Hạ Bằng ngồi xổm xuống đất nhìn chằm chằm điếu Chungwa mềm kia, thình lình nghe thấy tiếng nước rào rào từ trong WC phát ra, da đầu của gã tê liệt, lập tức vọt tới cửa WC, bước chân cứng rắn đứng cắm tại chỗ.
Bên trong cách gian cuối cùng cửa mở ra, Hạ Bằng trừng mắt nhìn thấy một người nam cao lớn thô kệch đi ra, khóe miệng của anh ta có một chút ánh lửa, tay hướng phía sau chen ở trong kéo quần.
Người nam thấy người đứng ở cửa, cười chào hỏi, “Hạ đốc công, vừa rồi khi tôi lại đây thấy anh đang ngồi xổm trên mặt đất, kêu anh một tiếng anh cũng không phản ứng, sao vậy, mất cái gì sao?”
Hạ Bằng không trả lời, chỉ nói,”Gan cậu lớn thật.”
Người nam nghe cười ha ha,”Hạ đốc công chưa từng nghe một câu sao? Người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần, gặp quỷ ngàn vạn lần không thể lộ ra dáng vẻ kinh hoảng.”
Anh ta hút hai hơi thuốc,”Lại nói, không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, quỷ hồn Chu Dương nếu ở bên trong cách gian thì chỉ biết tìm người giết cậu ta báo thù cũng sẽ không hại người vô tội đâu.”
Tròng mắt Hạ Bằng chuyển chuyển, gã cười rộ lên,”Đúng vậy.”
Người nam đi ra bên ngoài,”Có người thật sự sợ, buổi tối không dám tới WC lại thải ở trên hành lang ký túc xá, mẹ nó, ghê tởm muốn chết.”
Cơ mặt Hạ Bằng trầm tĩnh lại,”Bố mày vừa rồi lúc tới đây thiếu chút nữa đạp lên rồi.”
Người nam ha ha cười,”Hạ đốc công mang theo di động, có thể chiếu đường đi, tôi thì không được, trên chân bị dính một đống lớn.”
Anh ta nói liền văng tục, chứng minh còn phải rửa dép lê.
Trong dạ dày Hạ Bằng quay cuồng, khó trách lại nghe có một mùi thối ở gần mình, gã đem đèn pin chiếu xuống mặt đất, phát hiện có một thứ màu đen thâm thâm nhợt nhạt, do người bên cạnh này một đường đạp qua đi đến đây.
Người đàn ông bỗng nhiên y một tiếng,”Thuốc dưới đất này là ai bỏ? Là Chungwa mềm, Hạ đốc công hút sao?”
Hạ Bằng lắc đầu,”Tôi không hút thuốc này.”
Người nam nhặt lên điếu thuốc để lên tới mũi ngửi ngửi, nhếch miệng nói không có mùi thối, giống như anh ta vừa nhặt được bảo bối vậy.
Hạ Bằng không ngăn cản chỉ nhìn anh ta vui vẻ dụi tàn thuốc rồi kẹp lên tai của mình.
Trở lại ký túc xá, Hạ Bằng nằm trên giường đốt điếu thuốc, chờ suy nghĩ không đâu đi ra, thuốc cũng đã cháy đến đầu ngón tay, gã mắng một tiếng, trở mình ngủ.
Chuyện này cũng không trở thành một trong các chủ đề nóng để nói.
Buổi sáng Hạ Bằng thức dậy, mơ mơ màng màng mò đến quần áo bên giường mặc lên người, gã cảm thấy quần áo có chút chật, co lại rồi sao?
Đợi đến Hạ Bằng cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện quần áo trên người có chút quen thuộc, giống như đã từng thấy ai mặc qua rồi.
Có tiếng người run rẩy, đầy mặt kinh khủng nói,”Công… đốc công, này này này…… Này nhìn như là quần áo Chu Dương……”
Huyệt thái dương Hạ Bằng thoáng co lại, khó trách nhìn quen mắt vậy, mà cũng không phải là T shirt bình thường nhóc con kia mặc, gã lột T shirt ném ra bên ngoài, mặt dữ tợn rống,”Là ai mẹ nó làm hả?”
Những người khác trong ký túc xá chưa đi ra ngoài đánh răng rửa mặt đều nhất trí lắc đầu, nói không biết.
Móa, ai không có việc gì đi đụng đồ của người chết vậy, rất xui.
Hơn nữa đồ của Chu Dương không phải đều được ba mẹ cậu ta cầm đi rồi sao? Chuyện này là sao vậy?
Hạ Bằng gắt gỏng bên trong ký túc xá rống lên một lát, ân cần thăm hỏi cháu trai mười tám đời tổ tông, mặt gã xanh trắng đan xen, quay đầu tìm túi đem quần áo nhét vào bên trong rồi đi ra ngoài tìm chỗ ấn bật lửa đốt luôn cả bộ quần áo.
Nhìn mấy tro tàn bị gió nóng thổi bay, tay Hạ Bằng mới không run rẩy nữa.
Hạ Bằng trở về chặn Thích Phong ở hành lang, từ trong miệng ném ra một câu,”Là anh làm?”
Thích Phong vừa rửa xong mặt,”Cái gì?”
Hạ Bằng nhìn thái độ của hắn, tưởng là đang giả vờ giả vịt, gã ác thanh ác khí, tròng mắt muốn lồi luôn ra ngoài,”Thích Phong, tôi biết là anh làm, anh cảm thấy Chu Dương chết oan uổng nên chịu khó chạy đến cục cảnh sát, còn muốn án mạng nhanh chóng phá thì đừng mẹ nó đùa giỡn chơi ám chiêu này.”
Gã từng từ,”Tôi nói một lần nữa, cái chết Chu Dương, không có liên quan gì đến tôi cả!”
Thích Phong không kiên nhẫn, biểu cảm trên mặt rất khó coi,”Thứ linh tinh gì, Hạ Bằng, cậu bị thần kinh à.”
Nói xong, hắn kéo người trước mặt ra, bước chân không ngừng rời đi.
Hạ Bằng ở phía sau thở nặng nề, một cước đá vào trên tường.
Buổi sáng Hạ Bằng phát hỏa một trận, công nhân ký túc xá khác cũng đều biết chuyện này, lời đồn truyện nổi lên bốn phía, nói cái gì oan có đầu nợ có chủ, một thái độ không liên quan đến mình xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Tính tình Hạ Bằng rất tệ, tính khí nóng nảy, không ai dám nói trước mặt gã, đều nghị luận ở sau lưng.
Hoàng Đan nghe nói việc này, đối với Hạ Bằng càng chú ý nhiều thêm một chút.
Hạ Bằng chỉ có ngày đó là cảm xúc lên xuống không ổn định, người động không động cũng nổi giận, ngày hôm sau lại khôi phục như thường, nên làm gì thì làm.
Đám công nhân nghị luận vài ngày, sức lực cũng sẽ không còn.
Án giết người không có tiến triển, vụ án ăn cắp cũng như thế, đám công nhân đều không cảm thấy kỳ lạ, nhân lực có hạn, tin tức đưa tin bình thường cũng có vài vụ án được phá, mà không phá được so với phá còn nhiều hơn nữa, có hung thủ chết già cũng còn chưa bị bắt.
Dù sao hai vụ án này cũng không liên quan gì với bọn họ, mục đích bọn họ tới nơi này là làm công một ngày thì lấy tiền một ngày, chờ làm công xong,kiếm tiền xong thì sẽ rời đi.
Cha mẹ Chu Dương hai ba ngày lại đến cục cảnh sát, theo sau đó còn có phóng viên chụp ảnh, nghị luận vẫn tiếp tục không dứt, áp lực trong cục cảnh sát cực lớn, không thể không đặt vụ án của Chu Dương lên hàng đầu.
Từ Vĩ họp với người bên trong đội, trên màn hình là ảnh chụp Chu Dương, có vật chứng thu được ở hiện trường, cũng có thi thể cậu ta, bên trong cách gian WC phát hiện thi thể và đặc tả cổ xanh tím.
Ngồi ở góc hẻo lánh có người đàn ông thanh tú ba mươi tuổi, mọi người đều gọi y là thầy Tôn, trời nắng hè mặc áo tay dài, cài nút kín, bên ngoài còn khoát thêm cái áo vest giản dị, có thể thấy được tuyến mồ hôi không phát triển bao nhiêu.
Từ Vĩ đem tư liệu trên bàn lật lật, kêu cấp dưới báo cáo tình hình, đợi phòng họp im lặng thì anh ta di chuyển tới góc,”Thế nào?”
Thầy Tôn lấy mắt kính trên mặt xuống xoa bóp mũi,” Thế nào cái gì?”
Tay Từ Vĩ gõ lên tư liệu vài cái,”Tôi hỏi anh có nhìn ra được cái gì không?”
Thầy Tôn một lần nữa đeo kính mắt lên, lười biếng duỗi eo nói,”Đứa bé kia trông khá tốt, có khuôn mặt kiểu ngây thơ.”
Từ Vĩ một tay chống lưng ghế dựa của y,”Này, sao tôi không biết anh lại cảm thấy hứng thú đối với mặt của người khác vậy?”
Thầy Tôn tự mình nói,”Người ngây thơ thường sẽ đơn giản hóa toàn bộ thế giới, không so đo hậu quả, không có năng lực nghĩ được đường lui, cho rằng tưởng tượng của mình sẽ trở thành hiện thực, rất nguy hiểm.”
Từ Vĩ nhíu mày,”Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Tôn lão sư gãi gãi cằm,”Người quá mức ngây thơ thì sẽ là ngu xuẩn, sẽ tự mang đến tai họa cho bản thân mình.”
Mặt Từ Vĩ run rẩy,”Nói đơn giản chút.”
Thầy Tôn đứng lên,”Đơn giản còn chưa nghĩ ra được, chờ tôi nghĩ ra sẽ nói với cậu, hiện tại đi ăn cơm, cậu mời khách.”
Từ Vĩ,”……”
Thầy Tôn đi ra cửa,”Buổi tối cậu đem tư liệu chi tiết ba đốc công Thích Phong, Hạ Bằng, Vương Đông Cường này gửi cho tôi, còn có kết quả điều tra vụ trộm của tiệm tạp hóa, bao gồm cả tư liệu gia đình đó.”
Từ Vĩ đuổi theo,”Anh có phải đã tìm ra thông tin cho rằng vụ án giết người và vụ trộm tiệm tạp hóa có liên quan đến nhau?”
“Từ cảnh quan, tục ngữ nói đúng, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn sẽ đói đến sợ luôn đó, chúng ta ăn cơm trước, ăn xong lại nói chuyện.”
“……”
Ban ngày mùa hạ rất dài, chạng vạng năm sáu giờ trời còn sáng.
Hoàng Đan từ công ty đi ra, chầm chậm đi về hướng tiệm tạp hóa, hôm nay cậu rất xui xẻo, đi WC bị trượt té một mông ngồi trên mặt đất.
Một cú té vô cùng nặng, trực tiếp té đau mông, xương cũng đau.
Hoàng Đan khóc từ WC rồi về văn phòng, ngồi vào trên ghế lại đau nức nở, cũng may chủ nhiệm không ở đó, không thì cậu cũng không biết phải giải thích nước mắt rơi đầy mặt của mình thế nào.
Đến tan tầm, Hoàng Đan mới dễ chịu chút.
Trên chân cậu mang giày của nguyên chủ mua từ trên mạng lúc trước, kiểu dáng đẹp thì có đẹp, thế nhưng đế giày lại không chóng trượt.
Mấy chục đồng tiền một đôi, yêu cầu không thể cao, dù sao cũng là tiền nào đồ nấy.
Hoàng Đan đi rất chậm, sau lưng có tiếng bước chân đến gần mang theo một mùi khói, cánh tay cậu bị kéo, bên tai là tiếng hít thở người đàn ông,”Mông em đau?”
Cậu gật đầu,”Ừ.”
Thích Phong vốn không ngờ được, hắn ở phía sau nhìn dáng vẻ và tốc độ thanh niên đi đường, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng, đầu não nóng lên, khống chế bản thân không được nên mới đi ra.
Mấy ngày này đầy đầu Thích Phong đều là về đồng tính gì đó, buổi tối ngủ không được liền lấy di động lên mạng đi dạo diễn đàn đồng tính.
Thích Phong đánh chết cũng sẽ không nói cho người khác biết, hắn ở trên một diễn đàn nào đó đăng bài tiêu đề là – tôi không phải đồng tính luyến, nhưng mà tôi lại nghĩ đến một người nam, tôi có phải bị bệnh không?
Nội dung bên trong bài gần như đều là thật, bao gồm nam so với mình nhỏ hơn rất nhiều, có mối tình đầu, yêu thầm nhiều năm, đến hôm nay vẫn không quên được, không bỏ xuống được, cũng bao gồm hắn qua vài năm đã bốn mươi tuổi, vẫn còn là một người độc thân già, không có bạn gái, cũng chưa ngủ với ai, gần gũi qua cũng không có cảm giác, chậm rãi cũng không được.
Thậm chí nhắc tới hắn cùng người nam đó chạm miệng, còn cắn một cái, đối phương không cảm thấy ghê tởm lại còn nói hắn có thể hôn rồi sau đó khóc rất đau khổ, hắn không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Nói tóm lại, từng chữ đều lộ ra rối rắm và giãy dụa, cùng với mờ mịt.
Có thể do cảm thấy ông chú bốn mươi tuổi đụng phải việc này rất đáng thương, những người phía dưới trả lời rất quan tâm, còn phân tích rồi đưa ra chủ ý cho hắn.
Những người trong diễn đàn nghĩ, tạm thời không nên ép chặt quá, để tránh kích thích điểm quan trọng của người đó.
Cho dù mình không phải đồng tính luyến, hiện tại Thích Phong cũng đã không bài xích quần thể này, cân nhắc đến cho cuộc sống về sau, hắn tìm hiểu được rất nhiều thứ, nghe được thanh niên thừa nhận mông đau nên liền liên tưởng đến cái loại chuyện kia, sức lực trên tay tăng thêm,”Ai làm?”
Hoàng Đan kêu đau,”Anh đừng siết tôi.”
Thích Phong nhìn mắt phiếm hồng của cậu, sức lực giữ chặt không tự giác thả lỏng một ít, mặt âm trầm hỏi,”Có phải Hạ Bằng không?”
Hoàng Đan nói,”Không phải anh ta, là tự mình tôi làm.”
Hai mắt Thích Phong trợn lên, hắn biết trên mạng có bán rất nhiều dụng cụ, tùy ý nhìn nhìn phía sau, hắn cảm thấy mình sống hơn ba mươi năm thật uổng phí,”Em đang yên đang lành, sao lại đi mua đồ chơi, rồi còn tự chơi mông mình nữa?”
Hoàng Đan nghe là hiểu liền, cậu không nói gì một lát,”Suy nghĩ của anh thật dơ bẩn.”
Một hơi Thích Phong kẹt ở cổ họng, hắn hung hăng trừng qua, còn không phải bởi vì em sao,”Nói chú nghe, em bị làm sao vậy?”
Hoàng Đan nói là tự mình té,” Dưới đất WC rất ướt, tôi không chú ý.”
Cậu vô cùng đáng ghét WC ướt sũng, hồi trung học bị té một lần, đến hiện tại vẫn còn bóng ma.
Thích Phong phun ra một hơi, đầu não vừa tỉnh táo lại chưa đầy một lúc, tim lại đập nhanh hơn lên, hắn lấy ra hộp thuốc lá rút điếu thuốc bỏ vào trong miệng, lạch cạch ấn vài lần mới ấn ra ngọn lửa.
Hoàng Đan thấy hắn có chuyện muốn nói nên cậu không đi.
Thích Phong bán đắp mí mắt hút thuốc, biểu cảm trên mặt giấu ở bên trong sương khói vọt lên,”Có chuyện này, chú nói ra, hi vọng em đừng bị hù sợ.”
Hoàng Đan nghe ra người đàn ông đang căng thẳng,”Được.”
Thích Phong miệng mũi phun thuốc, giọng khàn khàn khó phân biệt,”Chú cảm thấy mình…… Có thể đã thích em mất rồi.”
Hắn bỏ thêm hai chữ “Có thể” này, là sợ thanh niên từ chối, muốn chừa cho mình một con đường lui để đỡ phải xấu hổ.
Hoàng Đan làm bộ như không nghe rõ,”Cái gì?”
Đường cong cằm Thích Phong căng thẳng, hắn bỏ hai chữ ”Có thể” đi,”Chú thích em.”
Hoàng Đan không nói lời nào.
Hô hấp Thích Phong ngừng mấy giây, hắn còn hút thuốc, đầu ngón tay cũng đã bắt đầu phát run, muốn cười nói là đùa thôi, đừng coi là thật, nhưng mà hắn lại làm ra hành động dụi thuốc, dùng sức kéo người đến góc tường, cúi đầu hôn lên.
Cái gáy Hoàng Đan đụng lên vách tường, phát ra tiếng đông vang, cậu đau hít không khí, trong miệng có thêm mùi thuốc lá, còn có thêm một đầu lưỡi.
Âm thanh nức nở bên tai khiến mí mắt Thích Phong nhảy nhảy, hắn giương mắt, phát hiện thanh niên đang khóc nước mắt giàn giụa, lần trước lúc hắn hôn, cũng khóc, ghê tởm đến như vậy sao?
Nhận ra hơi thở người đàn ông thay đổi, Hoàng Đan khóc nói,”Đầu của em đụng vào tường, rất đau.”
Thích Phong lấy tay sờ gáy thanh niên, hắn đau lòng, giọng khàn khàn hỏi,”Em khóc, là đau đầu, không phải chê tôi?”
Hoàng Đan híp híp mũi, nước mũi muốn chảy ra, cậu nhanh chóng tìm giấy vệ sinh, giọng ong ong nói,”Em thích anh hôn em, chỉ có mùi khói không dễ ngửi thôi.”
Không trách Thích Phong nghĩ nhiều, chủ nhân thân thể này của Hoàng Đan yêu mối tình đầu nhiều năm như vậy, đối phương kết hôn, anh ta nhớ mãi không quên, làm sao có thể nói đổi là đổi, đột nhiên chấp nhận một người đàn ông đụng vào như vậy.
Thích Phong tự động xem nhẹ một câu sau, hắn bưng mặt ướt sủng của thanh niên, hôn lên, lần này không lỗ mãng va chạm như vừa rồi, mà là từng đợt từng đợt triền miên.
Hoàng Đan vừa khóc vừa ngẩng đầu đáp lại.
Nắng chiều quét qua góc tường, cánh môi gắn bó hai người rơi vào bên trong vầng sáng nhẹ nhàng, thời gian cũng không nhẫn tâm quấy rầy.
Thích Phong liếm môi, là hương vị mằn mặn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên, ánh mắt nóng bỏng run run,”Em cũng thích chú sao?”
Hoàng Đan đổi tờ giấy lau nước mắt,”Thích.”
Thích Phong hô hấp ngừng lại, giây tiếp theo thì nặng nhọc, hắn vuốt ve má thanh niên, lòng bàn tay một mảnh ẩm ướt,”Vậy em thích chú hôn em như vậy, sờ em hay ôm em?”
Bàn tay người đàn ông thô ráp có vài vết chai cọ mặt Hoàng Đan,cậu run run,”Đều thích.”
Thích Phong cọ chóp mũi cậu,”Em không phải đồng tính luyến, tôi cũng không phải.”
Hoàng Đan,”Ừ.”
Thích Phong ôm người vào trong ngực, cánh tay cuốn lấy eo lưng cậu, suy nghĩ hiện tại rất loạn, cảm giác rất không chân thật.
Hoàng Đan cọ nước mắt vào đầu vai hắn,”Anh đừng như vậy, sẽ bị người khác thấy đó.”
Thích Phong cánh tay buộc chặt,”Không có ai đâu.”
Hắn nói bên tai thanh niên,”Chú không phải đang nằm mơ chứ?”
Hoàng Đan nghiêm túc nói,”Chuyện lúc trước em quên hết rồi, lần này cô ấy và mấy người bạn học đến Lư Sơn muốn em đi làm hướng dẫn viên, em từ chối rồi, hiện tại em muốn bắt đầu lại một lần nữa.”
Nguyên chủ có mối tình đầu, chuyện thầm mến đau khổ nhiều năm bị ba mẹ anh ta truyền ra ngoài, đây là sự thật, Hoàng Đan rửa không được, muốn để người đàn ông tin tưởng cậu thật không còn quan hệ với mối tình đầu kia thì chỉ có thể tự mình đến chứng minh thôi.
Thích Phong khàn giọng nói,”Con người của chú từ nhỏ đã cố chấp, nếu đã nắm được em thì có chết cũng sẽ không buông tay.”
Môi Hoàng Đan động động, trong giọng nói có khóc nức nở,”Em biết.”
Thích Phong đột nhiên vui vẻ lên, cái loại này vui vẻ hắn chưa bao giờ cảm nhận được, không phải hắn kiếm được số tiền đầu tiên trong đời hay hoàn thành công trình thứ nhất thì có thể so sánh được, hắn cười giống như một thằng nhóc mười mấy tuổi, có chút ngốc.
“Vật nhỏ, sao em không nói sớm, mấy ngày này chú vì em mà biến thành mình thành ngu ngốc luôn rồi.”
Hoàng Đan cảm giác mình oan uổng,”Em có nói.”
Thích Phong nghĩ tới cái gì, thái dương hắn thoáng co,”Nói, từ lúc nào có kiểu suy nghĩ này với chú hử?”
Hoàng Đan nghĩ nghĩ,”Rất sớm.”
Thích Phong nhướn mày,”Rất sớm là sớm bao nhiêu? Lần trước chú hỏi em có phải đồng tính luyến hay không, em còn nói……”
Hắn dừng lại, đúng vậy, thanh niên không phải đồng tính luyến, mình cũng không phải, chẳng qua nhìn người hợp mắt lại trùng hợp là nam mà thôi.
Lần đầu thích được một người, Thích Phong hết sức cẩn thận, bởi vì hắn đã qua cái tuổi chơi đùa lưu manh, phải nghiêm túc mà đối đãi, đối với bản thân mình có trách nhiệm, cũng đối với người khác có trách nhiệm.
Thích Phong nhiều lần xác nhận trong tâm khảm thật sự đã có một người rơi vào, một đời này hắn sẽ chỉ vây người ở một chổ đó mà thôi.
Sắc trời dần dần chìm xuống, người trên đường cũng nhiều lên.
Hoàng Đan và Thích Phong cùng nhau về tiệm tạp hóa, Thích Phong không đến căn tin ăn cơm, chỉ mua mấy cái bánh mì và bia ngồi bên ngoài với đám công nhân làm trò vui chơi giải trí cho mấy con muỗi.
TV trên tường mở ra, mở là xã hội và người nghèo, nói là về một vụ án mạng, một câu chuyện có thật, tìm người đến diễn thì không thể nào thật được, hỉ nộ ái ố đều mang theo yếu tố diễn xuất.
Mẹ Trương một ngụm đồ ăn một ngụm bia,ăn ngon xem TV, ba Trương cầm đũa quấy chọc trong đĩa đồ ăn, ông ăn cái gì cũng soi mói, cái này không ăn cái kia cũng không ăn.
Hoàng Đan nhận một tin nhắn, là Thích Phong gửi đến, nói sẽ ở phía sau nhà ở tạm chờ cậu.
Cậu xóa tin nhắn đó đi, làm như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.
Nhà ở tạm phía sau ký túc xá, cách một mảnh đất, trời nắng còn tốt, đổ mưa thì toàn là bùn nhão, mang ủng đi mưa cũng phải cố hết sức, từ sau khi một nhà nguyên chủ chuyển đi, chỗ đó không ai ở, tối như mực,nhìn mà thấy sợ.
Khi Hoàng Đan đến chỗ đó thì bị kéo vào một trong khuôn ngực,hơi thở nóng ướt người đàn ông phun ở bên tai,”Sao bây giờ mới đến?”
Cậu vỗ vỗ sau lưng người đàn ông; ‘Em ăn nhiều, bụng có chút trướng, anh lấy tay ra chút.”
Thích Phong,”……”
Chìa khóa bị trộm đi, phòng trong nhà ở tạm này đều chưa khóa lại, Hoàng Đan và Thích Phong vào trong một gian phòng.
Xung quanh không giường không ghế, trên mặt đất có một ít đồ bị vứt bỏ, bên trong có thể còn có côn trùng, hai người chỉ có thể đứng, không khí đục ngầu, muỗi bu xung quanh, thật sự không phải một địa điểm hẹn hò lý tưởng.
Ánh trăng từ cửa sổ xé hỏng lưới sắt chiếu vào, bên trong ánh sáng mỏng manh, Thích Phong hôn Hoàng Đan.
Trong phòng có đôi chút tiếng vang, hỗn loạn ướt át và thở dốc.
Hoàng Đan từ đầu đến chân đều nóng đến khó chịu, trên người chảy rất nhiều mồ hôi, dính ướt, cậu ùng ục nuốt nước miếng trong miệng xuống, bao gồm vị thuốc lá.
Thích Phong đem họng súng nhắm ngay Hoàng Đan,”Đừng cử động.”
Hoàng Đan bất động.
Thích Phong làm vài lần hít sâu, vẫn muốn nã một phát súng với người trong lòng, hắn nhắm chặt mắt, tiếng nuốt trong cổ họng đều mang theo ẩn nhẫn, không vội, từ từ đến,”Trở về thôi.”
Nói là như vậy nói, Thích Phong lại không buông tay, hắn đem mặt chôn ở trong cổ thanh niên,”Ôm thêm một lát.”
Hoàng Đan nói,”Em chưa tắm.”
Thích Phong cười nhẹ, môi không rời cổ cậu,”Ăn được rồi, vị mặn đầy miệng.”
Hơn nửa giờ sau, hai người nắm tay rời khỏi nhà ở tạm, đám muỗi lưu luyến không rời, đuổi theo thêm một đoạn đường mới chảy nước mắt tạm biệt, hi vọng ngày mai còn có thể nhìn thấy bọn họ nữa.
Hoàng Đan vốn định tìm thời gian để đến chợ mua giày, giày trên chân hài rất trơn, cậu không muốn lần sau lại trượt chân, không ngờ giữa trưa hôm sau Thích Phong đến công ty tìm cậu, trong tay còn cầm đôi giày mới.
“Mang thử xem có vừa chân không.”
Hoàng Đan đem chân bỏ vào, đứng lên động động,”Có thể.”
Thích Phong cách một ngày lại cho mang đến cho cậu một đôi, khác giá tiền và màu sắc chỉ giống nhau số giày, đế giày đều là phòng trơn trượt,”Hai đôi đổi qua đổi lại.”
Hoàng Đan không từ chối, cũng không ngại ngùng gì.
Thích Phong nhìn giày trên chân cậu, ghét bỏ chậc chậc,”Dây giày của em là ai thắt vậy? Xấu chết.”
Hoàng Đan nói,”Em không biết thắt nơ con bướm.”
Thích Phong càng ghét bỏ, cong ngón tay búng vào trán cậu,”Thật ngốc.”
Hoàng Đan nhìn người đàn ông ngồi xổm xuống tháo dây giày ra rồi thắt lại cho mình, so với cậu nhìn đẹp hơn rất nhiều,”Về sau anh thắt dây giày cho em đi.”
Thích Phong thắt một chiếc khác cho thanh niên, ngón tay linh hoạt thắt nút,”Vật nhỏ, xương già này của chú sớm muộn gì cũng bị em gặm sạch.”
Hoàng Đan,”……”
Thích Phong đưa tay tiến trong ống quần thanh niên, nắm mắt cá chân gầy teo cậu,”Tôi chưa từng hầu hạ ai như vậy đâu.
“
Khóe môi Hoàng Đan vểnh vểnh lên.
Thích Phong không phát hiện, bằng không nhất định sẽ rất khiếp sợ nói “Em sẽ cười à”.
Hoàng Đan muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, cậu muốn đến ký túc xá Thích Phong xem xem trần nha, đợi hai ngày rốt cuộc đợi được cơ hội.
Người bên trong ký túc xá đều đến trên công trường làm việc, cửa vừa đóng, chỉ có hai người Hoàng Đan và Thích Phong.
Hoàng Đan tìm cớ dụ Thích Phong ra ngoài, cậu chuyển ghế dựa điều chỉnh tốt vị trí thì đạp đi lên, cố sức nhón chân đem tay thò vào bên trong trần nhà.
Trần nhà không liền nhau nên rất thích hợp giấu đồ.
Bình thường căn cứ tình tiết bên trong phim, tay Hoàng Đan ở bên trong sẽ mò được một bàn tay, một cái đầu, một miếng thịt nát, hoặc là khúc xương, một con mắt, mà sự thật trừ một tay tro bụi cũng không có thứ nào khác.
Hoàng Đan rất thất vọng, suy nghĩ sai rồi sao?
Vẫn là nói cậu nghĩ đến, người khác cũng sẽ nghĩ đến, hơn nữa đã lại nhanh chân đến trước?
Cậu đang suy nghĩ sự tình, cửa đột nhiên mở ra, Thích Phong bưng thau nước tiến vào, bóng dáng cao lớn mang theo một cảm giác áp bách,”Em làm gì đó?”
Hoàng Đan từ trên ghế xuống,”Em nhìn thấy một con chuột chui vào bên trong.”
Thích Phong cũng không biết là tin hay là không tin, hắn để thau nước lên bàn,”Sau đó em dùng tay không bắt à?”
Hoàng Đan nói,”Không nghĩ nhiều như vậy.”
Thích Phong kêu Hoàng Đan rửa tay, từ gầm giường hắn tìm cây gậy dài, cầm một đầu quét bên trong trần nhà một cái, đừng nói chuột, một hạt phân chuột cũng chưa rớt xuống.
Hoàng Đan tùy ý nói,”Gậy gộc ở chỗ nào vậy?”
Thích Phong nói,”Lúc trước rơi ở trước ký trúc xá nên nhặt về để dưới gầm giường.”
Hoàng Đan a một tiếng thì buông mắt rửa tay.
Thích Phong dán lên sau lưng Hoàng Đan, cằm để trên vai cậu, lấy râu cứng cứng cọ cọ,”Gọi chú đi.”
Tay Hoàng Đan lấy từ thua nước ra, ở bên cạnh lắc lắc,”Gọi anh không được sao?”
Thích Phong cắn lỗ tai cậu, giọng nói mơ hồ,”Khuôn mặt này của em có thể làm con tôi rồi nên tôi không được tự nhiên.”
Hoàng Đan nghiêng đầu,”Con trai anh?”
Thích Phong cười nói,” Năm nay chú ba mươi bảy rồi, nếu là hai mươi tuổi có con, năm nay đã mười bảy tuổi, khuôn mặt này của em thích hợp lắm.”
Miệng Hoàng Đan co lại, có một số người không đi học vài năm đã sớm làm cha làm mẹ,chưa đến tuổi trên pháp luật, ba nguyên chủ mười chín tuổi đã sinh nguyên chủ, cậu lắc lắc cổ nhìn người đàn ông một chút.
“Em gái em gọi anh là anh, em gọi anh là chú, nghe rất quái lạ.”
“Tôi mặc kệ con bé.”
Thích Phong sờ mặt cậu, ngón tay nhẹ nhàng vạch qua,”Em gái em giống ba em, con bé nhìn còn thành thục hơn em, hai ngươi đứng một chỗ, người ta còn cho rằng em là em trai nhỏ nữa là.”
Hoàng Đan mím môi nói,”Như vậy được không? Có người ngoài,em gọi là anh, còn không thì gọi anh là chú.”
Thích Phong thích cậu dùng giọng nói thương lượng này,”Được, nghe em hết.”
Ánh mắt Hoàng Đan từ Thích Phong đến giường đối diện, chổ ngủ đó có người chết, cậu có chút sợ hãi, có một loại ảo giác như đối phương đang cười tủm tỉm ngồi ở trên giường nhìn cậu và Thích Phong vậy.
Thích Phong theo tầm mắt cậu nhìn lại,”Nghĩ gì đó?”
Hoàng Đan nói,”Mỗi ngày anh ngủ đối diện đó, không cảm thấy sợ sao?”
Thích Phong rung bả vai, miễn cưỡng cười ra tiếng,”Có cái gì mà sợ.”
Hoàng Đan nói,”Trong lòng không cảm thấy nổi da gà sao?”
Thích Phong chững chạc đàng hoàng nói,”Nổi da gà ngược lại không có, chỉ có ngứa ngáy, nhìn thấy em liền có bệnh trạng này, em nói phải làm sao đây? Có thể giúp chú gãi một chút không nè?”
Hoàng Đan,”……”
Thích Phong cho cậu trái chuối,”Đừng nghĩ chuyện linh tinh nữa.”
Hoàng Đan không tìm được đồ vật trên trần nhà, cậu không yên lòng, một miếng rồi lại một miếng ăn chuối, lúc ăn gần xong mới phát hiện người đàn ông đang nhìn cậu chằm chằm.
Đôi mắt Thích Phong thâm trầm,”Có ý đồ muốn quyến rũ chú đúng không?”
Hoàng Đan trong miệng còn chuối, quai hàm phồng lên,”Không có.”
Thích Phong ôm người qua, lại gần ăn luôn miếng chuối trong miệng cậu,”Nói xạo cũng vô dụng, em nhất định đang quyến rũ chú, đừng nghĩ sẽ chạy được.”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, độ nóng bên trong ký túc xá độ kéo lên thêm vài độ.
Hơn một giờ sau Hoàng Đan mới trở về tiệm tạp hóa, tay mỏi không chịu được, cậu ngồi trên ghế xoa ngón tay, cổ tay, còn xoa bóp cánh tay, huy qua lại vài cái.
Mẹ Trương mẫu muốn đến đất trồng rau đào đậu phộng,”Chí Thành, mẹ trở về trễ một chút, con trông tiệm nha.”
Hoàng Đan nói được,”Mẹ, ba đâu?”
Mẹ Trương đội mũ rơm,”Ông ta trừ câu cá, còn có thể đi chỗ nào, trời nóng như vậy câu được cá là lạ đó.”
Tiệm tạp hóa chỉ còn lại một mình Hoàng Đan, cậu xem xem di động, cách giờ công nhân kết thúc công việc còn một lát, hiện tại người mua đồ không nhiều, ba nguyên chủ ba tạm thời cũng sẽ không trở về.
Hoàng Đan đi buồng trong, cậu dựa theo lời Trương Dao nói, nửa thân mình đều bò vào gầm giường, phí công sức nửa ngày mới tìm được một hộp sắt.
Không kéo dài thêm, Hoàng Đan không chú ý mạng nhện bên trên quần áo, nhanh chóng đem chiếc hộp mở ra, bên trong có một số thẻ điện thoại,vật nhỏ linh tinh, còn có một chiếc chìa khóa.
Hoàng Đan nắm chìa khóa đi ra tiệm tạp hóa, cậu kéo cửa thủy tinh lên.
Chổ quầy tiệm câu cá không có ai, Tiểu Tề không biết ở bên trong làm gì, bước chân Hoàng Đan bay nhanh, cậu đứng ở cửa văn phòng, lấy chìa khóa mở cửa đi vào rồi trở tay đóng cửa lại.
Văn phòng rất trống trải, chỉ có hai bàn công tác dài, mặt trên có máy tính để bàn, sát tường có buồng vệ sinh, Hoàng Đan từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được, ba nguyên chủ thường xuyên lại đây, nói ở trong này đi WC thoải mái hơn.
Hoàng Đan lục ngăn kéo bàn công tác, cậu lục từng cái một, khi lục đến ngăn kéo thứ ba thấy được một cái túi màu đen.
Gần như không dừng lại, Hoàng Đan kéo khóa túi ra, bên trong có một đống tờ đơn biên lai, mắt cậu không ngừng nhìn nội dung vài thứ bên trên.
“Hệ thống tiên sinh, có tình hình khẩn cấp thông báo tôi.”
“Được.”
Hoàng Đan lật từng trang giấy, bên trong này có thông tin cá nhân những người công nhân làm dưới trướng ba nguyên chủ lúc trước, chủ yếu là tiền lương giấy nợ của đám công nhân.
Có chút là gian lận, có chút là thật, bởi vì công ty yêu cầu làm như vậy, nói sẽ xét duyệt, dựa theo tiền lương đầu người một mà phát tiền, ba nguyên chủ ba phí một phen công sức làm được rất nhiều chứng minh thư và số điện thoại, còn dặn dò nếu công ty điện thoại xác minh, ngàn vạn đừng lòi đuôi, kết quả sau đó thì sống chết mặc bây.
Cho tới bây giờ, ba nguyên chủ còn gần hai trăm vạn không lấy được.
Hoàng Đan lật phía sau, cậu lật đến một chồng biên lai ngân hàng, có khoản lấy được, số nhỏ nhất là mười vạn, số lớn là sáu mươi vạn, gởi ngân hàng đều là mức một hai vạn, còn có số liệu khoản vay thế chấp.
Một giọt mồ hôi rơi xuống tờ danh sách, Hoàng Đan lập tức lau đi, cậu nhìn thấy được một tờ biên lai mượn đồ, hình như là ba nguyên chủ hỏi vay nặng lãi, con số rất lớn, ngày là vài năm trước, chắc là đã trả sớm, không ngờ biên lai vay tiền vẫn còn giữ lại.
Hoàng Đan lật đến cái này mới phát hiện nguyên chủ ba có tật xấu, danh sách trước đó còn giữ lại rất nhiều, cái này tăng độ khó tìm kiếm cho cậu, không có cách nào để xác định thời gian ngắn nhất, làm chuyện này sẽ mất công mất việc một hồi cũng không biết có thể cung cấp được manh mối hữu dụng cho mình hay không.
Không biết qua bao lâu, cả người Hoàng Đan ướt đẫm, cậu cầm một phần văn kiện, không đầy đủ.
Hoàng Đan lật hai trang thì biết, bên trong tư liệu bị mất rất nhiều, không đầu không đuôi, lưu lại đều không dùng được gì, cậu nghĩ đến Trương Dao nói với cậu chính phủ có công trình gì đó, có phải là thứ ở trong tay hay không?
Nguyên chủ ba không có tiền làm, vậy công trình kia hiện tại là ai đang làm?
Hoàng Đan cầm vài tờ giấy tài liệu xem không sót một chữ, cậu tiếp tục lật phía sau danh sách, phát hiện một tờ biên lai vay mượn, ngày là tháng ba năm nay, ba nguyên chủ mượn tiền công ty năm mươi vạn.
Không đúng, ba nguyên chủ năm nay không nhận việc làm, tiền thiếu họ hàng còn không có tiền trả vậy số tiền này đi đâu?
“Hoàng tiên sinh, ba Trương Chí Thành trở về.”
Mi mắt Hoàng Đan vừa động, mồ hôi rơi xuống, cậu không kịp xóa bỏ đã nhanh chóng đặt cái túi vào lại ngăn kéo rồi đóng lại, bước chân bay nhanh chạy đến cửa văn phòng, kết quả cửa từ bên ngoài đẩy ra, ba Trương đứng ở cửa.
“……”
Sắc mặt Hoàng Đan bình tĩnh, cậu lau mồ hôi trên mặt, ở trong lòng hỏi,”Hệ thống tiên sinh,sao mi không nói ba nguyên chủ ở ngoài cửa?”
Hệ thống,”Xin lỗi, khi tại hạ thông báo cho Hoàng tiên sinh, đối phương đã vào trong tiệm tạp hóa, có thể đã phát hiện cái gì nên ông ta mới chạy tới đây.”
Hoàng Đan nhìn lại, ba nguyên chủ chính xác là đang thở phì phò.
Sắc mặt ba Trương đáng sợ,”Mày ở bên trong làm gì? Sao lại tìm được chìa khóa?”
Hoàng Đan còn chưa nói thì chân đã bị đá đến, cậu không hề phòng bị, bước chân lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té xuống đất.
Nguyên chủ lúc còn rất nhỏ đã từng bị ba anh ta đánh, loại tát vào mặt, nguyên nhân là họ hàng đến nhà, anh ta không gọi người làm cho ba anh ta mất mặt.
Tuy rằng đa số thời điểm, ba nguyên chủ đều rất tốt, nhưng khi bộc phát tính khí, thật sự rất dọa người.
Mẹ Trương nhận được điện thoại Tiểu Tề nên từ đất trồng rau chạy về, bà nhìn con trai co lại trong góc, trên mặt còn dính nước mắt, nhất thời liền đỏ mắt, tay đánh lên người ba Trương,”Ông làm gì đá con trai tôi?!”
Ba Trương hung thần ác sát trừng qua,”Sao bà không hỏi nó xem đã làm cái gì?”
Mẹ Trương rùng mình một cái, bà hỏi con trai,”Chí Thành, con làm gì mà chọc ba con tức giận như vậy?”
Nhìn thấy trên mặt con trai có ấn bàn tay,mẹ Trương tức đến cả người phát run, bổ nhào vào trên người bạn già, bà quanh năm làm việc nhà nông nên sức lực rất mạnh.
Ba Trương đẩy bà ra, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Mẹ Trương đuổi theo cãi nhau, giọng bà rất lớn, rất nhanh đã khiến người khác vây xem.
Ba Trương kéo mẹ Trương vào tiệm tạp hóa, dùng sức mạnh đóng lại, tiếng hai người cãi vã ở bên trong truyền ra, tranh cãi rất kịch liệt.
Trước mắt Hoàng Đan phủ xuống một bóng hình, cậu nghe thấy được mùi khói, theo sau là tiếng cửa đóng lại.
Cửa phòng làm việc đóng lại, ánh sáng và ánh mắt tò mò của người khác đều bị ngăn cách bên ngoài.
Thích Phong ngồi xổm trước mặt thanh niên, đau lòng hôn hôn lên mặt cậu,”Đứa ngốc, lúc ba em đánh em không biết chạy trốn à?”
Giọng Hoàng Đan oa oa,”Không kịp phản ứng.”
Cậu không biết phải giải thích với ba nguyên chủ thế nào, định đi một bước tính một bước, không được thì ngả bài.
Thích Phong kéo thanh niên trên mặt đất lên, âm trầm đáy mắt còn đó,”Đối phương nếu không phải ba em, hiện tại đã sống không bằng chết rồi.”
Hoàng Đan liếc một cái khóe miệng.
Thích Phong thở dài nói,”Ba em đang nổi nóng, buổi tối đừng trở về.”
Hoàng Đan ngẩng đầu,”Em đi đâu đây?”
Thích Phong nói đến khách sạn ở một đêm,”Chờ ba em hết giận, có chuyện gì từ từ rồi nói chuyện.”
Hoàng Đan nói,”Được rồi.”
Hơn mười phút sau, Hoàng Đan và Thích Phong xuất hiện trong phòng khách sạn.
Hoàng Đan ngồi ở đầu giường như có suy nghĩ, ba nguyên chủ phản ứng quá lớn, rất kỳ lạ, đêm đó trừ thuốc và tiền mặt thì còn mất cái gì chứ?
Biên lai vay mượn sao?
Hai chữ này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Hoàng Đan, cậu nhanh chóng bắt lấy, thu vào bên trong manh mối.
Thích Phong đi ra ngoài mở cửa tiến vào, trong tay xách đồ ăn, còn có dầu hoa hồng mua ở tiệm thuốc,”Lại đây, chú xem xem trên người em còn có chỗ nào bị thương không.”
Hoàng Đan không làm theo,”Các anh nhận một công trình, biên lai vay mượn mất đi, tiền còn có thể lấy về không?”
Thích Phong để túi to trong tay lên bàn, hình như không cảm thấy bất ngờ trước vấn đề của cậu,”Xem tình hình thôi.”
Hoàng Đan rõ ràng xem tình hình là ý gì, cái loại chuyện này chủ yếu xem phẩm đức người vay tiền thế nào, cậu hỏi,”Lúc vay tiền viết biên lai vay mượn, không có bên thứ ba sao?”
Thích Phong nói,”Bình thường không có, đơn phương mất đi, do trách nhiệm bản thân, nếu đối phương không phúc hậu, hoàn toàn có thể không thừa nhận lúc đó sẽ rất phiền phức.”
Hoàng Đan tiếp tục hỏi,”Vậy là không có cách nào sao?”
Lúc này Thích Phong mới lộ ra vẻ mặt quái dị,”Sao vậy, lần đó nhà em bị ăn trộm, bị mất biên lai gì sao?”
Hoàng Đan không lên tiếng.
Thích Phong cười hai tiếng, nâng tay xoa tóc của cậu,”Nói đùa, đừng nghiêm túc như vậy.”
Hoàng Đan nâng giương mắt,”Nếu em nói, hiện tại em đang nghi ngờ thôi?”
Lông mi Thích Phong giương lên,”A? Phải không?”
Ánh mắt Hoàng Đan dò xét một vòng trên mặt người đàn ông, không phát hiện dị thường nào,”Ba em gần đây rất kỳ quái, di động không cho đụng, em hỏi ông ấy có mất thứ khác hay không, ông lại tức giận, hôm nay ông ấy ra tay đánh em cũng vì em đã lén đến văn phòng của ông ấy.”
Thích Phong nghe được kết quả,”Em đến phòng làm việc là vì muốn xem trộm đồ của ông ấy?”
Hoàng Đan gật đầu.
Thích Phong dở khóc dở cười,”Lần sau không được như vậy, nếu không cho dù có là ba em mà ra tay với vợ tôi như vậy, tôi sẽ không ngồi nhìn mặc kệ đâu.”
Hoàng Đan,”……”
Cậu thở dài,”Ba em không nói cho em biết, em chỉ có thể tự mình tra xét thôi.”
Thích Phong nhíu mày,”Sao em lại không nghe khuyên bảo, tôi không phải nói với em rồi, bảo em đừng động đến sao? Người của đồn công an sẽ điều tra ra thôi.”
Tâm Hoàng Đan nói, không đùa đâu.
“Nếu ba em thật sự mất biên lai vay mượn, đối phương lại không thừa nhận, vậy phải làm thế nào?”
Thích Phong nói,”Tìm ông ấy uống rượu, cố gắng nghĩ cách khơi gợi chuyện mượn tiền, cho mượn lúc nào, mượn bao nhiêu, lén lút ghi âm để làm chứng cớ, như vậy thì không cần dựa vào sổ sách nữa rồi.”
Hoàng Đan nhớ kỹ,”Còn gì không?”
Thích Phong kiên nhẫn nói,”Có thể lừa ông ấy, ví như đối phương mượn hai mươi vạn, cố ý nói mượn ba mươi vạn thì đối phương sẽ nóng lòng giải thích,như vậy cũng sẽ bại lộ thôi.”
Hắn cúi lưng, hôn lên chóp mũi thanh niên, miệng,”Nếu một bên khác không biết chuyện biên lai vay mượn bị mất thì có thể cùng ký lại cái thỏa thuận trả nợ, thế nhưng, nếu đối phương đã biết, hoặc là nói chính anh ta đã lấy nó thì sau đó sẽ tự lấy nhiều lý do không ký nữa, hiểu không?”
Hoàng Đan nói,”Hiểu rồi.”
Thích Phong sờ eo cậu,” Tốt nhất em hỏi ba em đã xảy ra chuyện gì, xem xem lúc đó có người làm chứng hay không, biên lai ngân hàng chuyển khoản còn không.”
Hoàng Đan không nói một lời.
Hiện tại suy đoán giả thiết của cậu đã thành lập, lấy mức độ lo âu của ba Trương, là không có người làm chứng, có thể toàn bộ chứng cứ vay tiền cũng không có.
Nếu cậu chứng thực trước mặt, ba nguyên chủ có thể sẽ cho cậu thêm một đá, hay một cái tát không?
Chân Hoàng Đan và mặt vẫn còn đau, nói đến cùng, trước mắt chỉ là giả thiết, ba nguyên chủ phải chính miệng thừa nhận mới có thể khiến giả thiết này trở thành sự thật.
Trừ cái này, Hoàng Đan không nghĩ ra được ba nguyên chủ có lý do gì sợ như vậy.
Hoàng Đan di động vang, là Trương Dao gọi, chắc là mẹ Trương gọi điện thoại cho cô.
Trương Dao ở bên trong ký túc xá, cô quan tâm hỏi,”Anh, em nghe mẹ nói rồi, anh không sao chứ? Cần em xin phép trở về một chuyến không?”
Hoàng Đan nói không cần,”Đã không sao rồi.”
Trương Dao không yên lòng,”Mẹ nói anh không ở văn phòng, hiện tại anh đang ở đâu?”
Hoàng Đan nói ở khách sạn.
Mặt Thích Phong hơi rút, thật sự là một đứa trẻ thành thật.
Hoàng Đan kết thúc trò chuyện với Trương Dao thì gọi cho Trương, nói mình ở khách sạn, ngày mai sẽ trở về.
Mẹ Trương trong điện thoại khóc than thở, giọng nói mơ hồ,”Chí Thành, lúc còn trẻ ba con không phải như thế, vài năm gần đây mới thay đổi không cách nào khai thông được, mẹ thật không muốn sống cùng ông ta nữa.”
Hoàng Đan trái lại trấn an.
Mẹ Trương chỉ thở dài, bà rất nhiều lần đều không ngờ tới, đến đây hơn nửa đời người, đến tuổi này cũng dày vò không ra hoa được,”Đánh con bị thương đúng không? Có đau không?”
Hoàng Đan nói,”Không đau.”
Mẹ Trương kêu cậu đi ngủ sớm một chút, ngày mai trở về người một nhà ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
Hoàng Đan tắt điện thoại, cậu liếc liếc nhìn người đàn ông dựa vào bàn,”Buổi tối anh không về ký túc xá sao?”
Thích Phong nói,”Chú không yên lòng để em ở lại đây một mình.”
Hoàng Đan không nói gì.
Cơm tối là cơm úp, hai người ngồi đối diện ăn xong, trong phòng nhiều thêm một mùi thịt thái sợi xào tỏi.
Thích Phong kêu Hoàng Đan đi tắm rửa, hắn cũng hướng bên trong đi,”Em tắm của em, anh nhìn xem trên người em còn chổ nào bị thương hay không.”
Chờ khi Hoàng Đan mắt đỏ hồng đi ra, điều hòa trong phòng rốt cuộc cũng hạ độ ấm, cậu nổi một thân da gà.
Phòng tiêu chuẩn không có, chỉ còn lại phòng đôi và phòng một người, Thích Phong lấy phòng đôi, hai chiếc giường đều là giường đơn, nằm hai người sẽ chen lấn, di chuyển không được.
Thích Phong tắm rửa xong đi ra thì đi tìm điều khiển từ xa mở TV,”Nếu em còn nhìn, đêm nay chú sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Hoàng Đan đem thu hồi tầm mắt trên mông người đàn ông, vểnh lên đến độ cong vừa phải, cậu rất thích, mỗi lần đặt chân lên, làm sao cũng không rớt xuống.
Thích Phong nằm bên ngoài trên giường, hắn mặc quần, cởi bỏ áo nửa người trên, có giọt nước lăn xuống làn da màu đồng, từng khối cơ thịt mạnh mẽ chân thực.
Hoàng Đan nghe mùi khói,”Thuốc không thể hút nhiều, đối với thân thể không tốt.”
Thích Phong lười nhác khép hờ mắt phun ra một hơi thuốc, giọng khàn khàn cười,”Không hút thuốc lá, chú không thành tiên được.”
Hoàng Đan nói,”Vậy anh không được hôn em.”
“Được rồi, em lợi hại.”
Thích Phong đứng dậy đem thuốc tắt ném vào trong giỏ rác, đem hai chiếc giường đẩy đến cùng nhau, hắn nhìn chằm chằm thanh niên trên giường, yết hầu lăn lộn vài cái,” Không cho hút thuốc, vậy em cho chú thành tiên đi.”
Người Hoàng Đan trầm xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...