Lương Thượng Quân đá Ba Hoa một cước: “Lề mề cái gì! Đi mau!”
Ba Hoa lảo đảo nhảy một bước, xoa xoa mông tủi thân chạy tới trước tiếp tục dò đường. Hắn hơi do dự, không phải hắn nghi ngờ quyết định của Lương Thượng Quân và Bộ chỉ huy, chỉ là hắn thấy hơi bất an lạ thường…
Cứ cảm thấy sắc mặt của Đại đội trưởng Lương thoạt trông không tốt lắm, còn nữa, cú đá vừa rồi của anh cũng không còn khí phách bạt núi cái thế như trước nữa. Dù thần kinh của hắn còn thô hơn cái ống nước, nhưng đối với điểm này hắn vẫn phát hiện được.
Cung Trì theo sau lưng Lương Thượng Quân, mấy lần hắn muốn kêu Lương Thượng Quân nói chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng được. Chuyện hắn để ý còn nhiều hơn cả Ba Hoa, nhưng trong đó có một tôn chỉ không được phép dao động, đó chính là lòng tin đối với sức phán đoán của Bộ chỉ huy.
Lương Thượng Quân nỗ lực làm đầu óc mình không thiếu dưỡng khí, anh không ngừng dùng phương pháp ám chỉ khiến mình duy trì sự tỉnh táo, đây giống như một kiểu thôi miên, cưỡng ép phong bế cảm giác mệt mỏi đang dần phóng đại lại. Anh ngày ngày thề thốt với Kỷ Sách rằng sẽ không để những triệu chứng này ảnh hưởng tới nhiệm vụ, bởi vậy kể từ bây giờ phải thử biện pháp khắc phục nó.
Ba người ai nấy ôm tâm sự riêng tiến bước, dọc dường bầu không khí khá tĩnh lặng.
Chỉ có ba người…Lương Thượng Quân dùng suy nghĩ để dời sức chú ý.
Cho dù đối phương buông lơi cảnh giác đối với nhóm tàn binh bọn họ, cho dù đối phương không ngờ họ sẽ nghêng ngang đánh ngược về, thì chỉ dựa vào sức ba người, dưới tiền đề gần như đạn tận lương tuyệt, làm sao có thể giành chiến thắng nổi.
“Ba Hoa” Lương Thượng Quân gọi một tiếng, Ba Hoa trước mặt dường như không nghe thấy.
Anh cau mày: “Ba Hoa cậu lăn qua đây cho tôi!” Lương Thượng Quân gầm thét.
Ba Hoa sợ nhảy dựng, vừa lăn vừa bò qua: “Đại đội trưởng Lương, sao vậy sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Lương Thượng Quân ra hiệu hắn và Cung Trì ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ: “Các cậu nghe tôi nói đây, hiện giờ chúng ta thế đơn lực bạc, trừ phi có thể full máu full trang bị sống lại, bằng không đánh liều một trận nhất định sẽ chịu thiệt, cho nên chúng ta chỉ có thể thay đổi cách đánh”
“Đánh sao?” Ba Hoa hỏi.
Lương Thượng Quân nhếch môi cười: “Đánh lén, dụ địch, chỉ có bị dồn vào tử địa mới dũng mãnh giành thắng lợi được”
Cung Trì hỏi Bộ chỉ huy vị trí đại khái của tiểu tổ chín người kia, phát hiện họ đã tới khá gần trường quân đội rồi, đang nghỉ ngơi chỉnh đốn lần cuối, chuẩn bị hội hợp cùng hai tiểu tổ khác, để cùng tiến công đại bản doanh.
Chín thanh niên đó ác chiến một trận với Lương Thượng Quân xong cũng mệt muốn ngất ngư. Đại khái là tin chắc rằng nhóm Lương Thượng Quân sẽ không còn sức phản công nữa, nên họ chỉ chừa hai lính gác thủ đêm, còn những người khác thì tận dụng thời gian nghỉ ngơi.
Tương phản với họ, ba người Lương Thượng Quân, Ba Hoa và Cung Trì không trì hoãn một giây nào, đuổi sát sau lưng họ bố trí sẵn. Mọi việc đều xong, chỉ chờ đêm xuống.
Cánh rừng này khá tươi tốt, ánh trăng bị cành lá che khuất, đêm xuống vô cùng u tối, kế hoạch hồi mã thương của họ gặp đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, vì thế Lương Thượng Quân hạ lệnh dạ tập.
Tiếng súng đầu tiên của Ba Hoa tiêu diệt gọn một lính gác, cũng đánh thức tất cả kẻ địch.
Phản ứng của đối phương có thể nói là khá nhanh, trong khoảng thời gian cực ngắn mà tất cả mọi người đều đã tiến vào trạng thái chiến đấu. Rất nhanh Đội trưởng của họ đã xác định được lai lịch và hỏa lực của kẻ địch, tâm tình vốn khẩn trương thoáng bình tĩnh xuống.
Bất quá là ba tàn binh thôi, so với họ có đầy đủ ưu thế về trang bị và sức chiến đấu, thực sự không đáng để sợ, tuy nhiên cái cảm giác vô duyên vô cớ bị quấy nhiễu rất bực bội. Cậu nghĩ thế, sau đó hạ lệnh toàn thể rời tổ tiêu diệt địch.
Lương Thượng Quân vừa thấy chiến trận vầy liền vui sướng, quá trúng ý anh. Đội trưởng đó hành sự quả cảm, nhưng có chút liều lĩnh, thôi cứ để tụi nhóc đó nếm chút mùi đau khổ đi.
Anh phất tay, Ba Hoa và Cung Trì vốn đang kề vai tác chiến với anh bèn chia ra chạy về hai phía khác nhau. Mấy người đối phương đuổi theo, ngay sau lưng Lương Thượng Quân cũng kéo theo một cái đuôi dài, thể lực của ba người các anh đều hơi không bằng địch, kết cuộc bị địch vây diệt chỉ là chuyện sớm muộn.
Bất quá…
Ầm! Ầm! Ầm!
Vài tiếng vang dữ dội bỗng phá tan bầu trời đêm, theo sau đó là tiếng la hét kinh hoảng của kẻ địch.
Trước đó Lương Thượng Quân đã kêu Ba Hoa đem mấy trái mìn chống lính bộ cướp được chôn ở xung quanh khu này, giờ vừa khéo phát huy tác dụng.
Trong số mấy người đuổi theo anh, có hai người đạp trúng mìn hy sinh oanh liệt, còn có một người xúi quẩy bị người phe mình bắn ngỏm trong cơn hoảng loạn.
Lương Thượng Quân đang chạy như điên thì đột nhiên khựng lại, anh thoải mái xoay người lại, không tránh né công kích sau lưng nữa, chỉa súng vào lớp bụi đất tung bay trước mặt.
Anh không biết còn bao nhiêu người sống sót, nhưng anh không định chạy tiếp nữa, cứ thế thâm tình đưa mắt với người trong bãi mìn.
Trần Công làm sao cũng không ngờ mình sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy.
Lúc Vu Tiểu Bắc bên cạnh y nghe được tiếng nổ từ bốn bề truyền lại thì sợ tới hét lên, may mà âm thanh bị cơn hỗn loạn vùi lấp, không ai phát hiện họ đang trốn ở gần doanh trại của tiểu đội chín người kia.
Y thấy ba người nọ đột nhiên lủi ra chạy tới doanh trại phát động công kích, y thấy trên mặt trên người họ dính đầy vết máu, hành động thậm chí có hơi cố sức, nhưng y cũng nhìn thấy được ý chí chiến đấu không thể tưởng từ nơi họ, cái bộ dáng bất chấp hết thảy đó, thái độ ung dung đối với thắng lợi đó khiến y ngơ ngẩn trong tích tắc.
Lúc ý thức lại, y phát hiện mình cứ như bị điên mà đuổi theo thủ lĩnh của ba người đó.
Tiểu Bắc sau lưng y đè thấp giọng gọi: “Trần Công Trần Công, cậu tính làm gì! Trần Công cậu chờ tôi…”
Giọng của Tiểu Bắc hơi khàn, hiển nhiên là cậu gọi rất lâu, nhưng một câu y cũng không nghe lọt, trong lòng y chỉ có một âm thanh đang kêu gào đinh tai nhức óc: Đuổi theo! Đuổi theo! Nhìn đi, những người đó sẽ thắng! Ba tên điên đó, họ có thể sẽ thắng!
Đuổi theo, sau đó y liền chứng kiến cảnh tượng này.
Người nọ toàn thân nhếch nhác, hình như còn bị thương nhẹ, lúc chạy đầu gối hơi nhũn, nhưng lúc anh ta xoay người lại, diện mạo lem luốc đó lại chói mắt như đèn pha.
Lúc chạy trốn, nón sắt của anh ta không biết đã rớt đâu mất, điều này khiến tình tự trong đôi mắt anh ta không còn chỗ lẩn trốn. Đó là ánh mắt hòa lẫn vẻ kiêu ngạo, khinh thường và phấn khích, vừa cuồng nhiệt vừa lãnh tĩnh, phách lối đón gió phấp phới trong đêm đen.
Người nọ dựng súng ngắm về phía trước. Y nghe thấy người nọ giễu cợt: “Đứa nào dám vượt Lôi Trì một bước?”
Trần Công nhìn chằm chằm anh, bỗng cảm thấy hơi nghẹt thở.
Anh ta là Kỷ Sách sao? Nhân vật truyền kỳ của trường quân đội?
Không, không phải, y biết không phải.
Nhưng y cảm thấy, có lẽ họ là người tương đồng, mà kiểu người như thế chính là thần tượng mà y ngưỡng mộ.
Bất kể kẻ thù mạnh cỡ nào, bất kể nhiệm vụ gian nan cỡ nào, họ vẫn sẽ vĩnh viễn là chủ nhân của chiến trường. Cho dù bị dồn vào chỗ chết, thì vào trong tay họ vẫn có thể chuyển bại thành thắng.
Thời khắc này, Trần Công trốn sau một thân cây to nhìn chằm chằm người nọ giết sạch phe mình không chớp mắt. Y cảm thấy máu trong cơ thể mình nóng muốn sôi trào, thiêu khô cả ánh mắt y.
Cõi Niết bàn.
Nơi người đó đứng chính là cõi Niết bàn mà y muốn đạt tới.
“Trần Công Trần Công, cậu đang nghĩ gì vậy?” Vu Tiểu Bắc đuổi tới hỏi: “Sao mắt cậu đỏ vậy? Cát vô hả?”
“Tiểu Bắc, cậu nhìn đi, sẽ có một ngày tôi trở thành người như thế” Y chỉ người nọ, nói.
Bình minh đang lên, nữ thành rạng đông chẳng chút keo kiệt mà rải hào quang lên khắp chiến trường nhỏ này.
Trần Công và Vu Tiểu Bắc theo dõi thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn lạc tung tích ba người đó, khi họ trở về đây lần nữa thì kinh ngạc phát hiện nơi này có điểm khác so với trước đó.
“Các liệt sĩ” đã gãy cánh trở về, nơi này chỉ còn lại mảnh đất trống, nó cũng chính là bãi mìn đêm qua.
Tử tế nhìn lại, thật ra bãi mìn này vô cùng thô sơ, hiển nhiên ba người nọ đã chẳng còn hơi sức bố trí bẫy gì. Nếu là ban ngày thì thằng ngốc cũng sẽ không mắc lừa, nhưng vào đêm, nơi này đích xác là đã phát sinh một trận chiến phản diệt tuyệt diệu.
Rạng sáng lúc họ rời đi nơi này vẫn bình thường, nhưng bây giờ…
Vu Tiểu Bắc chỉ vào cái bảng báo xuất hiện thêm ở giữa bãi mìn: “Trần Công Trần Công, trên đó có chữ kìa”
Trần Công cũng thấy, y đọc hai hàng chữ đó lên.
Cỏ yếu vô tình người hữu tình.
Yêu quý môi trường đừng giẫm đạp.
Ngớ người hết hai giây, y đột nhiên bật cười, ôm bụng ngồi xuống đất mà cười.
Tiểu Bắc nhìn y: “Trần Công Trần Công, cậu bị khùng hả?”
Trần Công nói: “Cút mẹ cậu đi! Tiểu Bắc, tối qua ảnh thấy chúng ta rồi, ha ha, ảnh nhìn thấy chúng ta! Ảnh còn cố ý vòng về để lại cho chúng ta cái bảng cảnh báo…Ha ha ha, cậu nói xem người này sao có thể ranh ma tới thế, ha ha ha ha”
Tiểu Bắc từ xa nhìn mấy con chữ phóng khoáng trên bảng cảnh báo, cũng bật cười.
Cậu chưa từng thấy Trần Công vui vẻ như vậy bao giờ, giống như bị điên vậy.
Cung Trì liên hệ với Bộ chỉ huy, biết bên đại bản doanh đang chuẩn bị giao chiến với hai nhánh địch còn lại.
Mấy người A Tàng, Ngô Đại, Khuất Tử dùng khỏe chọi mệt, bố trí xong xuôi phương án phòng thủ hoàn thiện để đọ sức với kẻ địch. Vị trí của trường quân đội vốn dễ thủ khó công, ngay từ đầu Kỷ Sách đã không đặt chiến trường chính ở trong rừng.
Còn khuya hắn mới quan tâm mấy cái quy tắc tìm diệt trong rừng này nọ của Hiệu trưởng và Vương Bân, trong mắt hắn, chỉ cần có thể thắng thì mọi thứ khác đều là shit chó. Bởi vậy hắn chỉ kêu bốn người Lương Thượng Quân rời hang, mục đích là tiêu hao sức chiến đấu của kẻ địch trước khi chúng tới đại bản doanh.
Thế nhưng cái hắn không ngờ chính là Lương Thượng Quân cũng không đặt quy tắc của hắn vào mắt. Anh muốn đánh, thế là cứ đánh giết chẳng thèm giữ lại chút gì, chỉ dựa vào bốn người mà diệt được ba phần năm lượng địch, điều này đã vượt xa mong đợi của hắn.
Hiện trong đại bản doanh, số hỏa lực vốn dùng để đối phó với ba tổ địch trở lên giờ chỉ phải đối phó với hai tiểu tổ cuối cùng, hơn nữa hai tiểu tổ này chỉ còn có mười tám người.
Nhóm Lương Thượng Quân đã hoàn thành nhiệm vụ, đang nghỉ ngơi bên ngoài trường quân đội, nhằm chuẩn bị một trận nội ứng ngoại hợp.
“Lương Thượng Quân đâu? Kêu cậu ta tới nói chuyện với tôi” Kỷ Sách nói với Cung Trì.
Hắn muốn nghe giọng nói của cậu ta, thậm chí hắn có thể tưởng tượng được, tên Ngốc Tặc ấy sẽ dùng giọng điệu khiêu khích thế nào khoe khoang với hắn: Thấy chưa hả, đó là thực lực của ông đấy! Tin tôi chưa hả?
Đáng tiếc nguyện vọng của hắn không thể đạt thành.
Cung Trì thoáng nhìn chỗ cách đó không xa, đáp khẽ: “Báo cáo Thủ trưởng, Lương Thượng Quân mới ngủ rồi, cần gọi anh ta dậy không?”
Ba Hoa đã ngáy o o ở một bên, Lương Thượng Quân xác nhận tạm thời không có nguy hiểm xong bèn nói với Cung Trì rằng mình muốn ngủ một tiếng, tới giờ gọi mình dậy, giờ mới nằm xuống chưa lâu.
“Không cần” Kỷ Sách nói, “Để cậu ta ngủ một lát đi”
Từ lúc khai chiến tới giờ cậu ấy đã không có chợp mắt đàng hoàng rồi, liều mạng như vậy làm gì chứ…
Trong mắt Kỷ Sách chứa ý cười dịu dàng, thật ra hắn biết rõ Ngốc Tặc đang chứng minh cho hắn xem, chứng minh cậu ấy cái gì cũng làm được cái gì cũng khắc phục được, cũng đang nói với hắn rằng, cậu ấy tuyệt đối sẽ không cô phụ lòng tin của bất cứ ai.
Cung Trì ngập ngừng, cân nhắc nói: “Thủ trưởng, tình trạng thân thể của Lương Thượng Quân hình như có hơi…Kỳ lạ” Hắn nghe rõ Lương Thượng Quân từng nói là “Tôi còn có thể chống đỡ được thì ba người họ chắc chắn không thành vấn đề”, câu suy luận này rất kỳ lạ.
“Ừm” Kỷ Sách vốn cũng không muốn giấu, hắn thừa nhận rất dứt khoát, “Thể lực kém chỉ là trạng thái tạm thời của cậu ấy thôi, không sao đâu, ảnh hưởng không lớn”.
Ý sâu xa là, chuyện này tới đây chấm dứt.
Chủ thượng đã tỏ thái độ, đương nhiên Cung Trì không dám nhiều chuyện nữa.
Sau khi ngắt máy, vừa quay đầu lại hắn bỗng nhìn thấy Lương Thượng Quân mở to mắt nhảy dựng lên, dọa hắn sợ chết khiếp.
“Lương Thượng Quân, anh mới ngủ có mười phút thôi” Cung Trì nói.
“Thu dọn thu dọn, mau chóng lên đường!” Lương Thượng Quân gấp rút hạ lệnh, đá mấy cú đánh thức Ba Hoa, “Dậy!”
“Chuyện…Chuyện gì?” Ba Hoa và Cung Trì đều hơi ngơ ngác.
“Tôi quên mất một chuyện!” Lương Thượng Quân nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...