“Tôi quên mất một chuyện!”
Nói xong Lương Thượng Quân mặc kệ Ba Hoa và Cung Trì hãy còn ngơ ngác ở một bên, vác trang bị lên chạy vội về phía trường quân đội.
Thật ra cũng không phải quân tình khẩn cấp gì, chỉ là lúc thiếp ngủ anh mơ một giấc mộng.
Trong mộng anh nhìn thấy một cặp mắt lấp lánh sáng giữa đêm tối, đó là ánh mắt khiến anh vô cùng để ý, nó tràn đầy khao khát, và toát lên một sự hung tàn nguyên thủy nào đó.
Đó là cậu thiếu niên anh nhìn thấy trong kính ngắm lúc đang cùng đường phản kích, trong đêm tối cậu ta lần theo lửa trại của họ mà tới, không quay về đội của mình, cũng không tùy tiện gây rối bọn họ.
Lúc đó anh theo bản năng bóp cò, nhưng rồi khắc cuối cùng lại do dự.
Lương Thượng Quân không biết vì sao mình lại không xuống tay.
Hình như trong trong lòng có một giọng nói cứ xúi anh rằng: Đó không phải kẻ địch của anh, thả cậu ta đi đi, xem xem cậu ta có thể làm tới mức nào, anh không cảm thấy hành vi của cậu ta rất giống tên khốn nào đó sao?
Sau đó ở trong mộng Lương Thượng Quân sực nhớ ra, nếu thực sự là tên khốn kia thì anh ta sẽ làm thế nào…
Chẳng cần nghi ngờ, anh ta sẽ bọ ngựa bắt ve, hoàng tước sau lưng, đâm cho một đao, thừa cơ đánh cướp, trai cò mổ nhau ngư ông đắc lợi, nói chung là dùng hết mọi biện pháp khiến kẻ địch thua ở nước cờ cuối cùng_____chiếu tướng.
Cung Trì phát hiện Lương Thượng Quân không dẫn họ chạy tới chiến trường đang đánh giết, mà là quẹo tới gần bức tường nam của trường quân đội. Nơi này là bên hông chiến trường, nằm ở rìa chiến trường, cơ bản là bị mọi người ngó lơ.
Ba Hoa còn chưa hiểu ra, hỏi: “Tại sao chúng ta phải qua đây?”
Lương Thượng Quân mỉm cười: “Bởi vì nếu anh là kẻ địch, anh sẽ thọc vào hoa cúc của đại bản doanh từ chỗ này!”
“Đại đội trưởng Lương anh minh!” Ba Hoa chân chó nịnh nọt, ngẫm nghĩ một lát lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng cái hành vi thọc hoa cúc người ta thế này không phải chỉ có Đại đội trưởng Kỷ mới làm sao?”
Mày Cung Trì giật giật, quăng ánh mắt đồng cảm về phía Ba Hoa.
Lương Thượng Quân âm hiểm nhìn Ba Hoa bé nhỏ: “Vậy đó hả, vậy hôm nay anh nói cho cậu hay, anh cũng có thể thọc hoa cúc anh ta!”
Mày Cung Trì lại giật giật, phải chăng Lương Thượng Quân nghĩ sai trọng điểm rồi không?
Ba người trèo qua tường nam, từ từ lần tới lân cận đại bản doanh, đằng trước là một vùng khói lửa hỗn loạn, nhưng bên hông lại vô cùng yên tĩnh. Lương Thượng Quân nhìn trái nhìn phải, không có nguy hiểm gì.
Xem ra cậu thiếu niên kia chưa mò tới chỗ này.
Vu Tiểu Bắc theo Trần Công tới dưới chân tường nam, ngẩng đầu nhìn bức tường cao gần bốn mét, ra chiều đăm chiêu.
“Tiểu Bắc, đạp lên tôi nhảy qua trước đi!” Nói đoạn Trần công khom lưng, ra hiệu Tiểu Bắc nhanh chóng lên.
Nhưng Vu Tiểu Bắc xưa nay nghe lời răm rắp bỗng nhiên lắc đầu.
“Sao vậy?” Trần Công hỏi cậu.
“Trần Công Trần Công, cậu nói xem chúng ta nghĩ tới cách này, có khi nào họ cũng nghĩ tới không?” Vu Tiểu Bắc nhăn mũi suy đoán, sống mũi cậu hơi thấp, đầu mũi tròn tròn, thoạt nhìn hơi ngây thơ, cậu thấy Trần Công rất nghiêm túc nghe cậu nói, bèn vui vẻ nói tiếp: “Ai cũng biết tường nam là nơi yếu nhất trường quân đội, khu vực tác chiến lần này vừa khéo vạch tới chỗ này, tôi nghĩ chỉ huy bên địch cũng sớm nghĩ tới khả năng gặp đánh lén, sẽ phái người canh chỗ này đặc biệt chờ chúng ta chui đầu vào lưới”
Trần Công bác bỏ ý nghĩ của cậu: “Không thể nào, nhân thủ họ không đủ”
Vu Tiểu Bắc nói: “Nhưng tôi cảm thấy khả năng này rất cao nha, cậu còn nhớ tiểu tổ dùng mìn bộ binh kia không, cách đánh của họ vượt xa dự liệu người ta, lỡ…Á!”
Vu Tiểu Bắc đột nhiên ngừng lại, tay phải cậu nắm quyền đập lên lòng bàn tay trái, nhìn chằm chằm Trần Công, làm Trần Công sởn gai óc: “Lại sao nữa?”
Vu Tiểu Bắc trịnh trọng nói: “Đột nhiên tôi nghĩ ra, đây có phải là kế thành trống không?”
Đánh tâm lý khiến họ sợ đầu sợ đuôi không dám xông bừa chính là sở trường của Miss Lu.
Càng nghĩ càng thấy đáng tin, sức chiến đấu của kẻ địch rõ ràng không đủ, lo phía trước không lo nổi phía sau, mà lỗ hổng tường nam lại bày rành rành chỗ này, không có canh gác không có mai phục, chẳng phải là kế thành trống sao?
Nếu đã là thành trống, thì có gì đáng sợ chứ?
Sự thật chứng minh, nghĩ nhiều quá cũng chẳng ích lợi gì.
Có nhiều sự việc càng suy nghĩ chu toàn, lại càng dễ chui vào đường cụt, điều này giống như vòng tuần hoàn của một nghịch lý vậy.
Trần Công và Vu Tiểu Bắc thảo luận thật lâu, đắn đo năm lần bảy lượt, cuối cùng mới chịu trèo vào tường nam, lúc này nhóm Lương Thượng Quân chờ trong chỗ tối đã muốn ngủ gục tới nơi.
Nhìn thấy bóng dáng hai người, Lương Thượng Quân phấn chấn tinh thần_____Quả nhiên tới rồi.
Ba Hoa đứng ở trong góc muốn nổ súng kết liễu bọn họ, nhưng Lương Thượng Quân ra hiệu ngăn lại.
Anh chờ hai người họ tới gần đại bản doanh, quan sát thấy vẻ mặt của cậu thiếu niên hơi thấp hơn một chút chuyển chầm chậm từ khẩn trương tới thả lỏng, hiển nhiên đã buông lơi cảnh giác. Lúc này anh đột ngột nhảy ra, đánh thẳng tới cậu thiếu niên đó.
Vu Tiểu Bắc chỉ cảm thấy bên cạnh thình lình vọt ra một bóng người, ngay giây sau phát hiện mình bị bắt làm con tin.
Cậu nỗ lực quay đầu nhìn hung thủ bắt mình, mặc dù chỉ nhìn thấy một khuôn mặt bôi sơn đen lem luốt, nhưng trong tiềm thức cậu cảm thấy người này rất quen mắt, thế là cậu hỏi thành tiếng: “Anh là trứng rán phải không?”
Tất cả mọi người tại hiện trường đều đần mặt, vẻ mặt Ba Hoa muốn cười nhưng không dám cười.
Hai giây sau, Lương Thượng Quân đáp: “Ừm, là tôi”
Vu Tiểu Bắc lại quay đầu về, nhìn Trần Công đang hết sức tập trung phòng bị nói: “Trần Công Trần Công, chúng ta vẫn đoán sai rồi. Đúng là ảnh! Chúng ta và bọn họ đúng là oan gia ngõ hẹp mà”
Trần Công không rảnh nghe cậu cảm khái, y nhìn chằm chằm con dao trong tay Lương Thượng Quân.
Dao chân thật hơn súng rất nhiều.
Trần Công nghiêm túc nói: “Anh dám động tới cậu ấy, tôi sẽ giết anh”
Lương Thượng Quân cười: “Buông vũ khí đầu hàng, tha mạng cho cậu”
Trần Công cắn môi dưới, dỡ hết trang bị xuống.
Lương Thượng Quân rất hài lòng, cũng hơi thả lỏng sức uy hiếp con tin. Ngay lúc này đột nhiên Trần Công nhào lên, bất chấp tất cả kéo Vu Tiểu Bắc ra khỏi Lương Thượng Quân, sau đó đá mạnh vào đầu gối Lương Thượng Quân.
Lương Thượng Quân vốn đã mệt muốn xỉu, cũng không thực sự muốn tổn thương cậu nhóc kia, bị tấn công không kịp đề phòng, tay phải anh thả lỏng, con dao rớt xuống đất.
Hỗn loạn phát sinh quá nhanh, Ba Hoa còn chưa kịp phản ứng đã thấy chân trái của Đại đội trưởng Lương nhà mình gập lại, gần như quỳ xuống đất, sau đó anh thuận thế kéo mạnh, làm cậu thiếu niên mới đá anh cũng ngã theo.
Vừa hồi thần lại, Ba Hoa bèn bắn một phát súng vào Vu Tiểu Bắc đang định gia nhập hỗn chiến, Tiểu Bắc “Tử trận”.
Lương Thượng Quân vật lộn với Trần Công một hồi, cuối cùng chế ngự được y, bất quá chính anh cũng mệt muốn chết.
Trần Công “Chết” dưới đất thở hồng hộc: “Thể lực của anh đã sớm cạn kiệt rồi, còn ở đó cậy mạnh làm gì, nếu ở trên chiến trường thực sự, nói không chừng anh đã bại trong tay tôi”
Lương Thượng Quân cười: “Chiến tranh xưa nay chỉ chú trọng kết quả không quan tâm quá trình, tôi thắng thì chính là thắng, không có nếu như”
Nói xong anh cũng mặc kệ bên ngoài còn đang đánh đá tối trời tối đất, nằm thẳng ở đó ngủ.
Cho nên anh không biết, hành động ở tường nam của bọn họ bị Kỷ Sách gãi đúng chỗ ngứa xưng là “Cuộc chiến bảo vệ hoa cúc”.
Lúc nhìn thấy một đống hỗn độn ở sân sau của đại bản doanh, Kỷ Sách vẫn hơi bất ngờ.
Trời đất chứng giám, hắn không hề nghĩ tới ba cái kế thành trống dụ địch xâm nhập gì gì đó, hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng nơi này không cần phòng thủ, bởi vì chiếu theo phỏng đoán của Lô Vi về cách đánh của phe địch, Bộ chỉ huy bên họ đương nhiên sẽ hạ mệnh lệnh tiến công chính diện, mà bất cứ học sinh trường quân đội bình thường nào cũng đều sẽ phục tùng mệnh lệnh.
Nhưng hắn vạn vạn không ngờ rằng, trong đội ngũ nọ lại thực sự tồn tại một đứa hoàn toàn không nghe chỉ huy. Nếu không phải Lương Thượng Quân thủ ở chỗ này, nói không chừng họ đã bị hai con hoàng tước nhỏ đó nuốt chửng rồi.
Thấy Lương Thượng Quân toàn thân dơ bẩn nằm dưới đất ngủ bất tỉnh nhân sự, Kỷ Sách kêu người nâng anh về nghỉ ngơi.
Lô Vi ở một bên cười lạnh: “Đau lòng sao, ngu ngốc, đáng đời!”
Kỷ Sách không để ý tới cô, hắn gọi Cung Trì qua, nghiêm túc nghe báo cáo, từng chi tiết đều không bỏ qua. Nghe xong hắn đi tới chỗ Trần Công và Vu Tiểu Bắc đang nằm, ngồi xuống nhìn bọn họ, môi nở nụ cười hiền hòa.
Ba Hoa thoắt cái rớt da gà da vịt đầy đất, thân là kẻ bàng quan và người từng trải, hắn âm thầm gạt mồ hôi thay hai cậu thiếu niên kia.
Kỷ Sách khen ngợi bọn họ: “Các cậu ý thức sắc sảo hành động nhạy bén, có thể chơi tôi một vố như vậy là giỏi lắm đấy! Chỉ cần không bị trường quân đội khai trừ, tiền đồ của các cậu sẽ sáng lạn vô biên”
Trần Công ngây ngẩn nhìn hắn.
Kỷ Sách, Kỷ Sách kìa. Chính là người này, kẻ giữ vững nhiều hạng kỷ lục của trường quân đội, thần tượng của y đang khen ngợi y.
Không tài nào khống chế được tâm tình khẩn thiết này, Trần Công thậm chí kích động tới nỗi ngón tay run run.
“Nhưng mà”, Kỷ Sách an ủi vỗ vỗ tay y, cười càng lúc càng ấm áp, hắn chỉ về phía Lương Thượng Quân bị nâng đi: “Tên trứng rán đó, cậu biết không”
Trần Công gật đầu.
“Cậu dám động tới cậu ta, tôi sẽ giết cậu”. Kỷ Sách nói, “Câu này trả lại cho cậu”
Sau đó Kỷ Sách tung một quyền đánh xỉu Trần Công.
Thật ra người biết chuyện đều hiểu, Kỷ Sách thực sự vừa mắt thằng nhóc Trần Công này.
Chẳng qua có vừa mắt tới cỡ nào, cũng không được phép ăn hiếp mẹ sắp nhỏ có biết chưa.
Hành động Tom and Jerry kéo dài trọn ba ngày hai đêm tuyên bố kết thúc bằng chiến thắng hiểm của lớp đặc huấn.
Cả kế hoạch tác chiến, bất kể là Tom hay Jerry, đều nằm ngoài dự đoán của các vị chỉ huy trường quân đội, nếu lấy lời của bọn họ để tổng kết, thì là: “Cái mớ tào lao gì thế này!”
Bất quá Hiệu trưởng và Cục phó Vương lại rất vui vẻ.
Lương Thượng Quân ngủ một giấc tỉnh dậy liền bị chiêu CALL liên hoàn đoạt mạng của Lô Vi gọi tới phòng làm việc của Kỷ Sách.
Trong lúc toàn trường quân đội bị trò mèo bắt chuột kia giày vò, Lô Vi và Kỷ Sách cũng đã làm tốt chuyện cần làm. Ngoài ý muốn là họ không hề gặp bất cứ trở ngại nào, trôi chảy cứ như có người cố tình mở sẵn cánh cửa thuận lợi cho họ vậy.
“Chúng tôi tra ra rồi, đồng thời nhiệm vụ của các anh cũng sắp bắt đầu” Lô Vi nói, “Lấy hết tư liệu về tham khảo đi, ghi chú phần trùng lặp ra, tôi sẽ an bài đàng hoàng cho các anh”
Lương Thượng Quân lật bản sao tư liệu trong tay, lập tức bị vài từ mấu chốt khoá chặt ánh mắt_____
Đoàn 598. Công trình C-3. Rút lui khẩn cấp.
Mấy cái này đều là chuyện xưa của cuộc chiến phản kích tự vệ, đã qua rất nhiều năm. Nhưng đối với Kỷ Sách, những chuyện xưa này đã sớm chồng chéo lên nhiệm vụ mới lần này.
Ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chấp hành hai nhiệm vụ cùng lúc.
Ngày kia họ sẽ bị phái ra chiến trường xưa, đêm nay ba người đều uống chút rượu.
Một là để khen thưởng biểu hiện của Lương Thượng Quân trong Tom and Jerry, hai là ăn mừng vì thuận lợi lấy được tư liệu năm xưa, thứ ba, là ăn mừng Kỷ Sách lại có thể rời khỏi trường cũ lần nữa.
Kỷ Sách mỗi lần đi rồi về, đều không giống nhau.
Lời này là Lô Vi nói.
Lúc uống ngà ngà say, Lô Vi về phòng nghỉ ngơi.
Lương Thượng Quân ngồi trước mặt Kỷ Sách, đung đưa nửa ly rượu trong tay, nửa ngày không thốt một lời.
Kỷ Sách hỏi anh đang nghĩ gì.
Anh bảo anh đừng ồn tôi đang nghĩ một câu thơ.
Kỷ Sách bèn không ồn thật, lẳng lặng nhấp từng chút rượu, cũng tỏ vẻ uống không hết.
Hai người cứ ngồi ngay ngắn mặt đối mặt uống rượu như thế, đầu óc thanh tỉnh đến hỗn loạn.
Lương Thượng Quân đột nhiên tặc lưỡi một tiếng, đặt ly rượu trong tay xuống, cào đầu tóc nói nghĩ không ra.
Kỷ Sách cũng buông ly, kéo cánh tay Lương Thượng Quân qua, nhắm ngay miệng anh mớm rượu.
Thế là thoắt cái Lương Thượng Quân sáng tỏ thông suốt.
Anh nói: “Rốt cuộc tôi cũng nghĩ ra một câu thơ hình dung cho nhiệm vụ lần này của chúng ta rồi”
Kỷ Sách hỏi: “Câu gì?”
“Bước xuống tuyền đài chiêu lính cũ, thập vạn cờ xí trảm diêm la!” Lương Thượng Quân dõng dạc sục sôi.
“Ăn nói tào lao!” Kỷ Sách dở khóc dở cười, “Em trù chúng ta chết hả!”
Lương Thượng Quân cười cười không đáp.
Anh đang nghĩ, nếu đi chiêu lính cũ trảm diêm la thiệt, vậy thì mảnh đất từng nhuốm máu tổ tiên đó sẽ tăng nhiệt độ cao cỡ nào, nhiệt độ đó họ có thể truyền thừa tiếp được hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...