Tối Chung Lưu Phóng

Vũ điệu lưỡi đao.

Tia sáng cực mảnh nhảy nhót ở đằng xa, tụ lại rồi lan ra hệt như đồng tử của loài rắn.

Họng súng lóe ánh đen dựng thẳng, trái tim nhuốm mùi khói thuốc súng, nảy đập nặng nề.

Chém đi, dùng sự bền bỉ của ngươi chém toạc viên đạn.

Nổ bùng lên, dùng độ nóng của ngươi phá nát hàn quang mũi đao.

Ba Hoa xoa xoa con mắt dính mồ hôi: “Đại đội trưởng Lương, mắt em đau quá!”

Lương Thượng Quân: “…”

Ba Hoa khổ sở kéo ống quần Lương Thượng Quân: “Đại đội trưởng Lương, cứu em với, đừng để Đại đội trưởng Kỷ đối xử với em như vậy!”

Lương Thượng Quân: “…”

Ba Hoa sắp sụp đổ, cầu xin Kỷ Sách ở cách đó không xa: “Đại đội trưởng Kỷ em sai rồi, em thực sự sai rồi, em không nên đắc ý hí hửng nói mình bách phát bách trúng, em không nên lười biếng bỏ buổi tập xạ kích, chuyện em không nên nhất chính là mưu đồ lẻn vào phòng ngủ của chủ nhiệm lớp trộm cuốn đại từ điển Hán ngữ cổ…”

Lương Thượng Quân thở dài, anh hơi không đành lòng, bên trong quyển từ điển đó chứa đựng “Sinh mệnh” của Ba Hoa, cậu ta muốn lấy về cũng không có gì đáng trách, bất quá Kỷ Sách không muốn Ba Hoa phát hiện ra “Sinh mệnh” của cậu ta bất tri bất giác bị tiêu hao dần, cái vấn đề riêng tư này, Lương Thượng Quân cũng hết cách giải thích với thằng nhỏ.

Kỷ Sách dường như chẳng buồn để ý tới, nhưng khi mở mệng vẫn ra lệnh tàn nhẫn: “Tôi cho cậu ba lần cơ hội, hai lần trước cậu thất bại, chỉ còn lần cuối cùng, lần này mà vẫn bắn không trúng lưỡi dao thì cậu cuốn gói về Hara đi”

Ba Hoa thấy khẩn cầu vô vọng, bèn phát cáu nói: “Vầy không hợp lý! Yêu cầu quá nghiêm khắc rồi! Một trăm mét, một trăm mét bắn trúng lưỡi dao? Phóng kính ngắm lên 10 lần thì cái thứ đó cũng chỉ là một đường thẳng! Chỉ là một đường thẳng mảnh mà thôi, hơn nữa nó còn phản quang! Mục tiêu nhỏ xíu vậy, bắn không trúng là chuyện thường!”

Lương Thượng Quân lắc đầu vỗ vỗ vai hắn, thương xót nói: “Cậu tàn đời rồi”

Ánh mắt Ba Hoa kinh hoảng: “Đại…Đại đội trưởng Lương, sao vậy?” Mặc dù hắn vẫn rất muốn cậy mạnh, tiếp tục nói lý với tên khốn này, nhưng hắn càng tin tưởng lời khuyên của Đại đội trưởng Lương hơn.


Lương Thượng Quân nói: “Cậu đang khiêu khích anh ta đấy”

Khiêu khích cái tên Kỷ Sách ngày thường vô nhân tính, hễ cầm súng bắn tỉa lên là trở thành một con quỷ.

“Cậu nghĩ tôi đang hoạnh họe cậu?” Kỷ Sách liếc hắn, mang theo khí thế bễ nghễ khiến Ba Hoa thoắt cái hối hận vì những lời mình mới nói, “Tôi chỉ đang làm một thí nghiệm mà thôi” Kỷ Sách nói tiếp: “Nào biết cậu ngay cả làm một vật thí nghiệm cũng không xứng, lớp trưởng Lương, không thôi em làm mẫu cho bạn Chu đi?”

Lương Thượng Quân nhấc súng lên ngắm hai cái, khẽ cau mày: “Hơi khó”

Kỷ Sách quơ lấy một khẩu súng bắn tỉa chuẩn xác cao 7.62, cũng lắp vào tấm bia của mình một lưỡi dao găm bằng thép luyện: “Không thôi hai chúng ta cùng làm mẫu đi, lâu rồi không so tài”

Lương Thượng Quân nhướng mày cười cười, ứng chiến: “Được thôi, so thì so”

Ba Hoa mở cờ trong lòng, thầm nghĩ chuyện không liên quan tới mình thôi dọt lẹ, ai dè lúc này một tiếng mệnh lệnh của Kỷ Sách giáng xuống: “Chu Khải, lát nữa cậu nhặt đầu đạn giúp bọn tôi, nhặt xong về tiếp tục bắn phát thứ ba”

Ba Hoa triệt để tuyệt vọng.

Chỉnh kính ngắm phóng lên gấp 9 lần, cái Lương Thượng Quân nhìn thấy vẫn chỉ là một đường mảnh như sợi tóc, đốm sáng phản xạ nhảy nhót trên lưỡi dao như đang cười nhạo họng súng đen ngòm của anh.

Phạm vi cho phép lệch quá nhỏ…

Vì để đảm bảo một phát trúng ngay, Lương Thượng Quân không dám lơ là chút nào, ngẫm nghĩ một lát, anh chỉnh kính ngắm lên gần gấp 10, từ trước tới giờ, đối với mục tiêu trong phạm vi 200m anh vẫn chưa từng chỉnh kính quá bội số 9, đây là lần đầu tiên.

Chỉ có một cơ hội.

Lương Thượng Quân tập trung cao độ, anh không muốn thua Kỷ Sách. Kể từ lần đầu nhìn thấy người này, anh đã rất thích so tài với hắn, điều đó khiến anh có cảm giác thành tựu khi leo cao và chinh phục. Càng tiếp cận người này, anh càng thấy vui sướng, anh vô cùng say mê cảm giác đồng bộ với hắn, dường như nhịp tim áp sát đất hiện giờ của hai người đều có cùng tần suất giống nhau.

Chỉ ngắm mấy chục giây, hoặc có lẽ là mấy phút mà trên trán đã đổ mồ hôi. Khó trách mới nãy Ba Hoa cứ la hét đau mắt, nhìn chằm chằm cái đường mảnh sáng quắc kia quả thật rất khó chịu.

Được rồi, có lòng tin không?


Có.

Lương Thượng Quân tự hỏi, sau đó bóp cò. Gần như cùng lúc, Kỷ Sách cũng bắn phát súng này.

Trong kính ngắm có thể nhìn thấy thành tích của mình, Lương Thượng Quân thở phào nhẹ nhõm_____trúng ngay giữa mục tiêu. Sau khi rút bỏ vỏ đạn, khóe mắt anh toát vẻ đắc ý, nói với Kỷ Sách: “Trúng rồi”

Kỷ Sách gật đầu: “Tôi cũng thế”

Ba Hoa tuân theo chỉ thị đi tìm đầu đạn, sau khi tìm thấy hắn liền héo úa: Hai đầu đạn đều bị chém vỡ làm hai, vết lưỡi đao cắt ra vô cùng rõ ràng.

Nhận đầu đạn xong, Lương Thượng Quân hỏi: “Đây là thí nghiệm của anh sao?”

Kỷ Sách đáp: “Phải, thử xem tính năng của loại súng và đạn này, sẵn tiện chứng minh, có đôi khi vũ khí nóng thực sự đấu không lại vũ khí lạnh, cho nên tôi định bụng xin Thủ trưởng Hác cho huấn luyện dao”

Ba Hoa lặng lẽ nhấc súng lên, khi nhìn thấy bội số kính ngắm là 8.5, hắn lặng lẽ quăng ánh mắt “Ông không phải người” về phía Kỷ Sách, sau đó lặng lẽ điều chỉnh tốt trạng thái của mình, bắn phát súng cuối cùng.

Đại đội trưởng Lương phù hộ, hắn cầu nguyện…

“Cá Mực à, cậu không biết đâu, hôm qua tôi suýt tý nữa đã không còn nhìn thấy cậu nữa rồi!” Ba Hoa ở trong phòng ngủ, lòng còn sợ hãi nói.

Vưu Vũ đẩy cửa ra đi ăn cơm tối.

Vài ngày sau, các học viên của lớp đặc huấn tới sân bắn trong nhà của trường quân đội 313.

Ngoài dự liệu của mọi người, đây là một sân huấn luyện đường phố khổng lồ, trong tay bọn họ có ba loại vũ khí khả dụng, một loại là súng trường bắn tự động, một loại là súng bắn tỉa, cung cấp đạn giấy, và loại còn lại, chỉ vẻn vẹn là quân đao thông thường.

Chiếu theo sự hiểu biết lúc trước của họ, tất cả tấm bia trong này đều là được cơ giới hóa, bia sẽ giương lên bất cứ lúc nào, rồi hạ xuống sau ba giây, thành tích cuối cùng của mỗi người sẽ hiển thị trên màn hình điện tử kế bên. Thế nhưng, bầu không khí hôm nay dường như khang khác.


Lương Thượng Quân liếc quân đao, nói với Kỷ Sách: “Đây là binh khí anh tăng thêm sao, chiếu theo lý thì bãi bắn sẽ không xuất hiện binh khí lạnh”

Kỷ Sách nói: “Tôi xin Thủ trưởng Hác và Hiệu trưởng rồi, hôm nay đã được phê chuẩn, trường 313 đã cải tiến mục huấn luyện đường phố, chúng ta là nhóm huấn luyện đầu tiên”

“Cải tiến? Cải tiến làm sao?” Lương Thượng Quân chợt có dự cảm chẳng lành.

“Thao tác máy luôn có thể dự đoán trước được, chơi hoài riết chán” Kỷ Sách thản nhiên nói, giọng điệu của hắn là thứ rất tốt để kiểm nghiệm dự cảm của Lương Thượng Quân, “Không thôi chúng ta chơi vài trận CS thật đi, trận địa có sẵn hết rồi”

“…” Lương Thượng Quân im lặng một hồi, rồi nhăn mặt nói: “Ở đây đều là quân nhân, không tất yếu phải chơi cái game mô phỏng này đâu, tôi sâu sắc cảm thấy, anh chẳng qua chỉ muốn nhìn tụi tôi tàn sát nhau làm vui thôi”

“Tôi không có nhìn các người chơi, mà tôi chơi với các người”

“…” Mí mắt Lương Thượng Quân bắt đầu giật điên cuồng.

Kỷ Sách nói với mọi người yêu cầu huấn luyện: Mỗi người có thể tùy ý chọn một hoặc nhiều loại trong ba loại vũ khí này, xét thấy cự ly an toàn của đạn giấy, lúc huấn luyện không được phép đấu súng với đối phương cách xa bảy mét. Thêm nữa, tất cả thành viên của lớp đặc huấn chia làm hai tổ, một tổ do chủ nhiệm lớp dẫn đội, một tổ do lớp trưởng dẫn đội, hai tổ đối chiến, mọi người có thể tự do lựa chọn phân tổ, tổ nào thua phụ trách quét dọn chiến trường.

Lời vừa ra, bảy người di chuyển nhanh như chớp ra sau lưng Kỷ Sách.

Lương Thượng Quân dở khóc dở cười chùi mặt, nhìn Vưu Vũ và Ba Hoa ở sau lưng mình, cảm động nói: “Cảm ơn nha”

Vưu Vũ đứng im ru không nói gì, Ba Hoa ưỡn ngực nói: “Đại đội trưởng Lương tụi em tin tưởng anh! Mặt trận thống nhất kháng tra của Đại đội 7 chúng ta chính là kinh bách chiến, không sợ cường quyền!”

Dù rất không phục, nhưng tình huống này Lương Thượng Quân đã sớm lường trước được, nếu có thể, anh cũng tuyệt đối không muốn đứng ở phe đối lập với loại người như Kỷ Sách. Hồi trước lúc chơi súng bắn bia ở đây họ đã từng nói: “Nếu bên trong có cái bia nào mọc ra bản mặt của Kỷ Sách, họ đại khái đều sẽ không thể thông qua khảo hạch”

Người nào đó mặc kệ là lên cùng chiến trường với Kỷ Sách, hoặc lần đầu hợp tác với hắn đều rất tin một điểm: có Kỷ Sách ở bên là không nhiệm vụ nào không thể hoàn thành. Đây cũng chính là chỗ Lương Thượng Quân bội phục tên khốn này, hắn chọc người ta hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng họ vĩnh viễn đều tin rằng, dường như có hắn dẫn đường sẽ bách chiến bách thắng.

Kỷ Sách nhìn nhìn Lương Thượng Quân, rồi quay người lại nhìn đội hữu đằng sau, nở nụ cười: “Các anh đây là không có lòng tin vào lớp trưởng? Hay thực sự cảm thấy tôi sẽ khoan nhượng cho cục diện ba chọi tám như vầy?”

Mọi người trầm mặc, trái lại Lương Thượng Quân lên tiếng thay họ: “Thầy Kỷ, là chính anh kêu họ tự do tuyển chọn mà, giờ đừng làm khó họ chứ”

Kỷ Sách làm vẻ mặt nghiêm khắc, giở trò vô lại: “Tôi có khi nào nói lời giữ lời chưa. Tôi đếm tới ba, hai người qua bên đối diện cho tôi, bằng không điểm số xạ kích của tất cả các anh đều sẽ bị đánh rớt”

Cường đạo! Bại hoại! Vô sỉ! Bảy người đang do dự.


“Một, hai…”

Ngoài dự liệu của Lương Thượng Quân, người đầu tiên bước ra thế nhưng lại là Cung Trì, tên tình báo viên bình tĩnh, càng bất ngờ hơn chính là, người thứ hai bước ra là Tùng Kiến Bằng, cái tên phi hành viên nóng nảy đó.

Ba Hoa lập tức nhảy dựng lên: “Thằng này qua đây làm giề!” Vưu Vũ liếc xéo làm Ba Hoa im miệng.

Lương Thượng Quân nhiệt liệt hoan nghênh hai lính mới gia nhập vào mặt trận liên minh kháng tra, anh thân thiết nói: “Đạ tạ các đồng chí đã tín nhiệm!”

Tùng Kiến Bằng nói: “Tuy tôi cực kỳ ghét ở kế bên thằng nào đó, nhưng tôi thấy anh vẫn còn thuận mắt lắm!” Dù thế nào y cũng tuyệt đối không thừa nhận mình muốn đầu quân vào liên minh kháng tra.

Cung Trì dùng ngón giữa đầy đẩy mắt kính, lúc bắt tay với Lương Thượng Quân hắn đè thấp giọng nói, lạnh lùng giải thích: “Sau khi phân tích tính tình của thầy Kỷ, tôi rút ra kết luận, anh ta không cho phép đứa nào ăn hiếp vợ mình”

Rắc! Lương Thượng Quân hóa đá tại chỗ, nhất thời không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với thế giới này. Cho nên mới nói tình báo quả không hổ là tình báo…Kỷ Sách, rốt cuộc thì anh làm cách nào mà lôi kéo được vị nhân tài này vậy.

Phân tổ xong, các học viên nôn nóng muốn thử sức ngay. Ba Hoa cầm một khẩu súng bắn tỉa, phần đông mọi người đều chọn súng trường tự động, đồng thời cảm thấy mang theo thêm một băng đạn hữu dụng hơn mang quân đao nhiều, vì thế chỉ có Lương Thượng Quân, Kỷ Sách và Cung Trì sau khi chọn súng trường tự động xong, còn dằn theo thanh quân đao.

Mọi người đi vào phòng chuẩn bị, hơi ngây người, vội vàng đứng nghiêm kính lễ. Thủ trưởng Hác đang chờ họ trong đó, nói là tới giám sát phương thức huấn luyện mới.

Thủ trưởng Hác nói, ban đầu sân huấn luyện đường phố vốn chia thành khu vực độc lập, nên mỗi khu vực có kính chống đạn bảo hộ, giờ bỏ phân cách khu vực, biến thành chiến trường đường phố mô phỏng cao dành cho đoàn đội, bởi thế vấn đề an toàn rất được họ quan tâm. Thủ trưởng Hác còn nói vài lời cổ vũ, gì mà tình hữu nghị làm đầu so tài chỉ là thứ yếu, đoạn đích thân bấm công tắc, mở hai cánh cửa nam bắc trong chiến khu.

Sau khi kéo đạn lên nòng, các đội viên tiến vào chiến khu, tổ của Lương Thượng Quân tiến vào từ cửa nam, tổ của Kỷ Sách tiến vào từ cửa bắc. Họ đều không có kế hoạch tác chiến tỉ mỉ, cũng không có bất kỳ máy truyền tin nào, toàn dựa vào sức phán đoán của chính mình mà lách vào vị trí ẩn núp, đối phó với nguy cơ.

Lương Thượng Quân vừa hành động vừa quan sát địa hình, huấn luyện kiểu chiến dịch đường phố này là hạng mục dành cho lực lượng vũ trang và cảnh sát đặc nhiệm, quân đội nước ta thường huấn luyện bắn ở vùng núi, nhưng kể từ sau khi bọn khủng bố tập kích liên tục đủ các loại địa hình trên thế giới, trường quân đội liền bắt đầu xây dựng nên sân huấn luyện này, dẫn chiến thuật tới thành thị, để các binh sĩ có thể thích nghi với các loại chiến trường.

Trong sân bắn có đường thẳng, cũng có chỗ ngoặt, có cả cửa hàng, tiệm tạp hóa, quán rượu, cao ốc văn phòng…Vô cùng chân thật.

Lương Thượng Quân nín thở ngưng thần, năm người họ tự phân tán ra, bởi vì quá sức khẩn trương, nên họ đều duy trì sự an tĩnh tuyệt đối, xung quanh không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, đối với việc Kỷ Sách sẽ từ nơi nào đánh tới, anh không hề có khái niệm gì.

Kéo chốt súng, anh nhảy lên phía trước, thời thời khắc khắc quan sát chung quanh.

Đoàng! Đột nhiên Lương Thượng Quân nghe thấy một tiếng súng vang, từ vị trí phán đoán thì hẳn là Cung Trì. Anh cau mày, không thể nào, mới đó đã đụng độ với nhóm Kỷ Sách rồi sao? Anh xem bản đồ của sân huấn luyện rồi, theo tình huống bình thường thì chí ít phải qua chừng nửa phút nữa hai đội mới chạm mặt nhau…

Vậy tiếng súng đó là sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui