Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Đan Hiểu không ngờ, Lâm Tây sẽ nói bí mật hèn mòn nhất mà cô ta giấu trong lòng ra trước mặt Giang Tục. Cô ta trở nên tức giận, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn: “Lâm Tây! cô...”

Cô ta mất khống chế gầm lên dọa đến mọi người xung quanh, những người vây xem còn chưa hiểu gì khi thấy vẻ mặt cô ta như vậy, nháy mắt cũng lui lại

Cô ta rất nhanh đã ý thức được vẻ mặt của mình không đúng, lập tức thu lại vẻ tức giận. Nhưng trong mắt vẫn còn tia oán giận khó phát hiện, trước tiên cô ta quay về phía Giang Tục, muốn giải thích, mới vừa giơ tay, chưa kịp chạm vào, anh đã tránh người sang một bên

Vẻ mặt anh như muốn tránh còn không kịp, làm tay Đan Hiểu dừng lại giữa không trung hồi lâu

“Bình nước bao nhiêu tiền?” Giọng Giang Tục nhàn nhạt, “Tôi đền thay cô ấy.”

Lâm Tây vốn đang giả thành bạch liên hoa đến vô cùng vui vẻ. Kết quả vừa nghe Giang Tục nói vậy, hơi sững sốt. Nghĩ thầm: Đời trước tôi bị cô ta làm hại bể bao nhiêu bình nước

Cô vội đè tay Giang Tục lại, vờ như yếu đuối mà nói: “Vẫn là... Vẫn là tôi tự mình đền đi.”

Đan Hiểu vẫn không nhìn Lâm Tây, vẫn nhìn vào Giang Tục, ánh mắt phức tạp

Dù cho cô ta có thể giả vờ tốt đến thế nào, vẫn không che dấu được nỗi đau trong lòng, xấu hổ rút tay lại, nắm chặt thành quyền, hồi lâu, cất giọng: “Không cần, cũng không đáng giá bao nhiêu.”

.....

Đan Hiểu đi rồi, Lâm Tây cũng chưa đi, cô ở lại nhặt những mảnh chai vỡ bỏ vào thùng rác

Giang Tục không hỏi nguyên nhân, cũng không vạch trần kỹ thuật diễn xuất vụng về  của Lâm Tây trước mặt mọi người

Đương nhiên, với khả năng giả vờ của cô, cũng không mong sẽ lừa được Giang Tục

Mọi người tản ra gió lạnh thổi tới, mang theo thanh âm trầm thấp của Giang Tục. Anh chỉ nhàn nhạt nhìn Lâm Tây: “Vì sao?” Anh hơi dừng lại, “Còn muốn tự mình nhặt, không mệt sao?”

“Một chút chuyện cũ.” Lâm Tây phủi phủi tay: “Trước kia vẫn không biết là ai, rốt cuộc bây giờ đã biết rồi.”

“Là chuyện trên diễn đàn.” Anh khẽ nhíu mày: “Là cô ta sao?”

“Ừm.” Cô duỗi duỗi cánh tay, nhưng vẫn rất lạc quan: “Còn có trận đánh ác liệt khác cần phải đánh.”

Hai người cùng nhau đi đến nhà ăn, một đường vẫn luôn có nữ sinh nhịn không được nhìn về phía hai người, cô sẽ không sợ hãi giống trước đây

Rất kỳ quái, rõ ràng chuyện bị hãm hại vẫn chưa được giải quyết, nhưng cô lại cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cô vẫn muốn cảm ơn Đan Hiểu, cảm ơn cô ta vẫn hãm hại cô như cũ, như thế cô mới bỏ được khúc mắc đời trước

Lâm Tây trộm liếc nhìn Giang Tục, có chút áy náy

Nhiều năm như vậy, cô vẫn tránh Giang Tục như tránh rắn. Vì chuyện này, cô gần như không bao giờ gặp riêng Giang Tục, vừa thấy anh ở phía xa đã trốn. Bây giờ nghĩ lại, hành vi của cô rất đả thương người khác

“Tôi…”


Hai chữ “Xin lỗi” Lâm Tây chưa kịp nói ra khỏi miệng, đột nhiên nghe Giang Tục nói: “Đã bao lâu rồi?”

Lâm Tây nghe có chút không hiểu, hỏi lại lời anh: “Bao lâu gì?”

“Những chuyện kiểu này.” Giang Tục bổ sung một câu: “Bị đưa lên diễn đàn.”

“Hôm nay mới bị.” Lâm Tây hỏi: “Cậu không lên diễn đàn à?”

Mắt anh tối sầm lại: “Chưa bao giờ.” Giọng anh thoáng lên chút tự trách khó phát hiện: “Tôi nghĩ rằng mấy chuyện vô căn cứ như này, sẽ không có ảnh hưởng gì lớn.”

“Những người bị dị nghị, ai sẽ chịu nổi chứ.” Lâm Tây nghiêm túc trả lời, lại hỏi Giang Tục: “Mấy nam sinh cậu quen đều không xem sao?”

“Bọn họ chỉ xem hình mỹ nữ, không đọc mấy chuyện này.”

Lâm Tây ngẫm lại cũng đúng, nhịn không được cười cười: “Nam sinh thật tốt, thật đơn giản.”

Lâm Tây nghĩ đến ân oán với Đan Hiểu, dường như đã trãi qua mấy đời

“Tôi từng xem cô ta là bạn tốt, không ngờ sau lung lại đâm cho tôi một dao như vậy.” Lâm Tây nhẹ thở dài một hơi: “Chuyện này nói qua nói lại cũng không hết.”

Nhớ lại chuyện đời trước, cô cũng tự xét lại mình rất nhiều. Nếu lúc trước cô thận trọng trong lời nói và việc làm, không nói lung tung như khi an ủi Đan Hiểu, thì sao cô ta có thể biết những chuyện này

Nói cho cùng, họa từ miệng mà ra, tất cả đều là lỗi của Lâm Tây

“Thôi, không nói chuyện này nữa, đã qua rồi.” Lâm tây nhẹ nhàng mím môi cười, còn an ủi Giang Tục: “Hôm nay tôi cũng đã báo thù rồi.”

Giang Tục hơi nhíu mày: “Vẫn chưa.”

“Cũng đúng.” Lâm Tây ngượng ngùng gãi đầu: “Mấy tiểu xảo như học sinh tiểu học này, cũng trút giận được rồi.”

“Không phải.” Giang Tục nói: “Tôi nhớ cô ta.”

“Nhớ cậu ta?”

“Tôi cho là cô ta có quan hệ tốt với cậu, nên nhờ cô ta lên lầu tìm cậu.”

“Có việc này sao?” Lâm Tây kinh ngạc, “Tôi và cô ta không thân quen. Sau đó thì sao?”

Giang Tục im lặng, hồi lâu, anh mới nói nhỏ: “Cô ta nói cậu không muốn gặp tôi.”

“Hả? Tôi nào có cao lãnh vậy chứ!” Lâm Tây cũng bị kinh sợ, Đan Hiểu này, lại dám “Giả truyền thánh chỉ” như vậy, vội hỏi: “Chuyện khi nào?”


“Rất lâu trước kia.”

“Đây là chán ghét tôi đến cỡ nào chứ!” Lâm Tây có chút cảm khái. Với câu trả lời của Giang Tục, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là chuyện của học kỳ trước.

Càng hiểu sự thù ghét của Đan Hiểu thêm một phần: “Xem ra, tôi vẫn nên cảnh giác hơn với người khác.”

......

Ăn cơm xong quay về phòng, đột nhiên Phó Tiểu Phương dẫn theo một đám người đến xin lỗi Lâm Tây. Đều là những người hiểu lầm cô, mắng cô trên diễn đàn

Phó Tiểu Phương với mấy đồng đội ngốc này, tuy rằng lòng tốt đặt sai chỗ, hại Lâm Tây bị nhiều người hiểu lầm, nhưng cách xử lý lại rất trực tiếp giống nhau, đến từng nơi giải thích, để người khác không trách lầm Lâm Tây

Hiện những người này đều biết đã bị Đan Hiểu lợi dụng, đều ồn ào bắt đầu cô lập Đan Hiểu

Sự việc bị đảo ngược, làm Lâm Tây có chút ngoài ý muốn

Thấy dáng vẻ áy náy của Phó Tiểu Phương, một mặt muốn bày mưu tính kế cho Lâm Tây, Lâm Tây cảm thấy, cô ấy vẫn rất tinh mắt đúng thời điểm

....

Tuy rằng đã tìm được chủ mưu, nhưng cô vẫn không tìm được bằng chứng

Sau khi thi xong, các giảng viên sẽ có mười ngày để chấm thi và nhập điểm. Một khi đã nhập điểm vào kho số liệu, sẽ không thể sửa được nữa. Nên thời gian cho Lâm Tây không còn nhiều

Thi xong môn cuối, Lâm Tây mệt mỏi ngủ một giấc. Ngay khi cô chấp nhận số phận là môn kinh tế học sẽ bị rớt, đột nhiên cô nhớ tới đời trước, từng có một nhân vật mấu chốt, giúp cô giải quyết khốn cảnh

Nếu vận mệnh đã thay đổi sự kiện này, có khả năng, người đó vẫn là nhân vật mấu chốt giải quyết vấn đề chứ?

Nghĩ vậy, cô chợt nhớ ngày lấy đề cương về, từng đụng trúng một nam sinh, lại nói, cậu ta là con của thầy giáo, có phải, với đời trước là cùng một người?

Long Đào Bính còn hai môn thi cuối kỳ, Lâm Tây biết được phòng thi của cậu ta, sớm đã chờ dưới lầu phòng học

Chuông vừa vang, Lâm Tây giống như cảnh trưởng Hắc Miêu, chú ý từng người đi ra

Trời không phụ lòng người, trong đám người, cô cũng tìm được người không mấy thu hút, Long Đào Bính

Mái tóc xoăn của cậu ta có vẻ hơi dài, phủ xuống mắt, những người từ phòng thi đi ra, không ai nói chuyện với cậu ta, nhìn cũng hơi quái gở

“Hé lô.” Lâm Tây đi tới bắt chuyện, giọng rất hiền lành


Long Đào Bính liếc nhìn Lâm Tây một cái, không chút suy nghĩ, trực tiếp đổi hướng

Lâm Tây vội đi theo. Hai người kẻ đi người đuổi một trận, cuối cùng Long Đào Bính chịu không nổi, dừng lại

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Tây thấy cậu ta không chạy nữa, vội nói mọi chuyện: “Cậu còn nhớ tôi không? Hai tuần trước, tôi đến lấy đề cương, đã đụng trúng cậu ở cửa văn phòng đó.”

Long Đào Bính nhìn Lâm Tây từ trên xuống dưới, trong đầu nghiêm túc nhớ lại

“Cậu nhớ chưa?” Lâm Tây chỉ chỉ mặt mình: “Lúc đó tôi còn nhắc cậu, đề cương lấy hết rồi, nhớ không?”

“Là cậu à.” Giọng Long Đào Bính vẫn bình tĩnh, không chút cảm xúc

“Là tôi là tôi.” Lâm Tây nói: “Tôi học lớp của ba cậu, không cẩn thận lấy nhầm đề thi nháp cuối kỳ, giờ ba cậu muốn đánh rớt học phần của tôi. Cậu có thể ra làm chứng giúp tôi được không?”

Thấy Long Đào Bính không có phản ứng gì, Lâm Tây nói: “Lúc đó tôi được một bạn nữ nói lại là đề cương của thầy hết rồi, nói tôi lấy trong ngăn kéo.” Cô hơi lo lắng, nhịn không được hoa tay múa chân: “Cậu còn nhớ không? Lúc đó tôi còn nhắc cậu là, phần cuối cùng trong ngăn kéo tôi đã lấy rồi, không còn nữa. Nếu tôi thật sự muốn lấy đề thi thì sao có thể nhắc nhở cậu được đúng không?”

Long Đào Bính hơi cúi đầu, nhìn Lâm Tây, trong đầu nhớ đến tình cảnh hôm đó

Sau khi tan lớp, cậu chuẩn bị lên văn phòng ba mình lấy lại sách. Vừa lên lầu thì muốn đi toilet, xoay người đi thì nghe hai nữ sinh nói chuyện, một người trong đó nhắc người kia lấy tài liệu trong ngăn kéo.

Lúc đó cậu cũng không để tâm. Sau khi đi vệ sinh xong, trong văn phòng chỉ còn lại một người, người kia hiểu lầm cậu, còn nhắc cậu không còn đề cương

Lúc này lại cúi đầu nhìn Lâm Tây, gộp hình ảnh nữ sinh hôm đó và cô lại

“Hiện tại thầy Long muốn đánh rớt học phần của tôi.” Lâm Tây hơi buồn bực: “Ông ấy không tin tôi. Cậu là con trai thầy ấy, nếu cậu chịu ra làm chứng giúp tôi, thầy ấy chắc chắn sẽ tin.”

Nghe được hai từ “Con trai”, Long Đào Bính nhíu mày lại

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cậu ta lạnh lùng nói mấy chữ: “Tại sao tôi phải giúp cậu?”

“Vì chính nghĩa.”

“….Nhàm chán.”

- -- ---

Mỗi thứ sáu, con phố sau trường học đều sẽ mở chợ đêm. Bắt đầu từ khi nào, thì đã không còn ai nhớ được, chỉ biết là từ lúc Lâm Tây nhập học đã có rồi.

Đến cuối học kỳ, nghe nói đây là đợt chợ đêm cuối cùng, một mình Lâm Tây thất thần đi bộ trong chợ đêm

Sau khi bị Long Đào Bính lạnh lùng cự tuyệt, phải thừa nhận, cô có vài phần khó chịu. Nhưng cô không thể ép buộc cậu ta, tức cũng không thể oán, nhân chứng như vậy, sao còn trông cậy được

Đi dạo một đường, Lâm Tây còn đang suy nghĩ cách thuyết phục Long Đào Bính

Đột nhiên bị người vỗ vào vai, quay đầu lại, thấy người tới, mệt mỏi hỏi một câu: “Sao cậu biết tôi ở đây?”


Giọng Giang Tục rất nhẹ, một chút cũng không nghe ra chút oán trách nào: “Sao cậu lại tắt điện thoại?”

Lâm Tây lấy điện thoại ra, quơ quơ trước mặt Giang Tục: “Hết pin rồi.”

Giang Tục gật gật đầu, lại hỏi: “Đi một mình?”

“Một người cho thoải mái.”

Giang Tục ừ một tiếng, chạm tay vào áo lông của Lâm Tây: “Bây giờ cậu là hai người rồi.”

Lâm Tây không chú ý hàm ý trong lời nói của anh

Lâm Tây vẫn còn đang đi về phía trước, trong đầu đang nghĩ cách thuyết phục Long Đào Bính

Hai người đi ngang quầy phóng phi tiêu. Đột nhiên Giang Tục kéo cô lại

Lâm Tây có chút khó hiểu nhìn về phía Giang Tục: “Cậu muốn chơi?”

Giang Tục thấy cô đau buồn, lấy mười cây phi tiêu trong tay chủ quán đưa cho cô: “Khi tâm trạng không tốt, cậu cần phải giải tỏa.”

“Làm thế nào?”

Giang Tục cười cười, đỡ bả vai cô, xoay về hướng mấy quả bóng trên bảng phóng: “Xem chúng là người cậu ghét.”

Lâm Tây cầm phi tiêu trong tay, tuy rằng miệng nói “Ngây thơ”, nhưng cơ thể rất thành thật, phóng vào bảng, không trúng

Lâm Tây phóng một mũi không trúng, không đợi Giang Tục nói gì, lại phóng thêm vài cái

…. Không ngoại lệ, một cái cũng không trúng

Cô nhịn không được bĩu môi, nhụt chí nói: “Này có phải nói lên là, tôi căn bản không thể thắng người tôi ghét?”

Giang Tục đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó xoay người, tìm chủ quán muốn lấy thêm phi tiêu, xoay về hướng bảng phóng, nhắm một mắt, bắt đầu nhắm ném

Tay vừa phóng, chỉ nghe “Bốp” một tiếng, bể bóng

Chuẩn xác ném liên tiếp mấy phi tiêu, mỗi một cây đều trúng vào bóng

Anh nhàn nhạt  quay đầu về hướng Lâm Tây: “Đừng bi quan, mọi chuyện đều có hướng giải quyết của nó.”

Lâm Tây khẽ thở dài: “Haiz, thật sự không thể qua môn được rồi. Nhân chứng duy nhất cũng không chịu giúp tôi, cậu nói xem tôi phải làm sao đây? Tôi không biết phải nhờ ai nữa rồi.”

“Vẫn còn cách khác.”

Lâm Tây hất mặt nhìn về phía anh: “Cách gì?”

Giang Tục lấy phi tiêu cuối cùng trong tay cô, tiêu vững vàng cắm vào quả bóng cuối cùng trên bảng

Sau một lúc lâu, anh nhấn từng chữ: “Ví dụ như, xin tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui