"Chị biết phải làm thế nào, cứ làm theo tính toán của chị đi, vẫn phải đè áp lực lên người nó, không thể bởi vì thông cảm mà làm tổn hại chúng ta được.”
"Ừm ừm, em nghe chị hết."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã lên tới tầng hai, sau khi giơ tay gõ cửa, cả hai đều ăn ý dán lỗ tai lên cửa để nghe ngóng.
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng đến gần, vẻ mặt thấp thỏm của cả hai đều thả lỏng.
Cũng may, người vẫn còn ở đây.
Cẩm Ninh đang thu dọn đồ đạc, căn nhà nhỏ ấm cúng một thời phảng phất đã trở nên lạnh lẽo trống vắng chỉ sau một đêm.
Tất cả những đồ cần vứt đều đã vứt, những đồ hữu dụng đã đóng gói xong trong đúng hai chiếc vali cỡ vừa.
Trước khi mẹ cô trút hơi thở cuối cùng, đã dặn dò cô rất nhiều lần rằng phải cố giữ nhà, còn nói tiền nợ đều là của người thân, bọn họ sẽ không hối thúc, có thể từ từ trả, vì không muốn mẹ lo lắng, cô ngoan ngoãn đồng ý.
Nhưng trong lòng cô biết rất rõ ràng, căn hộ này căn bản không thể giữ lại.
Nếu người thân không nói bóng nói gió thúc giục trả nợ, mẹ cô làm sao có thể ngày đêm bày quán kiếm tiền, cuối cùng đã mất đi mạng sống của mình.
Hơn 20 vạn không phải là số tiền nhỏ đối với một gia đình bình thường.
Một khi mẹ cô ra đi, dì hai và cậu khẳng định sẽ sốt ruột, thay vì đợi bọn họ đến chiếm nhà, chẳng thà bán trước còn hơn, lại còn có thể giữ được một chút tiền.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô dừng lại, đi về phía cửa, theo thói quen nhìn qua mắt mèo.
Nhìn thấy người tới, cô không hề ngạc nhiên.
Sau khi hít một hơi thật sâu, vặn khóa mở cửa.
“Dì hai, cậu, hai người tới rồi.” Cô gượng cười, nghênh đón bọn họ vào nhà.
Cung Linh vào nhà, liền bắt đầu nhìn quanh, sớm nhìn thấy căn nhà đã trống không, cùng với hai chiếc vali đặt ở giữa phòng khách, liếc nhìn Cung Trí Viễn, như muốn nói: “Nhìn xem, chị đã nói rồi mà?”
Cung Trí Viễn đáp lại bà ta bằng một ánh mắt trấn an, như lơ đãng mà mở miệng nói: “Ninh Ninh à, hai ngày trước chúng ta đến đây, trong nhà không có như thế này?”
Sau khi Cẩm Ninh dẫn mọi người vào nhà, liền đi vào bếp lấy nước cho bọn họ, dù không nhìn thấy hành động nhỏ của bọn họ, nhưng cô biết mục đích bọn họ đến đây.
"Cháu còn tưởng dì Hứa sẽ nói cho dì hai về việc bán nhà chứ.
Hôm qua khi con và người mua đi làm thủ tục, tình cờ dì ấy là người xử lý việc này.
Cháu còn định trưa sẽ gọi điện báo cho hai người chuyện này, nhưng không ngờ mới sáng sớm hai người đã tìm tới cửa rồi, lần này miệng dì Hứa cũng ngậm chặt đấy.”
Ngữ khí nói chuyện của Cẩm Ninh vẫn như thường, giọng nói trong trẻo thẳm sâu, không chút cảm xúc nhưng lại khiến người nghe cảm thấy mất tự nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...