Tôi Chọc Cậu Sao

Sự thay đổi lặng lẽ sinh ra, nếu như không để ý sẽ không phát hiện được trong phòng Lưu Dương nhiều thêm vài thứ, nói đúng hơn là không phải để ý mà là Lý Hàng đã nhìn trộm hộp sắt trên ngăn tủ trong phòng.

Trong hộp sắt chứa tất cả bí mật từ nhỏ đến lớn Lưu Dương giữ gìn, từ khi sinh ra hắn đã không có được yêu thương của ba mẹ, vì lo được mất nên đem tất cả đồ đẹp đồ tốt giấu đi, hy vọng có thể giữ được mãi mãi.

Đồ vật mới Lý Hàng nhìn thấy trong hộp là một tờ giấy viết chữ “Đức”, là bản chép tay của hắn, còn có một chiếc bút máy màu xanh da trời xấu xí.

Lý Hàng hiểu chuyện nên xảy ra đã xảy ra rồi, nhưng chuyện này luôn làm người ta khó có thể tiếp nhận cũng khó mà tin được nên hắn tình nguyện làm như không thấy, hy vọng thời gian có thể vùi lấp tâm ý bé nhỏ này, trở thành một câu chuyện cũ gây cười.

Dù sao thì tin rằng một người sẽ bỏ cuộc giữa chừng cũng dễ hơn so với việc tin tưởng người đó sẽ kiên định vững bước.

Thời gian lớp 12 rất ngắn ngủi, mọi người đều cố gắng giảm thời gian nghỉ ngơi xuống mức ngắn nhất, Lý Hàng cũng trợn mắt xoát đề, nhắm mắt là ngủ, không còn tinh lực dư thừa để chú ý thêm điều gì.

Thời gian nghỉ trưa Trương Lê vẫn ở cùng Lưu Dương như thường lệ, khi rảnh rỗi hai người sẽ nói vài chuyện ngoài lề như là mấy chuyện vặt trong sinh hoạt, vài kiến thức thú vị, thỉnh thoảng sẽ có người phát cáu, sẽ có người bắt đầu giảng giải.

Bỏ đi vòng sáng đối chọi gay gắt, bọn họ cũng chìm ngập trong học tập, giống như tất cả học sinh bình thường chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Nếu như tất cả đều thuận lợi, bọn họ vốn nên gặp nhau vào lúc kỳ thi đại học kết thúc, hỏi han thành tích của nhau, vừa lo lắng vừa ngập tràn hi vọng nói chuyện tương lai, sau đó lưu lại phương thức liên lạc đôi bên, chờ đợi tình cảm chưa trưởng thành từ từ phá đất chui lên.


Có lẽ họ yêu nhau cũng không chừng.

Dù sao cũng không phạm phải sai lầm lớn hay tội ác tày trời, cũng không để lại vết thương khiến người ta gặp lại sẽ lệ rơi đầy mặt, thậm chí còn chưa hiểu rõ được tâm ý của chính mình, chỉ là nếu như mất liên lạc, từ nay về sau thành người dưng qua đường sẽ vô cùng mất mát.

Con người từ nhỏ đến lớn có vô số ước vọng, lớn hơn một tuổi nguyện vọng sẽ phức tạp hơn một chút, cuối cùng biến thành thứ theo đuổi không được dứt bỏ không xong.

Lưu Dương sau khi nhận thành tích cố lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, giọng điệu của hắn ngập ngừng, tán gẫu hết nửa buổi mới hỏi đến vấn đề chính: “Thầy có biết Trương Lê, đúng đúng, là người đứng đầu toàn khoá, cậu ấy thi cử thế nào, ghi danh vào đại học nào?”

Chủ nhiệm lớp hiển nhiên có ấn tượng rất sâu sắc với cậu, ôi chao một tiếng: “Trương Lê đó hả, em ấy không tham gia kỳ thi đại học mà.”

“Cái gì?” Lưu Dương sững sờ tại chỗ, tay cầm điện thoại ghé sát lại lỗ tai: “Không tham gia kỳ thi đại học là sao ạ?”

Chủ nhiệm lớp tiếc nuối: “Nghe nói trong nhà xảy ra chuyện, gọi điện thoại cho trường học, sau đó không liên hệ được nữa, nếu em có liên lạc được với em ấy thì có thể gọi điện cho thầy.”

Đầu bên kia điện thoại dặn dò thêm vài câu mới ngắt máy, Lưu Dương trầm mặc, nghe tiếng tút kéo dài trong điện thoại buồn bực không thôi.

Đột nhiên rời đi không hề báo trước, tuổi trẻ luôn không kịp trở tay với những việc ngoài ý muốn, dù trong nội tâm có nhớ mong, nhưng sau khi tìm kiếm không có kết quả cũng sẽ quay về quỹ đạo của cuộc sống.


Ngoại trừ hoàng tử và dũng sĩ trong truyện cổ tích phải gánh lấy số mệnh của mình thì một người dốc cả một đời tìm kiếm một người khác cần biết bao nhiêu dũng khí và chấp niệm, huống chi người trẻ tuổi dễ quên, thế giới rộng lớn này lại nhiều người như vậy, tôi cũng không phải nhất định phải có cậu.

Lần từ biệt này qua rất nhiều năm.

Nói từ biệt nhiều năm, bình thường đều chỉ thời gian trôi qua thật lâu, đủ lâu để một người trở nên lắng đọng, bắt đầu thích nghi với xã hội, hòa nhập vào xã hội và làm việc chăm chỉ vì những mục đích nhất định, hầu hết mọi người đều bất lực nhưng vẫn mưu cầu sống qua ngày, một số ít người còn lại có mục đích và kế hoạch để tiến lên, người càng kiên định càng có nhiều cơ hội thành công.

Lưu Dương đứng giữa phòng triển lãm đối mặt với bức tranh của mình chậm rãi nói, xung quanh hắn là một vòng người xem tranh, dưới ánh đèn trắng ngà, người thanh niên phong thái lịch sự, nho nhã lễ độ.

“Lưu tiên sinh, tôi nghe nói triển lãm tranh lần này có đề tài riêng, tại sao lại tạm thời huỷ bỏ? Mạo hiểm không nhỏ đâu.”

Đặt câu hỏi là một vị nữ sĩ trẻ tuổi, âm thanh sáng ngời, ánh mắt sắc bén.

Lưu Dương mỉm cười: “Quyết định tạm thời huỷ bỏ đúng là quá vội vàng, nhưng đối với triển lãm tranh lần này mà nói không đề là thích hợp nhất, mọi người đều có thể cảm nhận được, hơn nữa đây cũng là kết quả chúng tôi đã cùng nhau thương lượng.”

Hắn nháy mắt, có chút bỡn cợt: “Bằng không thì dù cho tôi có càn quấy cũng không thể buộc sáu vị đại sư tham gia một buổi triển lãm đã huỷ bỏ đề tài nha.”

Nữ sĩ bị trêu chọc nở nụ cười, cúi đầu viết mấy chữ lên sổ tay, sau đó xé ra đưa cho Lưu Dương: “Lưu tiên sinh cho xin một cuộc phỏng vấn nhé.”


Lưu Dương nhìn qua, cười trả lời: “Cuối tháng tám đi, sắp tới tôi muốn đi ra ngoài sưu tầm dân ca, đi khá xa.”

Nữ sĩ kia lại nói: “Được, đến lúc đó chúng tôi sẽ liên hệ với phòng làm việc của Lưu tiên sinh.”

Nữ sĩ hài lòng rời đi, Lưu Dương nhét tờ giấy ghi số điện thoại cá nhân vào trong túi áo, cũng không có ý định liên lạc lại.

Mấy ngày hôm trước Lý Hàng còn gọi điện thoại tới rất nhiều lần, nếu không phải thật sự không đi được thì bây giờ có lẽ hắn đã ở triển lãm tranh của Lưu Dương xoi mói một phen, tiện thể than ngắn thở dài, kêu Lưu Dương nhìn thô tục không biết phong hoa tuyết nguyệt như vậy cũng đã làm nghệ thuật gia rồi.

Chính bản thân Lưu Dương cũng không ngờ tới, khoa lúc trước mình tùy tiện báo danh thế mà lại sẽ trở thành nghề nghiệp của mình, xưa nay hắn chẳng mấy khi kiên trì với thứ gì, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày mũ áo chỉnh tề, ngôn từ khắc chế như vậy.

Hắn đã nhận phác hoạ cho một bộ anime, đạo diễn phim là bạn của hắn, lúc phim còn đang trong giai đoạn chuẩn bị người đó đã đến nhờ hắn nhưng con đường làm phim nhiều trắc trở, ba lần huy động vốn không thành, việc làm phim phải dừng lại, vào thời điểm khó khăn nhất hoạ sĩ vẽ tay còn kiêm luôn chức biên kịch, cũng may bọn họ vẫn luôn kiên trì đến tận bây giờ.

Lưu Dương đã đáp ứng thì sẽ không có chuyện hối cả, hơn nữa hắn cũng rất thích bộ phim điện ảnh này, hắn và đạo diễn đã hẹn thời gian giao bản thảo, sau khi kết thúc triển lãm tranh hắn sẽ đi xuống nông thôn sưu tầm dân ca.

Nơi hắn muốn đi là một sơn trang nghỉ mát, nổi tiếng với hệ sinh thái nguyên thuỷ, nghe nói có rất nhiều cây ăn quả, có hồ sen mười dặm, có rau quả sạch, có gia cầm thả rông, phong cảnh rất đẹp, người dân thuần phác.

Từ thành phố H bay đến thành phố G, xuống máy bay lên xe, di chuyển đến thị trấn X, lại đi thêm một chuyến xe ra làng du lịch.

Lộ trình khá xa, sau khi ra khỏi nội thành, nhà cửa thấp dần, bắt đầu nhiều cây cối hơn, xe chạy dọc trên thị trấn X men theo con đường băng qua núi xanh sừng sững, từ từ lên cao, sau đó lại thong thả đi xuống chân núi.


Bảy giờ chạng vạng tối, mặt trời lặn về phía tây, nhuộm đỏ ráng chiều, ánh sáng vàng cam ấm áp trải khắp đường phố, màn đêm buông xuống, ánh trăng mờ sáng trên bầu trời gợi lên cảm giác thoải mái kỳ lạ giống như được nhắm mắt nghỉ ngơi sau khi ăn uống no say.

Trong xe có cả khách du lịch cũng trên đường về nhà người dân, người dùng tiếng phổ thông người dùng tiếng địa phương nói chuyện ồn ào, nhóm khách du lịch quần áo sành điệu, ngồi ăn chocolate, nói chuyện vui vẻ với nhau suốt dọc đường, còn nhóm người dân địa phương chủ yếu trao đổi chuyện sinh hoạt hằng ngày, thỉnh thoảng còn dùng tiếng phổ thông là lạ trả lời khách du lịch.

Rõ ràng xung quanh có nhiều âm thanh ồn ào như vậy, thế nhưng trong hoàn cảnh lạ lẫm sự ồn ào này lại khiến cho người ta thấy hài lòng.

Lưu Dương chậm rãi thả lỏng.

Sau khi xuống xe, vì đi không có tính toàn trước nên Lưu Dương ngơ ngác không biết gì, người dân cùng xe tốt bụng chỉ cho hắn biết đi dọc đường lớn sẽ thấy nhà nghỉ, đương nhiên hắn cũng có thể gặp được người dân trong thôn đi hóng mát mời hắn ở lại, cả hai đều tốt, nếu ở nhà dân thì có thể trao đổi nhiều hơn với thôn dân, còn nếu thích yên tĩnh thì có thể ở nhà nghỉ.

Lưu Dương vui vẻ nói cảm ơn, thật ra hắn lười biếng quen rồi, không thích bị sắp đặt, cho nên trước mắt thực sự không có điểm dừng chân.

Lưu Dương di dọc theo đường lớn, nói đúng hơn là đường lát đá, khi đi lên sẽ phát ra tiếng vang cộp cộp, âm thanh của vali hành lý thì lớn hơn một chút, ven đường có hoa, có cây, nhà cửa thưa thớt, có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách từ phía xa.

Gà gáy, chó sủa, ánh đèn sáng rực, tốp năm tốp ba người đi đường dáng vẻ từ tốn.

Lưu Dương đứng dưới tàng cây, âm thanh muỗi kêu o o, hắn nhìn về phía cột đèn cách đó không xa, có một người đàn ông đứng bên dưới cột đèn đốt điếu thuốc, ánh đèn kéo dài bóng người thon gầy, hắt lên đôi giày đã bạc màu.

Quần lao động màu xanh lá, áo may ô trắng bó sát người, tóc cắt ngắn, khuôn mặt rõ nét, bên môi có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui