Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 8: Mất mặt
 
Bên cạnh có vài tốp học viên ở đội khác đi ngang qua, thỉnh thoảng sẽ tò mò mà nhìn Ngải Hân.
 
Ngải Hân hơi ngại liền đi chậm lại, bỏ xa khoảng cách giữa mình và Triệu Dục Thành một chút, theo đuôi anh như thế thì sẽ không lộ liễu lắm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng điều kì lạ là, hình như Triệu Dục Thành không có trở về văn phòng, mà anh đi đến tầng 3, vốn dĩ anh chắc là muốn quẹo trái, nhưng lại chuyển hướng đi tiếp lên tầng 4.
 
Lầu 4 là kí túc của anh.
 
Ngải Hân đứng dưới lầu ngẩng lên nhìn một hồi lâu, đang đấu tranh tư tưởng rất quyết liệt giữa việc cổ vũ mình đi lên lầu 4 hoặc là bỏ cuộc quay về.
 
Nhưng nghĩ đến chuyện của La Chính Hào, nhớ đến tốc độ làm việc của bên trên nhanh gọn như thế nào khiến Ngải Hân cảm thấy chuyện này rất cấp bách, hôm nay nếu mà cô không “trình bày rõ ràng” nữa thì chỉ sợ hình phạt ngày mai sẽ đến, đến lúc đó thì ngượng ngùng chết mất.
 
Không bằng bây giờ cô ngại ngùng với một người là Triệu Dục Thành.
 
Cắn răng chịu đựng, dù gì thì cô cũng có “Lương Tịnh Như”. Quyết định như thế xong, cô liền chạy bước nhỏ lên cầu thang.
 
Điều kiện của căn cứ rất ổn áp, phòng kí túc xá của Triệu Dục Thành là phòng đơn có cả nhà vệ sinh, buổi sáng anh đã báo người đến sửa khóa rồi nhưng trở về phát hiện vẫn chưa có ai đến sửa nên chỉ tùy tiện khép cửa vào, không khóa.
 
Ngải Hân nào có biết chuyện này chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô một mạch chạy lên tầng 4, thở dốc tưởng như muốn đứt cả hơi. Cô đứng ở ngoài cửa lấy lại sức một chút rồi mới dám gõ cửa. 

 
Cô vừa nhấc tay định gõ thì thấy cửa không đóng chặt, bên trong có ánh đèn hắt ra ngoài, đúng là Triệu Dục Thành ở trong phòng, cô liền hét lên một tiếng: “báo cáo!”
 
Nhưng đợi một lúc mà vẫn không có tiếng ai đáp lại. Ngải Hân liền gõ nhẹ vào cửa, nhưng không thấy ai trả lời, đột nhiên tim đập mạnh.
 
Triệu Dục Thành rõ ràng đã trở về phòng rồi mà, nhưng lại không đóng cửa. Vả lại không những không đóng cửa mà gọi cửa cũng không trả lời. Đừng bảo là....xảy ra chuyện rồi nhé!
 
Cô nghĩ như thế liền cảm thấy căng thẳng, thế nên cô liền đẩy cửa xông vào hét to: “đội trưởng Triệu ơi! Đội trưởng Triệu!”
 
Giây tiếp theo, đội trưởng Triệu bị cô dọa sợ hết hồn. 
 
Triệu Dục Thành vừa tắm xong, vừa mới tắt vòi nước đi định đi ra để lấy quần áo vào, nhưng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đột nhiên phát hiện trong phòng có một người khác!
 
Trong lúc cấp bách, Triệu Dục Thành nhanh chóng dùng khăn trên tay che đi nơi quan trọng, sau đó thấp giọng quát: “Ngải Hân, cô muốn chết hả!”
 
Đột nhiên xuất hiện cơ thể của đàn ông khiến cho Ngải Hân đơ người chết lặng mất hai giây, cô lập tức muốn hét toáng lên, nhưng Triệu Dục Thành lại phóng nhanh ra ngoài, dùng một tay bịt chặt miệng cô lại......
 
Thật sự là vất vả cho anh quá. Một tay thì giữ khăn tắm, một tay còn phải bịt miệng của Ngải Hân, may là tay của anh vừa dài vừa khỏe, anh giữ chặt cổ Ngải Hân, xoay người cô lại.
 
“Cô muốn người ở cả tầng lầu này đều chạy qua đây xem hả?” Triệu Dục Thành nhỏ giọng quát.
 
Ngải Hân bị anh giữ chặt cứng, chỉ cảm thấy cổ và cằm bị giữ phát đau, sắp tắc thở đến nơi rồi.
 
Phản ứng của Triệu Dục Thành nhanh như thế, não lại còn nhảy số nhanh như vậy, hết sức bình tĩnh xử lí, cô rất phục. Vì vừa nãy chỉ cần cô hét lên thành tiếng thì bây giờ chắc hẳn đã bị vây quanh bởi giáo quan và học viên đến hóng chuyện rồi.

 
Nếu vậy thì thực sự đây là tiêu đề hot nhất trong lịch sử của căn cứ huấn luyện rồi, nếu so sánh thì sự tình yêu đương của La Chính Hào và Cổ Tinh Tinh không đáng là gì.
 
Thế nên Ngải Hân từ bỏ việc chống cự và giãy giụa, tựa vào trước lồng ngực của Triệu Dục Thành.
 
Sự yên tĩnh đột nhiên ập đến khiến Triệu Dục Thành khá bất ngờ, đây có còn là Ngải Hân không chịu nghe lời bướng bỉnh không vậy?
 
Anh liền thả tay ra, Ngải Hân không hề quay đầu lại.
 
Triệu Dục Thành bực tức nói: “nửa đêm xông vào kí túc của giáo quan, thật là chuyện lần đầu tôi thấy đấy. Cô không sợ bị mất mặt, nhưng tôi không muốn cùng bị mất mặt với cô.
 
“Đội trưởng Triệu, tôi...” Ngải Hân hơi nhụt chí, vừa nãy vóc dáng hoàn mỹ của Triệu Dục Thành đập vào mắt cô rõ mồn một, cô vốn dĩ là muốn “giải thích cho rõ ràng hết tất cả, không giấu giếm gì cả”, nhưng không ngờ rằng lại “trần trụi” đến mức này, khiến cho cô nhất thời không biết nên giải thích từ chỗ nào mới ổn thỏa.
 
“Cút.” Triệu Dục Thành ngắn gọn.
 
Ngải Hân cạn lời, tấm lòng “thẳng thắn thành khẩn” đã hoàn toàn bị dập tắt rồi, lại không tiện quay đầu lại, nên cô chỉ nhỏ giọng nói: “vậy tôi...trở về...”
 
Thấy cô trở về qua quýt cho xong chuyện khiến cho Triệu Dục Thành lại bực mình.
 
Học viên nữ gan to bằng trời này nửa đêm xông vào kí túc của giáo quan, ai biết cô có ý đồ gì! Hình phạt mấy ngày nay có vẻ chưa đủ đô với cô rồi, vậy mà lại không biết sai mà lại càng ngày càng quá quắt to gan hơn!
 
“Phạt đứng trên sân tập!”
 

“Đội trưởng Triệu...” Ngải Hân trợn mắt không nói nên lời.
 
“Đừng tưởng rằng chuyện này không nói ra được thì tôi sẽ bỏ qua cho cô. Tôi thấy mấy ngày nay hẳn là cô thấy vẫn chưa phạt đủ nên không biết đau đớn là gì nhỉ!”
 
Triệu Dục Thành lạnh lùng nói xong, rồi lại quát một chữ “cút”.
 
Lần này Ngải Hân ngược lại vô cùng thản nhiên. Phạt thì phạt đi, do tự nhiên cô nhìn trần trụi hết người anh, tuy rằng không phải cố ý nhưng là giáo quan, thì anh vẫn khá là thiệt thòi.
 
“Xin hỏi đội trưởng là đứng bao lâu ạ?”
 
“Cả đêm.”
 
“...”
 
Bây giờ Ngải Hân lại không thấy Triệu Dục Thành bị thiệt thòi chút nào hết trơn.
 
Người này chỉ cần bị thiệt một chút xíu thì nhất định sẽ bắt đền gấp 10 100 lần. Đứng cả đêm, đây là hình phạt chưa từng có từ khi đội huấn luyện mới đợt này bắt đầu, vả lại còn là phạt một học viên nữ.
 
Đội huấn luyện mới đợt này quả là rất được.
 
Ngải Hân rất ổn.
 
Sân tập vừa mới đổ mưa cho nên không khí rất trong lành, không hề có sự nóng nực của đêm ngày hè, ngoại trừ dưới chân ướt át thì tất cả đều rất thích hợp để phạt đứng.
 
Muỗi trên sân tập nhìn thấy “có món đồ ăn ship” tự mình tìm đến cửa, vô cùng vui vẻ, lũ lụt mà “vo ve vo ve” đến xếp hàng, kết thành một đội mà đến “dùng bữa”. Ngải Hân một tay đập chết ba con muỗi không khỏi thấy hơi hối hận, đáng lẽ cô nên gọi Phí Tịnh đến. Ít nhất thì cô ấy có thể cho cô xịt tí thuốc chống muỗi.
 
Trăng âm thầm mà lộ diện sau đám mây, trên sân tập cũng dần dần sáng hơn.
 

“Triệu Dục Thành, cái tên động vật máu lạnh nhà anh, tôi thực sự không hợp với anh nổi...Bạch!” Ngải Hân lại đập được một con muỗi nữa.
 
Ngải Hân thở dài mà tự nói chuyện một mình: “độc tài, bá đạo, không nói lí lẽ, sau này thực sự nên tránh xa người này thì hơn!”
 
Cô không khỏi nghĩ lại lời mà bản thân vào buổi trưa mới nói: “bị rắn cắn một lần, 10 năm sợ dây thừng.” Bản thân mình thực sự là không chừa mà, vậy mà buổi tối lại ngây thơ muốn đến để nói rõ ràng với anh ta, cô còn thực sự cho rằng người ta là dây thừng rồi?
 
Người ta rõ ràng là...
 
Rắn!
 
Không không không, cô không phải là nói Triệu Dục Thành, mà là do trên sân tập dần có ánh trăng chiếu sáng nên Ngải Hân đột nhiên nhìn thấy con rắn trong bụi cỏ!
 
Sau trận mưa to, vậy mà lại khiến rắn xuất hiện rồi.
 
Đột nhiên Ngải Hân cứng đơ người, da đầu tê dại, muốn nhấc chân lên chạy, nhưng lại phát hiện hai chân mình đã không còn nghe lời nữa rồi, đôi chân phát run, không nhấc nổi chân lên để mà chạy nữa.
 
Thực ra là cô cũng không dám nhấc chân chạy. Con rắn đó nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ hình như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng đến cắn cô vậy.
 
Trời ơi, đây nào có phải là không hợp nhau chứ, đây rõ ràng là khắc tinh trong đời mà! Tại sao sau khi gặp phải Triệu Dục Thành mình lại trở nên xui xẻo như vậy chứ?
 
Con rắn trườn bò trong bụi cỏ, càng ngày càng tiến gần đến cô. Ngải Hân hơi muốn khóc rồi. Ngài rắn à, tôi không bao giờ dám phỉ báng động vật máu lạnh nữa đâu mà, mong ngài mau đi đi, đừng có đến gần tôi nữa mà, cảm ơn tổ tông 18 đời nhà ngài, cộng với cả ngài Triệu Dục Thành có họ hàng với ngài nữa.
 
Xin ngài mau đi đi, dẫn theo cả vị họ hàng của ngài mà đi đi, có được không!
 
Động vật máu lạnh nói, không được...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui