Người làm công trường đều trôi nổi bốn phương, chỗ nào có công trình thì đến chỗ đó làm,cũng không phải bọn họ chưa thấy người chết, nguyên nhân không phải do thân thể mình thì là khi làm việc gặp tai nạn ngoài ý muốn phải bỏ mình, xác xuất vì mâu thuẫn với nhau mà mất mạng thì tám trăm năm mới gặp một lần.
So với hai cái trước,cái sau gây ra phản ứng lớn nhất.
Nhất là xảy ra dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, cảm giác khủng hoảng cứ như vậy sẽ tăng thêm vài lần.
Cũng may thi thể Chu Dương cũng không quỷ dị lại không có vặn vẹo, cũng không có dáng vẻ kinh hãi thấy quỷ, trên cổ cậu ta có một vòng xanh tím, rất rõ ràng, liếc nhìn là nhìn ra, có thể xác định do người làm, không phải quỷ.
Đám công nhân thả lỏng rất nhiều nhưng lại bắt đầu kinh hoảng, vì bọn họ nghĩ tới,người so với quỷ còn đáng sợ hơn.
Tất cả mọi người đều nghĩ không ra,tuổi Chu Dương nhỏ nhất, vừa đến mười tám tuổi, bình thường tính tình hoạt bát một chút, bao giờ cũng vui vẻ nhảy nhót hi hi ha ha,cậu ta luôn giữ chức hạt dẻ cười,cũng chưa từng xung đột đột lớn với ai thì sao lại bị giết hại trong WC chứ?
Tuy rằng trước mắt còn không biết hung thủ là ai, nhưng mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, chuyện này là do người quen làm.
Người nọ biết buổi tối Chu Dương mua rượu, cũng biết cậu ta uống nhiều, thậm chí còn biết rõ thời gian cậu ta đến WC, đi vào bên trong gian cuối cùng, đối phương đều nắm rõ như lòng bàn tay, sau đó nhân cơ hội động thủ, toàn thân trở ra, không để lại dấu vết nào.
Cỡ nào thì đây hoàn toàn là một vụ án giết người.
Án mạng và ăn trộm rõ ràng là hai khái niệm khác nhau, cảnh sát nhận báo án thì đến ngay lập tức.
WC là công cộng, đám công nhân ra ra vào vào tạo ra dấu vết lộn xộn, hoàn toàn không thể thu thập được dấu chân có giá trị.
Bên trong cách gian Chu Dương chết cũng như thế, thân thể cậu ta chận lại bồn cầu ngồi xổm trong WC, xung quanh tích rất nhiều nước làm cho dấu chân cậu ta và người khác rất mơ hồ, cho dù sau khi thi thể bị phát hiện cũng không ai tiến vào thì kiểm tra suy đoán cũng không tìm được manh mối gì.
Cảnh sát điều tra qua mấy cách gian bên cạnh, dưới đất, ván cửa, tay nắm cửa, bồn ngồi vệ sinh,mấy chỗ nút chân đạp xả nước không bỏ sót bất cứ chỗ nào, nhưng vẫn như trước không thu hoạch được gì cả.
Dùng nhà vệ sinh công cộng đến làm hiện trường gây án, hung thủ rất dễ dàng có thể thoát thân.
Bước đầu giám định của cảnh sát là Chu Dương bị người dùng dây thừng siết cổ chết tươi,thời gian chết là rạng sáng khoảng 1h.
Vụ án này rất khó giải quyết.
Người chết là công nhân,vụ án lại xảy ra ở nơi công cộng, từng công nhân đều có hiềm nghi, cũng có thể nói không có hiềm nghi, bởi vì cảnh sát không thể xem nhẹ bất cứ manh mối nào,không có cách nào bắt lấy một hoặc nhiều mục tiêu, chỉ có thể bắt đầu loại trừ.
Bắt đầu từ chỗ ký túc xá Chu Dương ở, mười mấy hai mươi người bị lần lượt kêu lên để hỏi.
Mọi người đều là đồng hương đến cùng một nơi, có một số đến thành phố J mới quen biết với Chu Dương, có một số khi năm trước làm công trình mới gặp được cậu ta, đoàn người đi theo người dưới quyền Thích Phong làm việc thì xem như hiểu rõ hơn một chút.
Ví như Chu Dương lớn thế nào, đi học đến vài năm thì bỏ học, nguyên nhân do học không vô, lên lớp nghe không hiểu, lại ví như tình hình trong nhà Chu Dương,cha mẹ cậu ta đều là nông dân, ở nhà làm ruộng trồng trọt.
Còn có đêm cửa tiệm tạp hóa bị trộm lúc 12h Chu Dương có đi qua, còn bị con chó hù cho sợ,gần đây cậu ta tiêu tiền như nước,hút thuốc uống rượu đều là đồ tốt,còn thanh toán hết sổ trong tiệm tạp hóa hết một lần, lúc làm việc ở công trường đều ngâm nga ca hát, tâm tình đặc biệt rất tốt.
Tối hôm qua ăn xong cơm tối về ký túc xá, Chu Dương cùng mấy nhân viên tạp vụ đánh bài, người khác vây quanh xem,cậu ta hủy đi hai bao Chungwa, thời điểm tản ra mắt cũng không chớp một cái, một chút cũng không cảm thấy đau lòng.
Trên đây là mấy nội dung cảnh sát hỏi được từ đám bạn cùng phòng, rất thống nhất, không có cái gì khác nhau.
Từ Vĩ phụ trách vụ án lần này, nói đến cũng khéo, nhà anh ta cũng ở khu vực này,lúc trước nhà là nhà trệt, hiện tại lại xây được một căn nhà không tệ, còn phải cảm tạ mấy nhà đầu tư núi bị lừa dối đến đây khai phá.
Tra hỏi không khác nhau lắm, chỗ đốc công còn dư một công nhân cuối cùng chưa hỏi, hiện tại ngồi đối diện ở đây, bộ mặt xanh trắng, cả người đều ngơ ngác.
Từ Vĩ lật một tờ:“Ông tên gì?”
Công nhân run cầm cập nói tên.
Từ Vĩ ghi lại, ngòi bút trên tờ giấy trắng lưu lại một điểm đen,công nhân khác với mấy người trước đó, ông ta đang sợ:“Tối hôm qua,ông cũng đi WC,sau khi Chu Dương đi.”
Thân thể công nhân chấn động,run càng lợi hại hơn,“Không không không…… Không phải tôi làm…… cái gì tôi cũng không biết……”
Đáng chết, là ai thấy ông ta? Có phải là tên hung thủ không? Đối phương muốn làm gì? Giết người diệt khẩu sao?Hay là muốn hãm hại ông ta?
Nghĩ đến đây, công nhân càng hoảng sợ.
Từ Vĩ để bút máy ở giữa ngón tay xoay xoay, suy đoán được chứng thực, anh ta đánh dấu nhớ kỹ trên quyển sổ, thái độ ôn hòa nói:“Ông đừng sợ, tôi chỉ hỏi tình huống, ông nói tình hình lúc đó hai năm rõ mười cho tôi biết.”
Công nhân đóng chặt mắt một chút,cơ thịt trên mặt đều phát run,buổi sáng ông ta bị thanh âm bên trong ký túc xá đánh thức, từ trong miệng đồng hương nghe được Chu Dương chết, còn chết ở trong WC nên bị dọa chết đứng ngay tại chỗ.
Mấy cách gian trong nhà vệ sinh công cộng có chút vấn đề, mỗi lần xả nước đều sẽ rào rào rào rào vang, nước chảy không ngừng, duy trì liên tục rất lâu mới ngừng.
Mọi người đều không quan trọng, điện nước đều miễn phí, không cần bọn họ bỏ tiền, lãng phí nước thì lãng phí nước thôi, công ty đều không quan tâm, bọn họ càng không có khả năng quan tâm đến.
Thi thể Chu Dương được phát hiện ở nơi đó.
Trên mặt công nhân xuất hiện mồ hôi lạnh,ông ta mở to mắt, đồng tử vẫn rã ra, trạng thái rất kém, không đến tra hỏi thời cơ tốt nhất.
Từ Vĩ không vội, chờ đối phương bình tĩnh lại, thuận tiện thừa dịp này hút một điếu thuốc.
Công nhân ngửi được mùi khói,ông ta bỗng nhiên ngẩng đầu, thần kinh run một cái,người cũng tỉnh táo được một chút.
Từ Vĩ thấy thế thì đưa cho ông ta một điếu.
Người nghiện thuốc vào lúc này càng cần thuốc đến trấn an,mùi vị Nicotine* so với nói cái gì thì dùng được hơn.
*Nicotine: chất trong thuốc lá.
Hai tay công nhân cầm thuốc nói một tiếng cám ơn, cẩn thận dè chừng cầm trên bàn bật lửa đốt thuốc, ông ta hút một hơi thuốc, cả người đều thả lỏng không ít.
Hút một điếu thuốc hơn phân nửa, công nhân lại không hút tiếp, ông ta ném thuốc xuống đất đạp đạp, lắp ba lắp bắp nói tất cả ra:“Từ…Từ cảnh quan,tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.”
Từ Vĩ lấy sổ ghi chép:“Ông nói, sau khi anh vào WC, còn nói chuyện với Chu Dương?
Công nhân gật đầu nói: “Đúng.”
Hắn chăm chú nói:“Chu Dương uống nhiều,lúc nói chuyện đầu lưỡi lớn, tiếng hít thở rất nặng, tôi đều nghe thấy được, tôi còn nói chuyện vui với cậu ta, hỏi cậu ta có phải đang phát hay không.”
Từ Vĩ hỏi:“Ông dùng cách gian nào?”
Công nhân nói trong đèn trong WC đều hỏng, rất tối nên ông ta đến gian thứ nhất.
Từ Vĩ tiếp tục hỏi:“Nói cách khác, giữa ông và Chu Dương còn cách hai cách gian?”
Công nhân thò tay đi lau mồ hôi:“Đúng, đúng.”
Từ Vĩ nói,“Ông còn nhớ rõ thời gian mình đi WC không?”
Công nhân nói nhớ rõ:“Lúc ấy bụng tôi không thoải mái,khi rời giường mắt nhìn lên đồng hồ di động, còn kém mười phút là đến một 1h.”
Từ Vĩ ngẩng đầu:“Khoảng cách ký túc xá đến WC rất gần,không vượt qua năm phút, nói cách khác,khi ông xuất hiện ở WC vẫn chưa đến 1h.”
Anh ta không nhanh không chậm nói:“Căn cứ bước đầu giám định, thời gian tử vong của Chu Dương là khoảng 1h.”
Công nhân hung hăng phát run:“Từ cảnh quan, cậu…… Cậu nói……”
Từ Vĩ hỏi chuyện khác:“Ông nói ông nghe được tiếng ma sát quần áo?”
Công nhân thành thật nói:“Đúng, là tiếng ma sát, có một lát, tôi…… Tôi tưởng Chu Dương uống nhiều nên mặc quần không được,còn muốn nói chuyện kia mà.”
Ông ta hồi tưởng tất cả lúc đó, lại bắt đầu phát run:“Thời điểm tôi muốn lên tiếng nói chuyện thì cửa bên trong cách gian đã mở, có tiếng bước chân đi ra, rời khỏi WC.”
“Tôi tưởng Chu Dương đi ra ngoài, tôi còn mắng cậu ta là thằng nhóc thúi, đi cũng không chờ tôi một chút, Từ cảnh quan, đó là Chu Dương sao? Đi ra là Chu Dương sao? Không đúng, không phải cậu ta,…… Cậu ta không đi ra ngoài,ở bên trong cách gian…… Khi đó đã chết…… Tại sao có thể như vậy…..
Từ Vĩ viết xong một tin tức cuối cùng, nhìn về người trung niên nói năng lộn xộn phía đối diện:“Đừng căng thẳng,bình tĩnh lại.”
“Nói cách khác, ông nghe được tiếng ma sát, thực ra là hung thủ hành hung còn Chu Dương đang giãy dụa, âm thanh vốn cũng rất nhỏ, tiếng nước rào rào vẫn đang vang, cho nên anh nghe không rõ thôi.”
Công nhân ngồi yên trên ghế, ông ta thực ra đã nghĩ tới, chỉ là không dám thừa nhận thôi.
Ông ta ngồi WC, hung thủ ở bên trong cách gian giết Chu Dương,sau khi giết xong còn nghênh ngang đi ra WC, mà ông ta cũng không biết được cái gì.
Từ Vĩ chậm rãi đóng nắp bút máy, hung thủ sức bật mạnh mẽ, sức lực lớn, đây là đã có ý định mưu sát từ trước, hắn ta làm đầy đủ tất cả chuẩn bị, bằng tốc độ nhanh nhất giết chết Chu Dương.
Không chỉ vậy, hung thủ trầm tĩnh, lại điên cuồng, dưới tình huống trong WC có người mà giết chết Chu Dương,sau đó bình tĩnh thong dong tiêu hủy dấu vết rồi rời khỏi WC.
Từ Vĩ nghĩ, anh ta chắc phải liên hệ với giáo sư tâm lý mới được
Vụ án này cách gây án của hung thủ không phải là người tâm lý bình thường có thể làm ra, gã không sợ, thậm chí còn rất hưởng thụ.
Công nhân không hiểu lắm, ông ta cả gan hỏi:“Từ cảnh quan, người ban đêm đi WC rất nhiều, tại sao không có ai phát hiện thi thể Chu Dương?”
Từ Vĩ vẫn rất ôn hòa:“Cửa cách gian khóa trái.”
Công nhân rơi vào hỗn loạn, ông ta vội vàng nói:“Không thể nào, tôi rõ ràng nghe được tiếng mở cửa, sẽ không sai đâu, tôi có thể xác định, cửa mở thật đó!”
Từ Vĩ nói:“WC tổng cộng có bốn cách gian, Chu Dương ở thứ tư, ông ở gian thứ nhất, lúc ấy ông nghe được tiếng mở cửa ra, có lẽ là từ cách gian thứ ba phát ra.”
Anh ta cười cười:“Đương nhiên,cái này chỉ là suy đoán của tôi, vẫn chưa có chứng cứ chứng minh điểm này.”
“Nếu tôi nghĩ không sai thì khi ông rời WC, tiếng nước bên trong cách gian vẫn còn vang, âm thanh đó có thể tạo được tác dụng quấy nhiễu rất lớn, có lẽ tiếng mở cửa chỉ là do ông nghe lầm thôi.”
Công nhân trừng hai tròng mắt, một câu cũng không nói ra được.
Từ Vĩ thích cùng giao tiếp với những người bộc lộ cảm xúc:“Được rồi, ông về ký túc xá lúc mấy giờ?”
Công nhân nói không nhìn di động:“Không chú ý, tôi về là nằm xuống ngủ liền.”
Mắt ông ta đỏ bừng, giữ lại nước mắt tự trách,“Lúc ấy tôi rất mệt, cũng không nghĩ nhìn giường Chu Dương một chút, nếu tôi xem một chút là được rồi, nói không chừng còn kịp.”
Từ Vĩ an ủi ngắn gọn vài câu, phía dưới tư liệu cầm lấy một phần hồ sơ,trên khung mặt trên viết tên Thích Phong:“Có chuyện gì cần tôi sẽ lại thông báo cho ông.”
Công nhân khóc nức nỡ chảy nước mắt rời đi.
Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Từ Vĩ nhìn một chút, là người phía trên hồ sơ.
Bên kia, một đợt công nhân ngồi ở dưới rạp bên ngoài tiệm tạp hóa nghị luận, bọn họ từ một thành phố khác đến đây, đốc công là Hạ Bằng, ở đối diện khu ký túc xá, cho nên Chu Dương chết đối với bọn họ mà nói, chỉ có thổn thức mà thôi.
“Đáng thương thật, tuổi còn trẻ lại chết như vậy.”
“Đúng vậy, thằng nhỏ đó lớn cỡ tuổi con trai tôi, con tôi vừa thi đại học xong,cậu ta lại trực tiếp đi Địa Phủ gặp Diêm vương gia.”
“Ai các người nói xem, sẽ là người nào làm?”
“Làm sao mà biết được, trên mặt hung thủ lại không viết hai chữ này, dù sao nhất định là người trong một nhóm, không chừng chính là ông, hoặc là ông.”
Người khác cùng cười vang, nói đừng có mù mà chỉ bậy chỉ bạ.
“Muốn tôi nói, những người ở cùng một ký túc xá với Chu Dương lúc này đang bị cảnh sát nhìn chằm chằm, còn có Thích đốc công, người là anh ta mang tới, không biết sẽ ăn nói bàn giao thế nào cho nhà Chu Dương đây.”
“Cũng không hẳn, người xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị nhét vào kẽ răng mà thôi.”
Hạ Bằng đi tới, nhấc chân đá cạnh bàn một cái:“Các người không bắt đầu đi làm việc, một đám đều trốn ở chỗ này làm gì? Hóng mát sao?”
Có người hỏi thăm:“Lão đại, hôm nay chết người, còn làm việc sao?”
Hạ Bằng ha ha cười,“Chết người có liên quan đến cậu?”
Người nọ lắc đầu:“Không có.”
Hạ Bằng chưởng vào cái ót của cậu ta một cái:“Vậy sao không đi,còn ở chỗ này rề rà cái gì? Các người thả thêm mấy cái rắm, một buổi sáng cũng qua luôn rồi.”
Mọi người lập tức đội nón bảo hộ đi công trường đối diện.
Hạ Bằng đi ra khỏi cái rạp màu lam, khí nóng chui thẳng xuống đỉnh đầu, gã hướng mặt đất mắng một cái:“Mẹ nó, thời tiết quỷ gì đâu, mới mấy giờ mà nắng như vậy!”
Trong tiệm tạp hóa rất yên tĩnh, TV không mở, ba Trương mẹ Trương, Hoàng Đan và Trương Dao đều ở trong đó.
Trương Dao tám giờ hơn lên xe, không đi thì không còn kịp rồi,ba Trương thúc giục:“Nhanh chóng đi, đừng lề mề nữa.”
Tối hôm qua mẹ Trương nhét cho Trương Dao rất nhiều đồ ăn, có xúc xích nướng, bánh quy, trà sữa và một ít đồ ăn vặt, lúc này lại hỏi cô còn muốn thêm cái gì không.
Tinh thần Trương Dao hoảng hốt:“Đủ rồi, con không chứa được nữa đâu.”
Ba Trương ngồi trên ghế hút thuốc, từ hơn năm giờ đến hiện tại, thuốc vẫn chưa rời khỏi tay:“Được rồi, trước cổng trường nó có cái siêu thị lớn, muốn mua cái gì mà không được.”
Nói là nói như vậy, ông lại đem một chai nhỏ bỏ vào trong ba lô con gái.
Mẹ Trương nhớ đến con gái thích ăn đậu rang nên liền lấy mấy bịch bỏ vào trong balo,kéo khóa lại:“Tiểu Dao, lên xe nhớ gọi điện thoại.”
Trên lưng Trương Dao đeo balo:’’Con đi nha.”
Hoàng Đan đem vali hành lý Trương Dao để phía sau xe, kêu cô lên phía trước ngồi.
Xe rời tiệm tạp hóa, đầu Trương Dao dựa vào lưng ghế dựa, phá lệ không lập tức nhắm mắt nửa chết nửa sống:“Anh à,thằng nhóc tối hôm qua còn đến mua rượu mà, sao lại đột nhiên chết như vậy chứ?”
Hoàng Đan nhìn tình hình giao thông:“Anh dậy sớm hơn em một chút, nghe được vài phiên bản, có mấy cái tin tức là giống nhau,thằng nhóc kia chết lúc rạng sáng, thi thể bị phát hiện bên trong cách gian WC, trên cổ có vệt dây.”
Trương Dao theo bản năng cảm giác cổ phát lạnh, cô rụt rụt cổ:“Chu Dương đi WC không trở về, bên trong ký túc xá một người cũng không biết sao?”
Hoàng Đan nói:“Ban ngày làm việc mệt, buổi tối sẽ ngủ như chết nên không ai phát hiện được.”
Mặt Trương Dao có chút trắng bệch:“Cậu ta đắc tội người nào sao? Nếu không sao lại bị giết hại như vậy?”
Hoàng Đan chuyển tay lái:“Loại chuyện này khó mà nói lắm, chờ khi vụ án phá mới biết được.”
Trương Dao trầm mặc một lát:“Trong nhà bị ăn trộm, hiện tại lại xuất hiện án mạng, ca, trên công trường sao lại loạn như vậy chứ?”
Cô còn muốn nói cái gì, ngay sau đó vội vàng từ trong balo tìm túi rác, mím môi nôn phun ra một cái.
Hoàng Đan ăn nhiều trứng vịt muối, nghe trong bịch của Trương Dao tràn ngập hương vị bay ra, toàn là mùi trứng vịt, trong dạ dày cậu không thoải mái, cũng muốn phun ra.
Đến nhà ga,nước chua vẫn còn đảo quanh trong dạ dày, trước sau Hoàng Đan đều chưa phun ra,cậu cầm hành lý Trương Dao, cùng đi lấy vé.
Trương Dao lấy vé sau đó cất chứng minh thư,“Anh, anh trở về đi, em tự mình vào được rồi.”
Hoàng Đan nói được, Trương Dao hai mươi mốt, không phải đứa trẻ, đây cũng là ban ngày, có thể tự mình vào phòng chờ, tìm được đến đúng cửa soát vé.
Trong đại sảnh không ít người, Trương Dao xếp hàng qua kiểm an, lúc cô đặt balo xuống, động tác trong tay đột nhiên dừng lại.
Không đúng!
Trưa hôm qua anh nói đi ra ngoài chụp ảnh, thế nhưng khi cô gọi điện cho anh ấy thì tiếng chuông di động lại phát ra từ văn phòng mà.
Trương Dao nhớ rõ lúc đó mình còn hỏi tại sao không mang di động, anh cô nói quên cầm, thế nhưng lúc đó cô chỉ lo nhanh lấp đầy bụng, cũng không ý thức được có vấn đề gì.
Đi ra ngoài chụp ảnh lại quên mang di động, vậy thì lấy gì chụp? Đây không phải truyện cười sao?
Đầu mình nhất định là bị phơi nắng đến hỏng rồi.
Hô hấp Trương Dao rối loạn, anh đang nói dối! Nhất định anh đang nói dối!
Phía sau có người thúc giục, Trương Dao hoàn hồn, cô đeo balo lên vãi, kéo vali chạy ra bên ngoài.
Hoàng Đan đến bên cạnh xe mở cửa, một khắc cúi lưng chuẩn bị ngồi vào thì nghe được tiếng kêu quen thuộc, cậu ngẩn người, đứng thẳng thân thể xoay người, nhìn thấy Trương Dao chạy về phía bên này.
Trương Dao thở phì phò, mặt đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt,“Sao anh lại gạt em?”
Lời này hỏi đột ngột, Hoàng Đan lại lập tức vừa nghe đã hiểu, mặt cậu không đổi sắc, đoán chắc sẽ bị đoán được mà.
Không biết là nguyên nhân do người đàn ông tìm mình ngày hôm qua, hay là do nằm sấp trong bụi cỏ cả người ngứa ngấy nên bị ảnh hưởng suy nghĩ,lúc Trương Dao hỏi Hoàng Đan lại lấy cớ rất vụng về.
Sau đó có nghĩ tới tự chữa nhưng nghĩ lại cũng không cần thiết, chờ đối phương chủ động hỏi thì tốt hơn.
Trương Dao vén sợi tóc ướt mồ hôi, có thất vọng, cũng có tức giận:“Anh, anh nói chuyện đi chứ.”
Hoàng Đan đóng cửa xe lại, lưng cậu tựa lên,“Anh nghi ngờ người đêm đó vào tiệm tạp hóa trộm là Chu Dương.”
Trương Dao há to miệng, đứng hình:“A?”
Hoàng Đan nói:“Ngày hôm qua,anh đi ra ngoài theo Chu Dương.” Cậu không nói chuyện bị đánh ngất, sợ sẽ dọa Trương Dao, có thể ba Trương mẹ Trương cũng sẽ nghe từ miệng Trương Dao chuyện đó, lúc đó rất phiền phức, đây không phải là chuyện cậu muốn nhìn thấy.
“Hai ngày trước trong lúc vô tình anh nghe được Chu Dương ở bên ngoài nói chuyện phiếm với người khác, nói đêm tiệm tạp hóa bị trộm cậu ta có ghé qua, còn có, anh nhìn thấy người đồn công an đến công trường điều tra, gọi một mình cậu ta đến ven đường hỏi chuyện rất lâu, tối hôm qua cậu ta còn đột nhiên thanh toán hết sổ tháng trước, hút thuốc không còn là loại dưới mười đồng, mà là Chungwa mềm,anh cảm thấy cậu ta không bình thường lắm.”
“Sở dĩ không nói cho em, là vì anh chưa có chứng cớ xác thực nào.”
Đại não Trương Dao khôi phục vận chuyển:“Nhưng mà anh, anh nghi ngờ không đúng, Chu Dương chết rồi.”
Hoàng Đan nói:“Đúng, cậu ta chết.” Cho nên manh mối đứt luôn rồi.
Ở ba thế giới đầu, Hoàng Đan dùng cái chết là cách duy nhất để loại trừ tình nghi, đến thế giới này, cách đó không dùng được, bởi vì cậu phát giác, Chu Dương chết cũng không thoát khỏi tình nghi, cậu còn cần manh mối khác.
Chu Dương bị giết để diệt khẩu, đây là phản ứng lóe qua đầu tiên ở trong đầu Hoàng Đan khi nghe tin cậu ta chết.
Là người biết chuyện hay là kẻ tham dự, Hoàng Đan nhất thời không thể xác định.
Thi thể Bánh Đậu bị đào, có phải trộm đến bán cho tiệm thịt chó hay còn có mục đích khác, ví như hung thủ không cẩn thận để lại dấu vết trên người nó?
Về phần thi thể Bánh Đậu, đó là một mình nguyên chủ chôn, cũng không nhìn kỹ thả vào trong hố lấp lại.
Trương Dao nhếch miệng,“Anh, em cảm thấy anh đã thay đổi.”
Hoàng Đan,“Hả?”
Trương Dao nhìn cậu,“Mới đầu em nghĩ anh là vì thất tình,nhưng hiện tại em không xác định, anh, anh làm sao vậy? Nếu có chuyện gì, anh có thể nói với em mà,em là em gái của anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ đứng về phía anh.”
Hoàng Đan nói,“Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ muốn biết ai là trộm thôi.”
Trương Dao đến cùng vẫn là cô gái, cảm giác cái gì cũng không quan trọng bằng an nguy của sinh mạng:“Coi như hết, anh, nếu bắt được ăn trộm, thuốc và tiền mặt cũng không lấy trở về được, việc này có đồn công an phụ trách, anh đừng quan tâm nữa.”
Cô mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng cô hi vọng do mình suy nghĩ nhiều, hi vọng tiệm tạp hóa bị trộm và án mạng ngàn vạn lần không có liên quan gì đến nhau.
Nghĩ tới cái gì, Trương Dao nói,“Biên lai và sổ sách của ba em không tìm được, nếu anh muốn có thể vào trong phòng xem sao, gầm giường ba mẹ có hộp sắt, chìa khóa cũng ở bên trong.”
Dừng một chút, cô nói,“Đồ không nhất định ở trong đó.”
Hoàng Đan cảm thấy ngạc nhiên, việc này nguyên chủ cũng không biết rõ, cậu nhớ kỹ:“Đi vào đi, sắp soát vé rồi.”
Trương Dao đi vài bước quay đầu,“Anh, cẩn thận một chút.”
Hoàng Đan xe mới ra nhà ga thì nhận được tin nhắn của Trương Dao: Có chuyện có thể tìm Thích đại ca, em nhìn ra được, anh ấy rất quan tâm anh.
Tay cậu đặt trên bánh lái run lên, sau đó lại bình tĩnh trở lại.
Chắc sẽ không, nguyên chủ đối mối tình đầu có bao nhiêu cố chấp, Trương Dao hiểu rất rõ, không ai so với cô hiểu rõ ràng hơn.
Dù cho Hoàng Đan và Trương Dao mặt đối mặt, chính miệng nói cậu không thích khác phái, Trương Dao cũng sẽ không tin.
Giống như Thích Phong không tin vậy.
Dù sao nguyên chủ cũng thầm mến si tình đối với mối tình đầu qua nhiều năm như vậy.
Hoàng Đan nghĩ, Trương Dao tuyệt đối không có nhìn ra bầu không khí cổ quái giữa cậu và Thích Phong, chỉ nghĩ Thích Phong đối với cậu là người vai trên quan tâm người vai dưới mà thôi, nếu không sẽ không gửi tin nhắn này.
Sau Trương Dao lên xe liền gọi điện thoại về nhà, cô cúp máy rồi lại gọi, nói trong điện thoại: “Ba, mọi người về nhà đi, con cảm thấy bên công trường không an toàn.”
“Có cái gì không an toàn, con ở trường học tốt là được rồi, bên này còn có anh con ở với ba mẹ rồi.”
Ba Trương nói,“Không cần suy nghĩ linh tinh rồi tự mình dọa mình.”
Mẹ Trương cầm di động nói,“Đúng vậy Tiểu Dao, mọi việc đều có nguyên nhân hậu quả, không cùng người kết thù kết oán thì sẽ không có việc gì đâu,thằng bé kia chết, tám phần là do nãy sinh mâu thuẫn với người nào rồi.”
Trương Dao cảm thấy vô lực, tại sao mỗi lần đều là như vậy, cô có nói thế nào cũng không nghe, kiểm tra sức khoẻ cũng vậy, vốn không hề coi trọng,“Vậy trong nhà bị trộm? Nguyên nhân do đâu?”
“Chẳng lẽ trong nhà bị ăn trộm, là chúng ta ngăn cản đường tiền của người nào hay là đã đắc tội với ai?”
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, Trương Dao alo vài tiếng, khi cô chuẩn bị tắt máy, bên lỗ tai vang lên giọng nói:,“Có người đến mua đồ, cứ như vậy đi, con đến trường thì gọi cho mẹ con.’’
Ba Trương nói xong thì tắt máy.
Trương Dao tức giận cầm điện thoại ném vào trong balo,cô kéo khóa lại, bộ mặt lạnh lùng, bên cạnh người đối diện vốn đang cảm thấy đang có vận may tốt được cùng đại mỹ nữ ngồi chung một chỗ, muốn bắt chuyện, kết quả bị không khí áp lực làm cho không còn hứng thú.
Lúc này, Hoàng Đan còn chưa về đến tiệm tiệp hóa,cậu suy nghĩ, có lẽ người đàn ông đang nhận thẩm tra cảnh sát.
Xe dừng ở giao lộ, Hoàng Đan lấy di động mở tin nhắn muối gửi tin nhưng lại không biết phải gửi nội dung gì, cậu nghĩ nghĩ vẫn là thôi đi, gặp mặt rồi nói.
Người đàn ông xem Chu Dương như em trai, Chu Dương gặp chuyện không may, trong lòng hắn sẽ rất đau lòng.
Từ Vĩ làm nghề này, mỗi ngày tiếp xúc với nhiều dáng vẻ hình người, có một loại người khó đối phó nhất, rõ ràng là đang ở thế bị động, lại không có một chút cẩn thận và bối rối nào, còn có thể khiến anh ta bị dắt mũi đi, đợi đến kịp phản ứng thí đầu óc đã rối mù rồi.
Thích Phong chính là người như thế.
Từ Vĩ hỏi nửa ngày, được manh mối ít đến đáng thương, anh ta ngửa ra sau một ít, hai tay đặt ở bụng, khe hở giao nhau cùng một chỗ, cái gì cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quét về phía đối diện.
Bên môi Thích Phong hút là điếu thuốc thứ hai, giọng khàn khàn hắn khó phân biệt,“Từ cảnh quan, tôi còn phải đi công trường giám sát, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Từ Vĩ nói,“Người chết là người anh dẫn từ quê đến đây sao, cậu ta xảy ra chuyện, anh phải ăn nói thế nào với cha mẹ cậu ta?”
Thích Phong nửa mở mí mắt,“Đó là chuyện của tôi.”
Từ Vĩ tiếp tục nhìn chằm chằm,“Có chuyện quên nói cho anh,sau khi nhận báo án nửa giờ sau đó, chúng tôi đã liên hệ cha mẹ người chết, hiện tại đang trên đường chạy đến đây.”
Thích Phong lấy thuốc trên môi xuống, hắn nhàn nhạt nói,“Cảnh sát làm việc hiệu suất cao, tôi hi vọng điều tra hung thủ sát hại Dương Dương cũng có thể nhanh như thế.”
Từ Vĩ nói:“Mục tiêu của chúng tôi rất nhất trí, đó là sớm bắt được hung thủ, cho người chết một công bằng, nhưng Thích đốc công lại không phối hợp.”
Thích Phong mạnh ngẩng đầu, trong ánh mắt có tơ máu, hắn cười lạnh nói,“Không phối hợp? Tôi mẹ nó nếu không phối hợp, sẽ ở chỗ này nghe anh nói nhảm nửa ngày như vậy à?”
Từ Vĩ vẫn thái độ ôn hòa:“Nếu Thích đốc công phối hợp,khi tôi hỏi anh có phát giác người chết khi còn sống có khác thường hay không, anh vì sao lại đánh Thái Cực với tôi, lại còn không thừa nhận?”
Anh ta lật sổ ghi chép, tốc độ lời nói không nhanh không chậm,“Điểm này không nói người bên trong ký túc xá, người trên công trường ít nhiều đều nhận ra, mà Thích đốc công bình thường gần với người chết nhất, lại không biết rõ tình hình sao?”
Trên mặt Thích Phong không có biểu cảm gì,“Từ cảnh quan, ở trong mắt tôi, đứa nhỏ kia không có gì dị thường cả.”
Từ Vĩ cảm thấy thật sự là đoán không ra người này, hắn không ngốc, ngược lại khôn khéo đến đáng sợ, tâm tư cũng thâm sâu đến đáng sợ,“Nếu Thích đốc công bận rộn, tôi cũng không chậm trễ thời gian quý giá của anh, hi vọng lần sau khi chúng ta gặp mặt, còn có thể trò chuyện vui vẻ như vậy.”
Thích Phong không nói một lời đi ra ngoài.
Từ Vĩ xoa mi tâm, đối với cấp dưới mới vào nói,“Tiểu Trương, cậu dẫn mấy người lại chổ WC xem xem.”
Anh ta lại nói,“Còn có, phái một người theo Thích Phong.”
Thích Phong đứng ở dưới ánh mặt trời, hơi lạnh trên người lại không bị xua đuổi được, hắn trầm mặc hút thuốc xong thì búng đi ra:“Dương Dương, nhóc con cậu đã chọc ai?”
Xung quanh không ai, tự nhiên cũng không có cái gì đáp lại.
Thích Phong nhìn thấy trên di động một tin nhắn, là Trương Dao nhắn, nhờ hắn chăm sóc thanh niên đó một chút.
Nhờ hắn? Thích Phong trào phúng hất khóe môi lên, lúc trước hắn mang theo một tấm thẻ và một nhóm người tới nơi này làm công trình, cha mẹ Chu Dương đến nhà ga đưa Chu Dương cũng đã nói với hắn như vậy.
Kết quả Chu Dương chết.
Mạng rất không đáng giá, cũng quá yếu đuối, nói không còn thì không còn, trở tay không kịp.
Thích Phong đột nhiên muốn gặp người đó, hắn đi nhanh đến tiệm tạp hóa, nhìn thấy Hạ Bằng đối diện đi tới cũng không có sức để phản ứng.
Hạ Bằng ngăn hắn lại,“Vội đi như vậy làm gì?”
Thích Phong nói,“Đừng tìm không thoải mái.”
Hạ Bằng cười ha hả, tóc dầu tỏa sáng,“Tôi vừa lúc có chuyện tìm anh, cảnh sát nói với anh thế nào?Có điều tra ra được đầu đuôi gì không?”
Thích Phong lướt qua gã đi về phía trước.
Hạ Bằng kéo lấy hắn lại, hạ giọng nói một câu:“Do Dương Dương nhà anh làm không tốt nên bị giết người diệt khẩu đó.”
Thích Phong mí mắt chợt nhấc lên, cầm chặt cổ áo gã,“Cậu nói cái gì?”
Hạ Bằng đầy mặt vô tội,“Cái gì là cái gì, tôi chẳng qua chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, quỷ biết mới biết chuyện gì đã xảy ra.”
Ánh mắt Thích Phong sắc bén như đao, thổi mạnh từng tấc trên mặt Hạ Bằng:“Hạ Bằng, đừng chơi nhiều kiểu với tôi, cậu có mấy cân mấy lượng tôi rất rõ ràng.”
Hạ Bằng đem đẩy tay nắm cổ áo ra:“Lời này tôi trả lại nguyên vẹn cho anh.”
Gã vỗ vỗ bả vai Thích Phong,“Mọi người đều tới chỗ này làm công trình, mục đích cũng vì kiếm tiền, anh nói đúng không?”
Môi mỏng Thích Phong nhếch thành một đường thẳng tắp, hắn đột nhiên cười rộ lên,“Theo tôi được biết, cậu nhờ đi vay nặng lãi mới cắn được miếng thịt này, nếu có điều bất trắc, tình cảnh của cậu so với tôi thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều đó.”
“Nếu tôi là cậu thì sẽ thành thật an phận giám sát, ngóng trông công trình thuận lợi hoàn công sau đó lấy tiền rời đi, cầu nguyện đừng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nào cả.”
Sắc mặt Hạ Bằng biến đổi, lời này hình như đã đạp trúng điểm yếu của gã,“Anh nói rõ ràng cho tôi.”
Hai tay Thích Phong cắm túi, mượn ưu thế thân cao nhìn xuống,“Hạ Bằng, cậu có ý đồ với Dương Dương cũng không phải chuyện một ngày hai ngày,cậu đoán, sau khi cảnh sát biết có đến tìm cậu không?’’
Hơi thở Hạ Bằng nặng nhọc, banh mặt nói,“Thích Phong, mày đừng đối nghịch với ông mày, nếu không anh bạn nhỏ mà mày muốn bảo vệ cũng không có trái mà ăn đâu.”
Tay Thích Phong đặt trong túi run rẩy, hai mắt hắn nheo lên, từng chữ nói,“Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám đụng một đầu ngón tay của cậu ta, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày.”
Hạ Bằng cả kinh, có chút bất ngờ Thích Phong sẽ nói ra mấy câu tàn nhẫn này, cái chết của Chu Dương còn chưa nhận được đãi ngộ này, tròng mắt gã chuyển chuyển, ý vị không rõ cười cười.
Thích Phong nhìn gã tươi cười, không khỏi phản cảm,“Mày cười cái gì?”
Hạ Bằng nhún nhún vai:“Buồn cười.”
Gã thần kinh cười hề hề ha ha mấy tiếng, lay lay đầu tóc dính đầu dầu của mình,“Tôi vừa nhận được thông báo họp của công ty, thời gian họp đẩy xuống buổi chiều, mấy lão tổng nhất định sẽ tìm anh nói chuyện, chúc anh may mắn.”
Thích Phong cau mày, tiếp tục đi về phía tiệm tạp hóa, xa xa hắn đã thấy được chiếc BYD.
Hoàng Đan ngừng xe xuống dưới, cậu xoay người, đối mặt với người đàn ông.
Thích Phong hỏi,“Cậu trở về từ chỗ nào đó?”
Hoàng Đan nói,“Tôi đưa Tiểu Dao đến nhà ga.”
Thích Phong lúc này mới nhớ đến, Trương Dao gửi tin nhắn cho hắn, hắn cũng đã xem, hiện tại cảm thấy mình đang tìm đề tài lại có chút buộc lại vụng về của một thằng nhóc trẻ tuổi.
Một lát sau, hai người đứng ở trên lầu.
Hoàng Đan cũng không biết người này làm gì lại muốn lên lầu với mình, ba Trương mẹ Trương vậy mà cũng không hỏi chuyện gì cả.
Thích Phong là lần đầu đi lên, so sánh tầng hai này với ký trúc xá hắn ở, rộng rãi không hợp lý, có thể cũng đơn sơ, ngay cả cửa cũng không có.
Hoàng Đan lấy nước trong thùng rửa mặt,“Giúp tôi lấy khăn mặt một chút.”
Đầu Thích Phong không quay lại, người đã đi đến hướng lan can cầu thang’’Màu nào?”
Hoàng Đan nói,“Màu lam sọc.”
Thích Phong bắt lấy khăn mặt,khi ngón tay chạm đến xúc cảm mềm mại thì lại cảm thấy thoải mái.
Hoàng Đan đợi, biết người đàn ông lại không được tự nhiên, cậu mở ra mí mắt, nước ở trong mắt,“Đừng ngẩn ngơ nữa, đưa khăn mặt cho tôi.”
Phía sau có tiếng bước chân tới gần, một cái khăn mặt ném đến trên đầu cậu, cậu nắm lại:“Cám ơn.”
Thích Phong gần như đang trừng thanh niên đang lau mặt.
Hoàng Đan lấy khăn mặt xuống,“Sao lại nhìn tôi như vậy?’’
Thích Phong không lên tiếng, quay đầu ngồi vào trên ghế ván gỗ duy nhất, hai đùi giạng ra, tư thế ngồi vô cùng tùy ý.
Hoàng Đan nhìn thoáng qua,đi rót ly nước,“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Thích Phong lấy ra một điếu Nam Kinh:“Làm một điếu?”
Hoàng Đan nói:“Tôi không hút thuốc lá.”
Thích Phong xốc mí mắt ngạc nhiên, hắn chậc chậc hai tiếng nói,“Thứ tốt như vậy mà cậu không chạm? Em trai nhỏ cậu này thật là không có tý sức lực nào.’’
Hoàng Đan vô ý nói:“Hút thuốc không tốt, anh đừng hút, nên cai thuốc lá đi.”
Nói xong cậu cắn môi dưới, thói quen thật phiền phức.
Thích Phong không thu lại đường nhìn, từ trong cổ họng hắn nghiền ra tiếng cười, cảm giác thật buồn cười,“Cậu đây là đang quản lý chú à? Hử?”
Hoàng Đan không nói chuyện.
Thích Phong nhìn chằm chằm thanh niên,“Ai cho cái quyền này hả?”
Hiện tại Hoàng Đan không muốn cùng người đàn ông thảo luận vấn đề này, qua hai ngày nói lại sẽ thoải mái rất nhiều, cậu tự mình đổi đề tài,“Buổi sáng tôi nghe được tiếng xe cảnh sát, cũng nghe nói là chuyện đồng hương của anh.”
Đề tài này nhảy ra, không khí xung quanh liền thay đổi, độ ấm cũng thấp đi xuống, càng đừng nói đến sắc mặt của Thích Phong.
“Cậu còn nghe nói cái gì?”
Hoàng Đan nói,“Đám công nhân đến tiệm tạp hóa nghị luận, tôi nghe được từ trong miệng bọn họ nói gì đó.”
Cậu đem một ly nước ấm đặt lên bàn, chờ nước lạnh một chút,“Cảnh sát đi tìm anh, điều tra được gì sao?”
Mặt Thích Phong không chút thay đổi,“Sao nào, ngay cả cái này cũng quan tâm?”
Hoàng Đan nói,“Nhà tôi ở nơi này, xảy ra án mạng sẽ khiến ba mẹ tôi nghĩ nhiều, sớm điều tra ra, bọn họ mới sẽ an tâm nhiều hơn.”
Thích Phong như cười như không:“Tôi cũng không phát hiện ba mẹ cậu có gì bất an, hai cụ giống như bình thường không có việc gì, ngược lại là cậu, hiện ra hết mấy chỗ kỳ quái, không biết là đang muốn làm cái trò gì đây.”
Hoàng Đan xoay người, ngồi ờ đầu giường nhìn người đàn ông,“Anh có nghi ngờ tôi không?”
Thích Phong không đáp mà hỏi lại,“Nghi ngờ cậu cái gì?”
Hoàng Đan không thích hướng đi của vấn đề này, cậu trông cậy vào có thể biết được một ít thông tin từ chổ người đàn ông,“Tôi không biết.”
Thích Phong cười nói,“Cậu thật sự rất biết điều.”
Những lời này là châm chọc nghĩa xấu, rất rõ ràng.
Hoàng Đan lại không để ý,“Đêm đó tiệm tạp hóa bị trộm, chuyện Chu Dương đến đây mua đồ anh cũng biết?”
Thích Phong không nói một lời.
Hoàng Đan không nháy mắt liếc nhìn người đàn ông,“Tôi nói không phải anh từ chỗ Chu Dương nghe được, mà là anh tận mắt nhìn thấy, đêm đó anh cũng đi ra.”
Trong tay của cậu không có manh mối, chỉ là đang thử.
Có thể có thu hoạch hay không, toàn phải xem phản ứng người đàn ông khi nghe đến câu này
Thích Phong chỉ đứng dậy tới gần, một tay bắt lấy tóc trên trán thanh niên kéo xuống phía sau:“Vật nhỏ, cậu điều tra tôi.”
Hoàng Đan sửng sốt,“Không có.”
Thích Phong hừ lạnh,“Còn nói không có, cậu là tên lừa đảo.”
Hoàng Đan buông xuống mí mắt,“Tôi sợ anh không vui.”
Lúc này đổi lại là Thích Phong sửng sốt.
Tóc Hoàng Đan bị nắm, có chút đau, giọng nói cậu không vững vàng,“Vụ án ăn trộm của nhà tôi không tiến triển ra được bao nhiêu manh mối, tôi muốn tự đi tìm manh mối.”
Cậu thở dài,“Người trên công trường nhiều lắm, tôi không có cách nào, chỉ có thể một loại trừ từng người, không riêng gì anh, người khác cũng vậy, tôi đều điều tra.”
Thích Phong cảm thấy người này thật có năng lực, thỉnh thoảng cho hắn nghe một truyện cười, lúc này hắn lại cười lên tiếng, khi nói chuyện hàm răng đều nghiến vào nhau:“Cậu can đảm thật, còn tự mình tìm manh mối, cậu không sợ về trời à?”
Hoàng Đan nói,“Anh lo lắng cho tôi.”
Thích Phong châm chọc hừ một tiếng,“Tôi ăn no rửng mỡ chắc?”
Hoàng Đan nhíu mi, tay đè lại tay người đàn ông,“Anh đừng nắm tóc tôi, đau.”
Thích Phong nhìn chằm chằm nửa ngày,“Đừng nói sang chuyện khác, nhóc con cậu còn tra xét cái gì? Từ lúc nào bắt đầu?”
Hắn đột nhiên tức giận lên, gầm nhẹ lên tiếng:“Móa, cậu đừng nói cho tôi biết, ngay từ đầu cậu tiếp cận tôi, động cơ đã không thuần túy, cậu đang lợi dụng tôi.”
Hoàng Đan nghĩ nghĩ, cam chịu.
Lồng ngực Thích Phong bị một ngọn lửa vô danh chiếm đoạt, sức lực trên tay hắn tăng mạnh khiến thanh niên bị bắt buộc phải ngẩng đầu lên,“Hỏi cậu đó.”
Hoàng Đan đau mau khóc,“Anh cúi đầu thấp xuống chút.”
Thích Phong nghĩ, cậu mẹ nó còn dám ra lệnh cho tôi, kết quả chờ hắn kịp phản ứng, đầu đã cúi thấp xuống rồi.
Cái này không đúng, rất quỷ dị.
Hoàng Đan sờ sờ tóc người đàn ông, lau mồ hôi trên chóp mũi của hắn, trong giọng nói mang theo khóc nức nở,“Nhỏ chút, ba mẹ tôi ở dưới lầu sẽ nghe thấy đó.”
Thích Phong nhìn trong mắt thanh niên thấy được bản thân mình, rất kỳ diệu.
Ngay sau đó, hắn bắt lấy tay thanh niên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...