Tôi Có Bạn Gái Là Giáo Viên
Sau giờ học, tôi lại lần nữa được cho gọi-hai ngày liên tục-đến phòng luyện tiếng Anh trên tầng hai của tòa nhà thứ hai.
Với diện tích lớn gấp ba so với các phòng học bình thường, ở đó có bốn chiếc bàn ở giữa và chúng đối diện với nhau.
Tuy nhiên, chỉ một trong số chúng trông như đã được sử dụng gần đây.
Và, người mà đã cho gọi tôi tới đang ngồi đối diện với chiếc bàn tôi vừa đề cập.“Đây thực sự là lần đầu em đến căn phòng này và căn phòng này trông có vẻ đã bị bỏ hoang.
Bộ không còn giáo viên tiếng Anh nào khác ạ?”“Tất nhiên là có rồi nhưng họ đã đổi qua phòng khác rồi.
Căn phòng này đã không được sử dụng được một thời gian rồi.”“Ra là vậy, thật lòng mà nói căn phòng này rất đầy đủ tiện nghi.”Vô số chiếc hộp ít nhiều đều được sắp xếp ngay ngắn cạnh bức tường và chúng chứa đầy những văn bản và bản in và gần như đã tràn ra.“Ngôi trường này đã hơn 50 năm tuổi.
Các bài viết cũ, câu trả lời cho các kỳ thi, tất cả chúng đều đã được sử dụng cho đến bây giờ và hầu như tất cả đều được ném hết vào căn phòng này.
Có lẽ họ nên đốt mịa căn phòng này đi.”“Nếu vậy, làm ơn hãy đốt hết trước bài kiểm tra sắp tới của em.”“Đúng là kiểu nói của một đứa học sinh mà.
Nhớ làm sao.
Nếu Saiki-kun thực sự muốn, cô sẽ lên kế hoạch để thủ tiêu hết mớ này.” [note17571]“Đ-Đừng làm thế…”Tôi đoán mình không nên đùa trước mặt người giáo viên này… Well, cô ấy ắt hẳn chỉ đang đùa chơi thôi nhưng tôi cảm thấy có chút nghiêm túc trong đó.“Ah, được rồi.
Chà, phòng chuẩn này vẫn là phòng chuẩn bị thôi.
Vẫn còn rất nhiều dữ liệu có giá trị.
Và trừ khi các giáo viên cần thứ gì đó thực sự đặc biệt thì họ rất hiếm khi đến đây.
Họ thường xuyên có mặt ở phòng giáo viên hơn.”“Em hiểu mà~ theo như em biết, thậm chí có cả những giáo viên sử dụng chỗ của mình như ở nhà, mang theo vô số những thứ chẳng liên quan gì tới trường học cả đến.
Giống như mấy cái poster và mấy thứ linh tinh khác.“Thế thì, cô cũng sẽ mang theo một tấm poster của em.”“Cái thể loại tận dụng thời cơ gì đây!”Vả lại, dù bất cứ giá nào tôi cũng sẽ không bán mấy thứ như vậy.“…Vậy có nghĩa là em cũng sẽ đặt poster của cô trong phòng em sao?”“Chả có lí do gì mà cô lại thêm ‘vậy có nghĩa là’ ở đây cả… Em sẽ bị bắt nếu làm vậy quá.”“Cô nghĩ cô có thể cho em đầy đủ tài liệu để làm đó.
Như là trong một bộ đồ bơi, và nếu em chăm chỉ, cô thậm chí có thế làm một shot bằng đồ lót luôn đó.”“Đ-Đồ lót?!”Vậy nên cô sẽ che đi cái cơ thể gợi cảm của mình đi với một chiếc khăn, thậm chí còn nhỏ hơn nữa… Kiểu ngu ngốc gì thế này, tôi không thể xem nó như một tấm poster bình thường nếu cô ấy cứ trình ra cái bộ điệu như vậy…!“Tất nhiên em cũng có thể sử dụng nó cho những thứ khác ngoài làm nó như một poster ra.
Kya~ cô tự hỏi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình quá~?”“Nàyy!”Cô tiếp tục chạy trật lất ra khỏi cái danh hiệu ‘Bông hoa xa vời’ như thế.“Không phải, cô nghiêm túc đấy.
Hoàn toàn nghiêm túc đấy.”Đôi mắt cô giống hệt khi cô đang trong lớp học, rất nghiêm túc.
Bởi chăng tôi luôn luôn để ý tới những cặp mắt của những con người xung quanh tôi, tôi hiểu.
Cô rất là nghiêm túc.“Ngay cả khi em khiến cô phải xấu hổ trước lớp.
Saiki-kun, em luôn hành động không một chút do dự nào.”“Người không thấy ngại là cô mới đúng chứ! Thế cái ‘Cô đang không mặc bra’ là cái gì thế!”Ahh, cái cảm giác mềm mại ấy lại quay trở lại…“Cô có thể trước đó hơi thái quá.
Sensei sẽ suy nghĩ lại về nó…”“Vậy ra, thậm chí một phù thủy cũng có lương tâm nhỉ.”“Ai lả phù thủy cơ? Nhưng, điều này cũng quan trọng đối với việc giáo dục của em mà.
Đôi khi là ngọt ngớt đường, đôi khi nó lại gợi đòn.
Cô phải thỉnh thoảng để lại một chút ấn tượng chứ.”“Vậy nên, trừng phạt thực sự nghĩa là như vậy sao… Nhưng tốt thôi, thật tốt nếu cô có suy nghĩ về nó.
Và rồi, sao cô lại cho gọi em đến đấy thế?”“Để tiếp tục cho công việc dạy dỗ của em thôi.
Hôm qua, ngày đầu tiên của em, cô đã nói như thế nào.
Từ giờ trở đi, cô sẽ luôn luôn gọi em tới đây-đến với lâu đài của cô.”“Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục ư?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...