“Cậu có cách?” Lâm Tây thấy dáng vẻ Giang Tục như đã tiên đoán được trước, kinh ngạc: “Chẳng lẽ lúc đó cậu cũng ở văn phòng?”
“Tôi tự có cách của mình.” Giang Tục nghiêng đầu, mỉm cười: “Suy nghĩ cách cầu xin tôi đi.”
“Xí.” Lâm Tây thấy anh không phải đùa, nói: “Một chút lòng thành cũng không có, trong tiểu thuyết đều là nam chính âm thầm giải quyết mọi chuyện, sau đó cho nữ chính bất ngờ sao.”
Giang Tục gật đầu, đối với chuyện này cũng không chất vấn, còn nói: “Thì ra cậu thích kiểu này, cũng được.”
“Cho nên cậu giúp tôi giải quyết?” Lâm Tây chớp chớp mắt, ánh mắt trong suốt
Giang Tục cười, không chịu thua thiệt mà trả lời: “Theo hướng đó, không phải sau đó nữ chính lấy thân báo đáp sao?”
Lâm Tây không ngờ Giang Tục lại gian trá như vậy, vội lấy tay ôm ngực: “Cậu cậu cậu... Đồ lưu manh!”
.........
Tuy Giang Tục chủ động đề nghị giải quyết giúp Lâm Tây, nhưng cô muốn tự mình giải quyết
Mọi người đều xem cô là đứa trẻ mà chăm sóc, cô biết mọi người có ý tốt, cô thấy rất hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc thì hạnh phúc, nếu cô sinh ra tâm lý ỷ lại, sau này cô sẽ không bao giờ lớn được
Long Đào Bỉnh không đồng ý làm chứng, cô cũng không thể ép buộc cậu ta. Bây giờ quan trọng phải ổn định thầy Long trước, Lâm Tây suy đi nghĩ lại, chủ động đến văn phòng, muốn xin thầy ấy, tranh thủ thêm chút thời gian
Giờ là thời gian nghỉ trưa, Lâm Tây còn đang suy nghĩ có phải đường đột quá không, chẳng may thầy ấy đang nghỉ ngơi, như vậy thiện cảm với cô sẽ càng giảm
Lâm Tây bước nhẹ nhàng, muốn xem tình hình trước, nếu thầy đang nghỉ ngơi, cô sẽ đứng đợi bên ngoài
Lén lút bước đến, vừa đến cửa văn phòng, đã nghe tiếng cãi nahu kịch liệt bên trong vọng ra
“...”
“Làm bài thi IELTS khó thế sao? Con cố ý đúng không? Thi nhiều lần như vậy, mặt ba đã bị con ném sạch rồi!” Giọng thầy Long rất phẫn nộ, còn kèm theo âm thanh va đập: “Thứ bảy này có cuộc thi, ba đã đăng ký cho con rồi! Lần này còn không cố gắng, xem ba có mặc kệ con không!’
“Mặt mũi mặt mũi, chuyện gì ba cũng tự quyết định, có bao giờ hỏi đến suy nghĩ của con chưa?” Long Đào Bỉnh cũng không cam chịu yếu thế, đáp trả lại
“Xuất ngoại là hại cho con sao? Con có biết có người muốn còn không được không?” Khi nói lời này, thầy Long cũng là những bậc cha mẹ bình thường khác: “Ba nghiêm khắc với con, là vì muốn con có cuộc sống tốt hơn. Con chưa ra ngoài xã hội, có biết ngoài đó có bao nhiêu gian nan, chờ con biết được, sẽ hiểu những quyết định của ba là đúng.”
“Căn bản là ba không biết con muốn gì?” Long Đào Bỉnh đối với những lời của thầy Long cũng không cảm kích: “Con sẽ không theo sự sắp đặt của ba nữa, cuộc đời của con con tự chọn lựa, con đã trưởng thành rồi, con có khả năng chịu trách nhiệm cho mình.”
“Con...”
Hai người cãi nhau dữ dội, Lâm Tây thấy không phải thời cơ thích hợp để vào, khom lưng xoay người lại, chuẩn bị rời đi
“Ầm..”
Long Đào Bỉnh hổn hển đập cửa đi ra
Vừa thấy Lâm Tây, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bước đi, không quay lại
Lâm Tây một mặt xấu hổ
Cũng may thầy Long không đuổi theo, nếu không cô cũng không biết phải làm sao
Lâm Tây đi ra khỏi khu nhà, bụng có chút đói, không về phòng ngủ, mà chuyển hướng đến căn tin
Thời gian nghỉ trưa, căn tin cũng không có ai, Nhà trường quy định căn tin phải luôn mở, giờ thì cũng đóng cửa rồi
Lâm Tây vốn đang buồn bực, giờ lại không được ăn, nhất thời cũng có chút giận
Cô nghĩ do nhân viên ở quầy lười biếng, đầu tiên gõ vào mặt kính mấy cái, không ai trả lời, bên cạnh có cái cửa gỗ, bên trên dán bốn chữ “Mua cơm gõ cửa”, đó là nơi nhân viên ra vào
Lâm Tây chạm nhẹ vào, cửa không khóa, trực tiếp mở ra
Bên trong khá tối, Lâm Tây đứng ở cửa gọi vào: “Có ai không? Mua cơm này.”
Thấy không có ai, cô đi vào trong, vừa bước vào, qua ô cửa hẹp, phía bên tay trái không còn là bức tường nữa mà là một hành lang dẫn vào nhà bếp bên trong
Cô vừa ngẩng đầu, đã bị một màn trước mắt dọa đến
Bên trong phải nên là chị bán cơm, nay lại đang ôm một chàng trai trẻ cao hơn chị ấy một cái đầu
Lâm Tây vừa tiến đến, hai người đều hoảng sợ nghiêng đầu nhìn về phía cô, sau đó tách nhau ra như điện giật
Lâm Tây không ngờ lại gặp phải một màn xấu hổ như vậy, bắt đầu tự trách bản thân đường đột
“Xin lỗi, xin lỗi, em chỉ đến mua cơm thôi.” Nói xong, quay đầu bỏ chạy
Cô vừa quay đầu đi, đột nhiên ý thức được mình vừa thấy cái gì, lại xoay ngược đầu lại: “Long Đào Bỉnh!”
“…”
Vườn cây nhỏ phía sau căn tin, Lâm Tây và Long Đào Bỉnh yên lặng đứng đối diện nhau
Chị gái bán cơm ngượng ngùng đứng cách đó không xa, vẫn luôn cố ý liếc nhìn về phía họ ở bên này
Long Đào Bỉnh vẫn thường bất an nhìn về phía người kia, vẻ mặt không hợp với độ tuổi
Lâm Tây cười hì hì: “Tôi còn nghĩ cậu vô dục vô cầu, hoàn toàn không có nhược điểm.”
Long Đào Bỉnh nhíu mày: “Nói đi, cậu muốn thế nào?”
Lâm Tây ngẩng mặt ưỡn ngực, vẻ mặt như tiểu nhân bắt được nhược điểm của người khác: “Như đã nói lúc trước, cậu ra làm chứng cho tôi.”
“Cậu cũng thấy quan hệ giữa tôi và thầy Long rồi.” Long Đào Bỉnh dùng xưng hô nói về ba mình, nghe cũng rất mới lạ: “Ông ấy căn bản là không nghe lời tôi nói.”
“Không thử thì sao biết được.”
“…”
Dưới sự uy hiếp của Lâm Tây, Long Đào Bỉnh cũng đứng ra làm chứng
Thì ra ngày đó, khi cậu ta đi toilet ra đã nghe được những lời Đan Hiểu nói với Lâm Tây. Cậu nói lại mọi chuyện cho thầy Long, ông gọi Đan Hiểu đến đối chất với Long Đào Bỉnh, Đan Hiểu vốn có tật giật mình, lời nói dối bị vạch trần, Lâm Tây được rửa sạch nỗi oan.
Thầy Long vì chuyện này nên rất thất vọng về Đan Hiểu, hủy bỏ kết quả học phần này của cô ta
“So với năng lực học tập, thì nhân cách làm người quan trọng hơn.” những lời này thầy Long cũng nói với Đan Hiểu, Lâm Tây cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều
Lâm Tây nghĩ, nhân quả luân hồi, ác nhân sẽ có ác báo
Ông trời vẫn có mắt
Chỉ khổ cho cô, vì biết trước đề thi, nên bài thi vẫn bị hủy. Để cho công bằng, thầy Long gọi cô đến văn phòng, làm lại bài thi một mình
Sau khi làm xong bài thi này, cuối cùng thì học kỳ này của Lâm Tây cũng kết thúc
Mặc dù gặp nhiều khó khăn, nhưng kết quả cũng không tệ
- -- -------
Tối hôm thi xong, Lâm Tây mời Long Đào Bỉnh ăn cơm, để thay lời cảm ơn
Long Đào Bỉnh rất khách khí, kiên trì ăn ở nhà ăn
Người kia của Long Đào Bỉnh tự mình xào một món mang ra
Bình thường cô ấy vẫn hay mang khẩu trang và nón trùm đầu đứng sau tủ kính, một thân dầu mỡ, nhìn qua hơi lớn tuổi
Bây giờ thay đồ sạch sẽ, khi đi đến gần, Lâm Tây thấy thực sự cô ấy vẫn còn trẻ, khoảng chừng hai mươi ba mươi tuổi. Tuy rằng cách Long Đào Bỉnh không nhỏ, nhưng còn hơn cặp đôi giữa bác gái căn tin và sinh viên đại học
Người nọ đi làm món khác, thấy Lâm Tây muốn nói lại thôi, Long Đào Bỉnh nói: “Muốn hỏi thì hỏi, đừng có ngập ngừng.”
Lâm Tây nhìn bốn phía, nói nhỏ: “Không phải cô ấy hơi lớn hơn cậu một chút sao?”
“Không chỉ một chút.” Đối với chuyện này Long Đào Bỉnh cũng không kiêng dè, “Hơn chín tuổi.”
Lâm Tây cũng không phải người cổ hủ, nếu hai người thật sự yêu nhau, thì tuổi tác, thân phận không phải là vấn đề. Chỉ là ba của Long Đào Bỉnh, ông là một nhà giáo truyền thống, Lâm Tây hơi lo lắng về vấn đề này, cô hỏi: “Cậu có tính toán gì không?”
Long Đào Bỉnh cúi đầu bóc đậu phộng trong món gà xé cay, giật giật bả vai: “Sớm tốt nghiệp, tự kiếm tiền, sau đó kết hôn.”
“Kết hôn?!” Lâm Tây không ngờ cậu ta nghiêm túc như vậy, Long Đào Bỉnh cũng chỉ mới hai mươi tuổi, mà lại nghĩ xa như vậy, xem ra là gặp được tình yêu đích thực rồi
“Vậy còn thầy Long…”
“Tôi sẽ không xuất ngoại..” Long Đào Bỉnh rất kiên định với việc này: “Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, mặc kệ dư luận bàn tán, chuyện tôi đã quyết, sẽ không thay đổi.”
“Giỏi lắm!” Lâm Tây là người sảng khoái, nhịn không được mà tán thưởng với lời tuyên bố của Long Đào Bỉnh
Lâm Tây đột nhiên gào lên, làm Long Đào Bỉnh giật mình
Sau khi sửng sốt, nhìn về phía Lâm Tây, trong sự lạnh lùng mang theo vài phần thưởng thức, “Cô cũng thật kỳ quái.”
“Hả?”
“Người bình thường không phải đều khinh bỉ sao?”
Lâm Tây nhai thịt gà, thuận miệng trả lời: “Bỏi vì họ nghĩ như vậy, nên họ mới là người bình thường.”
- -- ------ -----
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bên kia liên tục mang thức ăn lên, chẳng mấy chốc, trên bàn đã bày sáu bảy món ăn
“Được rồi được rồi.” Long Đào Bỉnh kéo người lại: “Đừng để người ta ăn đến chết, em cũng đến đây ngồi đi.”
“Cô ấy nói em mang nhiều món lên.” Người nọ ngượng ngùng gãi đầu, “Không phải anh thích ăn bánh trẻo rán sao, để em đi lấy. Rất nhanh thôi.” Nối xong thì đi qua lấy chén giấy: “Hết giấm chua rồi, để em thêm vào.”
Sau khi người nọ đi, Long Đào Bỉnh nhìn chén giấm trước mặt, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc, cậu vẫn luôn phòng bị với Lâm Tây, giờ thì lại nói như máy hát: “Cô ấy vốn là người hiền lành và cẩn thận, mỗi khi tôi hoang mang khó chịu, cô ấy luôn làm cho tôi một phần bánh trẻo rán, rõ ràng tiền lương cũng chẳng bao nhiêu.” Cậu cười cười: “Kỳ thực là tôi theo đuổi cô ấy, theo đuổi rất lâu. Ban đầu cô ấy không đồng ý, sau đó thì bị cảm động.”
Qua lời kể ngắn ngủi của Long Đào Bỉnh, Lâm Tây có thể đoán được đoạn tình cảm của họ, nói thế cũng không dễ dàng gì.
Một lúc sau, cậu ta lại nói: “Hy vọng cậu sẽ không nói với người khác, tôi không muốn cô ấy bị tổn thương.”
Lâm Tây nghe cậu ta nói vậy, vội khoa tay múa chân: “Yên tâm.”
Lâm Tây mở chai coca trên bàn rót ra cho hai người
Bưng ly giấy lên, suy nghĩ sắp xếp câu chữ: “Mặc dù là cậu bị ép buộc, nhưng vẫn cảm ơn cậu đã ra làm chứng, trả lại sự trong sạch cho tôi.”
“Tôi rất thích những người có tính cách sảng khoái như vậy, yêu thì yêu, những thứ khác không quan trọng. Cậu không biết đâu, sau này có rất ít người như thế. Trai thì thích gái xinh, gái thì thích trai nhiều tiền. Tình yêu cũng không còn giá trị nữa.” Lâm Tây chạm ly giấy của mình vào ly Long Đào Bỉnh: “Tôi không giỏi ăn nói, cũng không biết nói gì, lấy coca thay rượu, mời cậu một ly, hy vọng cậu vẫn mãi giữ vững niềm tin này.”
Nói xong, cô bưng ly lên uống cạn một hơi
Lại “Aaa” một tiếng, dòng coca lạnh lẽo ngọt ngấy chảy qua yết hầu, trong mùa đông lạnh giá này là một loại thể nghiệm diệu kỳ. Lâm Tây trợn tròn mắt, nhìn vị khách không mời mà đến ngồi xuống cạnh Long Đào Bỉnh
Ly coca vừa uống như muốn trào ngược lên, bị cô cố ép xuống
Gần đây vì chuyện bài thi mà Lâm Tây không quan tâm đến những chuyện xung quanh, trong lúc đó Giang Tục có gọi cho cô vài cuộc, nhưng cô không nghe, lúc này thấy anh, có chút chột dạ.
“Giang Tục? Cậu đến rồi sao?” Giọng cô có chút ngượng ngùng
Giang Tục yên ổn ngồi cạnh Long Đào Bỉnh, ngón tay thon dài gõ vài cái lên mặt bàn, phảng phất như ầm thầm nhắc nhở Lâm Tây
Long Đào Bỉnh nhìn Giang Tục một cái: “Bạn trai?”
Lâm Tây phản xạ có điều kiện vẫy tay: “Không phải.” Vừa nói xong, một ánh mắt như mang theo đao phóng đến, lại bổ sung thêm: “Còn chưa phải.”
Khóe miệng Giang Tục ngoắc một cái, nụ cười lạnh trên gương mặt vô cảm như muốn nói sẽ tính sổ cô sau
“Sao không nghe điện thoại?”
Lâm Tây rụt rụt người: “Có việc?”
Giang Tục liếc nhìn cô, lại nhìn bàn đồ ăn trươc mặt cô: “Việc?”
“Cái này...”
Toàn bộ quá trình anh cũng không nhìn Long Đào Bỉnh. Anh đẩy đẩy ly giấy trước mặt, ý vị thâm trường hỏi Lâm Tây: “Em gái Lâm Minh Vũ, bây giờ cậu đang ăn cơm một mình với nam sinh sao?”
Cô thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt, vội giải thích: “Là chuyện bài thi đó, nhờ có bạn học Long đây tôi mới được giải oan.”
“Ồ?” Giang Tục nghe xong lời giải thích của cô, cũng không có vẻ thoải mái, ngược lại còn nặng nề hơn: “Cho nên không chịu nhờ tôi, mà nhờ cậu ta sao?”
Lâm Tây không ngờ Giang Tục lại là người không nói lý lẽ như vậy, lại làm loạn, nhịn không được nhíu mày lại: “Sao giống nhau được? Cậu cũng không nói với tôi cách giải quyết. Còn tôi thì biết cậu ta là nhân chứng trực tiếp, nhờ cậu ta sẽ nhanh hơn.”
“Ừm.” Giang Tục xoay xoay ly giấy: “Cho nên cậu chuẩn bị đền ơn thế nào? Tính tình sảng khoái như vậy? Có phải muốn lấy thân báo đáp không?”
“Nói bậy bạ gì đó? Tôi không có ý này!” Lâm Tây nhìn người kia của Long Đào Bỉnh đang đi về phía này, sợ cô ấy nghe được lời của Giang Tục sẽ hiểu lầm, vội giải thích: “Không phải tôi muốn cảm ơn cậu ta nên mới mời cậu ta ăn cơm đây sao?”
“Vậy sao?” Giang Tục bưng ly giấy trước mặt lên, làm theo Lâm Tây chạm vào ly Long Đào Bỉnh, giọng điệu có vẻ có thâm ý khác: “Tôi cũng mời cậu một ly.” Hơi dừng lại, nâng ly lên: “Cậu tùy ý, tôi cạn.”
Nói xong, cũng không chờ Long Đào Bỉnh tiếp lời, uống sạch nước trong ly
Lâm Tây và Long Đào Bỉnh nhìn một màn trước mặt, nghệch mặt ra
Lâm Tây trợn tròn hai mắt: “... Giang Tục, thứ cậu uống.... là nước chấm sủi cảo... là giấm chua...”
Giang Tục quơ quơ cái ly rỗng, mặt cũng không nhăn: “Vậy sao? Một chút cũng không chua.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...