Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Thịt thăn bò được lấy từ phần sườn của con bò, thịt sườn bò hoặc ở phần thắt lưng đã lược bớt mỡ, nhưng hương vị phần thịt ở cạnh xương như thế này cũng rất ổn rồi, trong miếng thịt nạc tươi ngon có thêm vài sợ gân, so với thịt ở xương sống còn dai hơn, so với thịt bò phi lê còn ngon hơn, hơn nữa phần dầu còn vô cùng phong phú, đối với những người sành ăn mà nói, thịt sườn bò quả thực là trời ban tặng,
Ngoài thịt bò phi lê ra, Cố Giai Nghi cũng rất thích cảm giác khi ăn thịt sườn bò.
Thịt bò vào trong miệng, có lẽ là do Đỗ Thừa cắt cho cô ăn, Cố Giai Nghi cảm giác hương vị miếng thịt bò nhỏ này lại càng ngon hơn, càng dai hơn.
“Cách dùng dao thông thường đơn giản chỉ là cắt thịt bò ra, lúc ăn hương vị cũng không có gì khác biệt, nhưng lại phá vỡ lớp thăn và gân trong miếng thịt, đặc biệt là giống như loại thịt sườn bò này, nếu dùng phương pháp cắt độc đáo này thì mùi vị sẽ ngon hơn gấp ba lần so với kiểu cắt thông thường”.
Đỗ Thừa vừa giải thích vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cố Giai Nghi cắt thịt bò.
Cách dùng dao này là Đỗ Thừa học từ Hân Nhi, cũng là một trong những kiến thức cơ bản trong lĩnh vực lễ nghi, hơn nữa, với những loại thịt bò khác nhau có thể dùng các cách khác nhau, Đỗ Thừa sớm đã nắm rõ những điều này rồi.
Ngồi ở trong lòng Đỗ Thừa, nghe Đỗ Thừa từng bước giảng giải, Cố Giai Nghi phát hiện cách dùng dao này cũng Đỗ Thừa không chỉ độc đáo mà động tác cắt cũng rất chăm chú, vị trí mà con dao nhỏ trong tay Đỗ Thừa đặt xuống đều theo các thớ thịt mà cắt, vừa không cắt đứt gân thịt mà có thể giữ được lớp thăn thịt, khiến việc làm hỏng chất lượng của miếng thịt giảm đến mức thấp nhất.
Lại là một miếng thịt bò được cho vào miệng, quả nhiên, đúng như Đỗ Thừa nói, Cố Giai Nghi có thể cảm nhận rõ ràng ràng sự dai của miếng thịt bò lần này đã thay đổi hẳn, hơn nữa chất lượng của thịt đã ngon hơn, khẩu vị cũng khá hơn một chút.
“Thế nào, không tệ phải không?” Nhìn bộ dạng Cố Giai Nghi chậm rãi thưởng thức, Đỗ Thừa biết cô đã ăn vô cùng ngon miệng.
“Vâng”.
Sau khi thưởng thức xong, Cố Giai Nghi vô cùng thích thú nói: “Quả đúng là như vậy, Đỗ Thừa, anh mau dạy em đi”.
Đỗ Thừa cũng không giấu nghề nữa, sau đó giữ tay, chầm chậm dạy Cố Giai Nghi từng bước của cách dùng dao còn có những yếu tố quan trọng, vô cùng nghiêm túc.
Nói cách khác, Đỗ Thừa đang hưởng thụ cảm giác của thời khắc này, rất thư thái, rất ấm áp, đến “tiểu Đỗ Thừa” nóng rực ở bên dưới cũng dần dần an phận.
“Em gái kia thật nóng bỏng, vốn dĩ còn tưởng ngây thơ, kết quả không ngờ rằng lại lẳng lơ như vậy, nhưng chân cũng dài thật, có thể chơi một tối thì thật sảng khoái biết mấy!”
“Chân dài, mông to, mặt lại còn xinh đẹp, quả là cực phẩm, chỉ tiếc là, đã có tên “chó lai” kia bao rồi”.
Lúc Đỗ Thừa đang dạy Cố Giai Nghi cách dùng dao, chiếc bàn bên cạnh duy nhất có thể nhìn thấy bàn chỗ Đỗ Thừa ngồi, bốn thanh niên vừa ngồi xuống không lâu nhìn họ cười lớn, vẻ mặt thô bỉ.
Cả bốn thanh niên này tuổi cũng chưa nhiều, hai người ba mấy tuổi gì đó, hai người khoảng ngoài hai mươi, nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ, dường như gia cảnh không tồi, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, nói chuyện cũng không có kiêng nể gì.
Giọng nói của những người đó rất to, đến Cố Giai Nghi cũng nghe thấy rõ từng câu từng chữ, chứ đừng nói là Đỗ Thừa.
Khuôn mặt đang chìm trong ngọt ngào của Cố Giai Nghi bỗng trở nên lạnh lùng, bởi vì từ nhỏ cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị người ta giễu cợt quá đáng như vậy, nhưng rất nhanh vẻ mặt lạnh như băng đó của Cố Giai Nghi liền thoải mái trở lại, sau đó thản nhiên cười, rồi quay về thì thầm bên tai nói: “Đỗ Thừa, anh có thể đòi lại công bằng cho em một lần được không? Em ghét mấy tên đó, chi bằng cho bọn chúng câm miệng lại đi”.
Cố Giai Nghi không hề quên sứ mệnh của mình hôm nay, cố gắng hết sức làm một bình hoa ngốc nghếch, tự nhiên, tất cả những điều này vẫn là trong tình huống cô hoàn toàn đặt niềm tin vào bản lĩnh của Đỗ Thừa.
“Được”.
Đỗ Thừa trả lời rất nhanh, ánh mắt trở nên lạnh lùng, bởi vì những người đó càng nói càng khó nghe, điều này đã xúc phạm đến giới hạn của Đỗ Thừa, đặc biệt là câu “chó lai” kia, đã hoàn toàn xúc phạm đến lòng tự trọng của Đỗ Thừa.
Cho nên, cho dù Cố Giai Nghi không nói, Đỗ Thừa cũng sẽ dạy bảo bọn chúng, nhưng sau khi Cố Giai Nghi nói, cảm giác của Đỗ Thừa lại có chút khác.
“Qua ngày uống rượu hát ngông, Nghênh ngang dữ tợn, tranh hùng với ai?”
Câu thơ này có lẽ có thể dùng để hình dung tâm trạng lúc này của Đỗ Thừa, chỉ tiếc là, đối thủ lại không đủ tư cách để ảnh hưởng đến khung cảnh thơ mộng này.
“Em ở đây đợi anh.”
Sau khi lạnh lùng nhìn mấy người kia, Đỗ Thừa có ý bảo Cố Giai Nghi đứng lên, còn anh lại đứng dậy đi về phía bốn người thanh niên kia.
Bốn người kia thấy Đỗ Thừa đi đến, nhìn nhau rồi lại cùng nhau cười vang lên tỏ vẻ khinh thường.
“Chó lai, làm sao, không phục đúng không? Muốn ra oai trước mắt các ông mày à?”
Người lớn tuổi nhất trong số đó cười rồi nói với Đỗ Thừa, trong giọng nói tràn ngập giọng điệu nhạo báng.
“Hay là mày cho em gái xinh tươi kia đến tiếp các anh đi, bọn anh đang cô đơn đây” Hắn ta chỉ vào Cố Giai Nghi nói, vẻ mặt giống như Chư Bát Giới.
Chỉ là, hắn chưa nói hết câu thì phát hiện ra Đỗ Thừa đang đứng cách hắn bốn năm bước chân đã xuất hiện trước mặt hắn, ngay sau đó, ngực hắn bị một luồng lực mạnh dội đến, cảm giác đau đớn làm cho khuôn mặt hắn bỗng chốc nhăn nhó và tái nhợt lại, lúc Đỗ Thừa thu lại nắm đấm thì hắn đã trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Ba người còn lại vẻ mặt không dám tin nhìn Đỗ Thừa, rõ ràng không nghĩ đến đối phương không nói lời nào đã ra tay, hơn nữa còn xuống tay nặng như vậy.
“Cùng lên đi, đập cho nó một trận rồi nói”.
Tên có tuổi lớn nhất kia rõ ràng vẫn còn chút sức lực, sau khi nói với hai người kia một câu ba người liền cùng nhau xông tới phía Đỗ Thừa.
Tên lớn tuổi nhất xem ra thân thủ cũng không tệ, rất linh hoạt, hơn nữa ra tay cũng rất độc ác, chỉ là thân thủ này e rằng chỉ trị được những người bình thường, nhưng với một người có thị lực tinh tường và thân thể còn khỏe hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần như Đỗ Thừa thì vẫn là không chịu nổi một chiêu.
Giơ tay ra, Đỗ Thừa trực tiếp giáng thẳng một quyền xuống người tên kia, sau đó thân người bỗng nhiên quay lại đánh thẳng vào hai người còn lại, hơn nữa còn trực tiếp đá một cái khiến hai người kia ngã xuống đất.
“A”.
Tên lớn tuổi nhất kêu lên thảm thiết, do lúc Đỗ Thừa xoay người đã bẻ quặt tay của hắn,
Đỗ Thừa không nói câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn tên đó một cái rồi kéo cánh tay vừa bị vặn của hắn rồi đi về phía Cố Giai Nghi.
Tên kia càng đau hơn, kêu gào thảm thiết không ngừng, thân người đã bị Đỗ Thừa kéo đi, còn tiếng kêu thảm thiết của hắn đã thu hút sự chú ý của gần như tất cả khách trong nhà hàng, đã có một người phục vụ sớm đã thấy có gì đó không ổn liền gọi điện báo cảnh sát.
Đỗ Thừa cũng không để ý đến những điều đó mà là kéo tên kia đến trước mặt Cố Giai Nghi, sau đó lạnh giọng nói: “Xin lỗi cô ấy!”
Thanh niên kia vẫn rất cứng đầu, không thèm nói gì.
Đỗ Thừa lạnh lùng cười, trực tiếp vặn tay hắn một vòng rồi lại mạnh tay hơn, tiếng đốt ngón tay gãy vang lên, tên kia lại càng đau hơn, không còn cứng đầu nữa, vội vàng xin lỗi: “Xin…xin…xin lỗi!”
Nhìn thủ đoạn bạo lực của Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi lại không có chút nào không quen, bởi cô sớm đã biết thủ đoạn của Đỗ Thừa, nói cách khác, thủ đoạn của cô còn bạo lực của Đỗ Thừa, chiêu thức của cô đến Đỗ Thừa cũng không thể độc ác bằng.
“Cút đi”.
Đỗ Thừa lạnh lùng nói một tiếng nhưng lại thêm một đá nữa vào bụng của tên kia, đá cho văng ra xa.
“Đỗ Thừa, chúng ta đi thôi, có người báo cảnh sát rồi”.
Cố Giai Nghi mắt sắc lại, vừa nhìn đã thấy người phục vụ đang cầm điện thoại báo cảnh sát, vì thế sau khi Đỗ Thừa dạy bảo xong bốn người kia liền nói nhỏ với Đỗ Thừa.
Tuy cô hi vọng Đỗ Thừa có thể giúp cô dạy cho những tên kia một bài học, nhưng cô không hi vọng vì chuyện này mà khiến anh bị cảnh sát bắt, mặc dù là đối phương sai trước nhưng xem thân thế của họ chắc cũng không phải tầm thường nên cố gắng tránh đi là tốt nhất.
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật gật đầu, tuy rằng hắn có thể thông báo cho Diệp Mỵ để giải quyết rắc rối nhưng chuyện nhỏ như thế này, Đỗ Thừa cũng không muốn gọi điện cho Diệp Mỵ, sau khi vứt ba tờ một trăm xuống bàn liền kéo Cố Giai Nghi đi ra ngoài.
Bởi vì tiếng đánh nhau nên có rất nhiều người vây quanh, khi nhìn thấy Đỗ Thừa và Cố Giai Nghi đi đến những người này không hẹn mà cùng tránh ra nhường đường, rõ ràng là bị thủ đoạn bạo lực lúc nãy của Đỗ Thừa dọa, nên đến mấy người phục vụ cũng không dám đi đến.
Nhìn thấy khí thế đó của Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi hoàn toàn quay về với thân phận là một bình hoa ngốc nghếch, vẻ mặt ngọt ngào nhìn Đỗ Thừa, say đắm không thôi.
Nhưng sau khi dời nhà hàng Tây này, Đỗ Thừa không lái xe đưa Cố Giai Nghi đi, bởi vì với tình huống lúc đó nếu lái xe bỏ đi nhất định sẽ bị nhớ biển số xe, vậy nên hai người đành đi bộ về.
Nhưng Đỗ Thừa sớm đã có chuẩn bị, trước khi ra khỏi cửa lớn của nhà hàng, Đỗ Thừa đã rút điện thoại ra gọi cho Lưu Phục Sinh, đợi anh và Cố Giai Nghi đi đến địa điểm đã hẹn sẵn, Lưu Phục Sinh đã lái chiếc xe Bentley đến đợi họ sẵn ở đó.
Đỗ Thừa không nói gì thêm, chỉ đưa chìa khóa của chiếc xe Audi của Cố Giai Nghi cho Lưu Phục Sinh, bảo Lưu Phục Sinh lái xe của cô từ nhà hàng về sở hội Hoàng Phổ, còn hắn và Cố Giai Nghi lại đi xe Bentley.
09-08-2012, 06:47 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...