Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn
Nếu nói rằng nó có lương tâm, thì nó cũng biết giảm giá cho cô.
Xúc xích nướng 20 tệ được giảm xuống còn 16 tệ.
[ Vì ký chủ là tân thủ cho nên tỷ lệ ăn chia của hệ thống và ký chủ là 8:2, hệ thống 8 và ký chủ 2.
]
Không có giảm giá nào cả, mà chỉ bù đắp bằng phần hoa hồng của cô thôi.
Hệ thống thực sự tàn nhẫn!
"Không phải chứ, mi vẫn được nhận 80% số tiền mà tôi khó nhọc kiếm được?! Đây không phải là ép bã sao?" Cẩm Ninh tức giận đến mức thở hổn hển.
Cẩu hệ thống này quá ức hiếp người ta rồi.
[ Các nguyên liệu được hệ thống cung cấp đều có chất lượng cao nhất.
Nguyên liệu đốt và các dụng cụ cần thiết để nấu nướng cũng đều được hệ thống cung cấp.
Ký chủ không phải tự mình trải qua quá trình chuẩn bị nguyên liệu tẻ nhạt.
Hệ thống đã thực hiện tốt công việc kiểm soát chất lượng đầu vào, ký chủ không cần phải lo lắng về vấn đề thất thoát hàng ngày.
Hệ thống sẽ phục vụ chính xác số lượng khẩu phần ăn dựa trên số lượng thực khách, để đảm bảo nguồn cung tươi ngon nhất mỗi ngày.
Vâng, sự hợp tác giữa hệ thống và ký chủ là tình huống đôi bên cùng có lợi.
]
Cẩm Ninh nghĩ đến môi trường sống của lợn cỏ Hồng Sơn.
Chúng được cho ăn đồ ăn thức uống ngon ở một nơi nước non hữu tình, được đưa đi tập thể dục hàng ngày, đơn giản là được nuôi dưỡng trong sự chiều chuộng.
Cô chỉ từng thấy cách nuôi này trên bò Kobe, mà loại thịt này lại đắt như thế.
Ai cũng biết, nấu nướng rất mệt mỏi.
Càng nhiều món thì việc chuẩn bị nguyên liệu càng phức tạp.
Xúc xích nướng là món đơn giản và nhanh nhất để bắt đầu.
Tuy nhiên, việc chỉ bán xúc xích nướng chắc chắn không thể giúp cô trả được khoản nợ hơn 2 vạn tệ trong một năm rưỡi.
Cô phải tiếp tục bổ sung thêm các món khác.
Tuy nhiên, mỗi khi thêm một món mới, công việc chuẩn bị sẽ tăng lên.
Ví dụ như việc bán Malatang (lẩu cay), là phải mua rau, nhặt rau, rửa rau và làm xiên.
Chuẩn bị xong đống đó, cũng phải mất nửa ngày.
Công đoạn chuẩn bị cũng là một công việc căng thẳng, nếu chuẩn bị quá ít, khách sẽ không ăn được nhiều lần, điều này cũng tương đương như với việc đuổi khách đi.
Nếu chuẩn bị quá nhiều thì không thể bán hết, để lại cho ngày hôm sau thì không còn tươi, vứt đi thì lại tiếc, vì làm tăng chi phí.
Nếu kiên trì bán, trong trường hợp thực khách bị bệnh sau khi ăn, thì cũng tương đương với việc tự đập vỡ bảng hiệu rồi.
Nếu hệ thống có thể xử lý được quy trình tẻ nhạt này và đảm bảo việc kiểm soát chất lượng cũng như nguồn cung thì cô sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.
Theo cách này, 20% lợi nhuận thực sự là khoản lợi nhuận ròng, có vẻ như cô cũng không thua lỗ.
Chỉ là cây xúc xích nướng giá 20 tệ, liệu có thực sự mở cửa thị trường được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...