"Này là cây bút tất thắng, đã được khai quang." Tạ Cẩm Trình mỉm cười.
Thời Mạch không nhịn được cười, nhận lấy cây bút, vừa ký vừa nói: "Thần kỳ vậy, nếu không có tác dụng với tôi thì sao?"
"Nếu không linh, nghĩa là chưa dính đủ linh khí, phải dùng thêm vài lần."
"Rầm!" Tiếng đập bàn thật lớn vang lên từ phía đối diện, Thời Mạch vô thức ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy bóng dáng Tạ Cẩm Trình di chuyển, thân hình cao lớn vừa vặn chắn hết tầm mắt của cậu.
Tạ Cẩm Trình nói: "Đừng lãng phí thời gian để ý hắn làm gì, hắn ta không xứng để cậu quan tâm." Nói xong hắn rời đi.
Thời Mạch lập tức cúi đầu sửa hồ sơ, Lý Gia thấy Thời Mạch hoàn toàn không thèm để hắn vào mắt, tức giận nghiến răng, sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi: "Xem ra Luật sư Thời gần đây rất đắc chí, tìm được không ít người giúp đỡ! Tiểu luật sư cũng chỉ là tiểu luật sư, chỉ thay đổi mỗi bộ da cũng chả làm cậu trở thành luật sư nổi tiếng được đâu!"
Sắc mặt Ngô Lâm căng chặt, lập tức giúp Thời Mạch đáp trả: "Lý Gia, anh đã làm ăn đã không đàng hoàng, đã mất tiền thì đừng để mất cả đạo đức.
Lần trước anh đánh người ta, luật sư Thời đã rộng lượng không truy cứu, anh lại còn thuê cánh truyền thông bịa chuyện vu khống luật sư Thời.
Anh thử nhìn lại bản thân mình xem lương tâm của mình có biến đen hay không."
"Lương tâm?" Lý Gia cười ha ha, "Con mẹ nó không phải bọn mày bức tao phải trả tiền hay sao, tao không nợ bọn mày một đồng nào hết, đều do bọn mày ép tao!"
Ngô Lâm tức giận muốn phản bác lần nữa, Thời mạch giữ hắn lại, cười nói: "Ngô tổng, hắn ta vừa mới từ bệnh viện tâm thần đi ra, đừng để ý.
Anh xem làm gì có người bình thường lại ký vào hợp đồng bảo lãnh giá trị khổng lồ cho người khác, còn bảo lãnh bằng cả công ty riêng của mình vào luôn không? Chỉ có thấy mấy tên nghèo mạt rệp mới có thể thấy tiền liền sáng mắt như vậy, có thay da đổi thịt cũng không đổi trở thành người vừa giàu vừa sang được."
"Cọn mẹ nó mày nói lại lần nữa tao xem!" Lý Gia tức giận hùng hổ xắn tay áo tiến đên, Thời Mạch cố ý nhận mạnh vào chữ "nghèo mạt rệp", Thời Mạch rõ ràng đang trào phúng hắn sắp phải bồi thường một số tiền đến táng gia bại sản, không còn một xu dính túi, đây chính là chạm vào nỗi đau của hắn.
Cảnh sát ở tòa án lập tức ngăn hắn lại: "Thưa anh, nếu anh dùng bạo lực ở đây, chúng tôi sẽ phải giam giữ anh theo quy định của pháp luật." Lý Gia nổi điên chống cự lại, luật sư ủy quyền của hắn chạy lại kéo hắn rời đi, Thời Mạch cũng chẳng thèm để ý trò hề của Lý Gia, ký xong thì đi luôn.
"Thời Mạch, mày đợi đó!" Lý Gia hét về phía Thời Mạch, ngón tay ác ý chỉ vào Thời Mạch.
"Ồ", Thời Mạch vừa đi vừa vẫy tay, "Anh yên tâm, còn lâu tôi mới đợi anh, tạm biệt."
Sau khi tạm biệt Ngô Lâm, Thời Mạch quay lại xe, sắc mặt căng thẳng của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng, như vừa vừa đi đánh trận về, tận hưởng khoảng thời gian thư giãn hiếm có: "Hồi nãy tôi hết cả hồn, sợ hắn ta lại chạy lại đánh tôi, nếu thế thì lại phải đẹp mặt hết mấy ngày."
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe, tinh nghịch bay nhảy trên gương mặt Thời Mạch, soi rõ khuôn mặt sáng ngời của cậu.
Tạ Cẩm Trình lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt cậu, như thể tia nắng đó chiếu thẳng vào trái tim hắn, bức tường đóng băng xung quanh trái tim hắn đã vỡ vụn, hóa thành cát bụi rồi tan biến, sau đó băng tuyết tan ra, xuân về hoa nở, quang mang vạn trượng.
Vậy là hắn đã biết nhớ thương, khoảnh khắc Thời Mạch mỉm cười đối mặt với đối thủ của mình, khi mà cậu phát biểu ý kiến một cách say mê, suýt chút nữa hắn đã đứng lên vỗ tay cổ vũ Thời Mạch, lúc đó hắn cảm giác trên người Thời Mạch tỏa ra ánh hào quang, lóa mắt khiến hắn không thể nhìn thẳng.
Một khi trái tim đã rung động, giống như mũi tên đã lên dây, đã bắn ra thì không thể thu hồi, Tạ Cẩm Trình nhớ lại cảm giác vui sướng, kích động khi nhận được món đồ chơi yêu thích hơn mười mấy năm trước, hận không thể để nó bên cạnh mình ngày đêm không rời.
Trái tim ngủ say 25 năm lại vì một người đàn ông tên Thời Mạch bắt đầu đập dữ dội, giống như một con sư tử vừa thức tỉnh, hoang dã và dũng mãnh, cuồng nhiệt đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, xâm nhập vào lồng ngực Thời Mạch, nuốt chửng trái tim của cậu.
Giờ phút này, hắn rất muốn ôm người trước mặt vào lòng, nhưng những phẩm chất tốt đẹp mà hắn vun đắp bao năm qua buộc hắn phải giữ chút bình tĩnh cuối cùng.
Thời Mạch vẫn đang thao thao bất tuyệt về chuyện hồi nãy: "Anh biết không? Hồi nãy trên tòa tôi sợ muốn xỉu, tay luật sư kia lườm tôi giống muốn ăn tôi luôn, cái tôi mới nghĩ là luật sư vô danh tiểu tốt như hắn mà cũng dám lườm tôi, buồn cười thật đấy, thế là tôi cũng trừng mắt nhìn lại hắn."
"Luật sư vô danh tiểu tốt?" Tạ Cẩm Trình nắm được từ trọng điểm.
"Ừ, chứ không phải họ là luật sư vô danh sao?" Thời Mạch tò mò, "Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, với lại nhìn khí chất đâu có giống luật sư có danh tiếng, tôi đoán Lý Gia cố ý xem thường tôi, không muốn phí tiền mời luật sư có trình độ thì có."
Khóe miệng Tạ Cẩm Trình không khỏi nhếch lên, hắn thật sự cảm ơn lối suy nghĩ độc đáo này của Thời Mạch, nếu không cậu sẽ sợ hãi lai lịch của hai luật sư kia, sẽ bỏ lỡ cơ hội phát huy như ngày hôm nay.
"Ý tưởng này của cậu, thú vị đấy." Tạ Cẩm Trình xoa đầu Thời Mạch, "Hãy nhớ rằng với năng lực của cậu không có đối thủ nào mà cậu không đánh bại được cả, mỗi một lần tranh tụng trên tòa cậu đều phải xem họ là bại tướng dưới tay mình."
"Cũng bao gồm cả anh sao?" Thời Mạch cười hỏi.
"À..." Ánh mắt Tạ Cẩm Trình lóe lên tia sáng, giống như một con cáo gian xảo, "Cậu có thể thử xem."
Sau khi thưởng thức bữa trưa thịnh soạn và đưa Thời Mạch về nhà, đang lái xe trên đường Tạ Cẩm Trình nhận được một cuộc gọi từ bố.
"Bố nghe nói anh vì một luật sư nhỏ tên Thời Mạch mà liên hệ nhờ vả không ít mối quan hệ nhỉ." Giọng nói quen thuộc chẳng mang theo chút quan tâm nào, lạnh lùng như cơn gió mùa đông rét lạnh thấu tận xương tận tủy.
Tạ Cẩm Trình siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại: "Vâng, bố."
"Anh không cần phải nhúng tay vào vụ này nữa, phần còn lại bố sẽ giải quyết, tránh xa tên luật sư kia đi!"
Là một đứa con luôn ngoan ngoãn nghe lời, hắn biết phải trả lời như thế nào? Vâng, bố? Nếu hắn trả lời như vậy, hắn sẽ đánh mất người mình thích duy nhất trên cuộc đời này.
Lần đầu tiên hắn từ chối bố mình: "Cậu ấy là bạn con, như vậy không được."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi mới cất tiếng.
"Anh đang từ chối tôi đấy à?"
Câu hỏi mang kiểu cách lãnh đạo khiến người nghe khó chịu.
Đây là đầu tiên Tạ Cẩm Trình đối nghịch với bố, bố hắn không thể chấp nhận được chuyện này, hắn có thể hiều được, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn giải thích nguyên nhân hậu quả sự việc, hy vọng có thể dùng miệng lưỡi của mình để thuyết phục bố hắn thay đổi ý định.
Bố hắn chợt lạnh giọng quát lớn: "Tao mặc kệ mày có lý do gì, đừng có mà gây phiền phức cho tao?"
Từ "tao" thể hiện thái độ bất mãn của bố hắn, Tạ Cẩm Trình chịu đựng cơn thịnh nộ này nói: "Bố, con là con của bố, con hy vọng bố luôn đứng về phía con, chứ không phải chỉ giúp đỡ người ngoài."
"Mày đang nói đểu bố mày không xem mày là con ruột đúng không?" Tiếng nói từ đầu giây bên kia vang như tiếng sấm, sự phẫn nộ như ngọn lửa có thể thiêu đốt đến tận đầu dây bên này, "Tao tự biết cách giải quyết như thế nào, không cần mày phải xen vào!"
Không đối xử tốt với hắn như bố con ruột với nhau, trong lòng cả hai người chẳng lẽ không rõ điều đó, cần gì phải nói nhiều?
"Bố", Tạ Cẩm Trình lạnh mặt, giọng nói cũng cứng lại, "Dù gì thì con đã trưởng thành rồi, con cũng phải biết cân nhắc lợi hại chứ, nếu bố một hai bắt con phải làm theo lời bố, vậy bố cho con một lý do đi."
Bố hắn lời ít mà ý nhiều nói: "Bạn của Lý Gia tới tìm bố."
"Cho nên bố phải giúp Lý Gia." Tạ Cẩm Trình cười lạnh, "Còn con thì sao, bố không nghĩ đến cảm nhận của con à?"
"Tôi làm việc tự tôi suy xét, anh đừng có lằng nhằng."
Bố hắn vừa lớn tiếng la lớn, tiếng mắng đanh thép của mẹ hắn vang lên trong điện thoại: "Sao anh lớn tiếng quá vậy? Không thấy em em đang ngủ sao!"
"Anh đang gọi điện, em im đi không được à?" Bố hắn hét lớn lên, không biết bên kia xảy ra chuyện gì, có tiếng đổ vỡ và những âm thanh cãi vã truyền qua điện thoại, một lúc lâu sau, bố hắn mới nổi giận đùng đùng hét lớn, "Tạ Cẩm Trình, nếu mày còn giúp đỡ tên luật sư kia nữa thì đừng có bước chân về nhà nữa."
Điện thoại đã tắt máy, Tạ Cẩm Trình gọi lại, chỉ có tiếng bíp thay thế tiếng trả lời của bố hắn.
Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua cửa sổ, rõ ràng là hơi ấm hiếm có giữa mùa đông giá rét, nhưng Tạ Cẩm Trình lại cảm giác như hơi lạnh trên đỉnh ngọn núi ở nam cực, lạnh đến mức máu toàn thân đều đông lại, lạnh thấu xương tủy.
Bạn của con mình, không, chính xác là cảm nhận của con mình chẳng là gì so với lợi ích của người bố.
Hắn còn mong đợi điều gì nữa chứ? Hy vọng một người bố bảo thủ sẽ quan tâm hắn, hay là mong đợi bố hắn sẽ quay đầu lại xin lỗi, nói rằng sẽ thông cảm cho hắn?
Đều là ảo tưởng mà thôi.
Làm một người con trai hiếu thuận từng đó năm, hắn cũng biết mệt mỏi.
Tại sao phải lãng phí thời gian và sức lực cho những người không đáng chứ, ngoại trừ mối quan hệ huyết thống mỏng manh như sợi tơ, hắn và bố mẹ chẳng khác gì những người xa lạ.
Hôm nay, cha hắn có thể lợi dụng sự hiếu thuận của hắn, ngày mai cũng có thế dùng điều đó để uy hiếp hắn.
Bố mẹ hắn có hai đứa con trai, nhưng hắn chỉ có duy nhất một người bạn, cũng là người mà hắn yêu.
Lựa chọn như thế nào, trong lòng hắn đã sớm có đáp án.
Nhà xác định là không thể trở về, nhưng sáng mai hắn còn phải tham gia một phiên tòa, căn hộ của hắn cách tòa án khá xa, lại dễ bị kẹt xe rất bất tiện.
Hắn nhớ rằng nhà của Thời Mạch rất gần tòa án, nhưng Thời Mạch rất để ý thể diện còn lâu mới cho hắn ở nhờ.
Hắn đành phải tìm một khách sạn sạch sẽ nằm trong khu vực gần với tòa án, sau khi nhận phòng, đã ba giờ chiều.
Hắn đoán rằng Thời Mạch đang ngủ trưa nên đã liên lạc với Thời Mạch.
"Oáp, sao thế?" Âm thanh ngáp dài lười biếng của Thời Mạch truyền qua điện thoại, chắc là do tình yêu xúi giục nên bây giờ Tạ Cẩm Trình cảm thấy bất kỳ thanh âm Thời Mạch phát ra đều đáng yêu chết đi được.
"Chiều nay rảnh không?"
"Hả? À, có rảnh." Nghe giọng có vẻ là chưa tỉnh ngủ.
Tạ Cẩm Trình thành thật nói, "Đi mua quần áo với tôi, tôi sẽ đợi ở dưới tiểu khu nhà cậu." "Gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...