như vậy, có muốn thử làm người dẫn chương trình không? Không yêu cầu kinh nghiệm, đào tạo miễn phí.
Chúng tôi có thể cung cấp ký túc xá cho nhân viên và vẫn đang tuyển người.
Nếu anh có hứng thú thì chúng ta làm phỏng vấn ngay tại đây luôn."
Sở Thời Từ:???
Trên đường về, bà nội cứ hỏi đi hỏi lại Sở Thời Từ cảm thấy thế nào về buổi xem mắt.
Sở Thời Từ cảm thấy không ổn chút nào.
Bởi vì thân phận là một người ở lậu nên cậu đã bỏ lỡ một công việc tốt.
Bà nội tưởng cậu chưa tìm được đối tượng nên khó chịu trong lòng, vì thế lại muốn làm mai cho cậu.
Tay Sở Thời Từ đã tê rần rồi.
Cậu thuận tay đưa bó hoa cho Minh Triết, ôm lấy bà nội và bắt đầu bịa chuyện.
"Để con nói thẳng với bà vậy, con bị bệnh, vô sinh.
Con đi khám ở mấy bệnh viện rồi, bác sĩ nói đời này của con xem như chẳng còn hy vọng nào cả.
Nếu buộc phải như thế, thì chỉ có thể nhận nuôi thay cho sinh con thôi."
Bà nội im lặng.
Minh Triết nhìn bó hoa hồng trong tay, lại nhìn Sở Thời Từ trước mặt, gương mặt từ từ ửng đỏ.
Sự oán giận tích lũy nãy giờ tiêu tan ngay lập tức.
Minh Triết không hiểu cảm giác này là gì.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy người sống hình như tốt hơn tượng đất nhỏ chút xíu.
............
Từ khi bị giáo viên tách ra, Hàm Ninh Ninh đã nảy sinh tình cảm với bạn cùng bàn mới.
Tình cảm của nam nữ tan tành chẳng còn lại gì.
Vào nửa sau năm cuối cấp ba, Minh Triết tổ chức sinh nhật tròn 18 tuổi.
Trước khi trường cấp ba tỉnh thống nhất làm lễ trưởng thành, Sở Thời Từ đã tổ chức một buổi lễ riêng cho cậu bé.
Để làm Minh Triết vui vẻ, sau khi về phòng ngủ sau bữa tối, Sở Thời Từ cố tình biến về tượng đất nặn.
Cậu xoay vài vòng trước mặt Minh Triết, "Sao hả, có thấy hoài niệm không? Hôm nay em đã trưởng thành rồi, có thể chơi đất nặn cả ngày nha."
Minh Triết nâng tượng đất nặn lên.
Cậu bé mân mê nó một hồi, không hiểu sao lại cảm thấy mình lỗ rồi.
Không lâu sau khi thi tốt nghiệp đại học, bà nội và ông cụ mà bà khiêu vũ đã thương nhau và hai người quyết định sống cùng nhau.
Hàm Ninh Ninh thích chụp ảnh, sau khi tốt nghiệp, cô đăng ký học chuyên ngành nhiếp ảnh.
Thành tích học tập của cô trên mức trung bình nên theo học tại một trường học bình thường.
Minh Triết nghĩ đến việc dạy kèm cho cô, nhưng đầu óc cô không đặt vào việc học mà ngày nào cũng chỉ nghịch máy ảnh.
Minh Triết từ chối mọi lời mời để vào Học viện Cảnh sát Hình sự.
Phía chính phủ giới thiệu rằng ngôi trường này là cái nôi của cảnh sát hình sự.
Đến ngày khai giảng, Sở Thời Từ đưa Minh Triết đi học.
Trường học ở nơi khác mà cậu thì không có chứng minh nhân dân.
Nên cậu đành phải biến thành siêu nhân nhỏ và nằm trên đầu Minh Triết.
Minh Triết đến sớm, cậu bé đặt một khách sạn gần đó.
Sở Thời Từ nhảy xuống từ đỉnh đầu cậu bé, đi quanh phòng vài vòng, hưng phấn xoa xoa tay.
"Anh ới, anh thống! Chồng em trưởng thành rồi, giờ em ấy là người lớn rồi!"
【Cậu đừng có cười như kiểu sắp ăn thịt người đến nơi ấy.】
Lúc Minh Triết kéo rèm lại, Sở Thời Từ đột nhiên biến thành người.
Cậu đứng trước mặt Minh Triết, vòng tay qua cổ cậu bé rồi từ từ sáp lại gần.
Minh Triết nhìn cậu với vẻ mặt bình tĩnh, "A Từ?"
Từ khi trưởng thành, Minh Triết không chịu cậu gọi là anh Từ nữa.
Mở miệng ra là A Từ, nói thế nào cũng không chịu sửa.
Rốt cuộc vẫn chưa biết được suy nghĩ của Minh Triết, và cũng chưa xác định được bọn họ là đơn phương hay là song phương.
Sở Thời Từ quyết định rụt rè một chút.
Cậu kéo chăn đắp lên người rồi nhướng mày với người đang đứng cạnh chiếc bàn cách đó không xa: "Tiểu Triết, em có muốn thử không?"
Minh Triết quay đầu lại thì thấy trên bàn bày nhiều loại đồ uống, một chai nước nóng và một đống hộp nhỏ kỳ lạ.
Cậu bé suy nghĩ một lúc, sau đó cầm một chai nước uống lên, "Cái này ạ?"
Sở Thời Từ nghiêng đầu sang một bên: "Qua bên phải một chút."
"Hồng trà?"
"Cái hộp nhỏ trong tầm tay em ấy."
Minh Triết cầm hộp lên và đọc giới thiệu trên đó.
Vài giây sau, cậu bé đặt nó lại chỗ cũ với khuôn mặt đỏ bừng.
Giọng nói êm tai của chàng trai lại vang lên cách đó không xa.
"Xấu hổ? Không muốn thử à?"
Dưới cái nhìn chằm chằm của Minh Triết, Sở Thời Từ từ từ kéo chăn xuống, để lộ đôi vai trắng nõn.
Chiếc chăn màu xanh lam chậm rãi trượt xuống, ánh mắt Minh Triết cũng theo đó mà dời xuống.
Sở Thời Từ ngoắc tay với cậu bé, "Tiểu Triết, em có thích anh không?"
Minh Triết nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn cậu.
"Nếu có cảm giác thì cầm hộp lại đây.
Để anh dạy cho em biết giữa hai người đàn ông sẽ làm gì."
Thân hình mảnh mai và trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp chăn.
Sở Thời Từ chạm nhẹ vào cánh môi mình, "Hãy hôn anh như cái cách em hôn siêu nhân nhỏ ấy, chuyện này em biết mà nhỉ."
Minh Triết không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên sâu thẳm.
Sở Thời Từ đang định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng tách tách vang lên trong đầu.
Cậu phân tâm nhìn thử, hệ thống đang điên cuồng chụp hình.
Sở Thời Từ hít sâu: "Má nó, tại sao mi không bị mosaic!"
【Cậu có bị lộ ra bộ phận riêng tư đâu, sao tôi bị mosaic được chứ! Hí hí, xinh đẹp, biết câu dẫn thụ.
Cậu đừng kéo xuống nữa, kéo nữa là kích hoạt quản chế đó.】
"Không được, mi đi mau đi, có người đứng xem ta không thể buông thả được."
【Tôi có phải là con người đâu, cậu đừng dè dặt như vậy mà, anh em với nhau, cho tôi húp miếng canh đi.】
Sở Thời Từ kéo chăn xuống, hệ thống lập tức biến mất.
Hệ thống lướt album.
Mới chơi trông có vẻ lẳng lơ song thực tế chỉ để lộ nửa chân, cộng thêm hai đầu vai mà thôi.
Nó nhìn chằm chằm mosaic đến ngây ra.
Thống của bộ phận kỹ thuật cũng thật tàn nhẫn, bức mosaic này nhòe đến mức chẳng thể thấy một mảng màu nào luôn.
............
Chờ mosaic biến mất thì đã là sáng ngày hôm sau.
Hệ thống thò đầu ra, chỉ thấy chiến trường còn chưa được dọn dẹp.
Sở Thời Từ đang ngủ ngon lành trong vòng tay Minh Triết.
Hệ thống chụp ảnh màn hình, không có thịt nhưng nó vẫn có thể ăn kẹo nha.
Cp nó ship là thật!
Một đêm trôi qua, giá trị sức sống của Minh Triết từ 87 điểm tăng lên 95 điểm.
Tăng một hơi 8 điểm, hệ thống rất vui vẻ.
Con nít vắt mũi chưa sạch rất dễ thỏa mãn, xem ra không bao lâu nữa là nó có thể rời khỏi nơi này rồi.
Minh Triết ôm chặt người trong lòng ngực, nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Vì không thể cưỡng lại sự cám dỗ, cuối cùng cậu bé quyết định bỏ qua các hoạt động xây dựng tâm lý, trực tiếp tham gia kỳ thi lấy chứng chỉ.
Lần đầu tiên lái xe lên đường, chạy rất suôn sẻ.
Khả năng kết hợp cơ thể giữa họ cao đến mức ngay cả một tay mới cũng có thể phối hợp một cách ăn ý.
Cậu bé cảm thấy mình chắc là có năng khiếu trời sinh.
Tối hôm qua Sở Thời Từ quấn lấy cậu bé, một hai phải hỏi chính xác thì cậu bé rung động từ khi nào.
Minh Triết không thể giải thích rõ, siêu nhân nhỏ liền đỏ hoe đôi mắt.
Để ngăn Sở Thời Từ rơi lệ vì đau lòng, cậu bé đành phải chịch cậu khóc trước.
Minh Triết ôm người vào lòng, cầm điện thoại di động bên cạnh lên, gửi tin nhắn cho Hàm Ninh Ninh.
Sáng Suốt Giữ Mình:【Bạn trai của tôi hỏi tôi thích anh ấy ở điểm nào, tôi nên trả lời sao đây.】
Bên kia phản hồi cực nhanh.
Là Ninh Ninh nha:【Đù má, bạn trai! Là anh Sở đúng không!】
Sáng Suốt Giữ Mình:【?】
Là Ninh Ninh nha:【Mỗi lần đi chơi, tớ mà chạm vào anh ấy một chút là mặt cậu đen như đít nồi ý.
Tớ biết ngay là hai người có gì đó mờ ám mà, hí hí hí.】
Không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào từ viện trợ bên ngoài, còn bị Hàm Ninh Ninh kéo đi hóng chuyện, Minh Triết cảm thấy rất nhức đầu.
Khi Sở Thời Từ thức dậy, Minh Triết đang cầm laptop, ngồi bên cạnh đánh máy.
Cậu sáp lại gần, hỏi, "Đang làm gì vậy?"
Minh Triết xoay màn hình qua, "A Từ, anh thích hôn lễ kiểu Trung Quốc hay phương Tây? Đây là mấy bản vẽ nhẫn, anh thích chiếc nào?"
Sở Thời Từ:...!
Sau khi cậu và anh Ngạn trở lại đế quốc thì lập tức đi lấy giấy chứng nhận.
Ở thế giới này, bọn họ vừa mới xác định quan hệ, Minh Triết đã nghĩ đến việc mua nhẫn kim cương rồi.
Người đàn ông của cậu dốc hết sức và dùng mọi cách để trói cậu ở bên cạnh.
Sở Thời Từ tựa vào vai Minh Triết.
Hệ thống mở số liệu trên giao diện ra xem, giá trị sức sống của ký chủ đã tăng lên 60.
............
Bà nội sống với bạn đời ở quê nhà, còn Sở Thời Từ theo Minh Triết vào đại học ở nơi khác.
Học viện Cảnh sát hình sự có quy định, học sinh không được tùy ý ra ngoài, người ngoài cũng không được tùy ý ra vào.
Quy định này chẳng ảnh hưởng gì đến Sở Thời Từ cả.
Từ lúc khai giảng, cậu đã biến thành tượng đất nhỏ và đi theo Minh Triết rồi.
Sở Thời Từ chưa từng học đại học, lúc Minh Triết đi học ở trường học, cậu sẽ ngồi trên vai Minh Triết.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, sự tiếc nuối luôn giấu trong lòng Sở Thời Từ dường như tan biến.
Ba người bạn cùng phòng rất dễ hòa hợp.
Bọn họ thường xuyên trêu chọc Minh Triết chuyện lúc nào cũng mang theo tượng đất nhỏ.
Minh Triết phớt lờ họ.
Trong khi mọi người đều độc thân, chỉ có cậu bé là có thể mang theo nửa kia đi khắp nơi.
Vào ban đêm, khi kéo rèm lại, còn có thể lén hôn môi.
Trong giờ học chuyên môn, giáo viên nói về những vụ án lớn xảy ra ở trong nước trong những năm gần đây.
Băng nhóm tội phạm Internet mà Minh Triết gặp phải khi học cấp hai cũng được hiển thị trên PPT.
Đây là vụ lừa đảo nhóm Internet đầu tiên được cảnh sát phát hiện kể từ khi Internet xuất hiện.
Cuối giờ học, giáo viên kể về một vụ án chưa được giải quyết khiến cảnh sát bối rối suốt một thời gian dài.
Một bác sĩ tâm lý họ Trần đã lợi dụng nghề nghiệp của mình để tẩy não người khác bằng cách thao túng tinh thần.
Vụ án không có bất kỳ một điểm đáng ngờ nào, chứng cứ cũng vô cùng xác thực, gã và hai đồng lõa đều bị bỏ tù.
Nhưng sau khi bác sĩ Trần bị bắt, hai chân của gã đã bị gãy chỉ trong một đêm.
Đầu gối chi chít những lỗ nhỏ.
Giáo viên đang mô tả hiện trường vụ án một cách chi tiết..
Minh Triết túm lấy siêu nhân nhỏ đang nằm trên đỉnh đầu, nhìn chằm chằm nó với vẻ mặt lạnh như tiền.
Sở Thời Từ không dám hó hé.
Đêm đó khi trở về phòng ngủ, nhân lúc bạn cùng phòng đều ra ngoài chơi bóng, Minh Triết lạnh giọng nói với tượng đất nhỏ: "Biến trở về đi."
Sở Thời Từ bay loạn quanh phòng: "Không đâu!"
"Em đã nói với anh là đừng có đi trả thù gã rồi cơ mà! Lỡ như bị camera quay trúng, anh sẽ bị bắt làm nghiên cứu đấy.
A Từ! Xuống đây cho em!"
Sắc mặt Minh Triết vô cùng âm trầm, nhưng quầng mắt lại hơi đỏ lên.
Trong ánh mắt luôn bình tĩnh thường ngày chứa đầy sự hoảng sợ.
Sở Thời Từ đột nhiên cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Minh Triết cần cậu.
Cậu không còn là thứ có cũng được mà không có cũng được nữa, linh hồn bị lưu đày và trừng phạt này đã yêu cậu sâu đậm.
Hệ thống đang ăn kẹo vui vẻ thì thấy giao diện nổi lên thông báo.
【Giá trị sức sống +10, giá trị sức sống hiện tại là 70 điểm.】
【Giá trị sức sống +0.5, giá trị sức sống hiện tại là 95.5.】
Hệ thống:?
Sao nó lại có linh cảm xấu thế nhỉ?
............
Sau khi tốt nghiệp, Minh Triết trở thành một cảnh sát hình sự như mong muốn.
Năm 28 tuổi, cậu bé trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Hệ thống xem lịch.
Tính tới tính lui thì nó đã ở thế giới này tròn mười sáu năm rồi.
Nó lại nhìn giá trị sức sống, mấy năm trôi qua mới tăng lên 98 điểm.
Trị số 98 này gợi lên cho nó những hồi ức rất tệ.
Khi mosaic biến mất, hệ thống nhảy ra nói:【A Từ, cho một con số chính xác đi, lần này cậu định ở đây bao lâu?】
Sở Thời Từ vừa mới vui vẻ xong, đang trong thời gian người có đức hạnh.
Cậu dựa vào cơ ngực Minh Triết, đáp: "Mi yên tâm đi, chỉ thiếu hai điểm nữa thôi mà, nhiều nhất là hai, ba năm."
Hệ thống tin lời cậu, lại bắt đầu vui vẻ ăn kẹo.
Khi Minh Triết 26 tuổi, bà nội cùng bạn già nắm tay nhau rời đi.
Hiện tại Sở Thời Từ là người duy nhất ở bên cạnh cậu bé.
Ban ngày, Sở Thời Từ chui vào túi Minh Triết theo dõi công việc hàng ngày của cảnh sát hình sự.
Ban đêm thì nằm dưới Minh Triết làm chuyện người lớn.
Minh Triết ít khi nào gọi cậu là anh trai, chỉ khi ở trên giường mới ghé vào tai cậu mà gọi anh ơi.
Kể từ đầu mùa đông, đội cảnh sát hình sự đã gặp phải một vụ án lớn.
Tà giáo buôn bán nội tạng người, các phóng viên ngầm điều tra không bao giờ quay trở lại, gia đình chờ đợi để chỉ nhận được giấy báo tử.
Sau khi đội cảnh sát hình sự vào cuộc, vụ án tiến triển vẫn khá suôn sẻ.
Cho đến một đêm nọ, ngôi nhà của một viên cảnh sát hình sự đã xảy ra hỏa hoạn, may mắn thay, cách đây vài ngày, vợ anh ấy đã đưa con trai về nhà mẹ đẻ.
Cùng thời gian, với tư cách là người nhà của Minh Triết, Sở Thời Từ cũng bị trả thù.
Lúc ấy, cậu cảm thấy gần đây Minh Triết quá mệt mỏi, bèn biến thành người đi siêu thị mua đồ, muốn làm cho cậu bé món gì đó thật ngon để bồi bổ cơ thể.
Trên đường trở về, một người đàn ông bất ngờ từ trong ngõ nhảy ra đâm mấy nhát vào ngực cậu.
Đâm hai cân trứng gà trên tay cậu đến nát bấy.
Mặc dù Sở Thời Từ đã dùng trái dừa đập cho người đó bất tỉnh tại chỗ nhưng chuyện này vẫn để lại ám ảnh rất sâu cho Minh Triết.
Chỉ cần con dao chếch lên trên xíu nữa thôi là Sở Thời Từ sẽ tử vong ngay.
Sau khi rời bệnh viện, Minh Triết ôm lấy Sở Thời Từ và gọi đi gọi lại "A Từ" bằng chất giọng lành lạnh, cố tìm kiếm sự an ủi.
Sở Thời Từ tựa vào lòng Minh Triết, giá trị sức sống chậm rãi tăng lên.
Hệ thống mở giao diện số liệu ra.
Giá trị sức sống của ký chủ nhảy tới 75, giá trị sức sống của nam chính tăng 0.5, hiện tại là 98.5.
Nó an ủi mình rằng chỉ còn 1.5 điểm nữa thôi, nhiều nhất là ba, bốn năm ý mà.
Lần đợi này liền đợi đến vài thập niên.
Số liệu chết trân ở 99 điểm, làm thế nào cũng không chịu tăng lên.
Sở Thời Từ chứng kiến Minh Triết trưởng thành từ một cảnh sát hình sự bình thường trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự, giải quyết hết vụ án này đến vụ án khác.
Minh Triết không biết cách để bổ khuyết lỗ hổng pháp luật, nhưng cậu bé có thể bắt gọn những kẻ đã chui vào vùng đất xám.
Mãi cho đến khi Minh Triết về hưu, giá trị sức sống mới tăng lên 100 điểm.
Hệ thống cảm thấy rằng một trong hai người chắc chắn đã mắc phải một lỗi nào đó.
Nó nghi ngờ là do linh hồn bị lưu đày kia nhưng không dám báo cáo vì sợ vô tình phá CP.
Sở Thời Từ thì lại biết rất rõ rằng điều này là do Minh Triết cuối cùng cũng đã cởi bỏ được khúc mắc của mình.
Cậu bé cảm thấy áy náy vì cái chết của Lam Lam, cho đến hôm nay, cậu bé cuối cùng cũng buông được.
Trong tiếng khua chiêng gõ trống chúc mừng của hệ thống, Sở Thời Từ nắm tay Minh Triết, linh hồn bị kéo ra khỏi thế giới này.
............
Từng trải qua một lần nên Sở Thời Từ không hề hoảng sợ.
Cậu đánh cược với hệ thống, "Ta cá là anh Ngạn vẫn sẽ đi theo ta ở thế giới sau."
Hệ thống đếm tiền thưởng, 【Thế giới trừng phạt là sinh ra ngẫu nhiên, trừ phi cậu gặp bug, nếu không không thể lần nào cũng may mắn như vậy được.】
"Biết đâu duyên phận tới thì sao?"
Trong khi hai người đang nói chuyện, thế giới mới đã được tải xuống.
Hệ thống bắt đầu truyền tải tóm tắt cốt truyện.
【Sau khi nhân vật chính tỉnh lại, anh là người duy nhất còn lại trong thành phố.
Anh bị mất trí nhớ và không thể nhớ mình là ai.
Anh chỉ nhớ rằng mình cần đưa thứ gì đó cho ai đó mà thôi.】
【Do lỗi truyền tải, ký chủ không thể được đưa vào cơ thể con người, thân phận ký chủ hiện đã được chỉ định.
】
【Ở thế giới này, thân phận của ký chủ Sở Thời Từ là hệ thống trợ lý.
Bạn cần hỗ trợ nam chính trong việc lưu và đọc tập tin, đồng thời cung cấp cho nam chính bản đồ, hướng dẫn, giải thích nhiệm vụ, v.v.
】
【Giá trị sức sống hiện tại của nam chính là 7/100.】
End thế giới thứ hai.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...