Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

ở nhận được điện thoại của mẹ cũng là lúc anh vừa viết gần xong báo cáo. Thức đêm liên tục mấy ngày, mấy thành viên trong đội đều đã về nhà ngủ nghỉ. Đội hình cảnh chỉ còn một mình Kinh Sở.

“Con gái của nhà người ta hình như năm nay mới 17 tuổi, vẫn là một đứa bé chưa trưởng thành mà đã mồ côi cha mẹ,” mẹ của anh liên tục cảm thán, “Vừa hay con cũng ở trong thành phố, nếu con không muốn quay về thì tiện thể chiếu cố nó một chút.”

Lần này Kinh Sở không đồng ý cũng không được, bất quá là con gái của người bạn cũ của mẹ, anh cũng nên để ý cô ta một chút … “Được! Mẹ cho con địa chỉ đi!”

“Cố gắng chăm sóc nó nhiều một chút, người ta là cô gái không cha không mẹ, dễ bị người ngoài ức hiếp. Nếu như có khó khăn, con mau chóng giúp đỡ nó”, mẹ anh căn dặn cẩn thận, “Còn nữa đừng dọa người ta.”

Kinh Sở xoa xoa mũi, cười cười nói: “Con đã biết!”. Anh lớn lên cũng không phải thuộc dạng người cao lớn gì, nhưng tất cả những cô gái nhìn thấy anh đều rất căng thẳng, anh quả thực rất ngạc nhiên.

Bởi mẹ anh đã nói, nên sau khi Kinh Sở viết xong báo cáo liền mau chóng theo địa chỉ đã ghi đi tìm cô gái “cô nhi” kia. Cô ta ở khu thành cổ.

Nam Thành cũng được coi là một trong những đô thị lớn trong nước, mấy năm gần đây tốc độ phát triển quả thức giống như hỏa tiễn, không ít khu vực đều bị phá bỏ và dời qua khu khác. Thế nhưng khu vực phía Đông lại giống như bị bùa chú, phát triển rất chậm, vẫn còn giữ nét cổ xưa của trăm năm trước.

Tuy nhiên, nói là thành cổ vẫn khó tránh khỏi việc quy hoạch lộn xộn, môi trường yếu kém, thông tin liên lạc thì hỏng hóc. Kinh Sở lái xe đến đầu đường thì không lái vào, anh đậu xe sát lề đường, tìm địa chỉ đã được ghi.

Cô gái ở trong khu phố nhỏ khá cũ, chó mèo đái ị bậy bạ ngay giữa đường, có một con chó mực nhìn thấy Kinh Sở liền ngửi ngửi, vang tiếng sủa liên hồi, không thể diễn tả nổi.

Kinh Sở rất ít khi đến vùng này, men theo địa chỉ đi vào một hành lang. Bên trong tia sáng mờ mờ. Anh đi đến lầu sáu cũng là nơi cao nhất, gõ cửa một cái.

Cửa mở, cửa có chốt bảo vệ, anh nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp ló ra, gương mặt xinh xắn đến mức khiến vừa nhìn đã không thở nổi, phòng ốc sơ sài nhưng quả thực rất đẹp.

“Vào đi!” Cô gái gạt chốt an toàn, mở lớn cửa để anh đi vào.

Kinh Sở không nhúc nhích: “Cô còn không biết tôi là ai.” Anh hơi nhướng mày, cô không hề có cảnh giác với người lạ khiến anh có chút bất mãn.

“Anh là cảnh sát.” Cô gái vừa cầm chổi và đồ hốt rác, “Đã nhìn thấy anh trên báo.”

Thì ra là thế. Kinh Sở giãn mi, đánh giá hoàn cảnh chật chội, đại khái căn phòng chỉ khoảng 50-60 mét vuông. Trong phòng khách bày hũ tro cốt cùng linh vị, di ảnh. Phòng ngủ nho nhỏ, nhà bếp nho nhỏ, phòng vệ sinh nho nhỏ, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.

Vóc dáng anh cao một mét tám mấy đứng đó, nhìn đâu đâu cũng thấy nhỏ bé: “Cô là Dương Miên Miên?”


“Ừ” Cô ngẩng đầu nhìn, “Có chuyện gì không?”

Chiều cao của cô chỉ khoảng một mét sáu mấy, vóc dáng nhỏ nhắn, áo sơ mi cùng quần lửng, chải tóc đuôi ngựa, rất đẹp, gương mặt ấy anh cũng còn cảm thấy nguy hiểm thay cho cô.

Kinh Sở suy nghĩ một chút, cũng nên giới thiệu mình trước: “Tôi là Kinh Sở, mẹ tôi và mẹ cô là bạn học, sở dĩ tôi đến đây là để xem có thể giúp gì được không?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Không có gì phải giúp một tay.”

“Có nha có nha, bồn cầu bị hư, mái nhà bị dột nước, cô mãi vẫn chưa sửa xong.” Một âm thanh nho nhỏ nói với cô.

Dương Miên Miên liếc mắt.

“Đối phương” giả lơ, tiếp tục đề nghị: “Còn có TV cũng bị hư, màn hình đổi màu, cô cũng không có thời gian mang đi sửa.”

Dương Miên Miên lại liếc mắt, chiếc TV kiểu cũ nặng như vậy khiêng lên khiêng xuống nặng lắm biết không?

“Miên Miên, nhà dột nhỏ nước, thật khó chịu.”

“Kinh Sở là người rất tốt, trong nóng ngoài lạnh, anh ấy sẽ không cự tuyệt đâu.” Lại một thanh âm xa lạ, ngọt ngào mềm mỏng.

Được rồi, Dương Miên Miên kéo kéo cánh tay đang cầm chổi, nói nghiêm túc: “Có một việc!”

Kinh Sở chăm chú lắng nghe.

“Bồn cầu nhà tôi bị hư, mái nhà dột nước, có thể giúp tôi sửa lại không?”

3 phút sau, Kinh Sở cởi bỏ áo khoác ngoài, vén tay áo giúp cô sửa bồn cầu tự hoại. Dương Miên Miên đứng bên cạnh cầm chuyển dụng cụ giúp anh. Anh lên tiếng hỏi: “Ba cô đã mất, không thấy buồn sao?”

“Không buồn!” Cô bình tĩnh đáp lời, “Con người dẫu sao cũng phải chết!”


Kinh Sở nhìn ra được cô không hề nói dối, chỉ có cảm giác cô hơi vô cảm, khó tránh khỏi anh để ý chăm chú vào đôi mắt cô. Đáy mắt cô không có chút bi thương, không có gì thống khổ, chỉ là bình tĩnh như kiểu người vừa chết không phải là người thân của mình: “Được rồi!”

“Còn có Tivi nhà tôi!” Cô đảo mắt, không khách khí nói, thật giống như sai khiến.

Kinh Sở giúp cô sửa xong bồn cầu và Tivi, dở khóc dở cười hỏi tiếp: “Còn có gì cần giúp một tay không?”

Cô chuyên tâm suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Đã không còn gì, cảm ơn anh!”

“Vậy tôi đi đây!” Kinh Sở lấy áo khoác, chần chừ một lúc rồi nói: “Tôi lưu số điện thoại của tôi cho cô. Có vấn đề gì khó khăn cứ gọi cho tôi. Con gái ở một mình phải cẩn thận, không nên tùy tiện mở cửa cho người lạ.”

Dương Miên Miên thật sự quá đẹp, trị an khu thành cổ này lại không được tốt. Kinh Sở phát bệnh nghề nghiệp nên càm ràm hai ba câu, tiện thể hỏi điện thoại di động của cô.

Cô mờ mịt: “Là cái gì?”

“Cô không có điện thoại di động sao?”

“Không có!” Cô liền lấy giấy bút ghi lại tên và số điện thoại của anh.

Lúc đi ra cửa Kinh Sở không khỏi suy tư, có lẽ anh đã già rồi, hoàn toàn không hiểu mấy cô gái bây giờ đang suy nghĩ gì. Còn có cái tên Dương Miên Miên nghe thật nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lại là một cô gái “trái ngược”?

Hoàn toàn không biết những điều Kinh Sở lo nghĩ, Dương Miên Miên ném cây chổi, hướng phía nhà bếp lấy nước. Cô không cần vặn vòi, nước tự động từ trên vòi nước chảy xuống, khi đến mức max thì cũng tự động dừng lại. Cô đem đặt vào bình đun siêu tốc, tiếp tục công việc quét dọn.

“Miên Miên không vui sao?” Bồn cầu xôn xao, lại xối thêm một lần nước, lo lắng một chút, “Em không cố tình rò rỉ nước.”

Miên Miên lại liếc mắt: “Không được xả nước bậy bạ, tiền nước rất đắt, ba mất rồi, không còn tiền đâu.”

Bồn cầu: “Xin lỗi Miên Miên!”


“Miên Miên, nếu không có tiền thì bán em đi”, chiếc tivi cũ kỹ nỗ lực tìm cách giúp cô thoải mái hơn một chút, “Dưới lầu mỗi ngày đều có người mua ve chai, em nghĩ em cũng được mấy trăm đồng đó.”

Miên Miên xoa xoa trán: “Chị không bao giờ bán các em, em không có việc gì hết! Mở phim truyền hình xem đi.”

Tivi xoạch xoạch một tiếng, trên bàn tự động xuất hiện mấy nhân vật, bộ phim đang đến đoạn gay cấn, nhưng Dương Miên Miên không có tâm trạng nào mà xem, lại tiếp tục quét dọn.

Vất vả mãi mới quét dọn nhà cửa sạch sẽ. Tủ lạnh mở lời: “Miên Miên, chị không còn gì ăn, đi siêu thị mua chút gì đi.”

Cô tiến đến, mở cửa tủ lạnh, bên trong quả nhiên chỉ còn lại mấy thứ linh tinh như trứng gà và sữa: “Gọi món bên ngoài luôn vậy, chị không muốn nấu cơm.”

Cơm rang trong quán cơm ở tiểu khu, vừa mặn vừa khó ăn, Dương Miên Miên chọc chọc vào hộp cơm bằng nhựa: “Không ăn nổi, ngày hôm nay tại sao nấu khó ăn như vậy?”

Hộp cơm nhựa trắng nhỏ giọng: “Ông chủ bên ngoài nuôi vợ bé, bà chủ vừa phát hiện. Ngày hôm nay giằng co một trận, đổ cả chén muối vào nồi

“…” Dương Miên Miên nhớ đến ông chủ quán cơm mập ú ụ, “Người như vậy mà cũng có vợ bé sao?”

“Sao lại không?” hộp cơm thở dài, dáng vẻ ảo não, “Hơn 20 năm vợ chồng, đứa con nhỏ nhất cũng học đến tiểu học, vậy cũng thành ra chuyện như vậy.”

Dương Miên Miên lắc đầu, đem hộp cơm thu dọn, nó liền mở miệng nhắc cô: “Nhớ vứt em vào phía trong thùng rác, không nên để bên ngoài. Nếu có thể được, đừng bẻ gẫy em, em sẽ đau.”

“Hiểu rồi.” Dương Miên Miên dùng túi nilon gói hộp cơm lại cẩn thận, bên trên còn cột chiếc nơ hình bướm

Hộp cơm trở nên vui vẻ: “Cám ơn chị!"

“Đừng khách sáo.”

Hộp cơm bằng nhựa cũng không “sống thọ”, sau khi sử dụng xong cũng bị coi như rác rưởi bị ném đi, chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi.

Vạn vật trên thế gian đều theo vòng sinh tử tuần hoàn, có rất nhiều sự vật được sinh ra nhưng so với con người sinh mệnh của chúng còn ngắn hơn rất nhiều. Ví như hộp cơm này, mỗi ngày có vô số hộp cơm được làm ra, mang đi sử dụng rồi “tử nạn”. Ngày hôm nay coi như cô còn sử dụng hết công năng của nó, cùng nó nói vài ba câu. Nhưng cũng có biết bao nhiêu hộp cơm “chết đi” mà không thể nói được một lời nào.

Trong con mắt của Dương Miên Miên, mỗi ngày nhìn thấy không biết bao nhiêu chuyện sinh ly tử biệt. Hôm nay cùng hộp cơm nói qua mấy câu, ngày mai sẽ không bao giờ … còn gặp mặt. Sinh tử đều đã trải qua quá nhiều, vậy làm sao có thể hi vọng xa vời người chưa từng gặp qua mấy lần, vì cái chết của ba cô mà thương tâm?

Dùng xong bữa tối, ngoài cửa đường phố đã lên đèn, Dương Miên Miên ngồi trước bàn học làm bài tập. Chiếc đèn bàn “một năm tuổi” đang cố gắng hết sức chiếu sáng, mong ánh sáng của nó gánh vác bớt gánh nặng cho đôi mắt của cô.

Tất cả mọi vật đều yên tĩnh để cô làm bài tập.


“Miên Miên!” cục gôm nhỏ giọng gọi cô.

Dương Miên Miên đang làm bài tập ngẩng đầu, “Có chuyện gì vậy?”

“(┳_┳) … Miên Miên, em quá nhỏ, không còn sức để giúp chị rồi.” Cục gôm vốn dĩ là màu trắng tinh, mềm mại, bây giờ chỉ còn lại một mẩu, coi như cũng đã tẩy xóa rất nhiều.

Miên Miên buông bút, lấy cục gôm bé xíu đặt lên tay: “Chỉ còn một chút.”

“Ừ …” nó cọ cọ vào ngón tay cô, “Đem em và mọi người đặt chung một chỗ đi. Xin lỗi, em không thể giúp đỡ chị nữa.”

“Không sao đâu!”

Dương Miên Miên mở ngăn kéo, có một hộp bằng thiếc mỏng phía trong. Cô cho cục gôm vào hộp, bên trong hộp còn có những cục gôm khác được xếp chồng ngay ngắn, cùng bút máy. Đây là một chiếc hộp đựng mấy đồ bỏ đi.”

“Gặp lại sau!” Cô hướng về phía cục gôm nói.

Cục gôm cũng nở nụ cười thật tươi: “Hẹn gặp lại Miên Miên, gặp lại sau (* ̄▽ ̄*).”

Lại một lần ly biệt.

Không một lời nói chuyện, chẳng có tiếng khóc nỉ non. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, mọi người giống như đang dùng sự tĩnh lặng của mình để đưa tiễn một vị bằng hữu.

Bọn chúng xác thực cũng chẳng có gì gọi là bi thương. Đối với một cục gôm mà nói, đến lúc này nó đã hoàn thành trách nhiệm của mình, vinh quang về hưu, đây là một chuyện vui.

Đối với chúng mà nói, cục gôm sau khi dùng hết, bút máy đã viết đến giọt mực cuối cùng, như vậy cũng nên kết thúc, một kết thúc đáng tự hào.

Như vậy, chết đi lại trở thành một việc thiêng liêng.

Dương Miên Miên mở laptop, đăng ký tài khoản, chiếc ly bằng gốm nằm bên cạnh đã làm bạn với cô hơn một năm, tính cách hoạt bát. Nó mau chóng phá vỡ không khí trầm mặc, tò mò hỏi: “Miên Miên, chị định làm gì?”

“Kiếm tiền.” Dương Miên Miên cầm cốc nước uống một ngụm, “Ba chị đưa hết tiền cho người phụ nữ kia, bà ta chắc chắn sẽ không cho chị. Từ hôm nay trở đi, chúng ta phải bắt đầu kiếm tiền rồi!”

Ly gốm cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu liên tục: “Dạ!”. Không phân biệt rõ cổ phiếu hay gì gì đó, tuy nhiên nghe nói khá lợi hại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui