Tôi Có Mắt Âm Dương

Edit: Ngân Nhi​

một lát sau, nhiệt độ trên mặt Diệp Tuệ đã giảm đi chút ít, cô gọi anh: “Thẩm Thuật.”

anh đáp: “Sao vậy?”

Diệp Tuệ tìm đại một cái cớ: “anh có thấy lạnh không?” Đúng lúc này thì có một cơn gió thổi tới, hơi lạnh xông vào mũi cô.

Diệp Tuệ hắt hơi một cái, thật sự cảm thấy hơi lạnh.

Thẩm Thuật bấy giờ mới chịu buông ra, anh lùi về sau mấy bước, đứng cách cô một đoạn ngắn, mắt vẫn nhìn cô.

anh hơi nhướn môi, nghiêm túc nói: “Cảm ơn em.”

Diệp Tuệ nhìn anh, bỗng dưng nhớ lại lúc hai người ôm nhau, liền vội vàng nói sang chuyện khác: “Bọn mình ra ngoài lâu quá rồi, mau quay về thôi, còn tặng quà cho bố anh nữa.”

anh đáp: “Ừ.”

Hai người đi vào đại sảnh, bữa tiệc sinh nhật đã bắt đầu được một lúc, mọi người hầu như đều đã ngồi xuống dùng bữa hết rồi.

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đi tới vị trí của mình, ngồi xuống ăn. Cơm nước xong cả hai cầm quà tặng cho ông Thẩm.

Kết thúc bữa tiệc, cả hai cùng nhau trở về nhà.

Chương trình “Tôi cùng minh tinh mở quán ăn nhanh” chỉ còn vài số ghi hình nữa là hết, Diệp Tuệ rất nhanh thôi sẽ bắt đầu quay phim “Giải thoát”.

Hôm nay, tổ chương trình bảo mọi người tập trung vào lúc ba giờ sáng, lúc các khách mời đến đông đủ, livestream vẫn còn chưa bắt đầu.

Đạo diễn nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ đưa các bạn tới địa điểm ghi hình, mọi người có thể tranh thủ ở trên xe ngủ một giấc nhé.”

Trời còn chưa sáng, chiếc xe buýt chở cả nhóm nghệ sỹ lên đường, ngoài cửa sổ xe chỉ toàn tiếng gió rít.

Mọi người ngả lưng ra ghế ngủ, Diệp Tuệ có sức khỏe khá tốt, chưa bao giờ bị say xe, nhưng hôm qua chưa nghỉ ngơi đủ, sáng lại dậy quá sớm, đường cũng không được bằng phẳng, ngồi trên xe bị xóc nảy, cô chóng mặt đến mức muốn nôn.

Cao Việt vẫn chưa ngủ, lúc mở mắt ra, hắn nhìn thấy sắc mặt Diệp Tuệ tái nhợt, trên xe chỉ còn mình hắn tỉnh, thấy cô khó chịu, hắn liền phát hiện ra ngay.


Trước kia Cao Việt hay bị say xe, từ sau khi làm nghệ sỹ, lịch trình dày đặc, ngày nào hầu như cũng phải ngồi xe, nên trong túi hắn luôn có mang theo thuốc chống say để đề phòng.

Còn chưa bắt đầu ghi hình trực tiếp, không có máy quay quay đến, Cao Việt lấy thuốc trong túi ra rồi gọi cô: “Diệp Tuệ.”

Diệp Tuệ nhìn sang, thấy thuốc chống say được đưa đến trước mặt, cô vừa nhận lấy vừa nói: “Cảm ơn nhé.”

Cao Việt sững sờ giây lát khi nghe thấy ngữ điệu ôn hòa của cô, đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi quay chương trình Diệp Tuệ nói với hắn câu cảm ơn.

Diệp Tuệ uống thuốc xong, phải hơn một tiếng sau xe mới tới địa điểm quay, là khu ngoại ô thành phố, cả nhóm được đạo diễn gọi dậy, mơ mơ màng màng đi xuống xe, không biết tổ đạo diễn muốn làm gì.

“Tập hôm nay chúng ta sẽ được đón chào một vị khách quý, tôi nghĩ chắc hẳn mọi người đều đã rất quen thuộc với cô ấy.” Đạo diễn cố ý hướng về phía Cao Việt, “Đặc biệt là Cao Việt.”

Văn Tương thích hóng chuyện nghe thế thì cười sung sướng, cô ấy gần như đã đoán ra được khách mời của ngày hôm nay rồi.

Đạo diễn hô to: “Xin chào mừng Trang Cẩn đến với chúng ta ngày hôm nay!”

Trang Cẩn và Cao Việt đã từng đóng vai chính với nhau trong một bộ phim cổ trang, lúc bộ phim được phát sóng, họ trở thành một cặp đôi cực hot, chỉ cần là fan của phim thì cũng sẽ là fan của cặp đôi này.

Tuy nhiên độ hot của cả hai chưa đủ mạnh, phim chiếu xong thì các fan của phim cũng tản mát đi nhiều, bây giờ tổ chương trình gọi Trang Cẩn đến đây chính là muốn cặp đôi này sẽ tạo độ hot cho tập hôm nay.

Trang Cẩn và Cao Việt sao tác couple là có thỏa thuận, hợp tác vui vẻ, xong việc thì giải tán, không như Diệp Tuệ, đã không thích thì kiên quyết từ chối tạo hiệu ứng cặp đôi.

một cặp đôi thật trong phim và một cặp đôi giả chưa sao tác thành công, ba người ở trong một chương trình, chắc chắn sẽ rất thú vị đây.

không thể không nói rằng, tổ chương trình rất biết cách chơi.

Tống Bạch là học sinh trung học, ngồi xe đường dài nên mệt mỏi, vừa ngáp vừa nói: “Đạo diễn, rốt cuộc thì hôm nay chúng ta sẽ làm gì ạ?”

Đạo diễn chỉ tay vào một căn nhà ở phía sau: “Bột mì và lồng hấp đã được chuẩn bị sẵn, nhiệm vụ của các bạn hôm nay sẽ là bán bánh màn thầu (bánh bao).”

Mọi người tỉnh táo trong nháy mắt, có nhầm không thế??? Bảo bọn họ lên đường từ rạng sáng, chính là để đến thị trấn nhỏ này Bán! Màn! Thầu! Sao?!!”

Thôi đâm lao thì phải theo lao thôi, có than vãn cũng chẳng ích gì. Mọi người bước lại gần mấy túi bột mì, mặt xám như tro tàn cam chịu số phận.

Diệp Tuệ tỏ ra khá thoải mái, thành thạo bắt tay vào nhào bột, Cao Việt và Trang Cẩn nhìn mà hoa cả mắt, cái này mà cô ấy cũng biết làm sao?


Tống Bạch đứng bên cạnh tay chân luống cuống, mặt bám đầy bột, trong không khí cũng toàn một màu trắng, Diệp Tuệ cũng bị bột mì phả vào mặt.

cô nhận ra là, mình không thể đứng làm bánh bao một cách tao nhã đẹp mắt được rồi.

“Hahaha tổ chương trình muốn làm tôi cười chết đấy à, nguyên một nhóm nghệ sỹ mặt bám đầy bột mì, nhìn Trang Cẩn kìa.”

“Hôm nay Tuệ Tuệ là nữ thần bột mì, xinh quá đi, tôi muốn chụp màn hình để cài làm hình nền quá!”

Sau khi hấp xong bánh, các nghệ sỹ bắt đầu đẩy lồng hấp đi ra phố.

Chơi lâu đã thành quen, tiếng rao của Cao Việt rất lưu loát: “Mọi người đến mua bánh bao đi ~ Chỗ chúng tôi có bán bánh bao Tây Thi xinh đẹp nhất đây ~”

Văn Tương thích hóng chuyện hỏi: “Tây Thi nào cơ? Trang Cẩn sao?”

Ánh mặt trời khá gắt, Trang Cẩn chỉ híp mắt không nói lời nào, cô ấy liếc nhìn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ vừa mới nhận được vai chính cho phim của đạo diễn Tịch, trong giới không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cô.

Diệp Tuệ và Trang Cẩn đều nổi lên nhờ phim cổ trang, độ hot thì ngang ngửa nhau, bây giờ Diệp Tuệ gần như một bước lên trời, đường sự nghiệp rất thuận lợi, dù là ai đi nữa thì cũng sẽ cảm thấy ghen tỵ.

Trang Cẩn thật sự muốn áp Diệp Tuệ một chút trong chương trình này, cô ấy gẩy lọn tóc, giọng nhỏ xíu, không thể bỏ xuống sĩ diện mà cất tiếng rao được.

Có một bác gái đến mua hàng, hào phóng mua hẳn mười cái, một giây sau, bác gái nhiệt tình nắm tay Diệp Tuệ: “cô bé xinh quá, cháu có người yêu chưa?”

Diệp Tuệ: “???”

Ngay câu đầu tiên của bác gái đã thể hiện rõ được một điều, rằng ai chính là Tây Thi trong tiếng rao mà Cao Việt mới nói.

Nặn bánh, hấp bánh, bán bánh…một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại nguyên ngày hôm nay, đến xế chiều, con phố bỗng dưng có biến, mấy người bán hàng rong gần đó đều rối rít bỏ chạy.

Các thành viên trong chương trình chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng chạy theo, Diệp Tuệ muốn đẩy theo cả xe hàng nên chỉ còn một mình cô bị tụt lại phía sau.

“Đừng quan tâm đến mấy cái bánh nữa!” Cao Việt quay đầu hô lớn với cô, “Đội quản lý trật tự đô thị đến kìa!”


một giây trước vẫn còn là nam thần cao ngạo lạnh lùng, một giây sau đã như diễn viên hài rồi.

Dân mạng đang ngồi xem trực tiếp chỉ biết trố mắt nhìn cả đám nghệ sỹ bỏ hết hình tượng mà chạy loạn trên đường, phía sau ống kính, chiếc xe đẩy nồi bánh bao đã bị trật tự đô thị tịch thu rồi.

[Các nghệ sỹ bán bánh bao ở vỉa hè gặp phải trật tự đô thị, bất đắc dĩ phải bỏ xe hàng tháo chạy.]

“Ha ha ha ha tập hôm nay đúng là không đoán trước được điều gì, chuyện quái gì đây hả?”

“Tổ đạo diễn chơi ác ghê, còn gọi cả trật tự đô thị tới nữa.”

“Tôi thề không phải do tổ đạo diễn làm đâu! Bạn không thấy tất cả các nhân viên trong đoàn đều bỏ chạy à?”

Vì sự xuất hiện của trật tự đô thị nên buổi ghi hình hôm nay đành phải dừng đột ngột.

Mọi người tìm một quán để ăn, ăn tối xong mới lên đường đi về.

trên đường về, Cao Việt ngồi đằng trước Diệp Tuệ, nhớ tới tình trạng của cô hồi sáng, hắn hỏi: “Còn bị say không?”

Diệp Tuệ lắc đầu, nghĩ một lát rồi lại nói: “Lúc sáng cảm ơn anh nhé.”

Cao Việt cũng tranh thủ nói chuyện với cô: “Cảm ơn gì chứ, chuyện lần trước tôi còn chưa giải thích với cô đâu.”

Lúc ấy Cao Việt vẫn chưa biết tính cách của Diệp Tuệ, chỉ dựa theo yêu cầu của công ty mà tiếp cận cô. hắn giải thích: “Chuyện sao tác couple là do công ty tôi nghĩ ra, tôi chỉ nghe theo lời của quản lý thôi.”

Diệp Tuệ cười: “Tôi thì chưa bao giờ nghe lời của quản lý cả.” Vì chị Nhâm thật sự rất ngốc, nghe lời chị ấy thì chẳng khác nào đi vào đường cùng.

Trong màn đêm yên tĩnh, chủ đề nói chuyện được mở rộng ra, Cao Việt không khỏi trải lòng: “cô biết không, tôi với công ty hợp đồng chia theo tỷ lệ ba bảy đấy.”

Diệp Tuệ: “anh bảy hả?”

Cao Việt lắc đầu, giơ ba ngón tay, hắn ký hợp đồng mười lăm năm, nếu không thể nổi tiếng thì e là cả đời sẽ phải chôn chân ở công ty này rồi.

Từng lời của người đại diện, Cao Việt đều phải nghe theo. Thấy Diệp Tuệ không phải là kiểu người bất chấp tất cả để nổi tiếng như người ta đồn đoán, Cao Việt mới dám giãi bày nỗi lòng với cô: “Xin lỗi nhé, chuyện lúc đó, cô không trách tôi chứ?”

Diệp Tuệ sửng sốt một lúc, sau đó cười nói: “Tôi cũng đã khiến anh mất thể diện mà, anh còn xin lỗi tôi làm gì?”

“Tôi rất nể khi cô dám từ chối sao tác couple, công khai kháng nghị ngay trong chương trình.” Mấy chuyện kiểu đó Cao Việt không bao giờ dám nghĩ đến, chỉ sợ nếu hắn phản kháng thì ngay ngày hôm sau sẽ bị công ty lạnh nhạt.

“Bị dân mạng mắng chửi như vậy, có đáng không?”

Diệp Tuệ cười: “Sợ gì chứ, càng bị hắc thì càng nổi thôi.”


Cao Việt: “…”

Chương trình sắp kết thúc, Cao Việt rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để nói chuyện với Diệp Tuệ, hắn thở phào nhẹ nhõm, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống.

Xe buýt dừng lại, các nghệ sỹ đều có xe riêng chờ đón sẵn, trên đường về nhà, Diệp Tuệ suy nghĩ lung tung rồi ngủ quên luôn.

Giác quan thứ sáu của Diệp Tuệ rất nhạy, vừa mở mắt ra thì đã đến cổng ngoài khu nhà, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Thuật: Em về đến nhà rồi.

Xe đưa Diệp Tuệ đến dưới tòa nhà, đêm khuya yên tĩnh.

Tuy đã rất muộn rồi, nhưng nhìn lên tòa chung cư tối đen vẫn thấy có một căn hộ sáng đèn, chính là nhà cô.

Thẩm Thuật vẫn để đèn trong nhà, còn anh đi xuống đứng dưới ánh đèn đường, thân hình cao lớn rất nổi bật trong màn đêm, một tay anh đút túi quần, nhìn về hướng Diệp Tuệ.

Xuống xe, Diệp Tuệ chạy chậm đến chỗ anh, cô chỉ muốn nhanh chóng lên nhà nghỉ ngơi, nên không nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh.

Hai người đi vào trong, Thẩm Thuật bỗng lên tiếng: “Em có đói không?”

Diệp Tuệ đáp: “Cũng bình thường ạ.”

“Lúc nãy anh đã nấu thử bữa đêm cho em đấy.” Nghe nói những người đàn ông biết nấu ăn rất cuốn hút, muốn chinh phục được trái tim một người phụ nữ thì phải chinh phục được dạ dày của họ trước đã.

Diệp Tuệ kinh ngạc: “anh anh anh…anh biết nấu ăn sao?”

Vì biết Thẩm Thuật bị cả nhà họ Thẩm coi thường, nên cô luôn muốn che chở cho anh, mà anh cũng đã từ từ bước ra khỏi nỗi cô đơn, bây giờ trở nên cởi mở hơn nhiều rồi.

anh có gia đình mà cũng như không, còn cô từ khi mới sinh ra cũng không biết thế nào là gia đình. hiện giờ đối với cô, Thẩm Thuật giống như người nhà của cô vậy.

Bỗng nhiên cô nhớ đến một câu nói của Cao Việt, bị dân mạng mắng chửi như thế, có đáng không?

Đáp án của cô là, đáng lắm.

Hai người đi dọc hành lang, bầu không khí yên lặng đáng sợ, cảm giác như một giây sau sẽ có thứ gì đó ào ra từ bên trong vậy.

Thẩm Thuật thầm nghĩ, vẫn nên để cô chuẩn bị sẵn tâm lý thì hơn, liền nói: “Phòng bếp suýt thì bị anh làm cho nổ tung rồi!”

Diệp Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm! Thuật!”

Chỉ trong một giây, cô đã quyết định rút lại hết những lời mà mình vừa mới thầm nói trong lòng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui