Tôi Chưa Từng Biết Yêu

"Coi như xong!" Lâm Tây không hề nghĩ ngợi, xoay người muốn đi: "Mình đột nhiên cảm thấy hết sức hứng thú với việc học, đã có hứng rồi thì, còn đến đoàn hội làm gì chứ."

Lâm Tây chân còn chưa bước được một bước, Phó Tiểu Phương đã nài ép lôi kéo, kéo cô vào phòng luyện thanh rồi.

"Giang Tục cậu đi trước đi!" Nói xong, Phó Tiểu Phương "Bốp" một tiếng đóng cửa phòng học lại.

...

Kêu trời không nghe, kêu đất không thấu, kể từ lúc này cô đã chính thức gia nhập đoàn hội. Mỗi ngày phải làm vệ sinh phòng của hội, dọn dẹp, làm chân sai vặt, hội viên gì chứ, là cu li thì đúng hơn.

Khó nhất chính là, tuy rằng nam sinh không ít, có tám chín người, nhưng mà thật sự là một lời khó nói hết được. Đều là cùng một hội, Lâm Tây cũng không muốn nói lời khó nghe.

Đây là hát nhạc dân ca quê hương, cũng thật là mẹ nó!

Vốn trong hội đã bề bộn nhiều việc, "Hội yêu nhạc" là một trong những hội chuẩn bị cho cuộc thi "Thập đại ca sĩ", còn bắt Lâm Tây và Phó Tiểu Phương đi huấn luyện để làm đội người mẫu, làm nhân viên phục vụ cho cuộc thi.

Lâm Tây và Phó Tiểu Phương làm xong chuyện trong hội, mặt xám mày tro xuất hiện ở phòng huấn luyện người mẫu, trong phòng đã có vài cô gái đến, cao cũng tương đương với Lâm Tây và Phó Tiểu Phương. Lâm Tây để túi sách xuống đất, tùy tay vuốt vuốt mấy lọn tóc rối, ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Duyệt Văn mang túi sách đến, áo lông ngắn màu trắng, váy dài màu xanh đậm, dáng vẻ trẻ trung thanh xuân.

Lâm Tây huých cánh tay Phó Tiểu Phương.

"Gì vậy!" Phó Tiểu Phương có chút không kiên nhẫn huých lại.

"Tô Duyệt Văn." Lâm Tây hỏi nhỏ: "Sao cậu ta cũng đến đây vậy?"

Phó Tiểu Phương nheo mắt liếc một cái, giải thích: "Ngoại viện ‘Hội nhiệt âm’, hội trưởng người ta ra mặt mời cậu ấy tới."

"Là sao?" Lâm Tây trong mắt có vài phần vui mừng: "Chúng ta đây có phải là ‘Hội yêu nhạc’ nể mặt tới không?"

Phó Tiểu Phương trả lời tàn nhẫn: "Chúng ta chính là đến cho đủ người."

...

Vốn tưởng rằng cuộc thi "Thập đại ca sĩ" chỉ chuẩn bị hội trường đơn giản, đưa tặng đồ, giải thưởng, dẫn đường gì đó. Kết quả thật sự bước vào tập luyện, chuyện này chuyện kia thật sự rất nhiều. Đội người mẫu phụ trách hướng dẫn, hôm đó ngoại trừ đồng phục, còn phải mang giày cao gót nhỏ.

Phòng huấn luyện đội người mẫu và đội cổ động dùng chung, cũng có dán gương trên tường, mỗi người đều có thể nhìn thấy dáng đi của mình. Lâm Tây và Phó Tiểu Phương đi hơi khom lưng, huấn luyện viên là người làm mẫu, lại nhìn Tô Duyệt Văn, nếu không phải không cao lắm, Lâm Tây thực cảm thấy cô ấy có thể đi thi tuyển vào những Thiên Thần Victoria. Mặc thường phục đi một chút, đều có khí thế của một siêu mẫu.

Huấn luyện vài ngày, Lâm Tây mệt đến không thở nổi, nhàm chán muốn chết, không khỏi cảm khái: "Mình lớn như vậy, không tham gia vào chuyện này, mình cũng không biết thì ra ngay cả đường cũng khó đi như vậy."

Theo thời gian gần tới cuộc thi, mọi người cũng tập luyện được gần xong, người phụ trách lấy đồng phục ra phát, dựa theo số đo của mỗi người, mọi người lấy mặc thử, sau đó mặc sườn xám đỏ và áo choàng trắng để tập luyện.

Lâm Tây tập đến mệt mỏi, lấy lý do đi toilet trốn trong phòng dụng cụ bên cạnh nghỉ ngơi. Phòng dụng cụ chất đống đồ biểu diễn của đội người mẫu, tuy hơi nhỏ, nhưng mỗi ngày đều có người làm vệ sinh, rất sạch sẽ.

Lâm Tây tựa vào góc bàn nghỉ ngơi, cơn buồn ngủ đánh úp tới, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lâm Tây tỉnh lại trong tiếng đối thoại của một nam một nữ.


Mới đầu Lâm Tây cũng cho rằng bản thân đang nằm mơ, chờ khi cô phản ứng kịp, thì đã thấy rõ hai người đang nói chuyện.

Nữ chính là Tô Duyệt Văn, nam thì Lâm Tây chưa từng gặp, cậu ta mặc một thân áo khoác mỏng, dáng người rất cao, chân vừa dài lại ốm, nhìn cũng khá có phong phạm. Mặt rất trắng, so với Tô Duyệt Văn còn trắng hơn vài phần, nhìn có chút nữ tính.

Tô Duyệt Văn đưa lưng về phía Lâm Tây, người nam cực kỳ tùy tính ngồi dựa vào trên bàn chỗ Lâm Tây, bởi vì là góc chết, nên hai người cũng chưa phát hiện ra Lâm Tây.

"..."

Nam nói chuyện cà lơ phất phơ: "Cho nên, cậu muốn tìm người bạn trai thế nào?"

Giọng Tô Duyệt Văn vẫn ôn hòa trong đó mang theo vài phần kiêu căng: "Chờ tôi tìm được, cậu sẽ biết."

Người nam cười: "Cậu hẹn hò với tôi, cậu sẽ biết bạn trai cậu là dáng vẻ thế nào rồi."

"Tôi sẽ không hẹn hò với cậu."

"..."

Tuy rằng không rõ lắm bọn họ vào khi nào, nhưng có thể khẳng định là, Lâm Tây lại gặp phải người tỏ tình với Tô Duyệt Văn rồi. Lâm tây cảm thấy đây là vận khí của mình.

Cô lui vào góc tường, lại ngồi hai phút, cảm thấy dáng vẻ bây giờ của mình thật sự rất đáng khinh, không thể lại bị Tô Duyệt Văn hiểu lầm nữa. Cô nắm chặt tay, đột nhiên đứng lên.

Tô Duyệt Văn và cậu nam sinh này đều bị động tác đột ngột này của cô mà phát hoảng.

Thấy hai người đều trừng lớn mắt không nói chuyện, Lâm Tây vội phất phất tay: "Ngại quá, chờ tôi đi ra ngoài trước, rồi hai người lại nói tiếp."

Nói xong, Lâm Tây vội từ trong góc chui ra.

Thời điểm đi ngang qua cậu nam sinh, người này lấy chân chặn Lâm Tây lại.

Lâm Tây trên mặt treo một nụ cười, rất khách khí nói với cậu ta: "Phiền cậu nhường đường một chút được không?"

Nam sinh kia ý vị thâm trường nhìn Lâm Tây một cái, cuối cùng từ trên bàn đứng lên, nhường đường cho Lâm Tây đi ra ngoài...

Đến toilet thay sườn xám, lần nữa trở lại phòng tập luyện. Huấn luyện viên tìm Lâm Tây rất lâu, lúc này rốt cục cô cũng xuất hiện, Tự nhiên là không khách khí mắng cô một trận.

Tập luyện chừng một tiếng, cửa phòng tập luyện đột nhiên xuất hiện mấy người nam sinh. Huấn luyện viên cho dừng lại, tới cửa nói chuyện với mấy người kia.

Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, Phó Tiểu Phương mệt rã rời, mặc sườn xám ngồi dưới đất, không có hình tượng mà ngồi nghỉ ngơi.

Lâm Tây đá cô một cái, cũng ngồi vào bên cạnh, hỏi nhỏ: "Này, cái người kia." Lâm Tây chỉ chỉ vào người vừa rồi nói chuyện với Tô Duyệt Văn: "Cái người mặc áo đen, cao cao trắng trắng kia, là ai vậy?"

Phó Tiểu Phương ngẩng đầu liếc nhìn: "Cậu để ý người ta rồi hả?"

"Làm sao có thể? Còn chưa quen biết mà."


Phó Tiểu Phương nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Tây, tuy rằng không tin lắm, vẫn nói cho cô: "Người này là Tiết Sênh Dật, nhờ có năng khiếu thể thao mà được tuyển vào trường, giữ kỷ lục trong cuộc thi Marathon cấp tỉnh. Nhưng mà sau này cậu ta không luyện thể thao nữa, chuyển sang ca hát rồi. Cuộc thi "Thập đại ca sĩ" năm trước, cậu ta xếp cao nhất, năm nay ‘Hội nhiệt âm’ tìm cậu ta đến hát mở màn."

"Như vậy sao."

Lâm Tây còn muốn hỏi tiếp, đã nghe thấy huấn luyện viên vỗ vỗ tay, lên giọng hô một câu: "Mọi người tập trung lại đây!"

Mấy cô gái mặc sườn xám đứng thành một hàng, mấy người nam sinh đi theo huấn luyện viên đứng đối diện các cô, hình ảnh này thấy thế nào cũng rất kỳ quái.

Cô nói: "Đây là hai đội hát mở màn và bế mạc của chương trình, chúng ta cần chọn hai tiết mục dẫn bọn họ, các em có ai tham gia không?"

Giáo viên vừa dứt lời, có một nửa các cô gái đã nhấc tay lên rồi.

Lâm Tây đối với vài người này không có hứng thú gì, cúi đầu nhìn ngón tay.

"Cậu ấy đi."

Giọng nam Trầm thấp, làm ánh mắt mọi người đều hướng đến trên người Lâm Tây.

Lâm Tây bị Phó Tiểu Phương đẩy một chút, thiếu chút nữa là ngã xuống.

Chờ cô kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Tiết Sênh Dật như cười như không nhìn cô, trong ánh mắt mang theo vài phần trêu cợt.

*****

Tập luyện kết thúc, Phó Tiểu Phương túm Lâm Tây, tra hỏi: "Sao lại thế này? Cậu vừa khéo hỏi cậu ta, cậu ta đã chọn cậu rồi."

Lâm Tây một mặt mờ mịt: "Đừng nói nữa, lại một oan hồn bị Tô Duyệt Văn từ chối."

"Tô Duyệt Văn?" Phó Tiểu Phương kinh ngạc: "Liên quan gì tới cậu ta."

"Người này tỏ tình, không cẩn thận bị mình nghe được." Lâm Tây thở dài, cô lại không phải cố ý nghe lén, đến mức đó luôn sao!

Lưng mang ba lô ra khỏi phòng tập, vừa vừa đi ra ngoài, thì đụng phải Tô Duyệt Văn cũng ra về.

Hai người ăn ý ngậm miệng lại.

Tô Duyệt Văn nghe thấy Lâm Tây và Phó Tiểu Phương nhanh chóng bước đi, quay đầu nhàn nhạt lườm các cô một cái, ánh mắt này làm Lâm Tây nhịn không được giật thót mình.

*****

Cơm nước xong, Phó Tiểu Phương đi ra ngoài một chuyến, hình như là đi mua đồ, lúc về thời xách một túi lớn.


Lâm Tây đang làm bài tập, cũng không rảnh quan tâm tới cô. Cô nàng ngại ngùng đi đến chỗ Lâm Tây, lén lút hỏi một câu: "Cậu đan nón cho anh cậu, đan sao rồi?"

Lâm Tây tùy tay từ trong ngăn kéo lấy ra cái nón xanh đã đan xong: "Cậu nói cái này hả?"

Lâm Tây không chỉ đan xong, còn gắn mấy sợi dây tua trang trí xanh xanh phía trên, thoạt nhìn giống như tóc giả.

"Mình giúp cậu đưa cho Lâm Minh Vũ!" Phó Tiểu Phương nói.

Lâm Tây quay đầu, thấy cô nàng lấm la lấm lét, hỏi cô: "Có phải cậu có âm mưu gì không?"

"Sao có thể chứ." Phó Tiểu Phương có chút ngượng ngùng nói: "Có chút việc muốn anh ấy hỗ trợ, đi tay không thì không tốt lắm."

"À." Lâm Tây lại quay đầu tiếp tục làm bài tập: "Vậy cậu nói với anh ấy một tiếng, sinh nhật mình sắp đến, nói anh ấy nhìn đó mà làm."

"Được rồi!"

...

Làm xong bài tập, Lâm Tây cũng hơi đói bụng. Nhóm bạn cùng phòng cũng không có trong phòng ngủ, Lâm Tây chỉ có thể một mình đi siêu thị mua đồ ăn, thuận tiện đi lấy nước.

Lười thay quần áo, Lâm Tây mặc luôn áo bông mặc trong phòng ra ngoài.

Trên đường về vừa vặn đụng phải Phó Tiểu Phương đang về, thấy cô một mặt tươi cười rực rỡ, Lâm Tây có chút không hiểu: "Cậu có chuyện gì vậy? Vui vẻ vậy sao?"

Phó Tiểu Phương cười hắc hắc: "Mình phát hiện anh cậu rất tốt."

"Thế nào?"

"Không phải Đan Hiểu đan khăn quàng cổ cho Giang Tục sao? Nhờ mình tặng giúp. Mình và Giang đại thần lại không quen, mình nghĩ đến tìm Lâm Minh Vũ giúp, không ngờ cậu ấy sảng khoái đồng ý."

"Đan Hiểu?" Lâm Tây có chút dự cảm xấu: "Không phải cậu ta còn viết một lá thư chứ?"

"Quà tặng đều sẽ có thư đi cùng, rất bình thường mà."

"..." Lâm Tây bi tráng vỗ vỗ vai Phó Tiểu Phương: "Bảo trọng."

Lại nói cũng là lỗi của Giang Tục, đười trước cậu ta cư nhiên làm rơi đồ Lâm Tây đưa ở sân bóng rổ, bị mấy tên nam sinh thối kia truyền đi. Nếu không sau này sao có nhiều người biết việc này được, Lâm Tây căn bản không phải bị bàn tán.

Tuy rằng đồng tình với Tiểu Phương thay mặt gánh cho đan hiểu, nhưng là Lâm Minh Vũ mang đến, hẳn là sẽ đưa trong phòng ngủ, phỏng chừng cũng sẽ không thể nháo quá lớn.

Haiz, vốn tưởng rằng cách xa Đan Hiểu, tai họa sẽ không đến với cô, không ngờ cậu ta còn có thể đổi người gánh tai họa.

Này có phải chính là vận mệnh trong truyền thuyết không?

*****

Giang Tục đang dùng máy tính vẽ mô hình, số liệu rất nhiều, mô hình phức tạp nên tốc độ có hơi chậm, anh dựa vào ghế chờ. Hôm nay vốn dạy bổ túc cho Lâm Tây, nhưng cô tập luyện xong phải về phòng ngủ làm bài tập, nên phải hoãn lại.

Nhàm chán vô nghĩa, tầm mắt Giang Tục rơi lên một cuốn đề thi cấp bốn.

Đó là sách của Lâm Tây, Giang Tục không có sách này. Bên cạnh đều là bạn học có thành tích tốt, trường học quy định, cuối kỳ một năm nhất phải thi tiếng Anh đạt trên chín mươi điểm, học kỳ hai có thể thi cấp bốn, tất cả mọi người chỉ thi một lần đã qua, căn bản không cần ôn tập, bao gồm cả Lâm Minh Vũ.


Lấy sách của Lâm Tây ra, là muốn xem cô dịch bài thế nào, để điều chỉnh trọng điểm học bổ túc. Cô học không giỏi, lượng từ thấp, lại không chuyên chú, so với Giang Tục khi còn học lớp chin kém hơn, anh cũng không biết bản thân là từ đâu mà có tính nhẫn nại cao đến vậy, mỗi ngày đều đàn gảy tai trâu.

Nhớ tới dáng vẻ ngu ngốc khi cô vùi đầu làm bài, khóe miệng Giang Tục nhịn không được dâng lên.

Giang Tục đang ngẩn người, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.

Lâm Minh Vũ mới từ bên ngoài về, trên tay xách hai cái túi giấy, thân người rụt lại vội vào trong.

"Lạnh chết mất, còn lạnh hơn khi tuyết rơi nữa." Lâm Minh Vũ nói xong, đưa một cái túi giấy cho Giang Tục: "Nữ sinh tặng quà Noel cho cậu."

Giang Tục nhìn túi giấy trên người, lại là khăn quàng cổ cũng không có ý tưởng gì mới, nhịn không được nhíu nhíu mày: "Lâm Tây không đưa, sao cậu lại đưa?"

Lâm Minh Vũ bị Giang Tục nói, cũng không tức giận, vẫn cười hì hì, cái đầu trọc lóc như quả trứng, cười thần bí đụng đụng người Giang Tục, xấu hổ nói: "Cậu nói, có nữ sinh tặng quà Noel cho mình là có ý gì?"

Giang Tục tiện tay đặt túi giấy xuống đất, lạnh lùng lườm Lâm Minh Vũ một cái: "Muốn theo đuổi cậu."

"Đúng đó!" Lâm Minh Vũ được Giang Tục khẳng định đáp án, lập tức một mặt hưng phấn: "Mình đã nói cô bạn cùng phòng Lâm Tây, mỗi lần nhìn mình đều có ý gì đó mà."

"Ha ha ha ha!" Đỉnh đầu Lâm Minh Vũ bóng lưởng, cười rộ lên thật sự là rất đáng khinh: "Mị lực của anh đây chính là không cách nào ngăn được!"

Giang Tục khinh bỉ nhìn anh ta một cái, không để ý nữa.

Lâm Minh Vũ từ một túi giấy khác lấy ra một cái mũ len xanh, suy nghĩ cả nửa ngày, có chút kinh ngạc nhìn món đồ hình cung treo lắm dây phía trên này là cái gì: "Đây là cái gì vậy? Dùng sao đây chứ?"

Giang Tục liếc nhìn một cái, cầm lấy, lật qua, lưu loát trùm lên đầu Lâm Minh Vũ.

"Là nón len." Giang Tục nói.

Lâm Minh Vũ quơ tay, bên tai tất cả đều là dây tua màu xanh. Hình ảnh này thật sự là muốn buồn cười bao nhiêu có bấy nhiêu.

Lâm Minh Vũ vội kéo xuống, nhịn không được nói lại: "Cô nàng này, có phải đầu bị gì không? Nào có ai tặng nón xanh cho con trai chứ!"

Giang Tục nhịn không được cười thành tiếng.

Lâm Minh Vũ có chút mất mặt, cầm cái nón xanh này về chỗ của mình.

"Đúng rồi, cho tôi mượn máy tính của cậu một chút." Giang Tục đứng dậy đi tới: "Máy tôi đang bị lag."

"Ừm." Lâm Minh Vũ ấn mở nguồn, một thoáng chốc đã vào màn hình chính.

Một mỹ nữ ngực lớn xuất hiện trên máy của Lâm Minh Vũ, vài phần mềm Lâm Minh Vũ thường dùng, đều đặt chỗ nhạy cảm của mỹ nữ ngực lớn, thật sự là rất đáng khinh.

Giang Tục nhìn đã cảm thấy thấp kém: "Sao lại là loại hình này."

Lâm Minh Vũ cất kỹ nón, túm lấy con chuột: "Mình đây là thẩm mỹ bình thường, nam sinh nào không thích loại này?" Lâm Minh Vũ nói xong, đột nhiên cười xấu xa: "Cũng phải, cậu có khẩu vị đặc biệt mà."

Nghĩ đến Lâm Tây, Lâm Minh Vũ đột nhiên có một loại cảm giác ưu việt: "Không hiểu nổi đến cùng là cậu thích con nhóc đó điểm gì? Bề ngoài cũng không quá xinh, ngu xuẩn vượt xa cả vũ trụ, tính khí còn xấu!"

Giang Tục khẽ nhíu mày: "Chỉ mượn máy tính, sao nhiều lời vô nghĩa đến vậy?"

Lâm Minh Vũ cũng không ngừng nói, đột nhiên nhíu mày: "Nói thật xem, thời điểm cậu làm chuyện đó, có phải nghĩ đến gương mặt của Lâm Tây không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui