Trên bãi cỏ, Cố Tư Hân cùng Đỗ Thừa đẩy xe lăn. Hai người đang nói chuyện về các sự tình của hội diễn âm nhạc.
Đỗ Thừa nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tư Hân thần sắc trở nên vui vẻ, trong lòng cũng hết sức vui mừng, tuy rằng mệt nhưng Đỗ Thừa biết Cố Tư Hân rất thích chuyến này, hoặc là nói, đây chính là mục tiêu theo đuổi của Cố Tư Hân.
Chẳng qua Cố Tư Hân nói một chuyện cũng để Đỗ Thừa không biết nói gì.
"Đỗ Thừa, anh nói xem em nên xử lý thế nào?" Nói lên chuyện này, trên khuôn mặt xinh đẹp nguyên bản cao hứng cũng đã tràn ngập thần sắc buồn rầu, càng nhiều người hâm mộ, Cố Tư Hân thu được thư tình cũng càng ngày càng nhiều.
Cố Giai Nghi ở thành phố thuê một tầng ký túc xá làm quỹ từ thiện, bởi vì tạm thời chưa có gì cho nên nơi đó chỉ có một người phụ trách quét tước vệ sinh, mà mấy ngày hôm trước, người dọn vệ sinh gọi một cú điện thoại cho Cố Giai Nghi, hơn nữa nói một chuyện để Cố Giai Nghi đương trường không thể nói gì.
Chẳng qua ngắn ngủn một tháng, Cơ Kim Hội liền nhận được mấy vạn phong thư tình cùng với rất nhiều thư ủng hộ, nhiều thư như thế nên đã chất kín cả một cái phòng chứa đồ, nhân viên vệ sinh rơi vào đường cùng, đành phải hỏi Cố Giai Nghi xem cần xử lý như thế nào.
Đỗ Thừa nghe Cố Tư Hân nói, cũng là nhất thời im lặng.
Đỗ Thừa nghĩ chút rồi nói: "Mặc kệ một thời gian nữa đi, dù sao Tâm Hân tháng sau cần tuyển nhận nhân viên, đến lúc đó đặc biệt tìm một người xử lý chuyện này đi, khi đó có thể bồi dưỡng quan hệ của em với các fans".
"Ừm".
Nếu đổi thành trước kia, Đỗ Thừa nói cái gì cô ấy nhất định là không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, nhưng Cố Tư Hân hiện tại liền suy nghĩ một lát lúc này mới gật đầu.
Chỉ một cái biểu hiện nho nhỏ cũng đại biểu cho Cố Tư Hân đã không còn vô cùng đơn thuần như trước kia, Cố Tư Hân, đã trưởng thành, cũng biết vì chính mình suy nghĩ rồi.
Đỗ Thừa bồi Cố Tư Hân một cái buổi chiều, bất quá, lúc tối Đỗ Thừa lại không có ăn cơm ở nhà, bởi vì Trình Đàm Nghiệp gọi một cú điện thoại cấp Đỗ Thừa, đặt một phòng ở Sơn Thủy Hotel mời Đỗ Thừa ăn cơm, đối với nhạc phụ tương lai mời mời Đỗ Thừa tự nhiên là không thể cự tuyệt.
Sau khi Đỗ Thừa đem phối phương dung dịch điện giải nói cho Trình Đàm Nghiệp, Trình Đàm Nghiệp liền đêm làm không nghỉ, buổi sáng hôm nay rốt cục thì đem nguồn nước hạ lưu toàn bộ làm sạch, mà chuyện này cũng tạo thành một trận náo động, tựu truyền thông của các quốc gia trên thế giới cũng bắt đầu chú ý, chẳng qua, Trình Đàm Nghiệp vẫn duy trì thái độ thần bí, tùy ý ngoại giới ồn ào huyên náo thế nhưng hắn vẫn là văn phong bất động.
Bởi vì trong lòng Trình Đàm Nghiệp rõ ràng, chuyện này càng nóng, đối với hắn càng có lợi, đến lúc đó chỉ cần công bố dung dịch điện giải, dẫn dắt hưởng ứng, sự việc sẽ tiến triển đến mức nào thì Trình Đàm Nghiệp cũng có chút không thể tưởng tượng được.
Ước chừng sáu giờ, Đỗ Thừa lái xe đi Sơn Thủy Hotel, chờ Đỗ Thừa đến, con xe Maybach của Trình Đàm Nghiệp đã dừng ở trong bãi đỗ xe của Sơn Thủy Hotel.
Một gã phục vụ sinh dẫn Đỗ Thừa đi thẳng tới lầu ba Sơn Thủy Hotel.
Trong phòng, trừ bỏ Trình Đàm Nghiệp còn có một phụ nữ xinh đẹp.
Người này thoạt nhìn chỉ có hơn - ba mươi tuổi, cực kỳ xinh đẹp, cùng Trình Yên có bảy tám phần giống nhau, bất quá so với Trình Yên thì nhiều thêm vài phần đoan trang cùng cao quý.
Hiển nhiên, đó là mẫu thân Trình Yên, mà mỹ mạo của Trình Yên hiển nhiên cũng là truyền thừa từ mẫu thân của nàng.
Trong lúc Đỗ Thừa đánh giá Diệp Nhu thì Diệp Nhu cũng đang đánh giá Đỗ Thừa.
Nhìn lại, Diệp Nhu thật ra là một phụ nữ đoan trang cao quý, hơn nữa thập phần thành thục, trên sự tình của Trình Yên, thật ra Diệp Nhu cũng không ủng hộ, chẳng qua, cùng Trình Đàm Nghiệp yêu nhau nhiều năm, bà ấy cũng hiểu được sự đau khổ của Trình Đàm Nghiệp, hơn nữa Quách Tấn cũng hết sức ưu tú, cho nên Diệp Nhu cuối cùng cũng không có phản đối.
Lúc này đây, thật ra là Diệp Nhu muốn gặp một chút "con rể" mà chồng bà cực kỳ yêu thích, để xem nam nhân để cho nữ nhi của mình ái mộ là người như thế nào.
Chẳng qua chỉ ngay lần gặp mặt đầu tiên này, Diệp Nhu liền đã thừa nhận thân phận con rể của Đỗ Thừa.
Bề ngoài không tầm thường, trên người có khí chất độc đáo cũng làm cho trong lòng Diệp Nhu tán thưởng không thôi, quan trọng nhất là khi Đỗ Thừa đứng ở trước mặt nàng thì cho nàng cảm giác không hề kém hơn cái gọi là - thiên chi kiêu tử Quách Tấn - nửa phần.
Hơn nữa khác với Quách Tấn, Đỗ Thừa làm cho người ta cảm giác chân thật, còn Quách Tấn thì làm cho người ta cảm giác lại là giả dối, tuy rằng trên mặt Quách Tấn vẫn duy trì tươi cười nhưng là cái tia cao ngạo kia lại thì không cách nào che dấu.
Đỗ Thừa đến cũng không muộn, bất quá thấy Trình Đàm Nghiệp cùng Diệp Nhu đều chờ hắn, cho nên Đỗ Thừa nói: "Bác trai, bác gái".
"Không sao, là chúng tôi mới đến, ngồi đi, không cần khách khí cái gì".
Trình Đàm Nghiệp tự nhiên là sẽ không để ý, sau khi mỉm cười hướng phía Đỗ Thừa nói một tiếng, liền chỉ vào một bên ghế trống.
"Vâng".
Đỗ Thừa cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.
Chẳng qua ngay khi Đỗ Thừa ngồi xuống, cửa phòng chợt mở ra, ngay sau đó, một trước một sau hai người từ ngoài cửa đi vào.
Ở đàng trước là một người thoạt nhìn thực bình thường nhưng khí chất cũng thập phần xuất chúng - Quách Tấn, mà phía sau hắn là Du sư.
Quách Tấn cũng không khách khí, trực tiếp ở một bên bàn ăn ngồi xuống, thấy Trình Đàm Nghiệp cùng Diệp Nhu vẻ mặt khó hiểu, liền khẽ cười nói: "Bá phụ, bá mẫu, các ngươi không trách ta tự tiện đến chứ?"
"Không có, ngươi có thể tới, Trình Đàm Nghiệp ta hoan nghênh cũng còn không kịp "
Trình Đàm Nghiệp vội vàng đáp, Quách Tấn là thân phận gì, trừ khi cần thiết, nếu không hắn sẽ không đắc tội Quách Tấn, bất quá trong lúc nói chuyện, thế nhưng hắn lại dùng ánh mắt tràn ngập xin lỗi nhìn thoáng qua Đỗ Thừa, hắn căn bản không có nghĩ đến Quách Tấn sẽ đến, cũng căn bản không có nghĩ đến sự tình thế nhưng sẽ biến thành cái dạng này.
Để Trình Đàm Nghiệp thoáng yên tâm là Đỗ Thừa đáp lại hắn là một cái mỉm cười.
Thật ra, đối với Quách Tấn xuất hiện, Đỗ Thừa cũng không có gì ngoài ý muốn, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ở bãi đỗ xe Đỗ Thừa nhìn thấy con xe Audi màu bạc của Quách Tấn, nguyên bản Đỗ Thừa nghĩ rằng Trình Đàm Nghiệp cũng mời Quách Tấn, bất quá hiện tại xem ra, hiển nhiên là Quách Tấn không mời mà đến.
"Đỗ Thừa, chúng ta lại gặp mặt".
Quách Tấn mỉm cười nhìn Đỗ Thừa, giống như hai người là bạn tốt của nhau vậy.
Đỗ Thừa mỉm cười, không nói gì thêm, chẳng qua đối với Quách Tấn không mời mà đến hắn lại là có chút tò mò.
Bất quá, để Đỗ Thừa có chút ngoài ý muốn là, Quách Tấn tới nơi này tựa như chỉ là vì đến ăn một bữa cơm chiều mà thôi, nhưng lại chủ động khơi đề tài, tán gẫu không thôi.
Chẳng qua, Quách Tấn càng như thế, Đỗ Thừa liền càng thêm cảm giác có chút không ổn, chỉ là không ổn chỗ nào, Đỗ Thừa cũng nhìn không ra.
Thật ra không chỉ Đỗ Thừa như thế, Trình Đàm Nghiệp cùng Diệp Nhu cũng không rõ Quách Tấn, hơn nữa Quách Tấn cũng không nói tới Trình Yên, điều này làm cho bọn họ càng thêm khó hiểu.
Tại loại cảm giác khó chịu này, bữa cơm này không thể nghi ngờ là có chút quỷ dị, bữa tiệc hai giờ mà làm cho người ta cảm giác như là bằng một năm vậy.
Ngay tại thời điểm bữa tiệc sắp chấm dứt, chuông điện thoại di động Đỗ Thừa bỗng nhiên vang lên.
Gọi điện thoại là A Cửu, nhìn thấy số điện thoại của A Cửu, Đỗ Thừa bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, bởi vì Đỗ Thừa đã muốn đoán được một chút.
Đỗ Thừa không có đón mà là trực tiếp cúp điện thoại, sau đó hướng phía Trình Đàm Nghiệp khẽ cười nói: "Bác trai, bác gái, cháu có chuyện tựu đi trước, hai người cứ tiếp tục nói chuyện".
"Ừ, cũng đã xong rồi, mọi người chúng ta cùng đi đi" Trình Đàm Nghiệp gật gật đầu, loại cảm giác này để cho hắn cảm thấy một tia khác thường, bởi vì hắn biết Quách Tấn là một người thế nào, cũng biết Quách Tấn tới nơi này nhất định là có ý đồ khác.
"Đỗ Thừa, thật ra cậu không cần vội vã đi như vậy, bởi vì đã muốn chậm".
Quách Tấn nhìn thoáng qua Đỗ Thừa, vẻ cười rất lãnh đạm, hiển nhiên là có ý khác.
Trong lòng Đỗ Thừa căng thẳng, lời nói của Quách Tấn không thể nghi ngờ là chứng thực Đỗ Thừa suy đoán, chẳng qua, sắc mặt Đỗ Thừa lại là không có chút nào biến hóa, chẳng qua khẽ cười nói: "Cũng chưa chắc là chậm, cáo từ".
Nói xong, Đỗ Thừa cũng không nói thêm gì nữa, liền đi ra ngoài.
Chẳng qua, Đỗ Thừa vẫn chưa ra khỏi, Du sư nguyên gốc đang yên lặng đứng ở một bên bỗng nhiên chắn trước người Đỗ Thừa.
Động tác Du sư khiến cho không khí khác thường ở đây đột ngột tăng lên, ở một khắc này, Trình Đàm Nghiệp cùng Diệp Nhu cũng đã hiểu dường như có chuyện đại sự!
"Tránh ra".
Nhìn thấy Du sư chắn trước người mình, Đỗ Thừa ngữ khí lạnh như băng, đồng dạng lạnh như băng, còn có ánh mắt của Đỗ Thừa.
Bởi vì Đỗ Thừa biết, Du sư cản trở chính mình mà muốn kéo dài thời gian.
Nghe được thanh âm lạnh như băng, Du sư chẳng qua mở ra đôi mắt đục ngầu nhưng lại sắc bén giống như lợi kiếm, không chỉ như vậy, nguyên bản thân mình chỉ hơi có chút đứng lên giờ đã mãnh liệt đứng thẳng, khí chất cả người nháy mắt biến hóa, toàn thân đã tràn ngập một cỗ khí thế cường giả, cổ khí thế kia so sánh với Quách Tấn muốn mạnh hơn rất nhiều rất nhiều.
"Đánh bại tôi, cậu có thể đi ra nơi này" Cùng lúc đó, Du sư mở miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...