Tôi Có Một Bí Mật

Hiện tại đã là đêm khuya, một chút tiếng vang cũng sẽ bị phóng đại rất to.

Hoàng Đan đột nhiên nghĩ đến, từ lúc Tôn Tứ Khánh mở cửa ra, cho đến lúc phát hiện bác gái Lưu chết, rồi khi cậu nói chuyện với Tôn Tứ Khánh, Tôn Tứ Khánh đi gọi bác trai Lưu, thực ra đều xảy ra trong thời gian rất ngắn.

Trong lúc này cậu không có nghe thấy tiếng động mở cửa của nhà ai, cũng không nghe được tiếng bước chân vang lên trong hành lang.

Tuy nhiên, nếu hung thủ để chân trần đi lên xuống lầu, tiếng động sẽ rất nhẹ, nhân lúc bọn họ đang tạo ra tạp âm, hoàn toàn có thể toàn thân trở ra.

Nói cách khác, hung thủ đã sớm rời đi.

Hoàng Đan có chút phiền muộn, trước tiên cậu nên mở cửa chạy ra ngoài mới đúng, bỏ lỡ một lần cơ hội có thể phát hiện ra hung thủ rồi.

Tôn Tứ Khánh nhìn ra suy nghĩ của cậu, “Cậu cũng đã giữ lại được một mạng.”

Hoàng Đan nâng bác trai Lưu dậy,“Cái gì?”

Tôn Tứ Khánh chưa hoàn hồn, ông ta nhìn mặt đất mắng một cái, “Nếu đuổi theo, hung thủ còn có thể để cậu sống à?”

Hoàng Đan không nghĩ đến chuyện đó, cậu tỉnh táo lại, suy nghĩ tỉ mỉ một chút, đèn cảm ứng trong hành lang lấp la lấp lóe, chỉ bằng một mình cậu, cho là đúng lúc đuổi theo được, cũng không biết nên đi trên lầu, hay là xuống dưới lầu, sẽ vẫn bỏ qua như thường.

Đối với sự hiểu biết về nơi này của hung thủ, ném xong giày mới đi, cố ý quấy rầy người trong cửa, rất điên cuồng.

Hoàng Đan nhìn Tôn Tứ Khánh bên cạnh một cái, có thể loại trừ vì buổi tối đối phương vẫn ở cùng một chỗ với mình, nên không thể đem thi thể bác gái Lưu đặt ở cửa, ném dép lên xuống không ngừng được.

Chỉ là không biết hành vi quỷ dị đêm đó Tôn Tứ Khánh là làm sao thôi.

Hơn nữa, thời điểm ông Trương và nguyên chủ chết, Hoàng Đan chưa đến thế giới này, Tôn Tứ Khánh rốt cuộc có liên quan đến cái chết của bọn họ hay không, hay là đã biết cái gì, trước mắt khó mà nói.

Đầu óc Hoàng Đan có chút loạn, bác trai Lưu nói buổi sáng bác gái Lưu đã đi khỏi nhà, thi thể lại bị phát hiện trước cửa nhà Tôn Tứ Khánh, không biết người đã chết lúc nào, cậu không phải pháp y, chỉ có thể đợi cảnh sát đến đây.

Tôn Tứ Khánh thở ra một hơi,“Bây giờ làm thế nào đây?”

Hoàng Đan nói,“Báo cảnh sát.”

Tôn Tứ Khánh xoa mặt,“Tiểu Quý, lúc cảnh sát hỏi cậu, cậu phải làm chứng cho tôi đó, việc này không liên quan gì với tôi hết, xui xẻo nhất vẫn là tôi, vô duyên vô cớ lại bị dính xu!”

Hoàng Đan nói,“Được ạ.”

Tôn Tứ Khánh xem xem thi thể trên mặt đất, phản ứng rất gay gắt,“Mẹ nó, lầu trên lầu dưới, còn rất nhiều chỗ, đặt thi ở chỗ nào chả được, tại sao lại cố tình để ở trước cửa nhà tôi chứ?”

Hoàng Đan thử hỏi,“Có phải kẻ thù của chú không?”

Tôn Tứ Khánh không chút nghĩ ngợi nói,“Kẻ thù? Tôi làm gì có kẻ thù chứ.”

Hoàng Đan nói,“Chú Tôn, trên miệng người không có cửa đâu, có đôi khi nói gì đó, đắc tội người ta, ngay cả bản thân cũng không biết.”

Tôn Tứ Khánh không nói tiếp,“Khoan hãy nói, nhanh chóng giúp tôi chuyển thi thể đi đi.”

Hoàng Đan nâng chân bác trai Lưu cõng người vào bên trong nhà,“Con cõng ông cụ vào phòng, chú cõng bác gái dưới đất đi.”

Tôn Tứ Khánh không cõng, trực tiếp thô lỗ nắm hai cánh tay bác gái Lưu kéo về phía trước, dùng lực kéo vào trong nhà,“Mẹ nó, bình thường nhìn bà chị này như da bọc xương, sao lại nặng vậy trời?!”

Hoàng Đan nhìn thấy Tôn Tứ Khánh rất tùy ý ném bà cụ dưới đất, cậu nhíu mi,“Chú Tôn, người chết là lớn nhất.”

Tôn Tứ Khánh thở ra một hơi, hơi rượu lên đỉnh đầu, ông ta có chút choáng, dứt khoát ngồi một mông xuống đất,“Lời dễ nghe nói thì đừng nói, Tiểu Quý, cậu gọi điện thoại đi.”

Hoàng Đan đỡ bác trai Lưu lên trên giường, cậu sờ túi quần, di động không thấy,“Con để trong nhà chú rồi.”

Tôn Tứ Khánh nói ông ta về nhà lấy,“Chờ đó.”

Hoàng Đan vừa mới chuẩn bị đỡ bác gái Lưu đến trên sô pha, thì nghe thấy tiếng la của Tôn Tứ Khánh ở bên ngoài, cậu vội vàng chạy ra,“Làm sao vậy?”

Tay Tôn Tứ Khánh chống vịn tường bò lên, ông ta té một cái không nhẹ, trong miệng hùng hùng hổ hổ, tay xoa xoa quần đùi,“Dưới đất tại sao lại ướt như thế?”

Hoàng Đan đạp mấy cái đèn cảm ứng mới sáng lên, cậu thấy một vũng nước nhỏ, ở bên trái trước cửa nhà Tôn Tứ Khánh,“Vừa rồi có không?”

Tôn Tứ Khánh nói không chú ý,“Vừa ra đã thấy một màn kia, làm sao mà còn tâm trạng để ý.”

Hoàng Đan quay đầu nhìn đôi vợ chồng trong nhà, phát hiện quần áo trên người bác gái Lưu đều khô ráo,  tầm mắt cậu dời xuống, mắt hơi hơi trợn mắt,“Dép trên chân bác gái đâu?”

Tôn Tứ Khánh xoa eo tiến vào, nghe được câu nói của cậu, theo bản năng nói,“Không phải trên chân bà chị ……”

Tiếng nói ông ta ngưng bặt, trên chân thi thể chẳng có gì cả.

Bên trong phòng khách có bốn người, một người chết, một người hôn mê, hai người đứng, không khí quỷ dị không nói nên lời.

Không ai biết, có phải còn có một người ở đây, ở chỗ nào đó hay không.

Tầm mắt Hoàng Đan nhìn chung quanh sô pha, tìm kiếm phòng khách, cậu xoa mi tâm, ý thức được mình không chú ý đến chân bác gái Lưu,“Chú Tôn, con cõng bác trai vào phòng, chú ở phía sau.”

Tôn Tứ Khánh liếm khóe miệng phát khô,“Đúng, tôi ở phía sau, tôi kéo cánh tay bà chị vào trong nhà, khi tới cửa vấp một cái, tôi dùng sức kéo bà chị……”

Ông ta hô to,“Dép rơi ở cửa!”

Hoàng Đan và Tôn Tứ Khánh liếc nhìn nhau, hai người đều chạy ra bên ngoài,  cắm đầu vào trong hành lang tối như mực.

“Tôi ( con) đi lên trên lầu!”

Hai người Hoàng Đan và Tôn Tứ Khánh trăm miệng một lời, lại đồng thời dừng ở tại chỗ, lấy bọn họ làm trung tâm, hình thành một loại giằng co âm trầm trong không khí.

Dường như có người thứ ba đứng trong góc, hoặc là lẳng lặng đứng trên bậc thang nhìn bọn họ, chưa từng không rời đi, vẫn ở chỗ đó.

Mùa hè ban đêm, vẫn nóng, nhưng cứ thế bị buộc phải ra mồ hôi lạnh cả người.

Hoàng Đan nói,“Con xuống dưới lầu.”

Tôn Tứ Khánh giữ chặt cậu,“Tiểu Quý, chú cảm thấy, hay là thôi đi, báo cảnh sát trước đã.”

Sức lực kéo Hoàng Đan rất lớn, cậu tránh thoát không ra,“Được rồi.”

Trong hành lang yên tĩnh lại, Hoàng Đan nhìn lên trên xem, lại nhìn xuống dưới, nghĩ đến chỉ trong vòng mấy phút, từ đầu tới cuối hung thủ đều ở đây, hoàn toàn không rời đi, thì cảm thấy một luồng khí lạnh chui vào trong cổ, cậu rùng mình một cái.

Người đáng sợ hơn quỷ.

Tôn Tứ Khánh kéo Hoàng Đan vào nhà mình, tìm được di động gọi cảnh sát, bọn họ đều có chút mệt, một chốc không biết nên nói gì.

Hoàng Đan mở đèn pin di động ra, ngồi ở cửa xem xét, cậu điều tra được một chút dấu vết, nghi ngờ nước dưới đất ở dưới đất là do hung thủ dùng giày ướt ném lên, rơi xuống, rồi lại ném lên……

Lúc ấy bác gái Lưu mặc quần dài, ống quần rất rộng, che chân, với gốc độ của Hoàng Đan, cũng không thể nhìn cẩn thận, lại là chuyện bất thình lình xảy ra, suy nghĩ rất loạn, không có thời gian từ từ làm rõ được.

Hiện tại Hoàng Đan suy đoán, đôi dép lê trên chân bác gái Lưu mang chính là của ông Trương khi chết đã mang, nếu không bác trai Lưu sẽ không sợ hãi như thế, còn bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.

Chỉ là không biết, đôi dép hung thủ ném và đôi trên chân bác gái Lưu mang trước đó có phải là một đôi hay không, giả thiết là, tại sao đối phương tự mang dép cho bác gái Lưu rồi còn mạo hiểm đến lấy đi?

Làm như vậy, là để cho ai xem?

Cũng không đến mức chỉ đơn thuần đùa dai, muốn hù dọa bọn họ chứ?

Hoàng Đan đứng lên, tránh được nước dưới đất,“Chú Tôn, con định đi lên lầu trên rồi xuống lầu dưới xem xem một chút, chú đi không?”

Tôn Tứ Khánh nói ông ta không đi,“Cậu cũng đừng có đi, biết điều đợi một chút, cảnh sát sẽ đến ngay thôi.”

Hoàng Đan mím môi, vụ án trước đó chưa phá, cảnh sát điều tra được thứ gì, nhất định sẽ không tiết lộ cho dân chúng nhỏ như cậu biết, cậu phải tự mình điều tra trước, có thể điều tra được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Tôn Tứ Khánh kéo thanh niên về, hổn hển khó thở gầm nhẹ,“Tôi nói cậu không nghe thấy hả? Đừng có đi!”

Hoàng Đan nói,“Tự con đi.”

Đôi mắt Tôn Tứ Khánh hung bạo,“Đi cái gì mà đi, không muốn sống nữa hả?”

Hoàng Đan nheo mắt,“Chú Tôn, chú biết……”

Mặt Tôn Tứ Khánh xanh trắng lớn tiếng đánh gãy, bọt nước miếng phun ra,“Bố mày không biết gì cả!”

Xô đẩy trong nhà, Hoàng Đan bị Tôn Tứ Khánh đẩy đụng lên vách tường, đầu phát ra tiếng ‘Đông’ vang dội, vừa vặn đụng tới miệng vết thương, cậu không đau, nhưng mắt đầy ngôi sao.

Tôn Tứ Khánh xấu hổ đầy mặt,“Tiểu Quý, chú cũng là lo lắng cậu thôi.”


Hoàng Đan nói cậu biết.

Tôn Tứ Khánh nhìn thanh niên không sao, ông ta không nói nữa, chỉ là nói,“Tóm lại cậu ở chỗ tôi đợi đi.”

Hoàng Đan đứng ở ban công nhìn xuống, trong cư xá lặng như tờ một mảnh, các hàng xóm không phải đang trong giấc ngủ, thì là từ trong giấc mơ đi ra, chuẩn bị đi vào lại, ai cũng không biết có người chết.

Tầm mắt trong lúc vô tình liếc động chợt ngừng lại, Hoàng Đan thấy ban công nhà bác trai Lưu, ngọn đèn phòng khách tràn ra một ít, chiếu sáng một khu vực nhỏ, trên ban công có một hàng cây lớn, côn trùng trốn ở trong nhánh cây và phiến lá không còn chỗ núp, tay chân luống cuống kêu bạn đồng hành, chạy bộ suốt đêm tìm nhà mới.

Tay Hoàng Đan chống lên mặt bàn, nửa thân mình lộ ra, nơi này là tầng ba, dưới đất là bãi cỏ, góc tường có cây ống nước, cậu đang tự hỏi, có thể thực hiện động tác ôm trên ống nước bò xuống hay không.

Giọng nói Tôn Tứ Khánh truyền từ phía sau,“Cậu làm gì đó?”

Hoàng Đan nói,“Con đang thử nghĩ xem có thể từ bên này leo qua ban công nhà bác trai hay không.”

Tôn Tứ Khánh đi tới, đứng ở bên cạnh nhìn lại,“Còn phải xem là ai, chú có thể, cậu thì không được.”

Hoàng Đan nghiêng đầu nhìn người trung niên,“Phải không?”

Tôn Tứ Khánh cười,“Tay chân không linh hoạt, sức cơ thịt và chân không đủ, trèo lên, cũng không đến nổi đối diện, dù có nghị lực và lòng gan gạ cũng không được, còn phải có kỹ xảo.”

Ánh mắt Hoàng Đan lóe lên, cậu cố ý dùng giọng điệu nghi ngờ,“Chú Tôn, chú thật có thể trèo qua sao? Không thể nào đâu?”

Tôn Tứ Khánh nghiêng mắt, mùi rượu trong miệng chưa tan, rất nồng,“Sao nào? Không tin à? Xem này!”

Hoàng Đan nhìn Tôn Tứ Khánh lên ban công, nhanh nhẹn bắt lấy ống nước, chân vững vàng cuốn lấy không để bản thân ớt xuống, ông ta bỗng nhiên nghiêng người nhảy qua, tay nắm cửa sổ đối diện, rồi lại nhảy trở về.

Tôn Tứ Khánh hơn bốn mươi tuổi, còn có thể làm kiểu động tác nguy hiểm này, cũng không cần cố hết sức, cuộc sống người từng trải ở đó, thoạt nhìn lão luyện hơn người trẻ tuổi rất nhiều.

Hoàng Đan không được, cậu không có kinh nghiệm.

Tôn Tứ Khánh nhảy vào, đứng vững vàng cơ thể mình, thở hổn hển,“Thế nào? Chú không lừa cậu chứ?”

Hoàng Đan nói,“Thật lợi hại.”

Trên mặt Tôn Tứ Khánh có biểu cảm đắc ý,“Đừng thử lung tung, từ tầng ba mà ngã xuống, vận may mà không tốt, mạng nhỏ cũng không còn.”

Hoàng Đan lôi thứ tự tầng này ra, nhà Tôn Tứ Khánh sát bên cạnh bác trai Lưu, nhà hai bác Lưu sát bên nhà ông Trương, vậy có có thể từ ban công nhà bác trai Lưu leo qua nhà ông Trương hay không?

Tôn Tứ Khánh trở lại phòng khách, còn không quên kêu Hoàng Đan lại.

Thời gian giây phút trôi qua, tính từ lúc phát hiện thi thể của bác gái Lưu, đã qua hai mươi phút, cảnh sát vẫn chưa tới, nhưng thần kinh căng thẳng bất tri bất giác đã được lơi lỏng, cảm giác mệt mỏi thổi quét đến.

Tôn Tứ Khánh ngáp, ông ta ngồi ở trên ghế, hai cái chân để lên trên bàn, chưa đầy một lúc hai mắt bị cồn ảnh hưởng đã nhắm lại, ngáy khò khò.

Hoàng Đan,“……”

Rượu chưa uống xong, ly đặt ở vị trí ban đầu, trong đĩa còn một ít đậu phộng và khô bò vụn, nếu không phải xảy ra chuyện, hiện tại Hoàng Đan đã về nhà mình ngủ, còn Tôn Tứ Khánh cũng uống say không còn biết gì.

Hoàng Đan đến cách vách, bác trai Lưu còn chưa tỉnh, ông cụ cứ nằm ở trên giường như vậy, cổ khô cằn, vừa thon vừa dài, giống rễ cây già.

Đắp thảm mỏng cho ông cụ, Hoàng Đan đến phòng khách xem bạn già của ông cụ.

Đôi mắt bác gái Lưu còn mở to, Hoàng Đan đối diện với bà cụ,“Bác gái, nghe bác trai nói buổi sáng bác đi ra ngoài, là muốn đi đến thăm con trai, không gặp được thì trong lòng không yên đúng không ạ? Chờ bác trai tỉnh lại sẽ liên hệ anh ta, đến lúc đó anh ta sẽ trở về, bác cũng có thể an tâm rời đi rồi.”

Dứt lời, Hoàng Đan đưa tay vuốt mắt bác gái Lưu, lần này mắt đã nhắm lại.

Hoàng Đan đi ban công, từ bên này của bác trai Lưu có thể nhìn thấy ban công nhà ông Trương, cửa sổ đang mở ra, bên trong tối như mực, không có một tia ánh sáng.

Cậu không tùy tiện thử leo qua đối diện, chỉ đứng ở góc độ này nhìn một hồi lâu.

Nhà bác trai Lưu ở giữa nhà của Tôn Tứ Khánh và ông Trương, ban công nhà ông cụ nối liền với hai nhà, mỗi tầng lầu đều giống nhau.

Ban công Triệu Hiểu tầng bốn nối liền ban công của Hoàng Đan với vợ chồng Lý Thuận và Chu Xuân Liên.

Vị trí tầng năm kia của Vương Chí.

Có người có thể từ nhà này leo qua nhà khác, rất nhẹ nhàng.

Hoàng Đan không biết những manh mối này hữu dụng hay không, cậu chỉnh lý trước rồi tính sau.

Cửa mở ra, Hoàng Đan mơ hồ nghe thấy được tiếng động gì đó, là từ trên lầu truyền xuống tới, cậu chạy một hơi đến tầng bốn, lại lên tầng năm, trên đường đi im ắng, chỉ có tiếng thở dốc của một mình cậu.

Hoàng Đan lau mồ hôi trên mắt, cậu leo lên trên, đẩy ra cửa sân thượng ra, gió đêm nóng ướt đập vào mặt, thổi dính ướt mặt của cậu, vừa khô vừa khó chịu.

Trên sân thượng treo rất nhiều dây phơi đồ, có dây thép, cũng có dây thừng, xiêu xiêu vẹo vẹo, phía trên có treo mấy bộ quần áo, đêm hôm khuya khoắt nhìn, giống như là có người đứng ở nơi đó vậy.

Hoàng Đan giơ di động lên, đèn pin phát sáng quét xung quanh, không thấy được bóng người nào, cậu đẩy quần áo đi về phía trước, thật nếu phải đấu trực diện với hung thủ, bản thân cũng không cần sợ.

Thời gian rời khỏi thế giới này chưa đến, Hoàng Đan có được thân thể không chết.

Tuy nhiên, nếu bị mổ xẻ, thân thể có liền lại hay không thì mà khó nói, Hoàng Đan không tự giác suy nghĩ miên man, rồi ngừng lại trong giây lát, cậu không cẩn thận đá trúng một cục đá nhỏ.

Cúc đá nhỏ bay ra xa, rơi ở góc hẻo lánh, khi rơi xuống đất nháy mắt phát ra tiếng vang dòn giã.

Hoàng Đan ngừng thở, từng bước đến góc hẻo lánh đó, cậu nghe thấy được gió thổi lay động dây phơi đồ, nghe thấy được tiếng tim mình đập, giày thể thao chạm mặt đất.

Ánh sáng đèn pin chiếu thẳng qua, góc hẻo lánh hoàn toàn bại lộ ra trước mắt Hoàng Đan, cái gì cũng không có.

Một giọt mồ hôi lạnh lướt qua lưng, Hoàng Đan thò tay đến phía sau, cách T shirt gãi gãi, cậu nhíu lại mi tâm nhìn chung quanh, có chút thất vọng, theo sau mà đó là nặng nề.

Nguyên chủ mới đến không bao lâu, thời gian Hoàng Đan đến càng ngắn, rất dễ nhận thấy, hung thủ quen thuộc nơi này hơn hai người họ cộng lại, ẩn núp rất kỹ, cậu không tìm thấy được.

Hoàng Đan rời khỏi sân thượng, lúc xuống đến tầng bốn, có người sau lưng đẩy cậu một cái, cả người cậu đổ về phía trước, trực tiếp lăn xuống mấy bậc thang, té vào trong hành lang, không một chút chậm trễ nào, cậu lập tức đứng lên chạy lên phía trên.

Tầng năm có tiếng mở cửa, bước chân Hoàng Đan vốn muốn rẽ lên trên sân thượng, nên đứng đối mặt Vương Chí ở cửa.

Vương Chí mở miệng trước,“Qúy Thời Ngọc, cậu ở đây làm gì?”

Hoàng Đan nhìn Vương Chí, không nói lời nào.

Đôi mắt Vương Chí sau kính mắt trợn tròn,“Móa, đầu cậu chảy máu kìa!”

Hoàng Đan không cảm thấy đau, tay lau một cái, nhìn thấy máu mới biết được trán mình bị rách, cậu tùy ý lấy vạt áo lau máu trên tay,“Đã trễ thế này, sao anh lại đứng ở cửa?”

Mắt Vương Chí trợn trắng,“Tôi phải hỏi cậu mới đúng.”

Mặt Hoàng Đan không chút thay đổi,“Là tôi hỏi anh trước.”

khuôn mặt Vương Chí tươi cười,“Làm gì nghiêm túc thế, rất dọa người đó.”

Cậu ta tháo kính mắt xuống, vuốt mất sợi tóc trên trán rồi đeo lên,“Buổi tối làm ăn được hơn ban ngày, chỗ tôi đang bận rộn lắm, đến rạng sáng còn phải nghiên cứu đăng từ khóa, điều chỉnh giá cả này nọ trong tiệm một chút, chuyện rất nhiều, không đến hai ba giờ là không ngủ được.”

Hoàng Đan nhìn chằm chằm Vương Chí, không nói gì.

Vương Chí nhún nhún vai,“Vốn tôi định nấu cho mình bát mỳ ăn liền, đột nhiên nghe được tiếng bước chân chạy lên chạy xuống ở bên ngoài, nên tò mò mở cửa xem xem là bệnh thần kinh nào, đã trễ thế này không ngủ còn đi qua đi lại như thế.”

Cậu ta chậc lưỡi,“Nói thật, đêm nay đầu óc tôi cũng bị cửa kẹp, đổi lại là bình thường, tiếng động lớn như vậy, tôi cũng sẽ không ra xem.”

Hoàng Đan nhíu mi tâm lại, trên người Vương Chí mặc một bộ quần áo ngủ siêu nhân, trên chân là dép xỏ ngón, đề phòng và tìm tòi nghiên cứu bên trong mắt cậu rút đi, không phải biến mất, mà là ẩn giấu sâu vào trong.

Vương Chí xuất hiện rất trùng hợp.

Trùng hợp đến mức Hoàng Đan không thể không nghi ngờ cậu ta.

Hoàng Đan xếp anh ta vào người tình nghi thứ nhất,“Vậy anh nhìn thấy gì?”

Vương Chí thò tay chỉ một cái, cười ha hả nói,“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

“Qúy Thời Ngọc, cậu càng ngày càng trâu bò, trên đầu ra máu, lại giống như người bình thường không có việc gì luôn chứ.”

Hoàng Đan không để ý tới trêu chọc của Vương Chí, cậu xem xem thùng giấy chất đống, có lớn có nhỏ, lộn xộn vô cùng,“Mấy thùng giấy này ở đâu có vậy?”

Dáng vẻ Vương Chí không rõ ràng lắm,“Đều lấy từ siêu thị, dùng để đóng gói.”

Tầm mắt Hoàng Đan dừng ở trên mấy thùng giấy khá lớn, không biết suy nghĩ cái gì.


Vương Chí nâng tay ôm bờ vai của cậu,“Đã lúc nào rồi, còn để ý thùng giấy làm cái gì, nhanh chóng theo tôi vào nhà, tôi lau máu cho cậu.”

Hoàng Đan bỏ tay Vương Chí ra, xoay người lại cầm thùng giấy, ném từng cái ra bên ngoài.

Vương Chí lờ mờ đầy mặt,“Này, Qúy Thời Ngọc, cậu phát điên cái gì vậy?”

Hoàng Đan không đáp lại, tốc độ cậu càng nhanh hơn, chỉ chốc lát sau chưa đụng được một thùng giấy cuối cùng.

Vương Chí giữ chặt Hoàng Đan,“Anh bạn, đầu bị đụng choáng váng rồi sao?”

Hoàng Đan dùng chân đá thùng giấy, cậu không lộ ra bao nhiêu thất vọng, trong dự kiến không thu hoạch được gì.

Sở dĩ làm như vậy, là muốn quan sát vẻ mặt Vương Chí.

Hoàng Đan giương mắt nhìn Vương Chí, tầm mắt lướt qua cậu ta, dừng ở cửa hộ 501 sau lưng cậu ta.

Vẫn không có.

Nhà Vương Chí ở giữa, có thể từ ban công cậu ta leo qua hộ 501.

Hoàng Đan vào nhà Vương Chí, đi thẳng đến ban công.

Vương Chí lộ ra thân mình kéo Hoàng Đan về,“Qúy Thời Ngọc cậu điên rồi hả!”

Hoàng Đan đi xuống xem, độ cao tầng năm và tầng ba cũng không khác nhau, ở dưới lầu như một cái động đen sâu không thấy đáy, châm ngòi sợ hãi trong lòng người.

Vương Chí hùng hùng hổ hổ,“Nhìn cái rắm, mau trở về.”

Hoàng Đan phát giác Vương Chí không thích hợp, chân cậu ta đang run, thân mình cũng vậy,“Anh sợ độ cao sao?”

Mặt Vương Chí đỏ lên,“Đúng thì sao nào, tôi sợ độ cao đó.”

Hoàng Đan nhìn cậu ta, không nói một lời.

Vương Chí cắn răng,“Muốn cười thì cười đi, đừng nhịn.”

Hoàng Đan nói,“Không đáng cười.”

Vương Chí sửng sốt, liếc cậu một cái,“Qúy Thời Ngọc, cậu không phải người bình thường.”

“Anh hai ơi, cậu không sợ đau, hay là không biết đau vậy hả? Máu đang chảy xuống mi mắt cậu rồi kìa, cậu còn có thể dồn ép hỏi tôi nữa à.”

Hoàng Đan không thể bị người khác phát hiện chuyện bản thân không có cảm giác đau, cậu nhíu mi, bày ra dáng vẻ khó chịu,“Chạy tới chạy lui, quên đau.”

Vương Chí giơ ngón tay cái lên với cậu,“Giỏi thật !”

Hoàng Đan không để Vương Chí xử lý miệng vết thương cho cậu, tự cậu đến nhà vệ sinh nhìn gương làm.

Mặt mũi người trong gương bầm dập, trán bị vỡ, rớt một lớp da.

Hoàng Đan dùng thuốc của anh Tam, cậu cuộn ống quần lên nhìn đầu gối, hai bên đều xanh tím một mảng lớn, rỉ máu, cánh tay cũng bị trầy mấy chỗ, nhìn thấy mà giật mình.

Không có cảm giác đau, Hoàng Đan xử lý rất nhanh, giống như đang đối đãi với một bức tượng điêu khắc thạch cao vậy.

Vương Chí đẩy cửa tiến vào,“Muốn tôi giúp cậu không?”

Hoàng Đan nói không cần, cậu buông ống quần xuống, thẳng lưng nhìn Vương Chí.

Vương Chí không cười,“Qúy Thời Ngọc, ánh mắt cậu nhìn tôi rất quái lạ.”

Hoàng Đan nói,“Không có.”

Vương Chí thu lông mi, đầu nhỏ, khí thế hùng hổ,“Cậu dám nói không có một chút nào không?”

Hoàng Đan nói,“Tôi bị người ta đẩy xuống.”

Vương Chí hít một hơi,“Móa nó, vậy còn chờ cái gì, nhanh chóng gọi 110 đi!”

Hoàng Đan nói gọi rồi,“Bác gái Lưu chết rồi.”

Mặt Vương Chí đầy kinh ngạc, hơn nửa ngày cậu ta mới lẩm bẩm nói,“Lại chết một người nữa.”

Hoàng Đan vẫn đang nhìn chằm chằm Vương Chí, cậu kể hết quá trình mọi chuyện một lần.

Vương Chí không ngừng gãi cánh tay, mặt trắng như ma vậy,“Móa nó, tôi xem phim kinh dị cũng chưa từng bị hù đến như thế này đâu, nghe cậu nói cái chết của bác gái, thiếu chút nữa bị hù tiểu ra quần luôn rồi.”

Cậu ta nói năng lộn xộn, giống như rất khiếp sợ,“Nhà ở đay tuy cũ một chút, nhưng sao lại đột nhiên quỷ dị như thế? Mẹ nó, tôi ký hợp đồng một năm, sẽ không có chuyện gì chứ?”

Hoàng Đan nói,“Người đẩy tôi không phải ở tầng năm thì là ở sân thượng.”

Vương Chí xoay cổ,“A, cậu nói cái gì?”

Hoàng Đan không lặp lại, cậu nhìn về phía cửa sổ,“Cảnh sát đến rồi.”

Vương Chí vội vàng nói, “Đợi tôi, tôi đi xuống với cậu.”

Hoàng Đan xem cậu ata một cái,“Anh không phải rất sợ sao?”

khóe miệng Vương Chí giật nhẹ,“Người nhiều không có việc gì mà, đi thôi đi thôi.”

Cảnh sát vừa đến, hàng xóm láng giềng liền lục tục đi ra.

Mọi người biết bác gái Lưu gặp chuyện không may, nhất thời rơi vào bên trong khủng hoảng.

Lại là tầng ba.

Hoàng Đan phát hiện Lý Thuận và Chu Xuân Liên đều không xuống lầu, Triệu Hiểu cũng không ở đây.

Vương Chí cũng phát hiện,“Đứa trẻ hộ 403 nhỏ như vậy, người lớn sẽ không rời khỏi, Triệu Hiểu cũng không thích xem náo nhiệt.”

Hoàng Đan đi theo nói chuyện với Tôn Tứ Khánh, Vương Chí đi cùng cậu, còn cười tủm tỉm chào hỏi, rất không thích hợp.

Tôn Tứ Khánh không có thiện cảm với Vương Chí, cũng viết ở trên mặt, ông ta kéo Hoàng Đan đến một bên, thấp giọng nói,“Không phải cậu kể hết mọi chuyện cho thằng nhóc kia biết hết rồi đó chứ?”

Hoàng Đan nói,“Con nói rồi.”

Mặt Tôn Tứ Khánh vặn vẹo, muốn nói cái gì lại chưa nói, đổi chuyện khác,“Không nghe lời người già, chịu thiệt ngay trước mắt, hiện tại thấy chưa!”

Hoàng Đan nói,“Không phải con tự té.”

Sắc mặt Tôn Tứ Khánh đổi đổi,“Vậy là mạng cậu thật sự rất lớn.”

Ông ta hạ thấp âm lượng,“Nhìn thấy được mặt người không?”

Hoàng Đan nhìn Vương Chí, Vương Chí nhìn cậu nhếch miệng, cậu thu hồi tầm mắt,“Không thấy được, từ sau lưng thôi, con đi lên tìm, chỉ thấy Vương Chí.”

Tôn Tứ Khánh không nhìn Vương Chí, ông ta hừ lạnh,“Tự cầu thêm phúc đi.”

Cảnh sát che giấu nguyên nhân tử vong của bác gái Lưu, vụ án trước đó chưa điều tra rõ ràng cũng không lộ ra, sợ dẫn tới khủng hoảng trong dân cư.

Hoàng Đan chỉ biết bá gái Lưu không có vết thương bên ngoài, không rõ rốt cuộc bà cụ chết thế nào.

Ngày hôm sau, Hoàng Đan và Tôn Tứ Khánh đều bị dẫn đi lấy khẩu cung.

Tôn Tứ Khánh ngồi ở trên bậc thang hút thuốc,“Tiểu Quý, thế nào? Bọn họ có làm khó cậu không?”

Hoàng Đan nói không có,“Con nói những gì con biết.”

Tôn Tứ Khánh phun đàm ra, lấy đế giày chà chà,“Vậy là được rồi, chuyện vụ án để bọn họ lo, cái này bọn họ phải bận rộn rồi, một người không điều tra rõ, lại thêm một hàng xóm nữa.”


Trong lời ông ta có châm chọc,“Dù sao chuyện  cũng không liên quan đến chúng ta.”

Hoàng Đan nói,“Sẽ có người bởi vì chuyện này mà chuyển đi sao?”

Tôn Tứ Khánh nói,“Cái này phải xem là có điều kiện hay không, đa số là sẽ không dọn, bất luận là cái chết lão Trương, hay cái chết bà chị, đều không liên quan gì đến bọn họ.”

Ông ta nhìn xa xa,“Với lại, rất nhiều người ở nơi đó hơn nửa đời người rồi, cậu muốn bọn họ dọn đến chỗ nào được đây?”

Hoàng Đan nói,“Vậy còn chú?”

Tôn Tứ Khánh nói,“Tôi? Ở chán thì dọn thôi.”

Hoàng Đan đột ngột hỏi,“Chú Tôn, Tiểu Kiệt học ở trường nào?”

Động tác hút thuốc Tôn Tứ Khánh chợt ngừng, lại tiếp tục, nhìn hư không phun một ngụm  sương khói lớn,“Cậu hỏi thằng nhóc đó làm gì? Ăn no rửng mỡ à?”

Hoàng Đan nói,“Tùy tiện hỏi thôi.”

Tôn Tứ Khánh buồn phiền hút thuốc, hút xong một hơi cuối cùng thì bắn gạt tàn ra xa,“Đừng xen vào việc của người khác.”

Hoàng Đan không nghe được thông tin mình muốn, cậu thở dài, mọi chuyện còn chưa xong.

Không biết kế tiếp sẽ là ai.

Khi trở về, Hoàng Đan gặp Chu Xuân Liên ở trong hành lang, chị ta đang nâng xe đẩy trẻ xuống từng bậc thang, khi ngẩng đầu lộ ra nụ cười,“Tiểu Quý, trở lại rồi sao.”

“Chị Chu, em giúp chị.”

Chu Xuân Liên từ chối,“Cảnh sát nói thế nào?”

Hoàng Đan nói,“Chỉ hỏi mấy vấn đề, em không biết nhiều lắm.”

Chu Xuân Liên đi xuống dưới,“Người đang sống tốt như vậy, nói không còn là không còn, cảm giác giống giấc mơ thật.”

Chị ta dừng ở trong hành lang tầng hai, ngừng nghỉ nói,“Chị ấy là người tốt, lại không có được báo ứng tốt, ông trời thật không có mắt.”

Hoàng Đan nhìn bóng dáng gầy yếu, phát hiện khi chị ta nâng xe đẩy trẻ, mạch máu mu bàn tay đều nổi lên,“Cảnh sát sẽ điều tra rõ thôi.”

Chu Xuân Liên nói chỉ mong là vậy,“Đúng rồi, Tiểu Quý, người nam tầng năm kia đang chờ cậu ở cửa đó.”

Hoàng Đan vừa nghe đã biết là ai, cậu hai ba bước lên thềm, khi đến tầng bốn đã đụng phải người đàn ông.

Tay Lục Phỉ đút túi, hắn nhìn xuống, trêu tức nói,“Vài ngày không gặp, cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ hả?”

Hoàng Đan nói,“Bị người ta đẩy.”

Lục Phỉ nhướn mày,“Với đầu óc như cậu, không có gì kỳ quái cả.”

Hoàng Đan muốn cắn hắn một cái, nhịn, sợ hắn đau.

Hai người ăn ý đều không nói chuyện, không khí tiếp tục im lặng.

Tay Lục Phỉ đặt ở trong túi vuốt ve vài cái, đây là động tác vô thức, không xác định có ý nghĩa gì.

Rời đi mấy ngày này, Lục Phỉ sống rất không tốt, có thể nhìn ra từ mí mắt màu xanh của hắn, hàng đêm hắn đều nằm mơ, còn là cùng một giấc mơ nữa chứ.

Trong mộng Lục Phỉ ôm một người, là nam, hắn quen biết, chính là vị bạn học Qúy Thời Ngọc trước mặt này đây.

Bạn học Qúy Thời Ngọc ở trong mơ còn làm lại chuyện đêm đó đã làm, liếm vết muỗi cắn trên tay hắn, đầu lưỡi ấm ấm mềm mềm, xúc cảm giống như từ mu bàn tay hắn tiến vào trong lòng hắn, dẫn đến hắn không có việc gì cũng nhìn đến vết muỗi cắn đó, quái dị không nói nên lời.

Mới đầu rất ghê tởm người, sau đó phát hiện mình đã bị liếm, cắt da cũng không xong, chỉ có thể rửa thêm mấy lần, sau đó…… không hiểu tại sao cảm thấy quen thuộc, còn không tự giác nhớ đến nó nữa chứ.

Lục Phỉ nhận tin bác gái Lưu chết, nên thức đêm làm cho xong công việc, lên chuyến bay sớm nhất trở về.

Hắn vội trở về như vậy, không phải vì bác gái Lưu.

Lục Phỉ nhìn thanh niên mặt mũi bầm dập trước mặt, phát hiện trán cậu còn bị rách, lúc này mới vài ngày thôi, đã xanh tím toàn diện vậy rồi, thật ngốc đến nơi đến chốn mà.

Hoàng Đan nói,“Vết muỗi cắn trên tay anh tan chưa?”

Việc này không đề cập tới còn đỡ, nhắc tới, Lục Phỉ liền không khống chế được,“Tại sao hôm đó lại liếm tôi?”

Hoàng Đan nói,“Nước miếng khử độc.”

Lục Phỉ nhìn cậu như nhìn ngu ngốc,“Khử độc? Bộ cậu chưa từng học hả? Kiến thức thông thường cũng không hiểu? Bản thân nước miếng có độc đó.”

Hoàng Đan nói,“Lấy độc trị độc.”

Lục Phỉ,“……”

Hoàng Đan nói,“Anh tìm tôi sao?”

Lục Phỉ đốt điếu thuốc trên miệng, khuôn mặt bị sương khói che đậy mơ hồ,“Tìm cậu? Đầu óc tôi cũng không bị hư hỏng gì.”

Hoàng Đan nói,“Phải không? Chị Chu nói anh đứng trước cửa nhà tôi.”

Mặt Lục Phỉ không đổi sắc,“Tôi đến tìm Triệu Hiểu.”

Hoàng Đan a một tiếng,“Hôm nay là thời gian làm việc, Triệu Hiểu đang ở công ty, anh không biết sao?”

Thái dương Lục Phỉ thoáng co rút.

Hoàng Đan không tiếp tục chọc thủng tâm tư người đàn ông nữa,“Bác gái Lưu chết rồi.”

Lục Phỉ nhàn nhạt nói,“Người đều sẽ chết.”

Hoàng Đan nói,“Là hắn ta giết.”

Lục Phỉ nói,“Có cảnh sát, ngay cả thường thức cũng không có, đừng quan tâm bậy bạ nữa.”

Hoàng Đan,“……”

Cậu nói,“Cũng là người đã đẩy tôi.”

Tay Lục Phỉ bóp điếu thuốc hai cái, rồi nhét lại trong miệng, ý nghĩa động tác này rất rõ ràng, đại diện cho nôn nóng,“Đừng ở nơi này, chuyển đi đi.”

Theo thói quen hạ lệnh cho cấp dưới, tất cả trong giọng nói đều là bá đạo không cho từ chối.

Hoàng Đan lắc đầu,“Tôi không thể đi.”

Sắc mặt Lục Phỉ tối đen, lạnh lùng nói,“Cậu có ngốc không hả? Không chuyển đi, còn chờ bị người đẩy một lần nữa sao?”

Hoàng Đan lấy chìa khóa mở cửa,“Vào trong ngồi đi, tôi mời anh uống nước ngọt.”

Lục Phỉ nói,“Tôi không có hứng thú.”

Nói là nói như vậy nói, người không đi, cứ đứng ở cửa.

Hoàng Đan đổi dép lê, vừa đi vừa nói chuyện,“Tôi còn có coca, kem, hạt dưa, dưa hấu.”

Mặt Lục Phỉ run rẩy.

Hoàng Đan nghe tiếng bước chân ở cửa, cậu không bất ngờ, lấy nước ngọt từ tủ lạnh ra cho người đàn ông,“Tôi thích nhất cái này.”

Lục Phỉ vặn mở nắp đậy uống một ngụm, ghét bỏ để lên bàn,“Khó uống.”

Hoàng Đan nâng cằm nói,“Lần đầu tiên uống tôi cũng thấy không dễ uống, uống thêm mấy ngụm nữa thì thích luôn.”

Lục Phỉ không nhìn thanh niên, mắt nhìn quét căn nhà,“Còn rất sạch sẽ.”

Hoàng Đan nói,“Tôi không thích bẩn loạn.”

Ánh mắt Lục Phỉ chuyển hai vòng, chuyển tới trên mặt thanh niên, hắn uống hai ngụm nước ngọt, vẫn khó uống,“Chuyện tối hôm qua là sao thế?”

Hoàng Đan nói hết mọi chuyện, một chút cũng không giấu diếm, bao gồm nghi ngờ đối với Vương Chí.

Lục Phỉ để ý thấy thanh niên rất tin tưởng hắn, hắn cảm thấy hoang mang, cảm giác không thể tưởng tượng được, đối với một người cũng không phải là bạn, vậy mà lại cho toàn bộ sự tin tưởng, đầu năm nay đều là loại người càng muốn sống càng phải tinh khôn, hao tâm tổn trí muốn có lợi ích từ chỗ người khác, làm gì còn có người ngốc đến mức này chứ?

Nhưng có chuyện khác khiến hắn càng để ý hơn, một mình dám chạy lung tung, còn muốn đi bắt hung thủ, hắn ném nước ngọt lên trên bàn,“Tại sao cậu không té chết đi?”

Nước ngọt từ miệng chai chảy ra, từ từ sủi bọt khí.

Hoàng Đan nâng chai dậy, lấy khăn lau nước ngọt lau,“ Tình huống lúc ấy đặc thù, hơn nữa, coi như tôi không đuổi theo, cũng sẽ bị đẩy, hung thủ đang cảnh cáo tôi đừng xen vào việc của người khác.”

Nhìn thấy khuỷu tay thanh niên xanh tím, hô hấp Lục Phỉ bị kiềm hãm, huyệt thái dương nhảy một cái, hắn dùng tay ấn, dùng đầu ngón tay bóp vào nhưng vẫn vô dụng.

Ghế dựa bị ném ra bên ngoài, ma sát với mặt đất tạo ra tiếng vang chói tai.

Hoàng Đan không phát hiện Lục Phỉ đứng sau lưng cậu, khoảng cách rất gần, cậu vừa quay đầu, trán đụng vào mũi đối phương.

Mũi truyền đến đau nhức, Lục Phỉ không ngừng hít không khí, cơ thịt cả người cũng bị căng đến cực hạn, hắn che mũi, máu từ khe hở chảy xuôi xuống dưới.

Hoàng Đan đi lấy khăn giấy cho người đàn ông,“Đừng chịu đựng, đau thì khóc đi, tôi sẽ không cười anh đâu.”

Lục Phỉ cau mày, môi mỏng mím lại thành độ cong sắc bén lại chịu đựng, mí mắt hắn nửa khép, đau đớn khiến hắn mất đi năng lực tự hỏi, cả người đều bị vây ở một loại trạng thái không thể nghiêm minh được, bên tai cũng chỉ có một giọng nói.

Hoàng Đan nhìn thấy khóe mắt người đàn ông hồng hồng, có thể là khóc, cậu mím môi, học dáng vẻ người đàn ông đối với mình trong quá khứ, nhẹ giọng dỗ dành nói,“Được rồi, ngoan nào, không khóc.”

Giọng nói dịu dàng bên tai, tràn ngập mê hoặc, có thể kéo tâm hồn người đi, Lục Phỉ kiềm chế tay kia của thanh niên, hơi thở thô nặng, sắc mặt không tốt,“Nói cho tôi biết, cậu mẹ nó đang làm cái gì đó hả?”


Hoàng Đan nói,“Đang dỗ anh đó.”

Lục Phỉ đẩy người ra, tay che mũi, đi một đường chảy máu một đường.

Hoàng Đan giữ chặt người đàn ông ở cửa, lần đầu tiên tỏ tình với hắn,“Lục Phỉ, em không phải gay nhưng em thích anh.”

Lục Phỉ không quay đầu, hắn cười lạnh một tiếng,“Tự mâu thuẫn, xem ra ngữ văn của cậu không đạt tiêu chuẩn rồi.”

Hoàng Đan không nói gì một lát,“Em thích anh, đúng lúc anh là đàn ông, ý này anh có thể hiểu không? Lục Phỉ.”

Lục Phỉ quay đầu, hắn chảy máu mũi, nhịn đau, giọng nói khàn khàn dữ dội, sức mạnh cường đại như cũ, làm người ta lo sợ,“ Người thích tôi rất nhiều, tỏ tình không biết đã từng nghe biết bao nhiêu kiểu rồi, cậu ở trước mặt là thấp kém nhất, lần tới nếu có tỏ tình với người ta, nhớ làm bài trước, đừng để người ta coi mình là đồ ngốc.”

Đây là khi Lục Phỉ sống đến ba mươi tuổi, lại nói ra được một câu ngây thơ như thế này, rất buồn cười, hắn thấy may mắn khi không có cấp dưới mình ở đây.

Hoàng Đan nói,“Xem như tôi chưa nói gì.”

Lục Phỉ tức giận lan tràn,“Cậu chơi tôi?”

Hoàng Đan khoanh tay,“ Không phải anh không thích nghe sao?”

Ánh mắt Lục Phỉ đằng đằng sát khí,“Nhóc con, cậu từng nghe một câu này chưa? Lời nói ra như tát nước ra ngoài, muốn thu cũng không thu về được đâu.”

Câu ngây thơ thứ hai trong ngày, bất quá tam*, sẽ không có lần thứ ba.

* bất quá tam: không hơn ba lần.

Hoàng Đan cười rộ lên,“Tôi lừa anh thôi.”

Lục Phỉ chửi nhỏ một tiếng, cảm giác mình không hiểu tại sao bị nắm cái đuôi, vẻ mặt hắn nóng nảy,“Vốn đã trưởng thành xấu xí, bây giờ còn bị ngã, càng không có cách nào nhìn được.”

Mẹ nó, lần thứ ba! Gặp quỷ rồi!

Lục Phỉ nhớ tới lời người bạn bói cho hắn, khi về nước hắn sẽ gặp được rất nhiều đào hoa, trong đó có một đóa là nhân duyên của hắn.

Xem ra việc này có kỳ quái, gặp mặt nhất định sẽ kêu đối phương bói cho mình thêm một quẻ.

Trong quá khứ bất luận là nam hay nữ, Lục Phỉ đều chưa từng thất lễ, khác thường hết lần này đến lần khác, không cho phép hắn không đối mặt.

Hoàng Đan nhìn ra người đàn ông đang thất thần,“Đừng nên nói bậy bạ, tôi rõ ràng không xấu một chút nào, anh chảy rất nhiều máu mũi, mau trở về cầm máu đi.”

Vì thế Lục Phỉ vừa trở về, lại đi công tác.

Con trai bác trai Lưu là người thành công, nhật lý vạn ky*, cuối cũng gã cũng lộ diện.

* nhật lý vạn ky: luôn có chuyện quan trọng để giải quyết.

Ngày đó sau khi xong xuôi chuyện hậu sự của mẹ mình, thương lượng cảnh sát xong, liền bay trở về, trước khi đi còn chào hỏi các hàng xóm, nhờ hỗ trợ chăm sóc cha già một chút.

Các hàng xóm nhận quà tặng cao cấp, miệng đồng ý.

Thân thể bác trai Lưu không có vấn đề gì, có thể ăn có thể uống, ông cụ ra cửa, chắp tay sau lưng đi dạo trong cư xá, thấy một người, thì vui vẻ đi đến,“Phải tới, ngày mai nhất định phải tới!”

Ông cụ kia không nghe hiểu,“Lão Lưu, ông nói cái gì thế?”

Đôi mắt đục ngầu của bác trai Lưu lóe sáng,“Ngày mai tôi và đồng chí Lý Tuệ Phương kết hôn, bày tiệc rượu ở trong sân nhà chúng tôi, đừng quên đến.”

Ông cụ kia xem như đã nghe hiểu, ngược lại thà nghe không hiểu còn hơn, ông cụ than thở,“Tuệ Phương bà ấy…… Lão Lưu à, ông đau lòng thì đau lòng, ngày vẫn phải qua……”

Lời nói còn chưa dứt, bác trai Lưu đã đi, trong miệng còn hát điệu hát dân gian, trong lòng tốt khỏi phải nói.

Ông cụ kia sửng sốt tại chỗ một lát, ông đuổi theo thì nghe bác trai Lưu gọi người khác lại, nói giống ý như vậy, tinh thần rất phấn chấn.

Rất nhanh, người trong cư xá đều biết bạn già bác trai Lưu vừa đi, ông cụ đau buồn quá độ, điên rồi.

Hoàng Đan nghe việc này, liền đến hộ 302.

Bác trai Lưu ngồi ở trên cửa, nhìn một chỗ không khí cằn nhằn.

Hoàng Đan đứng bên cạnh nghe, cậu nghe đến hết sức, cũng nghe không được hoàn chỉnh, đều là lảm nhảm, ông cụ nói không ngừng hơn nửa đời người, để người nghe sẽ có cảm giác cuộc đời như giấc mộng, không chân thật.

Bác trai Lưu thở thật dài, ông cụ vỗ vỗ bụi trên mông, gù lưng trở về trong nhà.

Cửa đóng lại trước mặt Hoàng Đan.

Cậu nhíu mi tâm một cái, xoay người lên tầng bốn, mở cửa vào nhà,“Anh Tam,bác trai cho rằng bản thân mình đang sống ở mấy chục năm về trước.”

Hệ thống,“Người đều có số mệnh.”

Hoàng Đan nói,“Là đời người sao?  Khi tôi xuyên việt cảm thấy thế giời xuyên việt rất hư ảo.”

Hệ thống,“Cũng đúng, thật thật giả giả chính là đời người.”

Hoàng Đan,“……”

Di động vang, Hoàng Đan nhìn dãy số xa lạ một chút,“Alo.”

Đầu kia cúp.

Hoàng Đan cầm điện thoại để trên tủ đầu giường, chưa đầy một lúc lại vang, kêu ra một cái tên,“Lục Phỉ.”

Đầu kia vang lên một giọng nói,“Làm sao biết được?”

Hoàng Đan nói,“Trực giác.”

Bên trong di động lại không lên tiếng, cậu ngồi tựa ở đầu giường, nghe tiếng hít thở lúc có lúc không, cũng không cảm thấy nhàm chán.

Qua một hồi, bên lỗ Hoàng Đan có thêm tiếng lật trang giấy, cậu biết người đàn ông đang xử lý công việc,“Lục Phỉ, bác trai Lưu điên rồi, em có chút sợ.”

Tiếng lật trang giấy ngừng lại, sau giọng Lục Phỉ trào phúng không chút khách sáo,“Tự mình chuốc lấy khổ.”

Hiện tại Hoàng Đan không thể chuyển đi, nhiệm vụ hoàn thành thì sao cũng được, tùy tiện đến chỗ nào cũng được, cậu muốn cùng người đàn ông đi hết chuyến du lịch vẫn chưa hoàn thành kia,“Lục Phỉ.”

Lục Phỉ từ trong lỗ mũi phát ra một âm,“Ừ?”

Hoàng Đan hỏi,“Lúc nào trở về?”

Lục Phỉ nói,“Trên tay tôi còn một đống chuyện, bận lắm, không thời gian, tạm thời sẽ không trở về.”

Hoàng Đan nói,“À,  ngày mai em đi tìm Vương Chí, buổi tối ngủ cùng anh ta.”

Đầu kia cúp.

Hoàng Đan vừa ngồi dậy, di động lại vang, truyền đến giọng nói lạnh băng của người đàn ông,“Cậu nói nghi ngờ Vương Chí, còn đi tìm cậu ta, chán sống rồi hả?”

Dừng một chút, Hoàng Đan nói,“Cảnh sát không điều tra được manh mối, em có lẽ có thể giúp cung cấp cho bọn họ một chút.”

Lục Phỉ ở đầu bên kia lạnh lùng nói,“Cậu có thể cung cấp cái gì? Đừng mẹ nó tìm chết!”

Câu tiếp theo là giọng điệu hòa hoãn, mang theo thỏa hiệp thở dài,“Ngày mai tôi trở về.”

Nói xong thì cúp.

Hoàng Đan rất nhớ Lục Phỉ, rất nhớ rất nhớ.

Chuyện tình cảm, tựa như một đường, cậu và Lục Phỉ, sớm đã được vẽ xong, mặc kệ bị kéo ra bao nhiêu xa, Lục Phỉ đều có thể dọc theo tuyến đường kia đến trước mặt cậu.

Chín giờ hơn, Tôn Tứ Khánh trở lại, ông ta uống không nhiều, chỉ như nhét vào kẽ răng, khi mở cửa rất không thuận lợi, chìa khóa vặn xuôi bên trong ổ khóa, vặn ngược lại, cũng không mở cửa ra được.

Trên lầu Hoàng Đan mở cửa ra , cậu nghe được tiếng đạp cửa dưới lầu thì bỏ cây chổi trong tay, mang dép lê đi xuống,“Chú Tôn, làm sao vậy?”

Tôn Tứ Khánh nói cửa hỏng, ông ta mặt,“Không biết bị sao nữa, buổi sáng trở về mở cửa vẫn còn tốt mà”

Hoàng Đan nói,“Có phải chìa khóa bị rỉ sắt không? Hay chú nhờ bác trai cho chút dầu cải  hoặc miếng mỡ heo bôi lên đi?”

Ông ta đang muốn gõ cửa, bác trai Lưu liền đi ra.

Bác trai Lưu cười chụp cánh tay Hoàng Đan, vỗ vài cái, một cái mạnh hơn một cái,“Phải tới nha, ngày mai nhất định phải tới.”

Hoàng Đan nói,“Được ạ, con sẽ đến.”

Tôn Tứ Khánh lắc đầu,“Hai cụ lúc trước rất tốt, một người chết, một người điên rồi.”

Bác trai Lưu vốn đang rất vui vẻ, ai ngờ ông cụ nhìn cửa nhà Tôn Tứ Khánh một cái, bất ngờ nghiêm mặt nổi giận,“ Đồng chí Lý Tuệ Phương, tại sao bà đứng ở trước cửa nhà người khác, tay còn nắm tay nắm cửa, không cho người ta vào nhà vậy hả?!”

Lời này vừa ra, mí mắt Hoàng Đan liền nhảy nhảy, cậu nhìn Tôn Tứ Khánh, sắc mặt đối phương đã khó coi đến cực điểm.

Lý Tuệ Phương chính là bác gái Lưu, cụ chết, làm sao có thể xuất hiện ở cửa, còn nắm tay nắm cửa chứ?

Trong lối đi tự dưng có gió lạnh thổi lên.

Hoàng Đan cùng Tôn Tứ Khánh nhìn cửa không có một bóng người, không phát ra tiếng nào.

Bác trai Lưu còn quát lớn, hai con mắt trừng, thở hổn hển kêu,“ Nói chuyện với bà đó, bà có nghe thấy không hả, mau tránh ra, bà nhìn bộ dạng của bà kìa, giống cái gì chứ!”

Hoàng Đan thấy Tôn Tứ Khánh vẫn không nhúc nhích, cậu nghiêng người cầm lấy chìa khóa chuyển động, nhẹ nhàng đẩy ra.

Cửa mở….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui