Tôi chờ em trên đỉnh thế giới

Chương 7: Thành kiến
 
Lúc 12 giờ 25 phút, Ngải Hân đã nhìn đồng hồ lần thứ ba rồi.
 
Hành động kì lạ của cô khiến cho Phí Tịnh rất tò mò: “cậu có chuyện gì thế? Sao cứ nhìn đồng hồ suốt thế.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có gì.” Ngải Hân cởi tết tóc ra, quyết định đi ngủ trưa, để cho Địch Nguyên cứ đợi ở đấy đi.
 
Còn chưa kịp nằm xuống thì Cổ Tinh Tinh đi vào phòng, từ sau khi La Chính Hào bị điều đi, thì cô ta đều trông rất chán nản bơ phờ, vẻ mặt trông rất chán đời. 
 
Ngải Hân không hề biết mình đã trúng chiêu của cô ta, ngược lại vẫn thấy cảm ơn vì tối qua Cổ Tinh Tinh chủ động tắt điều hòa cho, nên vẫn ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái.
 
“Vừa nãy ở trên cầu thang đụng phải Địch Nguyên, cậu ta nói là đợi cô ở trên sân thượng, nhắc cô đừng có quên mất.”
 
Phí Tịnh kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn Ngải Hân: “ chẳng trách cậu cứ kì kì, hóa ra là có người hẹn cậu.”
 
“Mình đâu có ý định đi đâu chứ.” Ngải Hân nói.
 
“Dù gì thì tôi cũng chuyển lời hộ xong rồi, đi hay không thì tùy.” Cổ Tinh Tinh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó từ nhà vệ sinh lại truyền đến giọng nói của cô ta: “yên tâm đi, tôi sẽ không đi mách lẻo đâu.”
 
Câu này có chút khiêu khích người khác. Phí Tịnh căng thẳng quay sang nhìn Ngải Hân, lại sợ hai người họ cãi nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lần này vậy mà Ngải Hân lại không hiểu lầm, chỉ cười nói: “cô ấy chắc không phải đang chế giễu mình đâu. Nếu như mình không đi thì ngược lại giống như đang đề phòng cô ta. Dù gì thì Địch Nguyên cũng nói chỉ cần một phút thôi, mình đi một chút để xem thử cậu ấy muốn nói gì.”
 
Vừa mới đi ra đến cửa, lại quay vào, lấy dây buộc tóc ở trên bàn, vừa buộc tóc lên vừa đi ra ngoài.
 
Phí Tịnh không nhịn được cười nhạo cô: “đúng là một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng mà.”
 
Cái đầu nho nhỏ của Ngải Hân đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào: “bởi vì là rắn độc, là con rắn độc rất đáng sợ.”
 
“Ha ha! Tai cậu thính thế, có để cho người khác nói xấu sau lưng không vậy.”
 
Phí Tịnh đi đến, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu của cô: “lúc thì cóc nhái, lúc thì rắn độc, đội trưởng Triệu mà đến miệng cậu thì không còn được coi là người nữa rồi.”

 
“Đúng vậy, hợp mà, anh ta chính là động vật máu lạnh mà.” Ngải Hân xua tay, “mình đi nhé, mình phải đi nhanh về nhanh, để không phải chạm mặt tên động vật máu lạnh thêm lần nào nữa.” 
 
Vấn đề là, “động vật máu lạnh” luôn thoắt ẩn thoắt hiện, không có tiếng động gì, bạn sẽ không hề ngờ được lúc nào “nó” xuất hiện.
 
Ngải Hân chạy đến sân thượng, không dám đi ra ngoài đó ngay mà thò đầu ra nhìn bốn phía, sân thượng rộng rãi quả nhiên chỉ có mỗi một mình Địch Nguyên đang đi đi lại lại, lúc này cô mới yên tâm mà chạy đến đó.
 
“Ngải Hân, mình còn nghĩ cậu không đến đấy!” nhìn thấy cô đi lại gần, Địch Nguyên cười tươi như hoa.
 
“Chuyện gì thế? Mau nói đi.” Ngải Hân không có ý định buôn chuyện.
 
“Đều đã đến rồi, không cần phải vội vàng như thế chứ.”
 
Địch Nguyên gác tay lên bức tường thấp, đứng nghiêng người, cái chân bắt chéo để ở đằng trước, mũi chân nhón trên mặt đất, thực sự là vô cùng tự nhiên, phóng khoáng, có 10 em gái đến thì 9 em sẽ ngất trước vẻ đẹp trai của cậu ấy, ngoại trừ một em là Ngải Hân thì không dính chiêu nào.
 
“Cậu đã nói trước là một phút rồi, bây giờ đã được 30 giây rồi, cậu còn không nói thì mình đi đây.” Ngải Hân giả vờ quay người muốn rời đi.
 
“Ai da, cậu lạnh lùng thế!” Địch Nguyên không dám “phóng khoáng” nữa rồi, nhanh chóng thu lại dáng đứng mê hoặc người khác, lập tức giữ tay Ngải Hân lại.
 
Ngải Hân còn chưa kịp hất tay cậu ấy ra thì phát hiện cậu ấy nhét vào tay mình một thứ gì đó.
 
“Tặng cậu đấy. Mình nói mất một phút thì là một phút, chúc cậu nghỉ trưa ngon giấc nhé.”
 
Chân của Địch Nguyên cũng rất dài, Ngải Hân còn chưa phản ứng kịp thì đã nhìn thấy cảnh cậu ấy bước dài hai bước liền chạy xuống dưới lầu rồi. Đột nhiên cô cảm thấy, nếu như cậu ấy vẫn để mái tóc dài lúc trước khi vào đội ngũ thì chắc hẳn cảnh tượng này sẽ rất quyến rũ đấy.
 
Chú ý đến món đồ trong tay, cô cúi đầu nhìn, Ngải Hân không nhịn được có chút ngơ người.
 
Là một hũ kem mắt, của thương hiệu lớn nổi tiếng, lọ kem mắt này rất hợp để làm nền cho thân phận của Địch Nguyên. Có điều bản thân cô chưa từng dùng thứ gì đắt như thế này cả, nhất thời có chút thấp thỏm lo âu.
 
Nhớ lại cô nhớ lại sáng nay Địch Nguyên bảo là quầng thâm mắt của cô quá dọa người, Ngải Hân đột nhiên hiểu được ý tứ của Địch Nguyên rồi.
 
Không, cô không định chấp nhận tình cảm của Địch Nguyên, cũng không thể chấp nhận món đồ chứa đầy tình cảm này được. Cô phải tìm cơ hội để trả lại cho cậu ấy.
 
Có điều...lọ kem mắt này đẹp quá, lại nhìn thêm vài lần nữa đi...
 

“Cô là muốn vi phạm hết tất cả mọi nội quy hả?” 
 
Giọng nói lạnh lùng của Triệu Dục Thành vang lên ở phía sau.
 
Giọng nói không lớn nhưng lại giống như bom nổ, khiến cho Ngải Hân giật mình đến mức suýt nữa thì nhảy cẫng lên, tay run một cái, lọ kem mắt liền tuột khỏi tay.
 
“Á!” Ngải Hân giật mình hô lên, nhanh chóng giơ tay ra đỡ lấy, nhưng không thể đỡ được, “bịch” một tiếng, lọ kem mắt rơi xuống đất, vỡ tan tành.
 
“Rất tiếc đúng không.” Triệu Dục Thành cười trừ.
 
“Làm sao đây!” Ngải Hân không so đo thái độ của anh, không phải là cô đau lòng, mà là lo lắng, vỡ rồi thì sao cô trả lại cho người ta được chứ!
 
“Ngải Hân!” đột nhiên Triệu Dục Thành cao giọng quát.
 
“Có mặt!” cô lập tức đứng thẳng lưng.
 
“Yêu đương trong đội, lại còn công khai hẹn hò, cô cứ đợi mà bị xử phạt đi.” Ánh mắt sắc bén đó của Triệu Dục Thành lại xuất hiện rồi.
 
Trong lòng của Ngải Hân rét lạnh, hiểu lầm này to quá, mau chóng giải thích: “đội trưởng Triệu, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không hề yêu đương...”
 
“Từ ngày đầu tôi nhận đội đến nay đã cảm thấy hai người rất khả nghi rồi!” Triệu Dục Thành trực tiếp ngắt lời cô, không hề có ý định cho cô giải thích, “không yêu nhau thì một nam một nữ ở trên sân thượng làm gì hả, phơi nắng hả?”
 
Ngải Hân bực mình, nhớ đến việc mấy ngày nay luôn bị Triệu Dục Thành nhằm vào, thực sự chỉ muốn xông lên đấm cho anh một phát, cô gào lên: “vậy bây giờ tôi và anh cũng là một nam một nữ đứng ở trên sân thượng, anh nói xem có thể làm gì hả?”
 
“...” Triệu Dục Thành đơ người, không ngờ rằng thường ngày Ngải Hân ít nói, miệng lại cứng như thế, vậy mà anh nhất thời không trả lời được.
 
Anh nhìn lên mặt đất, tuy rằng Triệu Dục Thành không hiểu con gái, nhưng cũng có thể nhìn ra đó là đồ trang điểm, liền liếc nhìn cô nói: “ đội huấn luyện mới không cho phép trang điểm, học viên nam và nữ không được gặp mặt riêng ngoài giờ tập luyện, cô và Địch Nguyên đã vi phạm mấy lần rồi, nên tôi chỉ có thể xử lý theo quy định thôi.”
 
Ngải Hân hơi căng thẳng, cô biết nghĩa của từ xử lí là gì. Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn là học sinh 3 tốt ở trường. Là cán bộ ưu tú của lớp, cô không thể chấp nhận bị phạt được. Càng không thể làm liên lụy đến Địch Nguyên được.
 
Cô không nhịn được, ngữ khí nói chuyện cũng mềm mỏng hẳn đi.
 
“Đây không phải là đồ trang điểm, là kem mắt. Địch Nguyên thấy cả đêm tôi không ngủ ngon giấc, quầng mắt rất thâm, cho nên mới có lòng tốt đưa lọ kem mắt cho tôi, hoàn toàn không phải là yêu đương gì đâu.”

 
Triệu Dục Thành vậy mà lại không tin, cười lạnh nói: “cho dù là kem mắt hay kem mũi đi chăng nữa thì đây là đồ cho con gái dùng chứ gì. Cả đêm cô không ngủ ngon, Địch Nguyên vừa vặn lại có kem mắt, cậu ta là đem cả các công ty bách hóa đến để tập luyện à?”
 
Ngải Hân không có lời nào để đáp lại.
 
Đạo lí này không sai. Thông thường mà nói, con trai đến tập luyện, thực sự sẽ không đem theo đồ trang điểm của con gái, vả lại cũng không được ra khỏi căn cứ, hôm nay cũng không thấy có khách đến tham quan, có điều chỉ với thời gian một buổi trưa, làm sao cậu ấy có thể biến ra được lọ kem mắt này chứ?
 
Cũng không trách được khiến Triệu Dục Thành nghi ngờ, ngay cả Ngải Hân cũng không giải thích được.
 
Cô chỉ có thể ngẩng đầu: “muốn biết nguyên nhân thì anh có thể đi hỏi Địch Nguyên. Nhưng tôi không hề nói dối.”
 
Triệu Dục Thành chỉ tin vào mắt mình, cắn răng nói với Ngải Hân: “tôi sẽ không cho phép trong đội ngũ có loại học viên gây cản trở cho người khác. Sức khỏe không tốt, phẩm chất cũng không tốt, còn lôi kéo khiến cho các học viên khác cũng vô tổ chức như cô.
 
Sức khỏe không tốt Ngải Hân chấp nhận, nhưng lại nói phẩm chất cô không tốt, đây là lời chỉ trích vô cùng nặng nề, trong chốc lát Ngải Hân tức đến mức mũi cay xè, cảm thấy trong khoang mắt có thứ gì đó chảy xuống rồi, cố gắng mở to mắt để nhịn, tuyệt đối không thể khóc trước mặt tên động vật máu lạnh này được.
 
“Xin hỏi đội trưởng Triệu, tôi có thể rời đi rồi chứ?” cô cố gắng hạ thấp giọng nói, cố gắng duy trì sự kiêu ngạo của mình.
 
“Được rồi, lần sau lại để cho tôi phát hiện ra cô vi phạm kỉ luật thì sẽ không chỉ xử phạt đơn giản đâu.”
 
Ngải Hân cuối cùng cũng hiểu rằng cái gì gọi là thành kiến. Triệu Dục Thành có thành kiến với cô, cái tên động vật máu lạnh trong miệng luôn nói là kỉ luật công bằng, nhưng bản thân lại là loại người dựa vào quan hệ bám váy phụ nữ để được nhậm chức, không biết có mặt mũi gì để chỉ trích người khác!
 
Sau buổi trưa, thời tiết thay đổi, vừa nãy ánh nắng mặt trời vẫn còn vô cùng chói chang, chỉ một lát đã bị mây đen ùn ùn kéo đến che lấp, gió to thổi, một cơn mưa bão nói đến là đến.
 
Buổi huấn luyện buổi chiều bị hủy, chuyển thành buổi nghe giảng trong phòng. Ngải Hân tức nên buổi trưa chưa ngủ, vừa vào trong phòng học nhìn thấy Địch Nguyên liền tức không chịu nổi.
 
“Đều tại câu hết, gặp nhau làm gì chứ, lần này chúng ta đều bị xử phạt rồi đấy.”
 
“Hả, sao lại nghiêm trọng như thế?” Địch Nguyên chỉ kinh sợ vài giây rồi lập tức bình tĩnh lại, “không sao đâu, tí nữa mình bảo bố mình tìm người xin cho, không sao đâu.”
 
“Cứ xin là được chắc?” Ngải Hân trợn mắt nhìn cậu ấy, “còn nữa, kem mắt cậu lấy ở đâu ra đấy?”
 
Địch Nguyên cười hì hì: “lần trước chị họ đến thăm mình, đem cho mình mấy lọ lận, bảo mình đem đi tặng cho vợ của giáo quan. Nhưng ai mà biết giáo quan chưa có vợ chứ. Cậu còn cần không, mình vẫn còn...”
 
“Không cần đâu, cậu cứ giữ mà bôi đi!” Ngải Hân bực tức mà giậm chân, quay người liền rời đi.
 
Con trai của gian thương có khác, chỉ biết đi cửa sau thôi, hừ!
 
Phí Tịnh biết hết mọi chuyện, sau khi tan học liền thở dài: “gần đây ký túc chúng mình có chút xui xẻo nhỉ, Cổ Tinh Tỉnh bị phạt, cậu cũng bị phạt, chẳng lẽ tiếp theo đây sẽ đến lượt mình ư?”
 
Ngải Hân đỡ cằm, bực tức nói: “ cô ta với giáo quan là hợp nhau thành đôi, còn mình với giáo quan là oan gia ngõ hẹp, đều là những giáo quan xui xẻo đáng ghét!” 



 
“Ngải Hân cậu thử nghĩ xem, từ khi đội trưởng Triệu đến, cậu đã thay đổi rồi. Ngải Hân lạnh lùng kiêu ngạo trước đây không thấy đâu nữa, đã trở thành con cá nóc nhím tràn đầy sự bực tức rồi, cẩn thận có ngày nào đó cậu sẽ nổ tung đấy.”
 
“Hả, thật ư?” Ngải Hân rét lạnh cả người, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, “đúng vậy nhỉ, trước đây mình đâu có thế này...”
 
Cô nhỏ giọng mà tự nói với bản thân mình, đột nhiên cảm thấy, bản thân mình là bị tên Triệu Dục Thành kia làm đảo loạn cuộc sống trước đây. Từ ngày đầu tiên Triệu Dục Thành vào đội, bắt đầu từ hôm hiểu lầm ở trên sân thượng đó là cô luôn bị thành kiến bủa vây khiến cho cảm xúc của bản thân bực tức vô cùng.
 
“Mình nên làm sao đây? Mình không muốn bị trừ điểm phạt đâu...”
 
“Đi tìm đội trưởng Triệu thành khẩn mà nói rõ đi, để xem thử vấn đề rốt cuộc xảy ra từ đâu.” Phí Tịnh cổ vũ cô.
 
Ngải Hân có chút thắc mắc: “có tác dụng thật ư? Mình thấy anh ta không giống người có thể thương lượng được.”
 
“Có giống hay không thì cũng phải cố gắng hết sức mới biết mà. Hai bên không nên có thành kiến với nhau, cứ thành thật mà nói chuyện với nhau thử đi, vì cũng không thể cứ để chuyện xấu đi được mà?”
 
“Có lí thật.” Ngải Hân gật đầu, “mình thử lần cuối cùng đi. Nếu như thực sự không được thì liền từ bỏ, còn nếu được như cậu nói thì xử phạt trừ điểm cuối cùng rồi cũng được xóa bỏ.”
 
Sau bữa tối, mưa dần ngớt rồi tạnh hẳn, ngoài trời vô cùng mát mẻ, các học viên phân thành hai đội thi đấu bóng đá, cũng gọi Triệu Dục Thành đến. 
 
Phí Tịnh tất nhiên là một thành viên cổ vũ rất tích cực, còn kéo cả Ngải Hân cùng nữa.
 
Nhưng Ngải Hân hiển nhiên không chú tâm đến việc cổ vũ, chỉ trông mong trận đấu nhanh kết thúc để cô còn theo đuôi Triệu Dục Thành về văn phòng, sau đó mới có thể “ thành khẩn mà thương lượng nói rõ” được.
 
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc còi kêu lên, Ngải Hân bật dậy khỏi đống cỏ, chăm chú quan sát động tĩnh của Triệu Dục Thành.
 
“Có cần mình đi cùng không? “ Phí Tịnh có lòng tốt hỏi cô.
 
“Không cần đâu, tự mình đi thôi. Lương Tịnh Như đã cho mình dũng khí rồi.” Ngải Hân vỗ Phí Tịnh một cái, để cổ vũ cho bản thân mình cô còn đùa nữa chứ.
 
Triệu Dục Thành mặc một cái áo phông màu vàng nên có chút nổi bật. Ngải Hân đi theo sau, phát hiện rằng người anh ta vậy mà lại khá trắng trẻo, không giống với màu da ngăm vàng khỏe mạnh ở vùng cánh tay và khuôn mặt lộ ra ngoài. 
 
Xem ra anh ta giấu khá kỹ đấy.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui