Giang Tục đi vào phòng học cũ nát, không nghĩ ngợi gì đi về phía Lâm Tây.
Giang Tục tới gần làm Thạch Hoài Nhơn cảnh giác lui về sau một bước, hắn nhanh tay nhặt cây gậy gỗ từ trên mặt đất lên, Giang Tục vừa mới đi tới, hắn đã ra sức nhất gậy vung lên.
"Ưm ưm - -" Lâm Tây phát không ra tiếng, vẫn cố gắng muốn nhắc nhở Giang Tục.
Giang Tục lạnh lùng liếc nhìn về phía Thạch Hoài Nhơn, nghiêng người né qua, không đợi Thạch Hoài Nhơn vung xuống gậy thứ hai, Giang Tục quét ngang một cái, một cước đá lên, ngay giữa ngực Thạch Hoài Nhơn, hắn vô lực chống đỡ, bị đá quăng ngã ra sau gần nửa mét.
Hắn "Rầm - -" một tiếng rơi xuống một cái tro bụi trên bàn bay lên, cái bàn đụng ngã một cái bàn khác đặt mấy cái tiêu bản, một cái tiêu bản trong bình thủy tinh không biết là gì từ trên bàn rơi xuống, bốp một tiếng rớt xuống đất, nháy mắt vỡ vụn, tóe lên Formalin dính lên da có loại xúc cảm kích ứng, cái mùi gay mũi tràn ngập toàn bộ phòng học.
Thạch Hoài Nhơn bị một màn trước mắt dọa sợ, nửa ngày cũng không dám động, chỉ dè dặt cẩn trọng rụt vào trong góc khuất, hoảng sợ nhìn Giang Tục.
Giang Tục cau mày, trong mắt không hề bận tâm, vẫn luôn mang theo sự phẫn nộ làm người ta sợ hãi. Anh siết nấm đấm, cuối cùng không đi về phía trước.
Anh đi đến bên Lâm Tây, sốt ruột ngồi xổm xuống, không chút nghĩ ngợi kéo miếng băng dán trên miệng Lâm Tây ra.
Băng dính dán đã lâu, khi kéo ra, làn da cũng bị kéo tới đau đớn, hốc mắt Lâm Tây nháy mắt đỏ lên.
Đã rất nhiều năm Lâm Tây không khóc vì chuyện của bản thân rồi, rất kỳ quái, chỉ có rơi nước mắt vì xem phim điện ảnh, phim truyền hình, tiểu thuyết, những thứ đó một chút quan hệ cũng không có liên quan đến cô.
Đối với chuyện của mình, cô vẫn luôn kiên cường có chút quá mức. Cho dù là đời trước bị khách hàng gây khó dễ, có một ngày, lấy lý do trang điểm không hợp ý không trả tiền, cô cũng chỉ là mang theo hộp trang điểm rời khỏi.
Khóc không thể giải quyết vấn đề, khóc còn sẽ xấu đi.
Cô chính là nói với mình như vậy.
Nhưng mà giờ phút này, cô nhịn không được lệ nóng dâng tròng, tầm mắt nhìn Giang Tục đều có chút mơ hồ.
Giang Tục cúi đầu nhìn Lâm Tây, áo lông của cô bị xé rách, áo bên trong đều bị kéo ra.
Ngày lạnh như vậy, trên làn da trắng nõn nổi lên một tầng da gà, bại lộ trong không khí lạnh.
Giang Tục không hề nghĩ ngợi, lập tức cởi áo khoác bao lấy Lâm Tây, tay anh vừa đụng tới cánh tay Lâm Tây, Lâm Tây nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh. Anh cau mày nhìn hình ảnh Lâm Tây chật vật, cùng với trên người cô còn có vết thương chưa kịp xem xét, cái loại tức giận này lại từ lòng bàn chân nhảy lên trên đỉnh đầu, anh nhịn không được vừa muốn đi qua đánh Thạch Hoài Nhơn.
Người còn chưa động, đã bị Lâm Tây vươn tay kéo lại.
Lâm Tây liếc mắt nhìn Thạch Hoài Nhơn một cái, nhíu nhíu mày: "Đừng..."
Giang Tục hít một hơi, đè ép cơn tức này xuống, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Hoài Nhơn, không nói nữa.
Anh cúi đầu, dè dặt cẩn trọng xé băng dán trên chân Lâm Tây, bởi vì Lâm Tây giãy dụa, băng dán này đã bị kéo tới dính thành một vòng, lại càng khó gỡ.
Giang Tục động một chút, có thể đụng tới miệng vết thương trên da Lâm Tây, Lâm Tây nhịn không được lại kéo, Giang Tục lại nhăn mày càng chặt.
Giang Tục vừa xé hết bang dán trên người Lâm Tây ra, còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Tây đã bổ nhào vào trong lòng anh, gắt gao ôm lấy cổ anh.
"Tôi còn tưởng rằng sẽ chết tại đây nữa..." Lâm Tây khóc nức nở càng lúc càng dữ dội, nói chuyện cũng đứt quãng.
Thanh âm Lâm Tây thấp giọng nức nở truyền vào tai Giang Tục, Giang Tục chỉ cảm thấy như có một bàn tay, bóp chặt trái tim mình.
Anh ôm chặt áo choàng của mình lên trên người Lâm Tây, gắt gao bao lấy, miễn cho cô bị cảm lạnh, sau đó chậm rãi ôm lấy lưng cô, ôm cô vào trong ngực, trên tay càng ôm càng chặt.
Cho đến giờ phút này, trái tim vẫn thấp thỏm mới rột cuộc hạ xuống được.
Ôm người trong lòng, Giang Tục xác định là cô đã không sao, cô vẫn là cô.
"Tôi đã tới chậm." Giọng Giang Tục như mang theo vài phần cảm giác sống sót sau tai nạn: "Thực xin lỗi."
Lâm Tây nghe Giang Tục nói như vậy, nhịn không được khóc đến càng thương tâm hơn.
Giang Tục gắt gao ôm lấy Lâm Tây, sức lực này, cơ hồ muốn ôm cô hòa vào trong thân thể mình. Anh dùng cằm lưu luyến dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu Lâm Tây, giống như mất mà may mắn tìm lại được: "Tôi sẽ không để cậu chết đâu, tuyệt đối sẽ không, tôi thề."
Lâm Tây nhìn ánh mắt chắc chắn kia của Giang Tục, môi run run, gắt gao ôm chặt cổ anh.
...
Trong bóng đêm, Thạch Hoài Nhơn thấy Giang Tục ôm chặt Lâm Tây, vụng trộm hướng tới cửa cách đó nửa mét, vừa muốn đứng dậy, nguồn sáng duy nhất nơi cánh cửa đã bị hai người cao lớn chắn lại.
Người tới còn đang há miệng thở hổn hển.
Lâm Minh Vũ mất kiên nhẫn, hai bước chạy vào, trong thanh âm tràn đầy lo lắng: "Lâm Tây - - "
Hàn Sâm bên kia không nhúc nhích, vừa thấy trên người Lâm Tây khoác áo khoác của Giang Tục, khóc đến lê hoa đẫm mưa, người đã xúc động vọt tới chỗ Thạch Hoài Nhơn, không chút suy nghĩ vung nắm đấm đánh xuống.
"Tao □□ mẹ nó, mẹ nó dám làm chuyện không bằng cầm thú hả? !"
...
Thạch Hoài Nhơn bị Hàn Sâm ra sức đánh mấy đấm, cuối cùng là Lâm Tây tự mình đi ngăn cản, mới làm cho Hàn Sâm dừng tay. Bằng không với sức lực này của Hàn Sâm, phỏng chừng chỉ mấy đấm nữa Thạch Hoài Nhơn sẽ chết mất.
Thạch Hoài Nhơn thấy Hàn Sâm dừng lại, dùng ánh mắt vô cùng oán độc trừng mắt nhìn Lâm Tây: "Sao cô muốn xen vào! Cô muốn khoe khoang với tôi sao! Để cậu ta đánh! Để cậu ta đánh đi!"
Lâm Tây ôm vài chỗ xanh tím cánh tay, chịu đựng đau, gằn từng chữ nói: "Đánh cậu sẽ làm cậu yên tâm thoải mái, cảm thấy làm chuyện xấu bị báo ứng, rồi xong sao." Lâm Tây khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn hắn giờ phút này bị ba người khống chế lại, chật vật như chó rơi xuống nước, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ không để cậu có cơ hội như vậy."
Thạch Hoài Nhơn mở to hai mắt nhìn, hắn khàn cả giọng gào thét với Lâm Tây: "Nếu không là cô! Tôi vốn có thể vẫn luôn ở cạnh cậu ấy! Vì sao! Vì sao cô lại muốn vạch trần mọi chuyện! Vì sao!"
Lâm Tây vốn đã xoay người muốn đi, nghe Thạch Hoài Nhơn nói như thế, lại dừng bước: "Tôi tôn trọng tâm ý của cậu, nhưng cách yêu của cậu, tôi không ủng hộ."
"..."
Thạch Hoài Nhơn đã bị trường học đình chỉ, cụ thể xử lý như thế nào, còn phải đợi trường học ra kết quả.
Từ phòng bảo vệ trường học đi ra, đã nhanh đến mười hai giờ khuya rồi.
Đi một lát, gió lạnh thổi tới, Lâm Tây rốt cục hòa dịu lại một ít.
Ánh mắt khóc đến có hơi sưng, thanh âm cũng có chút khàn khàn.
Trên người khoác áo khoác Giang Tục, Giang Tục chỉ mặc một cái áo. Lâm Tây có chút thấy có lỗi, hỏi Giang Tục: "Lạnh lắm không?"
Nghe Lâm Tây nói như vậy, Lâm Minh Vũ và Hàn Sâm lập tức đều cởi áo khoác của mình xuống, trăm miệng một lời nói: "Mặc của tôi."
Giang Tục hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hai người một cái, cuối cùng lạnh lùng nhét hai tay vào túi: "Tôi không lạnh."
Ba người cũng không tranh cãi nữa, cùng Lâm Tây đi về phòng ký túc nữ.
Trên đường, Lâm Minh Vũ nhìn bóng dáng gầy yếu của Lâm Tây, sắc mặt trắng bệch, áy náy nói: "Anh còn nói em là không chịu mời khách, nếu không phải tại anh ngu xuẩn như vậy, thiếu chút nữa là em đã gặp chuyện không may rồi, nếu em gặp chuyện không may làm sao anh có thể gặp mặt cô chú được."
Hàn Sâm cũng lập tức bắt đầu kiểm điểm: "Là tôi gây chuyện, tôi không ngờ, sẽ có một tên biến thái như vậy ở bên cạnh mình."
Thấy hai người bọn họ giành lỗi về mình như vậy, Lâm Tây cảm giác trong lòng rất ấm áp, cũng có chút thấy có lỗi: "Không liên quan đến hai người, là lỗi của tôi, là tôi tự cho là đúng, vừa gặp là gặp ngay chuyện nguy hiểm. Nếu tôi không vì muốn từ chối Hàn Sâm, mà vô ý vạch trần Thạch Hoài Nhơn làm hắn thẹn quá thành giận, hắn cũng sẽ không thể bắt tôi..."
Lâm Minh Vũ thấy em gái nhà mình bình thường hi hi ha ha, đột nhiên nói chuyện lại trở nên thành thục như vậy, nhất thời cũng có chút khó chịu, nhưng lại nhịn không được có vài phần chua xót: "Em gái đáng thương của tôi, bị đánh còn phải nhận lỗi về mình."
Lâm Tây vỗ vỗ bờ vai của anh, nhẹ thở dài một hơi, cuối cùng nói: "Về sau em còn phải theo anh học mấy chiêu, bị đánh thật sự là rất khổ..."
Anh em hai người nhìn nhau một cái, nháy mắt ôm đầu khóc rống lên: "Hu hu hu hu..."
Giang Tục cau mày nhìn hai người, cuối cùng không thể nhịn được nữa tách bọn họ ra: "Được rồi, đừng náo loạn nữa." Giang Tục nhìn Lâm Tây một cái: "Nhanh trở về phòng nghỉ ngơi."
Lâm Tây nhìn Giang Tục một cái, lại nhìn về phía Lâm Minh Vũ: "Quà sinh nhật của em đâu?"
Lâm Minh Vũ nhìn nhìn đồng hồ, mới ý thức được sinh nhật Lâm Tây chỉ còn mấy phút nữa sẽ qua.
Đứa nhỏ xui xẻo này, chỉ có thể khổ như vậy rồi.
Lâm Minh Vũ vừa sờ túi tiền, bên trong chỉ có một bị nến. Cầm bao nến này, Lâm Minh Vũ có chút ngượng ngùng: "Gần đây anh bị hết tiền rồi... Anh nghĩ phòng bọn em mua bánh kem, anh sẽ mua nến..."
Còn không chờ Lâm Tây nói chuyện, Lâm Minh Vũ đã vội lấy một cây nến trong bị ra, tùy tay dùng bật lửa châm một cái, lấy tay che lại đưa tới trước mắt Lâm Tây.
"Tuy rằng không có bánh kem, nhưng nến vẫn phải có, còn vài phút cuối cùng, nhanh ước đi."
Lâm Minh Vũ lấy tay che gió, nhưng gió lạnh vẫn từ bốn phương tám hướng thổi tới, thấy ngọn lửa mỏng manh này sắp tắt, Giang Tục cũng đi lại, chặn một bên đầu gió, Hàn Sâm thấy vậy, cũng đi đến, chắn lại đầu gió bên kia.
Ba chàng trai vì Lâm Tây mà che chắn lại ngọn lửa màu xanh.
Lâm tây nghĩ, cái này ước chừng là tiệc sinh nhật đơn sơ nhất của cô rồi, nhưng không biết vì sao, cô thậm chí có chút muốn khóc.
Cô khịt khịt mũi, chắp hai tay tạo thành chữ thập, chuẩn bị ước, nhìn về phía Hàn Sâm bên tay trái, đột nhiên buông tay.
"Hàn Sâm, tôi hiểu lầm cậu lâu như vậy, còn vẫn luôn nói năng lỗ mãng với cậu, thật sự là rất xin lỗi." Lâm Tây mấp máy môi: "Như vậy đi, tôi tặng lời nguyện ước trong sinh nhật của tôi cho cậu, để bồi tội, được chứ?"
Hàn Sâm chưa từng nghe qua nhường điều ước của ngày sinh nhật, vốn không muốn nhận, nhưng thấy Lâm Tây bày ra vẻ mặt chờ mong, dưới ánh lửa làm nổi bật lên trông có vẻ khá đáng yêu.
Cậu đột nhiên cười cười, cũng đằng hắng tạo vẻ: "Cậu đã nói như vậy, tôi sẽ không khách sáo nữa." Dừng một chút, cậu nghiêm túc nói ra điều ước: "Tôi hi vọng Lâm Tây có thể đồng ý làm bạn..."
Chữ “Gái” của Hàn Sâm còn chưa nói ra, chỉ nghe bất ngờ "Phù - -" một tiếng, có người thổi tắt ngọn nến mỏng manh.
Hàn Sâm, Lâm Minh Vũ, Lâm Tây đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía người thổi tắt nến.
Gió lạnh thổi rối tóc mái trước trán Giang Tục, trời lạnh làm mũi của anh có chút đỏ, nhưng vẫn không thể che đi gương mặt điển trai kia, trong màn đêm, anh vẫn là đại thần trầm ổn đầy khí chất.
Giờ phút này, anh thản nhiên đứng đó, thấy mọi người nhìn mình, anh nhún vai, dáng vẻ vô tội.
"Có gió." Anh nói.
*****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...