Trái tim bé nhỏ bị giày vò, bởi vì Giang Tục bày tỏ thẳng thắn đã được lấy về
Cái ôm của anh thật ấm áp, mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt, Lâm Tây tựa vào ngực anh, nhịn không được thì thầm
“Anh cũng xức nước hoa hả?”
Giang Tục siết chặt cánh tay bên eo cô, cười nhẹ: “Đàn ông dễ ra mồ hôi.”
“Tháng hai thì ra mồ hôi cái gì?” Lâm Tây ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh: “Có phải anh nghĩ muốn tán tỉnh cô nào không?”
“Anh muốn tán, còn cần dùng cái này sao?”
Lâm Tây nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Lại hung ác ngẩng đầu nhìn anh: “Không cho trêu chọc cô khác.”
Giang Tục cúi đầu, lấy cằm cọ cọ trên đầu cô, nói đầy vẻ bất lực mà thân thiết: “Chỉ trêu mình em thôi.”
“Hừ.”
Kết quả kiểm tra, ngoại trừ có hơi thiếu dinh dưỡng ra thì Lâm Tây đều xem như bình thường
Phí Nam Trục bấm đầu bút, ghi lên đó mấy chữ, dặn một câu: “Không cần tập luyện quá độ.” Nói xong, lại liếc nhìn Giang Tục, nói rất nghiêm túc: “Sắp tới cũng không thích hợp hoạt động tình dục.”
Giang Tục nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu muốn chết hả?”
Phí Nam Trục cười ha hả: “Cẩu hộc thân oán niệm, không được sao?”
“...” Hai người người đáp ta trả, làm Lâm Tây loạn đến mặt đỏ bừng
Cầm giấy kết quả rời khỏi đó, Lâm Tây còn chưa xem xong, đã bị Giang Tục lấy mất.
Anh vừa đi vừa xem rất nghiêm túc, hai người đi trên hành lang vắng vẻ, Lâm Tây tò mò hỏi anh: “Bác sĩ Phí này, là bạn anh hả.”
“Bạn học đại học.”
“Hả?”_DIENDAN_
Giang Tục chuyên chú xem kết quả kiểm tra, cũng không ngẩng đầu lên
“Ngày đó em bị cái tên biến thái thích Hàn Sâm bắt đi, lúc đó anh đang giúp cậu ta sửa máy, mới nghĩ đến có khả năng em ở tòa nhà Khánh Ân.”
Lâm Tây nghe anh nhắc đến, mới bỗng nhớ đến nam sinh tên Thạch Hoài Nhơn kia
“Anh không nói em cũng quên mất, này cũng xem như cậu ấy có nửa ân cứu mạng rồi.” Trong lòng Lâm Tây vẫn còn sợ hãi, lại hỏi một câu: “Cho nên trước khi tỉnh lại, anh vẫn luôn ở chỗ này?”
Nghe đến đây, Giang Tục mới quay lại nhìn cô: “Lúc đó anh cũng chưa tỉnh, không thể quyết định được.”
“Ừm.” Trách không được mãi lâu sau anh mới đến thăm cô, cũng là có nổi khổ.
Lâm Tây nghe đến đó, mới không còn phỏng đoán mà yên lòng
Giải tỏa xong nghi vấn, tâm tình cô cũng tốt hơn
Giang Tục còn đang xem kết quả, nên đề tài nói chuyện cũng chuyển đến đó
“Hiện tại thân thể em rất tốt, anh không cần lo lắng đâu.” Tuy rằng chỉ xem được một đoạn kết quả kiểm tra, Lâm Tây cũng rất vui mưừng
Thể trọng nhẹ, đặc biệt là mỡ đã giảm xuống mức không tưởng mà lúc trước Lâm Tây liều mạng ăn uống điều độ cũng không đạt được
“Lúc trước bụng em làm cách nào cũng không giảm xuống được, không ngờ hôn mê một thời gian đã nhỏ hơn.”
Giang Tục xem xong kết quả kiểm tra, cuối cùng lấy xấp giấy gõ nhẹ lên đầu Lâm Tây
“Ăn uống cho đầy đủ, mập lên một chút.”
“Em mới không cần.” Lâm Tây nói: “Rất vất vả mới ốm lại được, ai lại ăn cho mập.
Đến tuổi này của chúng ta, sự trao đổi chất cũng chậm hơn, không thể nhanh hơn khi hai tuổi được.
Em muốn duy trì nó, đợi thân thể khỏe hơn, có thể mặc áo croptop.”
Giang Tục cúi đầu liếc nhìn ngực lâm tây: “Áo croptop phải có ngực mặc mới đẹp.”
Bị Lâm Tây cho một đánh
Rời khỏi chỗ của Phí Nam Trục, Giang Tục lái xe đưa Lâm Tây về lại bệnh viện, mẹ Lâm đã gọi mấy cuộc để thúc giục, Lâm Tây cũng không dám chậm trễ nữa.
Dù sao có mẹ già, như có một con hổ mà
“Lát nữa anh đến gặp mẹ em, đừng nói linh tinh gì đó.” Lâm Tây dặn
Giang Tục vẫn nhìn
.