Tối Chung Trí Năng

Nhóm dịch: huntercd
 Nguồn : Vipvandan
 
 
 Lúc Đỗ Thừa và Cố Tư Hân về đến thành phố thì cũng khoảng sáu giờ tối.
 Cuộc thi đã xong, Cố Tư Hân còn khoảng một tháng thời gian chuẩn bị, sau đó sẽ đi Bắc Kinh tham gia vòng chung kết toàn quốc, đây mới là trận chung kết chính thức.
 Về tới biệt thự, Cố Giai Nghi đã làm sẵn một bàn ăn phong phú mĩ vị chờ sẵn Đỗ Thừa và Cố Tư Hân.
 Ăn cơm xong, Cố Tư Hân chạy thẳng về phòng tắm rửa, còn Cố Giai Nghi ở trong bếp chuẩn bị bát đũa.
 Đỗ Thừa nghĩ không ra Cố Giai Nghi nói với Cố Tư Hân cái gì, Cố Tư Hân cứ đến buổi tối, nhìn thấy mình như nhìn thấy mãnh thú vậy, vì thế, Đỗ Thừa định hỏi Cố Giai Nghi cho rõ ràng.
 Thấy Cố Giai Nghi đi vào bếp, Đỗ Thừa cũng không nghĩ gì nhiều cũng đi theo vào.
 Cố Giai Nghi rõ ràng là từ bên ngoài vội vàng quay về chuẩn bị cơm tối cho Đỗ Thừa và Cố Tư Hân, ngoài áo đã thay thành chiếc áo ngắn tay có cổ bằng lông cừu ra thì bên dưới vẫn mặc váy công sở màu đen, những đường cong ở mông lộ ra rõ rệt.
 Cố Giai Nghi đang rửa bát đột nhiên cảm thấy một vật nóng bỏng chạm vào mông mình, ngay sau đó một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô.
 “Rốt cuộc em đã nói với Tư Hân những gì, tại sao cứ đến tối là nó lại sợ anh như thế?”
 Đỗ Thừa từ phía sau gắt gao ôm lấy Cố Giai Nghi, vừa nói vừa cảm nhận những xúc cảm nhẹ nhàng trên người Cố Giai Nghi, hơn nữa còn nhẹ nhàng uốn éo, khiến cảm giác đó càng kích thích.
 Cảm thụ được hơi nóng của Đỗ Thừa từ phía sau, trong đầu Cố Giai Nghi bỗng nhớ lại cảng hung mãnh của Đỗ Thừa, chỉ cảm thấy người bỗng nóng lên, ngay sau đó, mặt đỏ ửng lên đến vành tai cũng đỏ theo.

 “Em, em không nói gì”.
 Cố Giai Nghi còn muốn xảo biện, chỉ là lúc nói cứ thấy vấp váp.
 “Em không nói gì đúng không?” Đỗ Thừa thổi khí nóng vào tai Cố Giai Nghi, trong miệng còn hiện lên nụ cười tà ý.
 Ngay sau đó, bàn tay của Đỗ Thừa vốn chỉ ôm ở eo của Cố Giai Nghi đột nhiên hướng lên trên, sau đó phủ lên đôi gò bồng đảo đầy đặn mà một tay không thể nắm hết của Cố Giai Nghi, nhẹ nhàng vuốt ve, còn “tiểu Đỗ Thừa”ở phía dưới lại cứng lên một ít, lại ních thêm vào giữa cặp mông đẫy đà của Cố Giai Nghi, khiến vật nóng bỏng kia của mình xâm nhập vào sâu hơn.
 “Đừng mà, Tư Hân đang ở nhà, em, em nói rồi anh đi ra đi”.
 Cố Giai Nghi bị Đỗ Thừa làm hư, cơ thể ngày càng mềm ra, mà vẫn còn dám mạnh miệng, sau khi Đỗ Thừa dừng lại, cô mới tiếp tục nói: “Em chỉ nói với Tư Hân là, buổi tối không được nói chuyện với anh, vì con trai đến buổi tối là biến thành quỷ háo sắc, tính dê sẽ bộc phát…”
 “Thế mà cô ấy cũng tin?”
 Đỗ Thừa không biết nói gì, chỉ nghĩ lại tính cách đơn thuần của Cố Tư Hân, và sự dựa dẫm của cô ấy vào Cố Giai Nghi, e rằng cô ấy đúng là tin thật.
 Cố Giai Nghi thấy Đỗ Thừa không có ý định buông ra, còn cơ thể mình lại càng ngày càng không chịu thua kém, vội vàng xin tha: “Anh còn không buông em ra, Tư Hân sắp xuống rồi”.
 “Không sao đâu, Tư Hân còn đang tắm, phải một lúc nữa”.
 Đỗ Thừa vừa nói vừa ngậm lấy vành tai của Cố Giai Nghi.
 Cố Giai Nghi chỉ cảm thấy thân thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã vào trong lòng Đỗ Thừa, không có cách nào nhúc nhích được, trong hai mắt đã thêm phần quyến rũ hơn.
 Đỗ Thừa cũng lo bị Tư Hân phát hiện, sau khi thỏa mãn đôi tay mới không đành lòng buông Cố Giai Nghi ra.
 Mà Cố Giai Nghi cũng đã không chịu nổi, hai mắt càng xuân tình hơn.

 “Buổi tối đi ra ngoài với anh được không?”
 Thân thể mềm mại kia của Cố Giai Nghi cũng khiến cho ngón trỏ của Đỗ Thừa động đậy, sau khi buông Cố Giai Nghi ra, đột nhiên thì thầm vào tai Cố Giai Nghi.
 “Không”.
 Cố Giai Nghi đột nhiên nhớ tới vẻ hung mãnh kia của Đỗ Thừa, lại hoảng sợ, sau đó chạy như bay ra ngoài.
 Sau khi rời biệt thự, Đỗ Thừa cũng không đi về nhà trọ của mình ngay mà đi đến bệnh viện.
 Mấy ngày đi Phúc Châu, Đỗ Thừa không có cơ hội đến bệnh viện, vì thế bây giờ có thời gian Đỗ Thừa tất nhiên sẽ đến bệnh viện.
 Buổi tối, Tô Huệ và Chung Luyến Lan cũng không ở đó, Đỗ Thừa cũng không đi sở hội Hoàng Phổ, ban ngày Đỗ Thừa có gọi điện cho Diệp Mị hỏi thăm tình hình, ở sở hội cũng không có việc gì, vì thế, Đỗ Thừa liền ở lại bệnh viện, vừa chăm sóc mẹ vừa học hỏi thêm.
 Đến khoảng mười hai giờ đêm, Đỗ Thừa mới rời bệnh viện.
 Sáng ngày hôm sau, Đỗ Thừa tỉnh dậy liền luyện thể thuật và không gian ngụy trọng lực.
 Sau khi nắm vững thể thuật, Đỗ Thừa hiện tại về cơ bản mỗi ngày luyện tập một lần, thời gian cần để luyện tập cũng ngày một giảm dần đi, hơn nữa việc nắm vững được thể thuật khiến uy lực của cơ thể ngày càng cao càng mạnh, Đỗ Thừa dường như mỗi ngày đều cảm nhận rõ ràng được thể lực của mình ngày càng tăng lên, tốc độ hoàn toàn vượt khỏi dự kiến của Hân Nhi.
 Việc thể lực ngày càng tăng lên, đối với áp lực của trọng lực không gian giả cũng ngày càng giảm đi, với tốc độ luyện tập hiện nay của Đỗ Thừa, e rằng chỉ cần thời gian một, hai tháng là có thể đạt tới cấp bốn của không gian ngụy trọng lực rồi.
 Lúc Đỗ Thừa luyện xong, cũng mới bảy giờ sáng, Đỗ Thừa nhanh chóng tắm rửa thay quần áo rồi đi ra ngoài.
 Hôm qua Đỗ Thừa nhận được điện thoại của trường lái xe, nói rằng hôm nay anh phải đi thi môn lí thuyết, chuyện này đối với Đỗ Thừa không phải là việc gì khó, chỉ là qua mà thôi. Trước khi đi Phúc Châu, được Hân Nhi chỉ bảo nên Đỗ Thừa cũng học được cách lái xe rồi, với người có đầu óc nhanh nhẹn như Đỗ Thừa, điều này không hề có khó khăn gì.

 Theo người của trường đi thi xong, thời gian vẫn sớm, chỉ mới mười giờ sáng, vì thế đến lúc quay về Đỗ Thừa liền đi đến biệt thự cổ ở khu ngoại ô phía Tây.
 Về phần biệt thự đã bắt đầu khởi công toàn diện, cả khu vực cỏ đều được di rời đi, sau đó bày ra một đống nguyên vật liệu trang trí.
 Với tốc độ của công ty trang trí, Đỗ Thừa cũng tạm vừa lòng, theo tốc độ này, thêm khoảng hai mươi ngày nữa thì có thể hoàn thành, đến lúc đó mọi người có thể dọn vào ở.
 Lúc giữa trưa, Cố Giai Nghi gọi điện thoại bảo Đỗ Thừa đến ăn cơm, Đỗ Thừa tất nhiên không từ chối. hơn nữa còn có thể nhân cơ hội chạy vào phòng bếp lén lút trêu chọc Cố Giai Nghi một phen, nhưng vì có Cố Tư Hân ở đó nên không dám làm càn.
 Buổi chiều Đỗ Thừa liền đi đến công ty, mấy ngày không đến, công ty cũng không có gì thấy đổi, hội viê có tăng thêm mười mấy người, nhưng cũng sắp đến lúc bão hòa rồi.
 Chỉ là xem danh sách hội viên mới, đôi lông mày của Đỗ Thừa khẽ nhíu lại với nhau.
 Bởi trên danh sách hội viên mới, có một cái tên mà Đỗ Thừa đến giờ vẫn chưa muốn nhìn thấy.
 Đỗ Thanh Võ, cũng chính là con trai thứ hai của Đỗ gia, anh thứ hai của Đỗ Thừa.
 Điều này làm cho Đỗ Thừa có dự cảm không tốt, quả nhiên, đến tám giờ tối, dự cảm của Đỗ Thừa đã linh nghiệm.
 Nhìn Đỗ Thanh Võ đi từ thang máy ra, sắc mặt của Đỗ Thừa dần dần lạnh đi.
 Đỗ Thanh Võ là người có chiều cao cao nhất trong bốn an hem nhà họ Đỗ, lại thêm khổ người to lớn, nếu đứng trước mặt thì sẽ khiến cho người khác có cảm giác rất áp đảo.
 Là con thứ tư trong Đỗ gia, Đỗ Thừa lại càng hiểu được sự khủng bố của Đỗ Thanh Võ.
 Đỗ Thanh Võ từ nhỏ đã theo một sư phụ học võ, học liền mười hai năm, đến lúc quay về, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, dựa vào nắm đấm của chính mình đã trở thành đầu lĩnh của một bang nhóm xã hội đen.
 Có thể nói, thực lực của Đỗ Thanh Võ khác hoàn toàn so với những tên côn đồ mà Đỗ Thừa đã từng gặp, thực lực của hắn ta rất mạnh, nếu không có sự giúp đỡ của Hân Nhi, Đỗ Thừa cũng không nắm chắc sẽ có thể đánh bại được Đỗ Thanh Võ.
 Nhưng Đỗ Thanh Võ không phải chỉ đến một mình, bên cạnh anh ta còn có một người trung niên thân hình gầy gò, vị trung niên đó hai mắt khép hờ, dường như ở đây không có cái gì có thể lọt qua mắt của hắn ta vậy.
 “Lão tứ, sao lại có vẻ mặt thế này, không muốn gặp anh à?”

 Đỗ Thanh Võ lững thững bước đến trước mặt Đỗ Thừa, nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Đỗ Thừa, thản nhiên cười.
 “Không”.
 Đỗ Thừa thành thật trả lời, bởi Đỗ Thừa hiểu rõ, Đỗ Thanh Võ lần này đến đây, mục đích chắc chắn không đơn giản, hơn nữa, hắn cũng không muốn gặp Đỗ Thanh Võ, chỉ là không muốn gặp không có nghĩa là Đỗ Thừa sợ Đỗ Thanh Võ.
 “Nghe nói gần đây làm ăn không tồi, tên Vân Long kia dưới tay người thiệt thòi vài lần, xem ra lần này chắc là thật rồi”.
 Đỗ Thanh Võ cười nhẹ, chỉ là trong sắc mặt ánh lên chút ngạc nhiên, đặt vào hoàn cảnh một năm trước, Đỗ Thừa khẳng định không dám nói câu như này, nhưng hiện tại lại dám đối đáp với anh như thế, hơn nữa lại còn rất tự tin.
 Đỗ Thừa lạnh lùng cười rồi nói thẳng: “Cái trò nhỏ này của tôi, sao lại lọt vào mắt Đỗ gia các người được?”
 Sắc mặt của Đỗ Thanh Võ bỗng nhiên sắc lại, rõ ràng là không muốn che giấu gì nữa, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng vô tình: “Không lọt vào mắt, nhưng có người muốn nhắc nhở mày một câu, tốt nhất là mày đừng lên quên thân phận của mày, nếu không, không ai bao che cho mày được đâu”.
 “Thế sao, Đỗ gia các người muốn đạp chết tôi, giống như con kiến vậy, cần gì phải uy hiếp làm gì?” Đỗ Thừa lại nghiễm nhiên không sợ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Thanh Võ, giọng nói lại càng lạnh hơn.
 “Được lắm, rất được”.
 Đỗ Thanh Võ vỗ tay, sau đó quay lại nói với người đàn ông trung niên đang khẽ nhắm mắt kia: “Chung Ngũ, đi chơi đi, tôi biết là anh đã ngứa tay rồi”.
 “Được, ông chủ”.
 Nghe được Đỗ Thanh Võ nói câu này, đôi mắt đang khép hờ bỗng mở to ra, hơn thế còn tràn ngập sự hưng phấn.
 09-08-2012, 06:49 PM
 Tối Chung Trí Năng
 Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui