Edit: Ngân Nhi
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đều đoán được, rằng mấy câu chuyện ma quái ở khu biệt thự phía Tây chắc hẳn có liên quan đến người vợ đã qua đời nhiều năm của Tịch Điềm.
Có lẽ vợ của Tịch Điềm sau khi chết đi chưa rời khỏi trần thế, mà vẫn luôn ở trong căn nhà nơi bà và chồng mình chung sống.
Bây giờ trong tất cả những nữ diễn viên, khẳng định không một ai có được năng lực như Diệp Tuệ, nếu cô có thể nhìn thấy ma thì nhất định cũng sẽ nhìn thấy linh hồn của Ninh Linh.
Sở dĩ Thẩm Thuật nhắc tới chuyện này với Diệp Tuệ, là bởi vì trước đó anh đã từng nhìn thấy cô tìm xem những bộ phim của Ninh Linh và nghiền ngẫm nó rất nhiều lần.
Ninh Linh là một diễn viên tài năng hiếm có, mặc dù bà đã rời xa nhân thế, nhưng cho đến nay vẫn chưa có một nữ diễn viên nào có thể đạt đến trình độ tài hoa như bà.
“Bọn mình đi luôn thôi.” Diệp Tuệ cất tờ báo đi, đeo khẩu trang và kính râm vào.
Thẩm Thuật lái xe, nhà của Tịch Điềm ở đầu bên kia thành phố nên sẽ tốn một chút thời gian.
Lúc xe tới nơi, đám phóng viên vẫn đang vây quanh gần căn biệt thự, anh liền tìm một chỗ bí mật ở khá xa rồi đỗ xe ở đó.
không ngờ rằng chuyện đã qua mấy ngày rồi mà phóng viên vẫn kiên nhẫn cắm chốt ở đây, muốn xem xem nữ diễn viên nào sẽ là người tiếp theo đến tìm gặp Tịch Điềm.
Diệp Tuệ đành phải công khai đến nhà của ông ngay trước mặt bọn họ thôi.
“Em đi đây, anh ở trong xe chờ em nhé.” Diệp Tuệ mở cửa xe đi xuống, vì Thẩm Thuật không thể để bị truyền thông chụp ảnh được nên anh không thể lại gần.
Cánh phóng viên đang rảnh rang, vừa thấy Diệp Tuệ đi tới là tỉnh táo lại ngay, ống kính máy ảnh đồng loạt nhắm thẳng về phía cô.
“Diệp Tuệ, cô cũng đến để xin đạo diễn giao cho mình vai nữ chính cho dự án phim sắp tới sao?”
“cô đã chuẩn bị những gì rồi? Có niềm tin sẽ khiến cho đạo diễn gật đầu đồng ý không?”
Có một phóng viên thì không nể nang gì Diệp Tuệ, trực tiếp hỏi thẳng: “Bùi Ninh và Thường Huỳnh đều đã bị từ chối ngay từ ngoài cửa nhà, cô có nghĩ rằng mình đang không biết tự lượng sức mình hay không?”
“…”
Diệp Tuệ không trả lời lại câu nào, chỉ vượt qua đám đông, trực tiếp đi tới trước cửa nhà Tịch Điềm, bấm chuông cửa.
Ước chừng vài giây sau thì cửa được mở, Tịch Điềm hỏi: “cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Diệp Tuệ nói ngắn gọn: “Cháu tên là Diệp Tuệ, là một diễn viên…”
Chưa nói hết câu thì Tịch Điềm đã không chút lưu tình đóng cửa nhà lại, Diệp Tuệ vậy là cũng giống như Thường Huỳnh và Bùi Ninh, bị từ chối thẳng thừng ngay từ ngoài cửa.
cô đã lường trước được kết cục này, nhưng ở đây có quá đông phóng viên, cô không thể nói ra chuyện về Ninh Linh được.
Diệp Tuệ đã bị Tịch Điềm từ chối không gặp, cô cũng không thể tiếp tục nán lại đây thêm nữa. Cánh phóng viên nhìn cô rời đi, thầm nghĩ thì ra cũng chỉ đến vậy thôi.
Diệp Tuệ tránh né sự theo đuôi của phóng viên, đến khi đảm bảo sau lưng không còn ai đi theo nữa thì mới vội vàng chạy đến chỗ Thẩm Thuật đang đỗ xe.
Thẩm Thuật đã ngồi đợi được một lúc, thấy Diệp Tuệ đi vào xe với nét mặt chán nản, anh cũng đoán được tám chín phần mười rồi.
Diệp Tuệ vừa ngồi vào xe thì nhận được điện thoại của chị Nhâm, cô nhận máy rồi mở loa ngoài, tiếng của chị Nhâm rất lớn, cảm giác như có thể làm rung cả trần xe luôn vậy.
“Chị vừa đọc tin tức xong, sao tự dưng em lại chạy đến nhà tìm đạo diễn Tịch thế?!!!”
Diệp Tuệ nói: “Em thử vận may thôi mà.”
Chị Nhâm cảm thấy nghệ sỹ của mình hành động quá bồng bột rồi, thở dài nói: “Được rồi, chị sẽ nhanh chóng xử lý tin tức này.”
“Chị Nhâm, tuyệt đối đừng…” Còn chưa nói xong thì chị Nhâm đã cúp máy.
Chưa đầy một lát sau, Diệp Tuệ nhận được một tin tức về điện thoại, một hàng chữ sáng loáng khiến cô xấu hổ muốn chết, quả thực là muốn chọc mù mắt cô rồi.
[Diệp Tuệ tới nhà xin nhận được vai diễn Ninh Linh, không màng kết quả chỉ cần quá trình.]
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật liếc nhìn nhau: “…”
Cách thức đăng bài tạo nhiệt này của chị Nhâm thật sự là gây ảnh hưởng tiêu cực quá lớn, nếu không phải tính tình chị Nhâm luôn rất nhiệt tình thì người ta còn tưởng cô ấy là nội gián do bên công ty khác phái tới nằm vùng ấy chứ.
Diệp Tuệ vốn đã được tẩy trắng qua show thực tế, vừa mới tăng được chút thiện cảm trong lòng khán giả, bây giờ đã lại bị hành động này của chị Nhâm làm hỏng hết rồi.
Dư luận hầu như là đang nghiêng về hướng giễu cợt cô vì đã không biết tự lượng sức mình.
“Ngay cả Bùi Ninh với Thường Huỳnh còn không thành công mà, Diệp Tuệ vẫn còn có mặt mũi đến gặp Tịch Điềm sao?”
“Có phải Diệp Tuệ đang đánh giá quá cao khả năng của bản thân không vậy? Đừng tưởng tham gia một show thực tế, được nhiều người thích là có thể trở thành diễn viên nhé, cô này cho đến bây giờ vẫn chưa có nổi một tác phẩm tiêu biểu nào cả!”
Diệp Tuệ vẫn còn đang muốn kéo xuống đọc tiếp bình luận, nhưng có một bàn tay đã giơ ra, xúc cảm ấm áp đặt trên bàn tay cô. cô ngước mắt lên nhìn, thấy ánh mắt của Thẩm Thuật mang theo sự đau lòng, anh nói: “Đừng xem nữa.”
Thẩm Thuật cất điện thoại của cô đi, anh thầm nghĩ đoàn đội của Diệp Tuệ phải nên thay đổi rồi, nhất là người đại diện của cô, nghệ sĩ của cô ấy hầu như đều chỉ nổi tiếng nhờ scandal thôi.
anh nói: “Chúng ta chờ ở đây thêm chút nữa.”
Diệp Tuệ gật đầu, yên lặng tựa vào ghế xe, cảm nhận thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Hai người sẽ ngồi trong xe cho đến khi màn đêm buông xuống, đến lúc đó lại nhìn xem cánh phóng viên có còn chầu chực trước cửa nhà không. Diệp Tuệ không được nghịch điện thoại, chỉ ngồi làm ổ trên ghế xe, ngủ quên lúc nào không hay.
Thẩm Thuật cởi áo khoác của mình ra choàng lên người cô, có thể do quá mệt mỏi nên cô ngủ rất ngon, như thể dù dư luận có chửi mắng thế nào thì cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến cô vậy.
Trong mắt Thẩm Thuật, Diệp Tuệ là một người tốt, nhưng cô lại vô duyên vô cớ nhận về nhiều sự chỉ trích quá đáng. Ánh mắt anh dần tối đi vài phần, tim nhói đau rất khó chịu.
anh ngồi bên cạnh cô, liên hệ với Vương Xuyên và thư ký của mình.
Hợp đồng của Diệp Tuệ với công ty hiện tại vẫn chưa hết thời hạn, Thẩm Thuật không thể trực tiếp nhét đoàn đội của mình vào được, cho nên anh đang suy nghĩ cách giải quyết sao cho hợp lý nhất có thể.
Cuối cùng anh quyết định bảo Vương Xuyên liên hệ với bộ phận đầu tư, thu mua công ty nhỏ mà Diệp Tuệ đang làm việc.
Nếu Hoa Thụy thu mua công ty của Diệp Tuệ, vậy đến lúc đó Diệp Tuệ sẽ danh chính ngôn thuận trở thành nghệ sỹ dưới trướng của Hoa Thụy rồi.
Thẩm Thuật nhớ có một ảnh đế đang chuẩn bị phát triển sự nghiệp ở Hollywood, hợp đồng của anh ta với Hoa Thụy vừa hay sắp hết thời hạn, đoàn đội của anh ta có thể coi là mạnh nhất nhì trên cả nước.
Đoàn đội này tiếp theo sẽ giúp Diệp Tuệ giải quyết tất cả mọi chuyện, Thẩm Thuật hi vọng rằng cô sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Khi Diệp Tuệ tỉnh lại thì trời đã tối, cô mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra, ngửi thấy mùi thơm của cháo trắng.
cô dụi mắt, nhìn Thẩm Thuật đang ngồi bên cạnh, trong tay anh cầm một bát cháo, giống như chàng tiên ốc bất ngờ xuất hiện nấu bữa tối cho cô vậy.
Lúc này Thẩm Thuật không phải là tổng giám đốc của Hoa Thụy nữa, anh lại biến thành một Thẩm Thuật hiền lành vô hại thôi. anh nghiêm túc nhìn cô, nét mặt bình tĩnh, tựa như ban nãy không hề phát sinh chuyện gì cả.
Diệp Tuệ ngồi ngay ngắn lại, vui mừng nói: “anh mua cháo cho em đấy à.”
Thẩm Thuật đáp: “anh vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi về.”
Vì chuyện ma quái ở đây nên các hộ gia đình và hàng quán ở khu này đều đã chuyển đi tương đối, chỉ còn duy nhất một cửa hàng tiện lợi nhỏ ở bên kia phố, vì con của chủ cửa hàng này học ở một trường gần nhà.
Diệp Tuệ nhận lấy bát cháo trong tay anh, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ, cháo trắng trôi xuống bụng, cùng với mùi thơm ngào ngạt, trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xì xụp húp cháo của cô.
Thẩm Thuật chỉ ngồi yên không nói một lời, trông thấy cô vui vẻ cũng đủ khiến anh mãn nguyện rồi.
Diệp Tuệ ăn được một lúc thì có cảm giác mình quên gì đó, cô dừng lại, nhỏ giọng thủ thỉ: “Thẩm Thuật, anh thật tốt.”
Nghe cô nói xong, Thẩm Thuật ngẩn người, anh rũ mắt, cong môi cười. Mắt anh liếc nhìn góc mặt nghiêng của Diệp Tuệ, gương mặt nhỏ nhắn của cô đang ẩn dưới làn hơi trắng dày đặc từ bát cháo, cực kỳ xinh đẹp.
Trần xe bật đèn sáng, ánh đèn phủ kín khoang xe, mùi thơm của cháo trắng lan tỏa, Thẩm Thuật là một người vốn cô độc lầm lì, giờ đang được Diệp Tuệ chậm rãi kéo đến nơi khói lửa nhân gian, cảm nhận được rõ ràng hơi thở cuộc sống.
Trời tối, khu nhà phía Tây cũng hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, vì những căn hộ gần nhà Tịch Điềm đều đã chuyển đi hết, cho nên chỉ còn mỗi nhà của Tịch Điềm là sáng đèn.
Trừ ánh đèn đường ra, những nơi khác đều là bóng tối.
Gió thu nổi lên, nhiệt độ giảm xuống nhanh hơn bình thường, những phóng viên đang ngồi chồm hỗm bên ngoài bỗng cảm thấy rét run cả người.
Bọn họ đã canh ở đây nhiều ngày rồi, mấy hôm trước thì không có hiện tượng này, nhưng tối nay thì quá là kỳ lạ.
không biết bắt đầu từ khi nào, chẳng có ai nói chuyện cả, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót từ xa vọng tới.
“Mấy ông không thấy có gì đó là lạ à?” một người trong đám phóng viên lên tiếng.
không có ai trả lời, phần lớn đều quay mặt nhìn nhau: “không phải người ta hay đồn là nơi này có ma sao? Chẳng lẽ là sự thật?”
Vừa mới dứt lời, một phóng viên lập tức đứng dậy, lấy cớ để chuồn đi, tiếp theo mọi người cũng lục đục bỏ về theo.
Dù sao mấy chuyện ma quỷ thà tin là có còn hơn không, bọn họ đến đây để lấy tin tức chứ không phải là đi tìm cái chết.
Có mấy phóng viên vẫn cố thủ ở đây, nhưng vì trời bất ngờ nổi gió to, nên họ lại vội vội vàng vàng vác máy quay chạy đi.
không bao lâu sau, phóng viên đã giải tán hết, vừa hay tạo cơ hội cho Diệp Tuệ và Thẩm Thuật hành động.
Diệp Tuệ ngồi trong xe, nghe bản tin thời tiết.
“Do ảnh hưởng của đợt không khí lạnh, buổi tối sẽ xuất hiện hiện tượng hạ nhiệt độ rõ ràng, trong quá trình này rất dễ có gió to, mưa lớn, quý vị hãy nhớ giữ ấm cơ thể…”
Cho nên chuyện gió to mưa lớn vừa rồi chỉ là do thời tiết thay đổi thôi, nhưng cánh phóng viên lại như chim sợ cành cong, suy nghĩ quá nhiều.
Mấy trận gió lớn thổi tới trên con phố tối đen như mực, nhiệt độ khiến người ta lạnh run, người nào hay nghĩ ngợi thì sẽ tưởng tượng ra một bộ phim kinh dị, nhưng chẳng qua vì trời trở lạnh, mọi người chỉ cần mặc thêm quần áo thôi.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật rất bình tĩnh nghe bản tin thời tiết, mắt nhìn đám phóng viên sợ hãi chạy biến đi hết.
Lần này Thẩm Thuật đi cùng Diệp Tuệ đến nhà Tịch Điềm, Diệp Tuệ lại một lần nữa bấm chuông cửa.
Tịch Điềm mở cửa, nhìn thấy lại là Diệp Tuệ, ông liền cau mày muốn đóng cửa lại.
Tranh thủ lúc cửa còn chưa đóng, Diệp Tuệ nhanh chóng nói ra lý do mình đến đây: “Cháu muốn nói chuyện với chú về chuyện của vợ chú ạ.”
Tịch Điềm vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến vợ mình, động tác của ông liền chậm lại, nhưng một giây sau lại muốn đóng cửa.
“Đạo diễn Tịch, chú có bao giờ nghĩ rằng vợ chú vẫn còn ở trong căn nhà này không?”
Tịch Điềm sửng sốt, dừng động tác đóng cửa lại, kéo rộng cửa ra nhìn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đang đứng bên ngoài.
“Vậy sao? cô có thể chứng minh cho tôi không?”
Vừa dứt lời, tiếng đàn Piano du dương bỗng dưng vang lên trong phòng khách không người.
Tiếng đàn xuyên qua phòng khách trống trải, chui thẳng vào tai những người đứng đây, nghe càng thêm phần ghê rợn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...